Bởi vì lần này sự tình có chút quái lạ, bọn họ hóa thành hình mèo, lặng lẽ tiến vào lãnh địa khu Đông.
Mộng vừa mở cửa lớn viện trạch, trước mặt liền xuất hiện ba con mèo to nhỏ không đồng đều. Nàng hé miệng, còn chưa kịp ngăn cản, chúng đã ung dung tiến vào phòng khách, ngắm nhìn bốn phía, cái mũi nho nhỏ hít hít ngửi ngửi.
Lúc này mọi người trong nhà đều đã thức, Tử Hữu ngồi trên bàn ăn, trố mắt nhìn ba con mèo đột nhiên xuất hiện, ngạc nhiên: “Mấy người là ai a? Có chuyện gì sao?”
“Chúng tôi là người của Đại Minh.” Một con mèo dùng thanh âm êm tai trả lời, lại đánh giá Tử Hữu một thoáng, “Tiểu khả ái, cậu tên là gì?”
Lần đầu tiên bị người khác gọi là tiểu khả ái, Tử Hữu ngẩn người, còn chưa kịp trả lời, đã bị K kéo ra bảo vệ sau lưng.
K lạnh lùng híp mắt: “Quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn…” Nói xong, quay đầu nhìn Sophie đang xuống cầu thang, vừa đi vừa nhét đuôi vào trong quần, “Đại Minh tụi mày bộ đều là lưu manh hết à?”
“Lưu manh chỗ nào?” Sophie bất mãn trừng mắt, cúi đầu nhìn ba con mèo đang ngẩng đầu nhìn lên mình.
Sờ sờ cằm, Sophie bước một bước dài, nhảy lên salon, ngồi xuống, “Mấy người là ai?”
Ba con mèo hai mặt nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ầm ầm cười phá lên, hệt như thấy chuyện gì buồn cười lắm, cười đến không kiềm chế được.
“Thật sự là mất trí rồi há há!”
“Tôi còn tưởng là hắn giả vờ thôi chứ!”
“Ông trời của tui ơi! Sắp có đại hồng vũ luôn a haha!”
Mắt thấy ba con mèo không thèm nhìn mình mà cứ cười gào lên, đầu Sophie đầy hắc tuyến, nghiêng ngừơi nhìn Miêu Thảo cùng Miêu Lương, “Các cậu xác định tụi nó là thuộc hạ của tôi?”
Y thật sự một chút cũng không nhận ra a!
“Ai…”
Miêu Thảo Miêu Lương bất đắc dĩ thở dài, không còn cách nào khác, lão đại của bọn họ một bộ dạng cà lơ phất phơ, mà ba vị đương gia nhà bọn họ cũng không khá hơn một chút nào.
“Mặc Nhĩ đại nhân, Ni Á đại nhân, Labie đại nhân!” Miêu Thảo Miêu Lương hướng ba con mèo hành lễ, cung kính nói.
“Ừ….” Con mèo gọi là Mặc Nhĩ giật giật lỗ tai, nheo con ngươi xinh đẹp lại, “Có thể tìm được tên này, mấy cậu cũng khổ cực rồi.”
Tử Hữu lúc này đứng phía sau mấy con mèo, có chút hiếu kì nhìn đến, thanh âm của con mèo gọi là Mặc Nhĩ vô cùng ngọt ngào ôn hòa, mà lỗ tai của nó có chút đặc biệt: tai vểnh ra sau, lông tai chĩa sang hai bên trông rất rất duyên dáng.
“Đây không phải mèo thường thấy ở khu Đông.” K nhìn Tử Hữu đang thắc mắc, giải thích cho cậu, “Đây là mèo Mỹ tai vễnh, còn gọi là mèo tai xoắn, giống mèo lông dài.”
“Ồ….” Tử Hữu gật đầu, lại nhìn đến con mèo được gọi là Ni Á.
Dáng vẻ Ni Á cũng rất đặc biệt, lỗ tai vừa lớn vừa dài, mặt có chút nhọn, miệng giống miệng thỏ, thân thể dài nhỏ, lông ngắn nhọn, có vằn.
“Đây là mèo Abyssinian, còn gọi là mèo thỏ.” K tiếp tục giải thích, “Cũng không phải lả giống thông thường ở khu Đông, cậu chưa từng thấy cũng rất bình thường.”
“Như vậy a…” Tử Hữu gật gù, lại nhìn đến con mèo thứ ba, cũng là con được gọi là Labie.
