Ôn Bình Hàn vội vã về nhà, vừa về đã thấy Tạ Tri Phỉ đang ngồi xổm trước cửa chơi điện thoại.
Khi nàng đến gần, Tạ Tri Phỉ nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên, lập tức nở nụ cười: "Chị, chị về rồi."
"Em đợi bao lâu rồi?" Ôn Bình Hàn vừa hỏi vừa lấy chìa khóa nhà ra.
"Cũng không lâu lắm." Tạ Tri Phỉ cố đứng dậy nhưng không được, Ôn Bình Hàn thấy vậy bèn vươn tay ra giúp cô.
Cô mỉm cười, nắm lấy tay Ôn Bình Hàn, nương vào tay nàng để đứng dậy, cô phủi bụi trên quần áo, sau đó theo Ôn Bình Hàn vào nhà, ngồi lên sofa xoa bóp chân: "Hình như ngồi xổm lâu nên chân em tê quá."
"Nghỉ một chút đi, em ăn gì chưa?" Ôn Bình Hàn vừa cất túi xách vừa hỏi.
"Chưa."
"Tủ lạnh còn ít đồ, để chị nấu gì đó cho em." Ôn Bình Hàn mở tủ lạnh lấy một ít thịt và rau ra.
"Không cần phiền vậy đâu, dù gì chị cũng ăn rồi mà, em order đồ ăn cũng được." Tạ Tri Phỉ nói.
"Trước đó chị cũng ăn không nhiều, giờ ăn thêm cũng được." Ôn Bình Hàn đi vào phòng bếp, trong phòng liền phát ra tiếng nước chảy.
Chờ chân hết tê, Tạ Tri Phỉ cũng bước vào bếp: "Cần em giúp không?"
"Không cần đâu, cũng nhanh thôi." Ôn Bình Hàn đã rửa xong rau, đang cắt mỏng khoai tây.
Nghe tiếng dao phát ra trên thớt, Tạ Tri Phỉ không khỏi trầm trồ: "Kỹ thuật dùng dao của chị tuyệt quá!"
Ôn Bình Hàn khẽ cười, ngâm khoai tây và bắt đầu cắt cà chua, sau đó nàng bật bếp: "Em ra ngoài đợi đi, ở đây khỏi lắm."
"Không sao đâu, em muốn ở đây với chị, để chị nấu ăn một mình cũng không hay lắm." Tạ Tri Phỉ cười nói.
Ôn Bình Hàn đổ dầu vào chảo, sau đó cho hành lá, gừng, và một ít ớt khô vào xào chung, chảo phát ra tiếng xèo xèo rất to. Nàng cho thêm khoai tây thái sợi và gia vị vào, vừa xào vừa hỏi: "Sao em về sớm thế?"
"Người thân của một khách hàng phải cấp cứu nên cuộc đàm phán bị hoãn lại. Lúc rời công ty, em nghĩ dù gì chị cũng ở gần đây nên muốn ghé thăm...Ai dè chị lại đi ăn tối với Cố Chi Chương chứ." Giọng Tạ Tri Phỉ nhỏ dần.
"Hừmm, hình như chị cho hơi nhiều giấm rồi?" Ôn Bình Hàn ngửi mùi gia vị trong chảo.
Tạ Tri Phỉ cũng ngửi thử: "Không có, khoai tây xào chua cay thì phải chua như vậy chứ?"
Ôn Bình Hàn: "Ừm, miễn em không thấy chua quá là được."
Tạ Tri Phỉ: "Em không biết chua là gì."
Ôn Bình Hàn gắp khoai tây ra đĩa, rồi bắt đầu chiên trứng với cà chua: "Chị đi ăn với anh ta vì công việc thôi. Nhân tiện, anh ta có nói về em với Lý Hồng Ngạn đấy."
"Chuyện gì của bọn em cơ?" Tạ Tri Phỉ bối rối.
