"Chị tốt của em cũng nhiều quá ha." Ôn Bình Hàn lạnh nhạt nói.
"Chị ơi, chị khác với họ mà." Tạ Tri Phỉ vội nói.
Ôn Bình Hàn chau mày: "Khác chỗ nào?"
"Chị trẻ hơn chị ấy!"
"..."
Tạ Tri Phỉ nhìn về phía tầng hai, như thể sợ bị nghe lén, sau đó che miệng lại, thì thầm vào tai nàng: "Chị còn xinh hơn chị ấy nữa!"
"..."
Tạ Tri Phỉ thấy nàng thờ ơ nên tiếp tục nịnh nọt: "Chị tốt bụng, dịu dàng, tinh tế, đáng yêu hơn chị ấy nhiều."
Tai Ôn Bình Hàn khẽ giật, nàng khẽ gãi vành tai, quay đi giữ khoảng cách với cô: "Được rồi, nịnh nọt vậy đủ rồi."
"Tai chị đỏ hết lên rồi kìa." Tạ Tri Phỉ như phát hiện ra lục địa mới, cô bật cười, khẽ nhéo vành tai nàng: "Hóa ra chị dễ xấu hổ như vậy? Mới khen một chút đã ngượng ngùng rồi?"
"Không có." Ôn Bình Hàn đẩy tay cô ra, bỏ đi.
"Không lẽ mặt cũng đỏ, cho em xem thử đi." Tạ Tri Phỉ cố nhìn mặt Ôn Bình Hàn, nàng xoay người né tránh, một tay che mặt cô lại, tay kia cầm túi xách, vừa chạy vừa hét lớn: "Chị về đây!"
Tạ Tri Phỉ không nhịn được cười, nhớ lại dáng vẻ ngượng ngùng của Ôn Bình Hàn, nụ cười càng thêm sáng lạn, sau đó chạy theo nàng: "Để em bảo tài xế đưa chị về!"
Sáng sớm đầu tuần, Tạ Tri Phỉ cùng Phương Ninh Thù đến Cố thị để giải quyết đơn từ chức.
Các nhân viên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn phòng nhân sự đã sớm nhận được cuộc gọi từ Cố Chi Chương, yêu cầu họ nhanh chóng xử lý đơn xin từ chức của Phương Ninh Thù, và phải hoàn thành càng sớm càng tốt.
Trưởng phòng nhân sự vô cùng bối rối khi nhận được tin này.
Phương Ninh Thù không phải là thư ký được Cố Chi Chương đánh giá cao nhất sao? Sao có thể dễ dàng cho đi như vậy?
HR cũng không dám hỏi Cố Chi Chương đáp án, vì vậy sau khi Phương Ninh Thù đến, nhịn không được hiếu kỳ mà hỏi: "Dù sao cũng là chỗ quen biết, cô mau nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi? Không chừng tôi có thể nói giúp vài câu, cô làm việc ở đây nhiều năm như vậy, ai cũng thấy công lao của cô."
Phương Ninh Thù giữ im lặng, không biết nên trả lời thế nào, sự thật quá gây shock, nhưng nếu nói dối mà bại lộ lại còn gây shock hơn.
"Là do tôi nhờ vả Cố ca, đưa thư ký Phương đến làm cho công ty chúng tôi. Tôi đánh giá rất cao năng lực của cô ấy, muốn cô ấy đến giúp đỡ Tề Thịnh, may mà Cố ca quan tâm đến tôi, sẵn sàng đồng ý." Tạ Tri Phỉ đột nhiên nói.
Phương Ninh Thù nhìn cô.
"Ra là vậy. Tôi cứ tự hỏi vì sao Cố tổng lại muốn gấp rút xử lý hồ sơ của cô đến như vậy. Hóa ra là do cô được đón đi từ trước." Quản lý nhân sự biết về quan hệ giữa Tạ Tri Phỉ và Cố Chi Chương, không còn nghi ngờ gì nữa và nhanh chóng hoàn tất thủ tục.