Con mèo này có chút giống báo hoa, chỉ là hoa văn trên thân trông lấm tấm như hoa hồng, nhìn vô cùng xinh đẹp, bộ lông có đốm báo, thân hình cường tráng ưu mỹ, vạm vỡ như K.
“Đây là mèo Bangladesh.” K nhắc nhở Tử Hữu, “Dã tính của nó khá lớn, tốt nhất nên giữ khoảng cách với nó.”
“Nha…” Tử Hữu lần nữa gật đầu, không có cách nào, ba con mèo này đều thuộc chủng loại cậu chưa từng bặp bao giờ, lần đầu nhìn thấy khó tránh có chút hiếu kì.
“Có thể cho tụi tôi mượn quần áo được không?” Mặc Nhĩ quơ quơ cái tai vểnh của bản thân, liếm liếm móng vuốt, “Nói chuyện như vầy bất tiện quá!”
“Đã sớm chuẩn bị.” Miêu Thảo cười rộ lên, lạch bạch chạy lên lầu ôm quần áo đi xuống, “Tôi cùng Miêu Lương đã sớm chuẩn bị cho ba vị đại nhân.”
“Ồ!” Cái miệng thỏ của Ni Á cong lên, “Rất lợi hại nha!”
Được biểu dương, Miêu Thảo cùng Miêu Lương đều gãi đầu cười khà khà.
Ba con mèo ngậm quần áo của mình chạy tới một phòng trống đóng cửa lại, sau đó nghe “oành” một tiếng bên trong, lát sau, ba nam nhân bộ dáng thanh tân hào phóng trẻ tuổi mở cửa bước ra.
Vóc người Mặc Nhĩ khá thấp, tóc nâu cắt ngắn, khuôn mặt thanh tú, nhìn qua vô cùng đáng yêu. Y lộ ra một răng nanh nhỏ, chào hỏi mọi người, dáng vẻ có chút lất cất.
Ni Á gài cúc áo đi theo sau, mái tóc nhạt màu như từng nhuộm qua, tai đeo khuyên vòng, con mắt dài hẹp một bộ dáng công tử nhà giàu. Y có chút tự kỉ mà vuốt tóc một cái, hướng về phía Tử Hữu ném sang một cái hôn gió.
Đi ra cuối cùng chính là Labie, mái tóc màu vàng kim có chút rối, cả người mang theo tà khí, bên ngoài thì không nhìn thấy, nhưng bên trong lớp quần áo chính là một đống hình xăm to nhỏ. Nhìn mặt thì bình thường, chẳng qua bản thân chút thần kinh. Con ngươi đen nhánh, khóe mắt hơi giương lên, mí mắt hình như có đánh phấn, manng theo màu vàng kim nhàn nhạt.
Ba người khiến người ta nhìn đến chói cả mắt. Lam Sinh quay đầu nhìn Sophie, “Tôi còn tưởng ba tên này cũng khùng giống cậu chứ!”
“Ai khùng?” Sophie vỗ bàn một cái, liếc nhìn ba người trông thì có hơi quen mắt, nhưng tựa hồ rất xa lạ.
Ba người ngồi xuống salon, một bộ dáng quen thuộc như đang ở nhà mình. Mộng bưng ra cà phê với sữa bò, còn có cả nước trái cây, bởi vì không biết khách thích uống gì, nên cái gì cũng lấy ra hết.
La Minh nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ hắn đi làm, không thể nào ngồi lại nghe cặn kẽ tình huống được. Nauy cũng phải đưa Mễ Tử đi học, cho nên ba người bọn họ muốn hỏi thăm một chút tình huống rồi mới đi.
Miêu Thảo cùng Miêu Lương ngồi ở một bên. Trên ghế salon, Sophie, Tây Nguyên, K cũng ngồi xuống. Alice không hứng thú gì mấy, nhưng nghĩ đến mọi chuyện có khả năng dính dáng đến Tây Nguyên, do dự một chút, vẫn là ngồi xuống ghế bên cạnh.
Mặc Nhĩ, Ni Á, Labie ngồi ở salon đối diện, còn lại Tử Hữu cùng Lam Sinh, hai người nhìn một vòng, liền đến ngồi cạnh Miêu Thảo Miêu Lương.
Cuộc họp khẩn lúc này mới chính thức bắt đầu.
