“Anh sẽ mau chóng xử lý tốt tất cả, chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn.” Hắn sẽ nhanh chóng cưới cô vào cửa,che chở cô thật tốt. Hắn lãng phí quá nhiều thời gian trong thù hận, cho đến khi có được cô hắn mới phát hiện sinh mệnh thì ra là tốt đẹp như thế.
“Nhưng mà……”
“Mặc áo cưới màu trắng đi!” Hắn muốn nhìn dáng vẻ cô mặc áo cưới màu trắng.
“Nhưng mà……”
“Bọn nhỏ làm hoa đồng.”
“Ack……”
“Chúng ta có thể trở về nơi đó.” Hắn nhớ rõ cô không thích ở tại Thượng Quan gia.
“Nhưng……”
Con ngươi đen nheo lại, nhướng cao mày rậm nhìn cô.“Em như thế nào?”
“Em cần thời gian chuẩn bị tâm lý.” Cônhỏ giọng nói, liên tục hít sâu.
Không chỉ phải chuẩn bị tâm lý, nếu hai người thật sự muốn kết hôn phải giải quyết một đống chuyện lớn! Chẳng qua là mẹ cô “Bách Thủ Sinh”, cô không biết nên giải thích như thế nào với mẹ nha.
“Em đã dùng chín năm thời gian để chuẩn bị tâm lý, bây giờ còn muốn anh chờ bao lâu?” Đỗ Ưng Dương cúi đầu để cho trán hai người chạm vào nhau, con ngươi đen nhìn vào trong mắt cô nghiêm túc cực kỳ.“Không ai có thể ngăn cản anh lấy em làm vợ.” Hắn ôm cô thật chặc không cho bất kỳ trở ngại nào ngăn cản.
Hắn đã ra quyết định cho tới bây giờ chưa có ngườinào có thể làm trái, huống chi đây là quyết định lớn nhất kiếp này củahắn. Bản án chung kết, bất luận cô đang chần chờ cái gì, hắn đã quyết định phải lấy cô rồi!
Không để ý tới Thiên Vẫn cứng họng như cũ, Đỗ Ưng Dương xoay người rời khỏi phòng bếp.
Sau một lúc lâu sau, Thiên Vẫn mới hồi phục tinh thần lại, nhíu lại đôi mày thật chặt,đôi môi đỏ mọng cũng không vui.
Thật là, người đàn ông này tại sao bá đạo như thế nha!
Thiên Vẫn thong thả bưng cá lên trên bàn ăn, gọi Định Duệ và Tiểu Dụ đến ăn cơm. Đỗ Ưng Dương cũng không cần gọi từ trước đến nay đều ngồi ở bên người cô.
Bàn ăn này thật sự rất lớn, mà bọn họ đều cố tình chọn lựa cùng một chỗ,cùng náo nhiệt dùng cơm.
Thiên Vẫn cúi đầu ăn cơm không nhìn tới hắn, sợ hắn sẽ ở trên bàn cơm nhắc tới chuyện kết hôn. Có thể đoán trước, cô sẽ tìm không thấy người giúp,tiểu tử Định Duệ kia nhất định giơ lên hai tay hai chân, hô to tán thành.
A!Cô cũng không phải không muốn, dù sao chín năm trước cô đối với hắn vừa thấy đã yêu, lại yêu đến không thể tự kềm chế, không lấy hắn thì lấy ai nha? Cô cũng muốn ở chung với hắn cả đời nhưng mà chuyện kết hôn này phải bàn bạc kỹ hơn thôi!
“Không thích ăn cá,đâm đau….” Tiểu Dụ đột nhiên mở miệng, cong đôi môi đỏ mọng.
Định Duệ sờ sờ cô, tiếp nhận trọng trách đón thứ nhổ ra của cô. Cô bé vùi đầu nhả ra, những miếng cá nát chồng chất ở trên bàn.
Thiên Vẫn thừa dịp không có người chú ý, cũng đem cá đẩy ra một bên.Cô cũng không thích ăn cá, phải nhổ xương ra thật là phiền phức,cô thậm chí có nhiều lần kinh nghiệm mắc xương nửa a.
Một cánh tay nam tính đưa đến, bưng dĩa cá lên trước mặt cô.
“Ăn.” Đỗ Ưng Dương nói, hắn có thói quen không cho người ta cự tuyệt.
Sau cử chỉ bá đạo là đắc ý,thì ra đây là phương thức hắn biểu đạt tình yêu, làm cho đôi môi đỏ mọng của Thiên Vẫn giương lên.
Khi Đỗ Ưng Dương nhìn về phía cô, nghi hoặc nhíu mày cô liền nhanh cúi đầu cố gắng ăn cơm, thậm chí ăn món bị uy hiếp. Buồn bực nhưng ở trong chén khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến vô cùng ngọt ngào, cô lén hạ quyết định trong lòng ──
Cô thích hắn bá đạo như thế.
Dưới sự chỉ huy của Đỗ Ưng Dương cùng với Thượng Quan Mị giúp đợ, hôn lễ thu xếp rất nhanh.
Kết quả sáng sớm ngày tổ chứ hôn lễ, Thiên Vẫn chống cự lên xe, thậm chí còn đem lễ phục lụa trắng tinh xảo đặt qua một bên, nhìn cũng không nhìn một cái.
“Không được, không được.” Cô nói liên thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn quay sang bên cạnh,đôi môi đỏ mọng trề ra.
“Mặc.” Đơn giản ra mệnh lệnh.
“Không mặc!” Rõ ràng muốn cự tuyệt.
Con ngươi đen lãnh khốc nhìn thẳng vào con mắt sáng quật cường, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, ngạo mạn kêu căng.
“Em đã nói rồi, muốn cử hành hôn lễ cũng được nhưng phải ở nhà của em chứ không phải ở nơi này.” Thiên Vẫn tuy rằng nguyện ý gả cho hắn,nhưng lại giữ vững điểm mấu chốt phải về nhà tổ chức hôn lễ.