Phương Ninh Thù trở về văn phòng của mình, thu dọn đồ đạc và chào tạm biệt đồng nghiệp.
Ban đầu mọi người đều ngạc nhiên vì sự rời đi đột ngột của cô, nhưng thật ra lại thấy mừng thầm. Phương Ninh Thù đã thống trị nhiều năm qua, khiến những người khác không có cơ hội tỏa sáng, hiện tại cuối cùng cũng rời đi, họ ngoài mặt thì tỏ ra luyến tiếc, nhưng trong lòng lại đang mở tiệc.
Chỉ đến khi sắp rời đi, Phương Ninh Thù mới nhận ra những năm theo đuổi Cố Chi Chương đã biến cô thành một người lạnh lùng và khó gần, không hề có bạn bè hay đồng nghiệp thân thiết.
Chuyện cô rời đi chỉ khiến người khác tò mò, chứ không có người thật sự cảm thấy buồn.
Sẽ không ai nhớ đến cô.
Cô cũng chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai.
Ngoại trừ Cố Chi Chương. Nhưng Cố Chi Chương thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô, mặc dù văn phòng của cô và hắn ta cùng tầng.
Cô mang theo hộp đồ đạc, nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc lần cuối. Thông qua lớp kính mờ, cô có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của hắn ta, cô thầm cắn môi.
"Đi thôi, chậm chút nữa sẽ kẹt xe đấy." Tạ Tri Phỉ vỗ vai thúc giục cô.
Phương Ninh Thù lấy lại bình tĩnh, rời khỏi Cố thị, lúc ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu màu vàng rực rỡ kia, cô lẩm bẩm: "Mười năm cống hiến, tôi không để lại gì ở đây, và cũng không mang theo gì."
"Welcome to Tề Thịnh! Tề Thịnh chính là ngôi nhà tiếp theo của cô! Cô có thể lấy giấy vệ sinh hoặc bút nếu muốn!" Tạ Tri Phỉ nhiệt tình chào hàng.
"..." Cô thật sự không chịu nổi sướt mướt nhỉ?
*
"Hàn tỷ, tin chấn động đây!" Lâm Chí Mẫn vội vã mang khay đến ngồi bên cạnh Ôn Bình Hàn: "Chị nghe tin gì chưa? Thư ký Lưu đã chuyển công tác đến trụ sở chính rồi, sẽ làm việc với Tạ đổng."
"À, hóa ra là đến trụ sở chính." Tối qua Ôn Bình Hàn mới nhận ra, nếu Phương Ninh Thù được phân đến chi nhánh của họ thì thư ký Lưu sẽ ra sao? Không lẽ sẽ giáng chức?
Vậy nếu được chuyển đi làm thư ký của Tạ Đổng, cũng tính là một vị trí tốt. Thư ký Lưu có lẽ sẽ đồng ý với động thái này.
"Đúng đó, việc chuyển giao này khá đột ngột. Không biết đã xảy ra chuyện gì." Lâm Chí Mẫn lẩm bẩm. "Mọi người đều đang đoán mò, nhưng không giả thuyết nào nghe thuyết phục hết."
Ôn Bình Hàn khẽ mỉm cười.
"Chị cười gì vậy?"
"Không có gi." Nàng thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ cũng có ngày tin tức của bản thân lại nhanh hơn cả tốc độ lan tin của phòng trà.
Mặc dù việc chuyển giao diễn ra nhanh chóng, nhưng thư ký Lưu vẫn cần thêm thời gian để hoàn tất mọi việc và đào tạo người thay thế trước khi rời đi.
Thư ký Lưu chờ đợi đến buổi chiều, người mới cuối cùng cũng xuất hiện.
Ngay khi nhìn thấy Phương Ninh Thù, cô đã vô cùng kinh ngạc. Người khác có lẽ không biết nhiều về cô, nhưng thư ký Lưu thì biết rõ danh tiếng của Phương Ninh Thù. Ngàn lần cũng không nghĩ đến chuyện một thư ký huyền thoại của Cố thị lại đồng ý đến làm ở một chi nhánh của Tề Thịnh!