Ôn Bình Hàn nhìn cô, rồi lại quay về với những quả cà chua trong chảo: "Anh ta nói thấy hai người hợp nhau, còn hỏi...xem chị có thấy vậy không."
"Anh ta cũng rảnh quá rồi đó." Tạ Tri Phỉ nói, cảm thấy khát nước, cô mở tủ lạnh tìm nước và ngạc nhiên đến sững sờ, cô nhìn chằm chằm vào một kệ đầy sữa anh đẹp trai, một lúc sau, cô vui sướng quay lại ôm cổ Ôn Bình Hàn: "Ahuhu chị là tốt nhất!"
Ôn Bình Hàn giật mình, xém tí làm rớt cái sạn trên tay, nàng quay đầu lại, thấy cửa tủ lạnh vẫn đang mở, khụ một cái: "Em lấy xong đồ thì đóng tủ lạnh lại đi, tiết kiệm điện."
Tạ Tri Phỉ duỗi chân, đẩy nhẹ cửa tủ lạnh để nó đóng lại.
"..." Ôn Bình Hàn cười bất đắc dĩ: "Em ôm như vậy làm chị khó xào rau đấy."
"Được rồi." Tạ Tri Phỉ miễn cưỡng buông tay, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa, cắm ống hút vui vẻ đứng một bên uống, thậm chí còn lắc lư người vì vui.
"Sao chị mua nhiều sữa thế? Không sợ hết hạn sao?" Tạ Tri Phỉ biết rõ còn cố hỏi.
"...Đang giảm giá mà." Ôn Bình Hàn đáp.
Tạ Tri Phỉ cười cười, nhìn thấy nàng đang đổ mồ hôi, cô đưa hộp sữa sang: "Chị ơi, chị khát không?"
Ôn Bình Hàn nhìn sang, không trả lời.
"Em lấy ống hút mới nhé."
Ôn Bình Hàn ấn tay cô lại trước khi cô kịp đi: "Không cần đâu."
Sau đó, nàng cúi đầu uống sữa từ ống hút: "Cảm ơn em."
"K-Không có gì." Tạ Tri Phỉ cười ngượng, nhìn chằm chằm vào ống hút trong tay. Đột nhiên cảm thấy phòng bếp nóng hơn rất nhiều, mặt cô nóng bừng. Cô vội bước ra ngoài, vừa ngậm ống hút vừa nói: "Em đi dọn bàn."
Ôn Bình Hàn nhìn người đang rời đi, nở nụ cười như ẩn như hiện.
"Mấy món đơn giản, em dùng tạm nhé, trong tủ lạnh còn nhiêu đây thôi." Ôn Bình Hàn dọn đồ ăn lên bàn.
"Đây mới là hương vị gia đình đó! Nhà ai cũng có món này mà?" Tạ Tri Phỉ cười nói.
"Nhà em cũng ăn những món này sao?" Ôn Bình Hàn nói.
"Dĩ nhiên, nhà em tuy giàu nhưng mà cũng ăn những món gia đình đấy." Tạ Tri Phỉ đáp.
Ôn Bình Hàn xới cơm cho cô, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, sau lại nói về Phương Ninh Thù: "Phương Ninh Thù còn thích Cố Chi Chương không nhỉ? Nghe giọng điệu anh ta thì thấy vẫn còn quan tâm đến cô ấy, lỡ như anh ta hối hận rồi muốn giành lại cô ấy thì làm sao đây?"
"Sẽ không đâu." Tạ Tri Phỉ tự tin trả lời: "Cùng lắm anh ta cũng chỉ nhớ đến cô ấy như một nhân viên có năng lực, đã giúp anh ta xử lý nhiều việc trong công ty thôi, chắc chắn sẽ không thay đổi suy nghĩ về mặt tình cảm."
Ôn Bình Hàn gật đầu, hờ hững nói: "Em hiểu anh ta đấy."
"Tất nhiên." Tạ Tri Phỉ là người cầm kịch bản trong tay mà, nhưng cô không thể tiết lộ điều đó được, chỉ có thể viện cớ: "Bọn em biết nhau nhiều năm rồi."