“Trước tiên mỗi người sắp xếp sự kiện đã trải qua trong đầu một chút.” Lam Sinh mở laptop đặt trên đùi, gõ gõ, “Dừng tại thời điểm một tháng trước Sophie bị người ta đả thương, sau đó mất trí nhớ.”
“Sophie mỗi tháng đều sẽ biến mất mấy ngày.” Mặc Nhĩ nói, “Chúng tôi cũng đã quen thuộc, chỉ là lần này, hắn biến mất nửa tháng không trở lại, cho nên mới bắt đầu đi tìm.”
“Mấy cậu có biết nguyên nhân mỗi tháng cậu ấy đều rời đi không?” Lam Sinh hỏi.
“Chỉ biết đại khái một ít.” Mặc Nhĩ cùng Ni Á nhìn nhau, “Hắn cùng lão đại Thập Nguyệt – Lâm Thiên Lan có chút giao tình.”
“Ngoại trừ mấy người này?” Lam Sinh sờ sờ cằm, “Liên quan đến Lâm Thiên Lan cùng Lâu Tiếu Tiếu, các người biết được bao nhiêu chuyện?”
“Không rõ ràng lắm!” Ni Á lắc đầu, “Lâm Thiên Lan bên kia cũng có chút thần bí, ngay cả Sophie cũng có nhiều chuyện không biết, nói chi là chúng tôi.”
“Tôi đã sớm nhắc nhở qua, đừng có đi tìm lão đại Thập Nguyệt hoài như vậy.” Labie nãy giờ không lên tiếng, đột nhiên mở miệng, thanh tuyến của y có chút đè nén, mang theo một chút thanh âm của kim loại. Y nâng mắt nhìn Sophie: “Anh em mà ẩn giấu nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể tùy tiện tin tưởng.”
“Có ý gì?” Lam Sinh cùng Tử Hữu nhìn nhau, hỏi.
“Lâm Thiên Lan trước đây là người khu Đông.” Labie nhàn nhạt đáp, “Rõ ràng từ chối lời mời của Sophie không đến khu Nam, cuối cùng lại tới khu Bắc, còn không biết tại sao lại trở thành người thống trị của khu Bắc, cái này không kì lạ à?”
Lam Sinh gật gù, “Đúng là kì lạ… bất quá…”
Hắn đột nhiên híp mắt thẳng tắp nhìn vào Labie, “Mấy người lẽ ra còn chưa biết mới đúng chứ? Vì sao cậu nghĩ Sophie mất trí nhớ lại liên quan đến Lâm Thiên Lan?”
“….”
Labie sững sờ, sau đó cau mày nhìn Lam Sinh, không nói lời nào.
Mặc Nhĩ cùng Ni Á quay đầu nhìn Labie, “Chuyện gì xảy ra?”
“…”
Trầm mặc một hồi, Labie mới thở dài, “Ngày mà Sophie rời đi, tôi có theo dõi hắn.”
“Gì?” Sophie trợn mắt, chỉ vào mũi mình, “Cậu theo dõi tôi?”
Labie liếc Sophie một cái, “Anh lần nào ra ngoài mà không gây sự? Hôm đó còn nói là đi uống rượu, tôi vì lo lắng cho anh mới lén đi theo mà thôi.”
… Đây thật sự là thủ hạ của mình sao….
Khóe miệng Sophie giật giật, nhìn Miêu Thảo cùng Miêu Lương như thế kia, cảm thấy… rất hố a… Thủ hạ nhà ai lại nói chuyện kiểu kia với lão đại của mình?
“Sau đó thì sao?” Mặc Nhĩ cau mày, “Cậu nhìn thấy cái gì?”
“Tôi đi theo Sophie đến trước cửa Thập Nguyệt, hắn leo tường vào, tôi thì trước tiên đến cửa trước nhìn thử.” Labie nhàn nhạt nói, “Ở bên đó tôi nhìn thấy Lâm Thiên Lan, còn có một người đàn ông đang đứng chung với gã.”
“Là ai?” Ni Á lập tức hỏi.
“Không biết, tôi cách họ một khoảng xa nên không thấy rõ, hơn nữa người kia khoác áo choàng dài, đội mũ đen, che khuất cả mặt, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn, có điều…” Labie nhớ lại, có chút căng thẳng mà nắm chặt tay, “Tôi cảm giác được cả người hắn tỏa ra một khí tức rất đáng sợ.”