Làm sao Tạ tổng có thể làm được điều này?
"Thư ký Lưu, trước tiên phiền cô dẫn cô ấy đi tham quan công ty nhé." Tạ Tri Phỉ giao việc.
"Được."
Trở về văn phòng của mình, Tạ Tri Phỉ duỗi người. Nghĩ đến chuyện có một trợ lý có năng lực như vậy khiến cô rất vui, rất muốn chia sẻ chuyện này với Ôn Bình Hàn.
Tạ Tri Phỉ: 【 Phương Ninh Thù đã đến! 】
Ôn Bình Hàn:【 Vui đến vậy sao? 】
Tạ Tri Phỉ:【 Tất nhiên rồi! Có cô ấy thì công việc của em sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều! 】
Ôn Bình Hàn: 【 Vậy thì tốt. 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Rồi mọi người sẽ biết cô ấy lợi hại đến mức nào. 】
Ôn Bình Hàn nhìn chằm chằm vào dòng tin này, nhận ra Tạ Tri Phỉ vẫn luôn đánh giá cao khả năng của Phương Ninh Thù. Có lẽ đây là lý do em ấy vẫn luôn cố gắng để lôi kéo cô ấy từ tay Cố Chi Chương.
Xem ra Tạ Tri Phỉ rất coi trọng Phương Ninh Thù.
Nhận ra điều này, Ôn Bình Hàn cất điện thoại, tập trung làm việc.
Không thể để mình tụt lại phía sau được, nàng nghĩ.
Buổi tối tăng ca, về đến nhà cũng đã hơn 9h tối, Ôn Bình Hàn lướt news feed, thấy Tạ Tri Phỉ vừa đăng status.
Em ấy còn cuồng công việc hơn cả mình!
Giờ này rồi mà vẫn còn tăng ca.
Thật không thể tin được.
Ôn Bình Hàn: 【 Sao em bảo cô ấy đến rồi thì công việc sẽ nhẹ nhàng hơn? Chị có thấy nhẹ hơn tí nào đâu? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Aizz, cô ấy vẫn đang trong giai đoạn ổn định và làm quen với công việc. Thư ký Lưu vẫn đang giúp cô ấy làm quen, nên có nhiều chuyện em phải tự mình giải quyết, còn thêm chuyện mới vào quý nữa, em bận muốn chết. 】
Ôn Bình Hàn: 【 Bao giờ xong? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Sớm thôi. 】
Ôn Bình hàn: 【 Chị đang nấu đồ ăn khuya. 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Nấu cho em một phần nữa! 】
Đến 22h30 Tạ Tri Phỉ mới hoành thành công việc, vội nhắn tin cho Ôn Bình Hàn báo mình đã xong việc, rồi lái xe đến nhà nàng.
Căn hộ cách công ty cũng không xa, lúc cô đến Ôn Bình Hàn vừa mới nấu mì xong.
"Đến đúng lúc lắm." Ôn Bình Hàn nói, đặt bát mì lên bàn rồi vuốt tóc ra sau tai.
"Nhìn hoành tráng thật đó!" Tạ Tri Phỉ thốt lên, gấp một quả trứng cho vào bát mì: "Không thiếu món gì luôn!"
"Sợ em mệt đến chết đó." Ôn Bình Hàn nói đùa, nhưng lại khiến Tạ Tri Phỉ giật mình.
Cô khựng lại một chút, rồi lại mỉm cười. Cắn một miếng trứng lớn, húp một ngụm súp, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp dạ dày, khiến toàn thân thư giãn.
"Giá như kiếp trước gặp được chị thì tốt rồi, có người nấu bữa khuya ấm cúng chờ mình tăng ca trở về."
Không hiểu vì sao, nhưng Ôn Bình Hàn cảm thấy chút u sầu trong lời nói của Tạ Tri Phỉ, cười nói: "Sao vậy, em còn biết cả chuyện kiếp trước của mình à?"
