• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi đến khuya, Tử Hữu mới được K ôm trong ngực trở lại viện trạch của Thập Nguyệt. Bên trong đình nhỏ ở hoa viên, cả đám đang ngồi uống trà đến thơm tho.

Tử Hữu nhảy từ ngực K xuống, khập khễnh đi vào phòng. Lâm Thiên Lan sai người chuẩn bị một bộ quần áo mới cho cậu, đặt ở bàn gỗ trong phòng.

Cửa gỗ khắc hoa đóng lại, K mới quay đầu đi tìm đám người ngồi trog đình nhỏ.

Cạnh bàn đá, Lâm Thiên Lan, Hiên Viên, Ti Tề, Sophie, Alice, Tây Nguyên đang ngồi dựa vào lan can nghỉ ngơi.

Lâm Thiên Lan đại khái đã biết được chuyện Sophie mất trí nhớ, đối với người anh em này, hắn cảm thấy hết sức có lỗi.

K không vào trong đình, chỉ đứng trên bậc thềm đá bên ngoài nói vọng vào, “Minh Lưu sao rồi?”

“Tạm thời nhốt vào hầm rồi.” Lâm Thiên Lan trả lời, “Lần này nếu không có các cậu giúp đỡ, tôi chỉ sợ…”

Sophie chỉ nhớ mấy chuyện về Lâm Thiên Lan, lúc y cùng Lâm Thiên Lan và Lâu Tiếu Tiếu gặp nhau. Y nhìn kĩ Lâm Thiên Lan một hồi, vuốt cằm nói, “Cậu đó, cảm giác thật phức tạp, do dự bất định, sợ hãi rụt rè, còn không bằng Tử Hữu vừa gọn gàng vừa linh hoạt.”

Lúc này, Tử Hữu đã thay đồ xong ra ngoài, vừa đến đã nghe thấy lời Sophie nói, lập tức trở nên chán nản. Cậu suy nghĩ, mặc kệ nhìn từ hướng nào, cậu cũng không sánh được những người ở đây, chuyện tốt hơn họ có lẽ là cầm được, buông được…

Nghĩ đến đây, không khỏi lén nhìn K một chút, trong lòng có phần do dự. Có lẽ… ngay cả ưu điểm này, bây giờ cũng không còn.

Lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ bên trong đuổi đi, Tử Hữu đến bên cạnh K. Nam nhân cảm giác được Tử Hữu đến gần, nghiêng đầu nhìn cậu, thậm chí còn duỗi tay ra, ra hiệu cho cậu nắm lấy.

Tử Hữu bĩu môi, tự nhủ có cần phải buồn nôn như vậy không… Nhưng mà cũng vô pháp chống lại việc chìa tay mình ra nhét vào lòng bàn tay K. Bàn tay ấm áp dầy rộng lập tức cầm chặt, trên gương mặt K lộ ra một tia cười phớt qua.

Phạm quy! Tử Hữu chun chun mũi, quay đầu sang chỗ khác, bên tai hơi ửng đỏ. Tên này thỉnh thoảng lại đột nhiên làm mấy chuyện khiến người ta tim đập mạnh, như thế là phạm quy.

Lâm thiên lna nhìn động tác của Tử Hữu cùng K, lúc này mới vỡ lẽ, thì ra hai người họ là một đôi. Lại cẩn thận quan sát bề ngoài Tử Hữu một phen, tóc ngắn màu trà, gương mặt nhu thuận, đôi mắt to tròn màu hổ phách, lông mi dài, da thịt trắng nõn tinh xảo… Đừng nói chứ, thật đúng là bộ dáng thanh tú lay động lòng người.

Lai quay đầu nhìn về phía Alice đã thay đồ bình thường, tóc vàng tùy tiện buộc sau gáy, một lọn tóc rũ bên tai, con ngươi màu xanh lam sâu như biển, thân thể cân xứng thon dài, cổ tay mảnh khảnh, trên mặt mang vẻ xa cách và lãnh đạm.