“Khí tức đáng sợ?” Tử Hữu sững sờ, mơ hồ cảm thấy hình dung này tựa hồ có chút quen thuộc.
“Lâm Thiên Lan làm sao lại đứng cùng kẻ khả nghi như vậy?” Mặc Nhĩ không rõ. K lúc này ngậm thuốc lá, ngửa đầu nhìn trần nhà, lạnh lùng nói, “Nói như vậy, giả thiết chúng ta đặt hôm qua không phải đã thành lập rồi sao!”
Lam Sinh gật đầu, “Không sai, xem ra quả thật có người núp trong tối, gây xích mích giữa Thập Nguyệt với Đại Minh.”
“Chỉ là mục đích của tên đó là gì nhỉ…” K híp mắt nghĩ.
“Đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Mặc Nhĩ cùng Ni Á cảm thấy hồ đồ, quay đầu nhìn Labie, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi núp trong một mép tường, chỉ là vừa núp không bao lâu, liền nghe thấy tiếng đánh nhau.” Labie nhún vai, “Tôi cũng không tiến vào, sau lại thấy Sophie cùng Lâm Thiên Lan đánh trở ra.”
“Cậu ngược lại không đi giúp?” Mặc Nhĩ giật mình kêu lên.
“Thời điểm đó tôi đột nhiên xuất hiện thì không phải mọi chuyện bết bát hơn sao?” Labie liếc nhìn Mặc Nhĩ như nhìn tên ngốc, “Tuy rằng tôi không biết chuyện gì đã xảy nhưng, nhưng có thể ngửi được mùi máu tanh trong không khí, hơn nữa bộ dạng kia của Lâm Thiên Lan nhìn như điên rồi, Sophie ở bên cạnh còn giải thích, thấy thế nào cũng đều là chuyện hiểu lầm.”
Labie mở tay ra, “Tôi lúc đó đột nhiên nhảy ra, chẳng phải là càng làm cho Sophie nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao?”
Ni Á gật đầu, nhìn Mặc Nhĩ, “Labie nói rất đúng, Thập Nguyệt dù sao cũng là băng nhóm của khu Bắc, nếu như phát hiện hơn nửa đêm lão đại khu Nam tiến vào thì cũng thôi đi, thế nhưng trong đêm còn có thêm một người nữa cùng đến, sẽ chỉ khiến cho bọn họ càng thêm hiểu lầm.”
Mặc Nhĩ há miệng, cuối cùng cũng không nói gì thêm, không thể làm gì khác ngoài trầm mặc.
Lam Sinh liếc nhìn Labie, “Cậu lo lắng bọn họ đánh một hồi sẽ phát hiện ra cậu, cho nên cậu đi trước?”
“Ừ!” Labie gật đầu, “Tôi nhìn bộ dáng kia của Sophie, Lâm Thiên Lan cũng không đả thương được hắn, cho nên cũng không lo lắng mà trở về Đại Minh.”
“Nhưng lại không ngờ là Sophie không có trở về.” Lam Sinh gật gù, coi như toàn bộ cố sự có thể đại khái nhìn thấy một chút tình hình.
“Nhắc đến mới nhớ, đầu tiên đưa ra chủ ý tìm Sophie cũng là Labie.” Ni Á gật đầu.
“Nhưng tại sao đợi đến nửa tháng mới đi tìm?” Tử Hữu kì quái hỏi, theo lý mà nói, nếu đã phát sinh chuyện như vậy, lẽ ra nếu ngày hôm sau Sophie còn chưa trở lại, mọi người phải cảm thấy kì lạ chứ?
“Sự tình không đúng dịp a.” Ni Á cau mày, “Ngày hôm sau khu Nam liền nảy sinh xung đột của rất nhiều băng nhóm.”
Labie cũng gật đầu, “Chúng tôi đều phải đi trấn áp những xung đột đó, một hồi đại chiến, chuyện này liền bị tôi hồ đồ quên mất.”
Sophie nghe xong, ngồi một bên nhướng mày. Khá lắm… được lắm… cạn lời luôn… Nếu như không phải mình mạng lớn phước lớn, chờ bọn hắn nhớ tới, chắc là đến nhặt xác về.
Hiển nhiên đối với chuyện chính mình bỏ quên lão đại thế này, bọn họ cũng rất chột dạ, cho nên kể tới đây, ba người đồng loạt cúi đầu, nửa câu cũng không dám hé răng.