Tạ Tri Phỉ nhún vai: "Ai mà biết được? Biết đâu kiếp trước em thật sự làm việc quá sức đến chết đấy."
"Urg, em đừng nói như vậy. Ban nãy chị chỉ đùa thôi mà, không phải chị muốn nguyền rủa em đâu."
"Em hiểu mà." Tạ Tri Phỉ cười toe toét, tinh nghịch thúc vào chân Ôn Bình Hàn: "Chị là người tốt bụng nhất em từng biết, sao có chuyện đi nguyền rủa người khác được."
"Tốt bụng hay không thì không chắc, nhưng nếu ai đó giẫm chân chị thì chị sẽ chống trả đấy." Ôn Bình Hàn đáp.
"Thật không?" Tạ Tri Phỉ đẩy chân cao lên, chuyển sang cọ bắp chân của Ôn Bình Hàn, vừa cọ vừa cười.
"..." Ôn Bình Hàn đáp trả.
Chẳng mấy chốc cả hai đã nổ ra một trận chiến dưới gầm bàn.
Đến khi Tạ Tri Phỉ không biết xấu hổ mà cọ đến vùng gần đầu gối Ôn Bình Hàn, nàng mới nhịn cười không nổi, giờ vờ tức giận nói: "Mau ăn đi! Em mà còn vậy là chị không nấu cho em nữa."
"Được rồi, được rồi." Tạ Tri Phỉ đáp, ngoan ngoán ăn hết bữa khuya, sau đó còn giúp Ôn Bình Hàn rửa bát.
Khi đang lau bát đĩa, Ôn Bình Hàn đột nhiên hỏi: "Em đón Phương Ninh Thù đi như vậy, không sợ chọc giận Cố Chi Chương sao?"
"Sao anh ấy lại giận chứ? Chính anh ấy là người đã đuổi Phương Ninh Thù mà, anh ấy còn nên cảm ơn em vì đã thu nhận tâm phúc của của mình." Tạ Tri Phỉ đắc ý đáp.
"Ý của chị là..." Ôn Bình Hàn cúi đầu, lau kỹ chiếc đĩa trong tay: "Có rất nhiều thư ký giỏi, tại sao nhất định phải là Phương Ninh Thù, tâm phúc của Cố Chi Chương? Không phải em rất suy nghĩ cho anh ta sao?"
"Sao em lại phải quan tâm đến anh ấy?" Tạ Tri Phỉ bối rối: "Em phải vì mình và vì Tề Thịnh chứ?"
Ôn Bình Hàn quay sang nhìn Tạ Tri Phỉ, cảm thấy hoang mang: "Chị tưởng em thích anh ta?"
"Em thích anh ta hồi nào?"
"..."
"À à,!" Tạ Tri Phỉ vỗ trán: "Đúng rồi, có thể trước đây em từng thích anh ấy, nhưng giờ thì hết rồi."
"Thật?"
"Thật."
"Thật luôn??" Ôn Bình Hàn hỏi lại lần nữa.
"Thật luôn, thật luôn. Em thề, em mà còn thích anh ta, em sẽ ăn cơm thì thiếu đũa, đi vệ sinh thì thiếu giấy."
"..."
Tạ Tri Phỉ chớp chớp mắt: "Đừng nói với em là chị vẫn đinh ninh em còn thích anh ấy nhé?"
Ôn Bình Hàn tránh ánh mắt của cô, vòng vo một lúc rồi lại nhìn Tạ Tri Phỉ: "Sao em không thích anh ta nữa?"
"Đứng trước đại mỹ nhân như em mà có mắt như mù, vậy thì không xứng nữa." Tạ Tri Phỉ thuận miệng bịa ra một lý do, sau khi thấy biểu cảm của Ôn Bình Hàn thì vội vàng chống chế: "Đương nhiên ý em không phải là anh ấy thích chị vì chị kém hơn em đâu!"
"..." Em không nói thì chị sẽ không nghĩ đến đâu.