Lâm Thiên Lan cảm thấy sau gáy đổ đầy mồ hôi, hai người này phẫn nữ, cho dù là ai cũng không nhận ra được, thật lợi hại.

Sophie bắt gặp ánh mắt Lâm Thiên Lan đảo qua đảo lại giữa Tử Hữu với Alice, liền lên tiếng nhắc nhở hắn, “Đừng có nhìn nữa, nhìn một hồi bị người ta móc hai tròng mắt ra bây giờ.”

Lâm Thiên Lan giật mình, giương mắt, chỉ thấy Tây Nguyên cùng K đều đang âm trầm nhìn mình.

Yết hầu Lâm Thiên Lan cục cựa hai cái, trên người hai đại nan nhân kia tỏa ra áp suất thấp, khiến Lâm Thiên Lan đành dời mắt sang chỗ khác, lại đối diện với ánh mắt dò xét của Hiên Viên. Còn đang ngẩn người ra, đối phương đã cười phá lên.

Lâm Thiên Lan nhíu chặt lông mày. Nếu như biết được Minh Lưu là hung thủ, thì người kia cũng không thoát khỏi liên quan. Chỉ là hắn cũng vừa mới biết được Hiên Viên thế mà lại là một bạch lang, cho dù có tức giận, cũng không có cách nào phát tán.

Tử Hữu bị K lôi kéo, không vào trong đình nghỉ mát được, đành phải đứng ngoài hỏi thăm, “Anh nói gì với Minh Lưu vậy?”

Lâm Thiên Lan lắc đầu, còn chưa kịp nói chuyện, Sophie đã giành nói trước, “Không nói được gì, có khoảng cách thế hệ.”

Tử Hữu phì cười, “Cái gì gọi là khoảnh cách thế hệ?”

Thế là Lâm Thiên Lan lại kể chuyện của Minh Lưu từ đầu tới cuối một lần nữa, bởi vì đám người trong đình đều đã biết, lúc này chủ yếu là kể lại cho K với Tử Hữu nghe qua, nên Lâm Thiên Lan nói đơn giản hơn nhiều.

Thì ra, đợi sau khi mọi người đều ra khỏi phòng, Lâm Thiên Lan đến trước mặt Minh Lưu. Đối phương bị Alice cột vào ghế, một tay trật khớp, muốn cử động cũng không đủ sức mà cựa quậy. Bốn phía đóng kín cửa, trong phòng rơi vào mảnh âm u, ánh sáng từ những khe hở chui vào phòng, soi vào trên mặt Minh Lưu, khiến cho gã tựa hồ tiều tụy đi nhiều.

Lâm Thiên Lan nhìn dáng vẻ chật vật của Minh Lưu, hồi tưởng lại ngày đầu hai người bọn họ mới gặp được nhau. Minh Lưu lúc ấy đang bị người của Thập Nguyệt truy sát, một tay bị thương nặng, máu tươi chảy ròng ròng. Gã chạy vào núp ở sân nhà Lâm Thiên Lan, lúc y tan tầm trở về nhà, vừa vặn nhìn thấy, bèn ra tay cứu gã.

Khi ấy, trên gương mặt Minh Lưu đều là quật cường không chịu khuất phục, mặc dù đầu tóc thì rối bời, cả người bẩn thỉu, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng rõ.

Ở chung mấy ngày, Lâm Thiên Lan cảm thấy Minh Lưu là một người hết mực ôn nhu, luôn mang nụ cười nhàn nhạt trên môi. Mỗi khi y đi làm, gã sẽ giúp Tiếu Tiếu làm việc nhà. Hai người từng đứng trong bếp cãi nhau ầm ĩ xem món này nên cho muối hay nêm dấm, còn y thì ngồi trong phòng khách đọc báo, nghe âm thanh huyên náo sau lưng, cảm thấy trong lòng bình an đến lạ.

Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, vết thương của Minh Lưu lành rồi, gã lại cáo từ rời đi. Lúc hai người gặp lại, đã là chuyện của rất lâu sau này. Lúc ấy, y vì phiền muộn trong lòng mà đứng ở triền đê nhìn chân trời dần xuống phía sau, Minh Lưu bất ngờ xuất hiện, mặc một bộ quần áo hưu nhàn màu vàng nhạt, tinh thần sáng láng, vẫn là bộ dáng yếu ớt nhu thuận kia.

“Cho dù muốn cái gì, tôi đều có thể giúp anh đạt được.”

Khi đó, Minh Lưu đã nói như vậy, trong ánh mắt mang theo mười phần chắc chắn, mọi lời hứa hẹn giống như lời tuyên thệ.

Nếu như lúc đó y có thể phát hiện ra tình cảm khác biệt trong ánh mắt Minh Lưu, nếu như lúc đó y thông minh một chút, hoặc là, lúc đó y đừng nổi lòng tham, có lẽ mọi chuyện sẽ không như bây giờ.

Tiếu Tiếu sẽ còn sống tốt bên cạnh y, Minh Lưu có thể trở thành người thống trị của Thập Nguyệt, chẳng ai phiền ai.

Thế nhưng, đấy chính là số mệnh. Khi ấy, y nhìn thẳng vào mắt Minh Lưu, nói rằng muốn có một điều kiện tốt nhất để bảo hộ Tiếu Tiếu.

Biểu tình của Minh Lưu lúc ấy như thế nào nhỉ? Trời chiều ngã tối, sắc trời ảm đạm, đèn đường trên bờ đê đã bật sáng vài cái, lúc mờ lúc tỏ, y chẳng thấy rõ điều gì.

Sau đó, người đứng đầu Thập Nguyệt đương thời chết bất đắc kì tử, Minh Lưu lên làm nhị đương gia, đám người bọn họ nội đấu. Thời điểm đó y còn chưa biết Minh Lưu đã bắt đầu thực hiện lời hứa của mình, mãi đến khi Minh Lưu thanh trừ hết thảy tàn dư trong Thập Nguyệt, vì y mà trải rộng đường đi. Lại sau đó, Minh Lưu tự thân đến khu Đông đón y về Thập Nguyệt.

“Làm người thống trị của chúng tôi đi.”

Minh Lưu đút hai tay vào túi quần, nhàn nhạt cười. Một khắc này, Lâm Thiên Lan không để ý đến trong mắt gã lóe lên bi thương, cũng không để ý đến ánh mắt Tiếu Tiếu đứng sau lưng mình lóe lên bất an nồng đậm.

Lâm Thiên Lan y có lẽ không thích hợp để làm một kẻ thống trị. Y quá thiện lương, lại hay phân vân do dự. Kì thật bên trong Thập Nguyệt có nhiều chuyện cần xử lý, nhưng đều là Minh Lưu âm thầm an bài, Lâm Thiên Lan cũng không cảm kích. Cuộc sống của bọn họ trở nên tốt hơn, đã có thể mua cho Tiếu Tiếu thật nhiều món đồ mà trước đây không thể mua.

Quần áo đẹp, đồ trang sức, trên đường nhìn thấy món đồ nhỏ nào vừa ý, y cũng muốn mua về để làm Tiếu Tiếu vui. Y muốn Tiếu Tiếu không buồn không lo nghĩ, có thể dùng đồ vật tốt nhất đẹp nhất, ăn mặc thật xinh đẹp. Y muốn dùng những thứ đó để thương chìu nào.

Cho đến bây giờ y mới hiểu ra, đó chẳng qua chỉ là mong muốn của mình y, còn Tiếu Tiếu có lẽ chưa từng nghĩ đến những thứ ấy.