Trầm mặc một lúc lâu, mọi người chỉ thấy Sophie đen mặt ngửa đầu, vẫn là Lam Sinh vội vàng ho một tiếng đánh vỡ lúng túng: “Khu Nam bạo phát hỗn chiến, có biết vì sao không?”
“Hình như là uất ức tích lũy lâu ngày nên bùng nổ.” Mặc Nhĩ suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Miêu Thảo, “Mấy người các cậu thực chiến thì hiểu rõ nhất, nói đi.”
Tử Hữu quay đầu nhìn cánh tay gầy gò, thân thể đơn bạc của Miêu Thảo, hơi kinh ngạc, xương cốt thế này còn thực chiến?
Miêu Thảo nhìn ra Tử Hữu đang suy nghĩ cái gì, bất đắc dĩ nhìn trời, chậm rãi nhớ lại: “Chuyện này kể ra thì dài, muốn hiểu rõ thì trở lại mấy tháng trước đi.”
“Cậu cẩn thận nói rõ.” Lam Sinh lại bắt đầu gõ bàn phím, rất giống một người ghi chép chuyên nghiệp.
Miêu Thảo ho khan một cái, bắt đầu kể.
Nguyên lai mấy tháng trước, mấy băng nhóm nhỏ khu Nam bị người thâu tóm, người thâu tóm này công phu rất cao, hơn nữa chưa từng tiết lộ danh tính, băng nhóm nhỏ lẻ có mấy người chịu nổi đả thương chứ, cứ thế mà dồn nén lại dẫn đến bất mãn. Mấy băng nhóm nhỏ hoài nghi lẫn nhau, đều cho rằng đối phương cố ý gây chuyện. Nguyên bản chuyện băng nhóm ở giữa ăn hôi cũng rất phổ biến, tuy rằng Đại Minh từ trước đến nay tương đối hùng hổ, là một băng nhóm lớn có đại bàn, không mấy chú ý đến những băng nhóm khác xuất hiện trong phạm vi, nhưng bởi vì cách quản lý của Sophie rất nhàn tản, cho nên băng nhóm nhỏ ở khu Nam có rất nhiều, địa bàn càng ngày càng bị phân chia nhỏ lẻ, chuyện tranh cướp địa bàn cũng xảy ra thường xuyên.
Cũng không phải hết thảy băng nhóm đều là người đã ký kết qua với thổ thần. Trên thực tế, động vật có thể được thổ thần tuyển chọn kí kết khế ước rất ít, tỷ dụ băng nhóm lớn như Đại Minh, thành viên đông đảo là thế, bất quá chỉ có mười mấy hai mươi người có thể biến thành hình người, mà băng nhóm khác, từ lão đại cho đến thành viên thấp nhất đều chỉ là mèo bình thường mà thôi.
Mèo hoang tự lập thành băng nhóm, bởi vì kiếm ăn mà tranh chấp địa bàn, trên thực tế cũng là vì sinh tồn. Có mấy người tốt bụng, ở một chỗ cố định nào đó mà mỗi ngày đều đặt đồ ăn, phân lượng đồ ăn có hạn, nhưng mà mèo thì rất đông, huống chi còn có chó hoang, còn có chim sẻ quạ đen, muốn ăn được phải tốn sức lực để bảo vệ. Đối với chúng mà nói, trên người chằng chịt vết thương chỉ vì sơm thừa canh cặn, là chuyện bất đắc dĩ phải làm.
Vì lẽ đó mà tại những chỗ đặt thức ăn, thường xuyên xảy ra tình trạng băng nhóm tranh cướp vô cùng kịch liệt, liên tục một quãng thời gian dài, băng nhóm nào cũng đều có mèo bị trọng thương. Sau đó, mồi hỏa chiến ngay lập tức bị đốt lên.
Cuối cùng, Sophie mất tích hôm trước, hôm sau triệt để bạo phát.
“Lúc đó hết thảy lãnh địa của khu Nam đều xảy ra tình trạng bạo phát hỗn loạn.” Miêu Thảo cau mày nói, “Đại Minh phái ra rất nhiều người có sức mạnh ra ngoài trấn áp, sẵn tiện điều tra rõ đầu đuôi sự tình.”
Chuyện của động vật, không thể để cho nhân loại phát hiện, cho nên mỗi một khu vực đều có người thống trị, tự nhiên cũng phải có trách nhiệm bảo vệ.