Ôn Bình Hàn im lặng ăn cơm, nhưng ăn nửa chén đã thấy no, thật ra lúc ở nhà hàng cũng ăn không ít rồi, hiện tại ăn không vô.
Như thể nhìn thấy sự khó xử của nàng, Tạ Tri Phỉ nói: "Chị no rồi thì đừng cố, phần còn lại để em ăn cho."
"Cũng được, vậy em cứ từ từ ăn nhé."
Ăn tối xong, Tạ Tri Phỉ cũng không ở lại lâu mà phải vội về xử lý việc khác. Ngày hôm sau, kết quả đánh giá ban đầu được công bố. Chỉ một số ít người không có kinh nghiệm hoặc bằng cấp liên quan mới bị loại, còn loại hầu hết ứng viên đều được đánh giá đạt.
Lâm Chí Mẫn vô cùng phấn khích, cô không ngờ một nhân viên cấp thấp như mình lại có thể vượt qua vòng đầu tiên, sự tự tin tăng vọt, cô bắt đầu mong chờ vào những vòng tuyển chọn sau.
Vòng tiếp theo yêu cầu những người tham gia tự lập một nhóm tám người. Những người không có nhóm sẽ tự động bị loại.
Lẫm Chí Mẫn cảm thấy lo lắng, sợ rằng không ai chọn mình. Cô muốn tham gia nhóm của Ôn Bình hàn nhưng lại sợ mình sẽ kéo họ xuống, do dự suốt một ngày, bỗng cô nhận được tin nhắn của Ôn Bình Hàn:
Ôn Bình Hàn: 【 Nhóm chị đang có bảy người, em có muốn tham gia không? 】
Lâm Chí Mẫn: 【 Vâng vâng vâng! Chị Hàn, chị là nữ thần của lòng em! 】
Sau khi nộp danh sách, phòng nhân sự đã gửi nhiệm vụ đánh giá: Mỗi nhóm phải tạo một đề xuất tiếp thị trong vòng nửa tháng.
Mười lăm ngày nghe có vẻ đủ lâu, nhưng mọi người phải tính toán xoay xở với công việc chính, khiến mọi người phải vội vã sắp xếp các cuộc họp thảo luận chiến lược.
Nửa tháng trôi qua, một số nhóm đã chểnh mảng vì kiệt sức, một số nhóm khác lại làm việc nhóm kém hiệu quả, dẫn đến kết quả không như mong đợi. Thách thức này nhanh chóng bộc lộ điểm mạnh và điểm yếu của từng nhóm.
Tại cuộc họp đánh giá, ngoài bố con nhà họ Tạ, còn có sự tham dự của một số cổ đông. Đây là những bên liên quan bảo thủ hơn, xem xét kỹ lưỡng những tài năng trẻ, không ngừng soi mói bài thuyết trình của họ.
Tuy nhiên bố con nhà họ Tạ cũng không can thiệp. Xử lý những cá nhân khó tính cũng là một kỹ năng cần thiết trong ngành của họ.
"Nhóm tiếp theo, người thuyết trình chính Ôn Bình Hàn." Phương Ninh Thù thông báo.
Tạ Tri Phỉ lập tức tập trung, đặt bút xuống tập trung vào phần thuyết trình. Khi màn hình ppt được mở, cô nhướn mày ngạc nhiên rồi nhìn sang Tạ Hoành Húc, ông cũng tỏ ra thích thú.
Các nhân viên khác đều bối rối, trao đổi ánh mắt với nhau, một số cổ đông còn thì thầm với nhau.
Hầu hết các nhóm đều đề xuất các kế hoạch tiếp thị thông thường, các chiến dịch trực tuyến hoặc ngoại tuyến, liên kết với người nổi tiếng, hoặc các sự kiện đồng thương hiệu. Một số ý tưởng nổi bật vì tính sáng tạo nhưng quy chung vẫn xoay quanh tiếp thị.