Sau đó, Minh Lưu càng ngày càng không thể đè nén tình cảm trong lòng, càng ngày càng xem Tiếu Tiếu như cái gai trong mắt, không thể chịu đựng được những yêu thương mà Lâm Thiên Lan dành cho nàng. Ánh mắt kia chỉ có thể ôn nhu trước mặt Tiếu Tiếu, khiến cho gã hãm sâu ghen ghét trong lòng.

Mãi đến khi không còn cách nào tự khống chế bản thân, hết thảy đều trở thành tội ác.

Cái gì gọi là thông minh hại, Minh Lưu không thể bàn cãi là một người thông minh. Nhưng cũng bởi vì năng lực hơn người mà bị người khác hãm hại, bị kẻ thống trị Thập Nguyệt lúc bấy giờ sai người đuổi giết, sau đó vô tình được Lâm Thiên Lan cứu. Sau khi trở về, gã giải quyết gọn gẽ mọi chuyện, rõ ràng bản thân có thể lên ngồi ở vị trí đứng đầu kia, lại cam tâm tình nguyên dâng hai tay lên cho y.

Chỉ vì muốn giữ người lại để mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.

Gã vốn dĩ luôn nghĩ rằng bản thân mình có thể giấu kín tình cảm đơn phương, chỉ cần nhìn y hạnh phúc là đủ. Thế nhưng sau đó, mọi thứ vỡ tan. Y chạy trốn, lại trốn không thoát, gã vây khốn, hình thành một cái lồng giam giam giữ y, nhưng ngoại trừ dày vò y, gã lại chẳng nhận được bất kì yêu thương nào.

Có đôi khi Lâm Thiên Lan nghĩ, nếu như lúc đó mình không cứu giúp gã…

Có đôi khi Minh Lưu nghĩ, nếu như lúc đó gã không được y cứu giúp..

Thì có lẽ vận mệnh của bọn họ sẽ chệch nhau. Có lẽ, Minh Lưu sẽ tìm được một người gã yêu, người đó cũng yêu gã, có lẽ bọn họ đều hạnh phúc.

Nhưng trên đời không có nếu như.

Cuối cùng thì, Minh Lưu thều thào vô lực nói cái gì đó, trong bóng tối gã gập người thành một tư thế hết sức quái dị. Lâm Thiên Lan ngồi một hồi, mấy lần há miệng, lại không thể nào nói ra được một lời.

Y hẳn có thể nắm lấy cổ áo Minh Lưu, hung hăng đánh một trận, hoặc là trực tiếp giết chết gã, báo thù cho Tiếu Tiếu.

Nhưng những chuyện như thế, y chẳng còn một chút khí lực nào để làm.

Sau khi mọi chuyện vỡ lẽ ra, Minh Lưu tựa hồ đã tuyệt vọng, cả người như xác sống, ánh mắt đờ đẫn.

Lâm Thiên Lan kể đến đây, Tử Hữu rơi vào trầm mặc. Từ trước đến nay, cậu chịu không được cảnh sinh li tử biệt hay trở mặt thành thù. Chỉ cần như thế, đã cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta bóp chặt. Minh Lưu sai, nhưng Tử Hữu không nhẫn tâm được với gã.

Tóm lại vì một chữ tình, nhưng lại không chỉ là một chữ tình, mọi chuyện rất phức tạp. Tử Hữu suy nghĩ thật lâu, vô phương tổng kết, chỉ cảm thấy mủi lòng. Nếu như bọn họ là con người, có phải mọi thứ sẽ dễ lý giải hơn? Tử Hữu đột nhiên suy nghĩ linh tinh như thế.

“Về sau, anh định làm gì?” Tử Hữu hỏi Lâm Thiên Lan.

“… Tôi định rời khỏi Thập Nguyệt. Chờ sau khi tôi đi rồi, những người còn lại sẽ xử lý Minh Lưu. Từ đây… gã đi đường gã, tôi đi cầu độc mộc của tôi…”

Tử Hữu cùng K liếc nhìn nhau một cái, tóm lại đây là chuyện nhà của người khác, người ngoài không tiện nói gì, chỉ có điều…

Tử Hữu quay đầu nhìn Hiên Viên, đối phương đang hờ hững uống trà. Ti Tề vẫn yên lặng ngồi yên một chỗ, một chút phản ứng cũng không có.