“Chúng tôi dò hỏi những người bị thương, mới phát hiện có một điểm giống nhau.” Miêu Lương nói, “Người xuất thủ, mà cũng không gọi là người, mà lấy hình dạng động vật hạ thủ, thế nhưng nó khoác áo choàng thật dày, chỉ lộ ra một đoạn móng vuốt nhỏ, người bị trọng thương đều nói không thấy rõ mặt nó, mà người biết được đại khái chân tướng, thì đã chết rồi.”
Trong lúc nhất thời, trong phòng rơi vào trầm mặc. Mặc Nhĩ tiếp nối câu chuyện đến trên người Tây Nguyên: “Rất nhiều người nói, cái kia đại khái là đồng loại. Trên người nó có một loại khí thế đáng sợ, là mùi vị trước đây chưa từng cảm giác được. Còn có người nhớ lại, nói là đối phương có lưu lại danh tính, gọi là Tây Nguyên.”
Tây Nguyên sững sờ, Alice cũng cau mày, “Mấy người đùa à? Cái gì gọi là mùi vị trước đây chưa từng cảm giác được? Cái gì gọi là đại khái là đồng loại? Mấy người đó bị thương hẳn là khứu giác cũng bị tổn thương rồi đi? Đến cả loại gì cũng không nhận ra?”
Mặc Nhĩ xoa xoa tai, bọn họ đương nhiên cũng hoài nghi, nhưng bởi vì chung quanh tìm không thấy tung tích Sophie, duy nhất cũng chỉ lưu lại một manh mối như thế mà thôi.
“Alice… cậu hoài nghi những người bị thương kia đều bị mua chuộc sao?” Lam Sinh sôi nổi hỏi, “Bọn họ rất có khả năng biết được thân phận của đối phương?”
“Tôi cảm thấy là khẳng định biết.” K đột nhiên mở miệng, mắt hơi nheo lại, “Hẳn là thân phận của đối phương quá mức mạnh mẽ, hoặc là bọn bọ chịu uy hiếp mới không có cách nào nói thật được.”
“Bất quá tại sao lại lưu lại tên Tây Nguyên?” Tử Hữu khó hiểu, “Là muốn giá họa?”
“Không giống…” K lắc đầu, “Hắn cũng đâu có nói với từng người hắn gọi là Tây Nguyên, chỉ có một bộ phận người bị thương có ấn tượng này thôi. Nói ra danh tự này, hoặc là nhất thời hứng khởi, hoặc là tạm thời di dời sự chú ý của mọi người.”
“Chỉ là không nghĩ tới nhất thời hứng khởi lại thật sự làm cho Đại Minh tìm Tây Nguyên lâu như vậy.” Lam Sinh dở khóc dở cười, thật sự không có cách nào đánh giá được cái kẻ có tính cách ác liệt kia đến cùng có lai lịch gì.
“Bất quá hắn đúng là không tránh khỏi quan hệ với chuyện gây xích mích ở khu Nam và khu Bắc, điểm này có thể xác định được.” K dụi tắt tàn thuốc, “Còn có thể quan hệ đến chuyện ở khu Đông.”
“Hắn cố ý nhiễu loạn khu Nam, cũng là để Đại Minh không thể phân thân đi tìm Sophie.” Lam Sinh tổng kết, “Nói không chừng còn muốn nhân dịp này làm suy yếu khu Nam.”
“Nhìn xem khu Bắc hiện tại không có vấn đề gì, người kia hẳn là muốn giải quyết khu Nam trước.” Tây Nguyên cảm thấy phiền phức, chuyện làm ăn của hắn đều còn ở khu Nam đây.
Giữa lúc một đám người mặt ủ mày chau, cảm thấy sự tình đứt đoạn manh mối, Tử Hữu đột nhiên “a” một tiếng.
“Sao vậy?” K quay đầu nhìn Tử Hữu hỏi.
“Tôi… đột nhiên nghĩ đến một điểm giống nhau.” Tử Hữu nháy mắt mấy cái, ngón tay xoắn lại.
“Trước cửa Thập Nguyệt xuất hiện một người có khí tức đáng sợ, nhiễu loạn khu Nam cũng là một người có khí tức đáng sợ…” Nói đến đây, lại dừng một chút, Tử Hữu đột nhiên chỉ vào người Tây Nguyên, “Mà Tây Nguyên ngày hôm qua có kể, người cứu hắn, cũng là một người có khí tức đáng sợ nha!”