Nhưng slide đầu tiên của bài thuyết trình lần này lại là "Sáng kiến từ thiện."
Ôn Bình Hàn chuyển sang slide 2 vào bắt đầu bài thuyết trình của mình: "Đây là nghiên cứu thị trường do nhóm chúng tôi thực hiện. Hiện tại, thị trường thiết bị gia dụng đã bão hòa. Dòng sản phẩm toàn diện với các tầm giá khác nhau của Tề Thịnh đã chiếm 69% thị trường, dẫn đến Tề Thịnh là một trong những thương hiệu đầu tiên xuất hiện trong mắt người tiêu dùng khi có nhu cầu mua sắm thiết bị gia dụng."
Nghe vậy, Tạ Hoành Húc và một số cổ đông hài lòng gật đầu.
"Vì vậy, với tư cách là một thương hiệu có độ phủ sóng cao, Tề Thịnh nên ưu tiên phát triển lâu dài hơn là lợi nhuận ngắn hạn. Đó là lý do chúng tôi tập trung vào hoạt động từ thiện cho dự án này." Ôn Bình Hàn chuyển sang slide tiếp theo, hiển thị bản đồ các vùng khó khăn: "Đây là kết quả điều tra của nhân viên Lâm Chí Mẫn ở tổ chúng tôi, đối với những khu vực khó khăn này, đồ gia dụng vẫn là gánh nặng tài chính, đặc biệt là những vùng núi xa xôi. Các trường học ở đó vẫn còn rất rồi tàn, mùa hè chỉ có quạt, mùa đông lại không có hệ thống sưởi. Kế hoạch của chúng tôi bao gồm việc tặng máy điều hòa cho các trường học trên diện rộng, đảm bảo mọi học sinh trên toàn quốc đều có điều kiện học tập thoải mái. Sau đây là ngân sách đề xuất và chi phí ước tính..."
Nhìn vào các con số trên slide, một cổ đông nhận xét: "Tề Thịnh đã từng làm công tác từ thiện trước đây rồi."
"Đúng vậy." Ôn Bình Hàn trả lời: "Thành viên Lâm Giai của nhóm chúng tôi đã biên soạn lại các nỗ lực từ thiện trước đây của Tề Thịnh, bao gồm cả các khoản quyên góp cho một số trường đặc biệt khó khăn. Tuy nhiên, lần này chúng tôi tập trung vào sáng kiến toàn quốc-một chiến dịch lớn mượn sức của internet để trở thành top topic , điều này sẽ củng cố tinh thần doanh nghiệp của Tề Thịnh trong nhận thức của công chúng."
Ôn Bình Hàn lại từ tốn nói tiếp: "Tề Thịnh đã là một thương hiệu được công nhận từ lâu, mục tiêu của chúng tôi là tăng cường lòng trung thành của khách hàng đồng thời gieo mầm thiện chí trong lòng người tiêu dùng tương lai."
"Cho nên, lợi nhuận dự kiến của chúng tôi từ sáng kiến này là..." Nàng chiếu slide cuối cùng, trên slide chỉ có bốn chữ im đậm.
"Không thể đoán được."
"Bài thuyết trình của tôi đến đây là kết thúc." Ôn Bình Hàn nói xong, chờ câu hỏi từ phía hội đồng.
Các cổ đông trao đổi ánh mắt trước khi quay sang Tạ Hoành Húc, ông cười phá lên: "Các cô nhóm nào?"
"Nhóm 17." Tạ Tri Phỉ trả lời.
"Nhóm 17 nhỉ." Tạ Hoành Húc lật danh sách: "Được rồi, không có câu hỏi nào nữa. Nhóm tiếp theo."
Ôn Bình Hàn cầm laptop quay lại chỗ ngồi của mình, các tổ viên không ngừng hoan hô, khi đã ngồi xuống, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Tri Phỉ ở vị trí chủ tọa, thấy đối phương đang chống đầu lén nhìn mình một cái, rồi lại nghiêm túc ngồi nghe tổ tiếp theo trình bày.