“Hiên Viên, nếu như không phải anh giật dây Minh Lưu…”

“Nếu như lòng gã không có quỷ, có châm ngòi bao nhiêu cũng vô dụng thôi.”

Hiên Viên miễn cưỡng đánh gãy lời Tử Hữu, “Chuyện đến nước này, mấy người muốn làm gì đều đã làm, đổi lại là giúp tôi làm một chuyện đó.”

Tử Hữu lập tức chán nản, “Giúp anh làm sao đây? Anh cũng nói chuyện của anh anh làm còn không được mà!”

“Thế không phải là tôi đang giúp mấy người điều tra hung thủ rõ ràng à? Mấy người muốn đều tra muốn bày trò lập mưu kế gì đó tôi cũng có để ý đến đâu.”

Này cũng tính là giúp?

Tử Hữu muốn nâng trán, có điều Hiên Viên nói cũng đúng, nếu như hắn cố ý gây khó dễ, ở giữa thò một chân vào quấy rối, chỉ sợ bọn họ không dễ dàng gì mà vạch trần Minh Lưu.

Nhưng mà… thấy thế nào cũng là bọn họ ăn thiệt hơn a…

“Mấy người giúp chúng tôi, cũng là giúp mấy người.”

Ti Tề đang im lặng, lúc bấy giờ đột nhiên lên tiếng, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ, không gợi ra chút biểu cảm nào.

“Người kia là ngọn nguồn chủ mưu mọi chuyện, mấy người bắt được hắn, cũng coi như làm dịu đi tranh chấp đông tây nam bắc. Lần này mấy người có thể tránh được chuyện vu oan giá họa, nhưng chưa chắc đã thoát được lần sau.”

Tử Hữu nhíu mày, lời này cũng đúng…

“Người kia thật ra có mục đích gì chứ?” Sophie không hiểu nổi.

“Không biết.” Ti Tề lắc đầu, “Tôi với Hiên Viên chỉ làm theo lời hắn để xử lý mọi chuyện thôi.”

“Thổ địa khu Tây thật sự bị hắn làm cho bị thương?” Tử Hữu đột nhiên nhớ đến những lời thủ thần kể lúc trước, hỏi.

Hiên Viên cùng Ti Tề đều lắc đầu, “Không biết!”

“Vậy hắn trông như thế nào?”

“Không biết.”

……

Tử Hữu thật muốn lật bàn, gì chứ, cái gì cũng không biết là sao?

Thế là mọi người ở lại Thập Nguyệt một đêm, hôm sau đã rời đi, trở về viện trạch.

Lâm Thiên Lan cùng hôm đó cũng thu thập di vật của Lâu Tiếu Tiếu rồi rời đi. Hiên Viên với Ti Tề vì nhận mệnh lệnh bám trụ khu Bắc, cho nên tạm thời lưu lại Thập Nguyệt.

Dù Minh Lưu được thả ra, cũng không dám làm gì bọn họ.

Đám người lên kế hoạch an bài, để Sophie tạm thời trở về khu Nam, nghĩ biện pháp nhớ lại mọi chuyện, đồng thời dện theo Lâm Thiên Lan về Đại Minh làm khách, đương nhiên là lấy thân phận huynh đệ mà đến.

Còn lại K, Tử Hữu, Alice, Tây Nguyên, bốn người về đến cổng lớn nhà K, mới nhớ đến tựa hồ như chẳng có chuyện gì thay đổi.

Cúi đầu, chỉ thấy bên trong cái bóng dưới chân, thổ địa khu Đông cùng thổ địa khu Bắc đang dựa vào bóng mà ngủ chảy nước bọt.

“… Làm sao lại đem lão thổ địa khu Bắc về theo…” Tử Hữu xạm mặt hỏi.