Ôn Bình Hàn cúi đầu, khẽ mỉm cười.
Đến tối cuộc họp mới kết thúc. Lâm Chí Mẫn đến bên cạnh Ôn Bình Hàn, lo lắng hỏi: "Chị Hàn, chị nghĩ chúng ta có làm được không?"
Những tổ viên khác cũng tụ tập xung quanh, Ôn Bình Hàn trả lời: "Chúng ta đã làm hết sức rồi, phần còn lại nghe theo định mệnh an bài đi."
"Đúng vậy, đây cũng là động thái mạo hiểm mà. Để xem đây sẽ là rủi ro cao hay phần thưởng cao đây." Lâm Chí Mẫn nói: "Nửa tháng nay bận rộn quá, chúng ta đi ăn lẩu đi?"
Những người khác đều nhiệt tình đồng ý. Ôn Bình Hàn nhìn điện thoại đang rung của mình rồi nói: "Mọi người đi trước đi, chị còn chút việc cần làm."
"Việc gì nữa?" Lâm Chí Mẫn hỏi.
"Việc gia đình."
"Vậy bọn em đi trước đó nha."
"Ừm."
Ôn Bình Hàn ghé siêu thị mua một ít đồ ăn và trái cây. Khi đi ngang quầy sữa chua, nàng chọn một lốc giảm giá, nhưng rồi đổi sang loại có ngày sản xuất mới hơn rồi về nhà.
Khi nàng đang nấu món phụ, bỗng nghe tiếng chuông cửa reo, nàng vội vã mở cửa rồi lại quay lại bếp: "Sao lúc nào em cũng xuất hiện lúc chị đang nấu ăn thế."
"Vậy cũng dễ thôi. Chị chỉ cần đưa em chìa khóa nhà thì lần sau không cần mở cửa cho em nữa." Tạ Tri Phỉ nói đùa, thuận tay gắp một miếng sườn trên dìa ăn, sau đó nghiêng người nhoẻn miệng cười: "Chị có muốn biết kết quả đánh giá không?"
"Lùi lại đi, kẻo dầu bắn đấy." Ôn Bình Hàn đẩy cô sang bên: "Không cần."
"Sao không?"
"Kết quả sẽ có sớm thế sao?"
"Ờ, không sớm được."
"Cho nên chị cũng không có nhu cầu biết đâu, dù gì cũng sẽ được thông báo chính thức mà."
Tạ Tri Phỉ mỉm cười đổi chủ đề: "Em nhớ rồi, lần trước gọi cho chị, người bắt máy chính là tổ viên của chị, thường xuyên ra ngoài ăn với chị đúng không? Lâm Mẫn gì đó nhỉ?"
"Lâm Chí Mẫn." Ôn Bình Hàn nói.
"Là cô ấy thật sao?"
"Ừm, sao thế?"
"Trông khá xinh, chị chỉ kết bạn với người xinh đẹp thôi à?"
"Không phải."
"Nhưng cô ấy thậm chí còn trả lời điện thoại giúp chị! Hẳn hai người thân lắm nhỉ? Chị thật sự rất được lòng các cô gái nhỉ? Em ghen tị quá, cô ấy trang điểm rất xinh, chả bù cho em, không biết trang điểm nên lúc nào cũng để mặt mộc~"
"...." Ôn Bình Hàn quay lại, dùng ngón tay cái lau môi Tạ Tri Phỉ.
Sự việc quá đột ngột khiến Tạ Tri Phỉ cứng đờ người. Cô nhìn chằm chằm Ôn Bình Hà, vô thức nuốt nước bọt khi ánh mắt rơi vào đôi môi nàng.
"Không biết trang điểm ấy hả? Vậy đây là cái gì đây?" Ôn Bình Hàn giơ ngón cái đã nhuộm đầy son.
Tạ Tri Phỉ: "Đây là màu tự vệ của em."
Ôn Bình Hàn: ".................."