“Hai lão gia hỏa này từ đầu đến cuối đều ra vẻ xem kịch vui mà, có giúp được cái gì đâu.” K siết chặt nắm đấm, lông mày giật giật.

Alice thì chẳng thèm quan tâm, “Liên quan đế chuyện kia, có lẽ thổ địa gia sẽ dễ dàng hỏi thăm hơn.”

Tây Nguyên hiển nhiên là nghe theo lời Alice, gật đầu một cái, không nói lời nào.

Bốn ngừa vừa đi đến cửa vừa nói chuyện, đang định đẩy cửa bước vào, cửa đột nhiên bị mở ra. Lam Sinh quần áo không chỉnh tề lao ra ngoài, trên mặt ửng đỏ, trông như đang vội vã đi đâu đó, vừa vặn ra khỏi cửa thì đụng trúng bọn người Tử Hữu, sửng sốt giật mình.

“A! Mấy người trở về rồi?” Lam Sinh vui mừng, vội vàng quay đầu lại, la to, “Bọn K trở về rồi!”

Sau đó, bên trong vang lên một chuỗi âm thanh va chạm, Mễ Tử cùng Mộng vọt ra đầu tiên, trên miệng Mễ Tử còn ngậm đồ ăn sáng, trong đôi mắt thật to tràn đầy kinh hỉ.

Mộng xông ra liền nhào vào ngực Tử Hữu, “Mấy người trở về rồi. Nhiều ngày không có tin tức của mấy người, bọn tôi gấp muốn chết rồi a.”

Tử Hữu lúc này mới nhớ ra, hình như từ lúc bắt đầu mai phục tới giờ, bọn họ không có mở điện thoại.

Cậu có chút ái náy, này đúng là quá bất cẩn mà, lại khiến mọi người ở nhà lo lắng như vậy.

Nước mắt Mễ Tử đầm đìa, hút hút cánh mũi, nhóc nắm chặt tay áo Tử Hữu vung vung, “Tử Hữu ca, các anh bình an trở về là tốt rồi. Ô ô ô!”

Nauy cùng La Minh sau đó cũng xuất hiện, trông thấy đám người bọn họ, đều nhẹ nhàng thở ra.

Nauy nhìn thấy Mễ Tử lôi kéo Tử Hữu không chịu buông tay, thở dài ôm lấy nhóc, “Được rồi, cơm nước xong xuôi thì anh đưa em đi học, kẻo trễ.”

La Minh cũng thúc giục Lam Sinh, “Không phải hôm nay cậu đến gặp nhà xuất bản à, còn không nhanh lên, một hồi bên biên tập tự mình lê máy chém đến nhà bây giờ.”

Lam Sinh lúc này mới bừng tỉnh, trừng La Minh một cái rồi xông ra ngoài.

Mặt trời lên cao, ẩm ướt trong không khí tiêu tán đi bớt, trả lại thời tiết ấm áp của mùa xuân. Bốn người vừa xa hà bị Mộng kéo vào nhà, Tử Hữu ngáp dài, chuẩn bị ngủ một giấc ngon, Lam Sinh đầu tóc rối bời vẫy tay bắt taxi, La Minh khoanh tay tại cửa đứng nhìn thân ảnh Lam Sinh đi xa, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt. Bên ngoài, tiếng xe máy Nauy vang lên rầm rộ, Mễ Tử ngồi yên sau, ôm lấy eo Nauy.

Hết thảy đều tốt đẹp như bao ngày, hệt như những chuyện bi thương hắc ám kia không hề tồn tại.

Mễ Tử ngồi sau lưng Nauy, quay đầu nhìn mọi người trong nhà, những thân ảnh đã dần dần không thấy rõ nét nữa, nhưng trong khoảnh khắc một cái chớp mắt, Mễ Tử đột nhiên hi vọng, giây phút này có thể ngừng lại, lưu giữ hạnh phúc giản đơn này vĩnh viễn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK