• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
Chương 35
--- Nhận lỗi.
Cái xin lỗi này của Thẩm Nam dùng hết thành ý, đồng thời cũng lăn lộn Chu Túy Túy đến chết đi sống lại.
 

Sau khi kết thúc, cả người cô đều mềm oặt, ngay cả ngón tay cũng không muốn động, toàn bộ quá trình đều tùy ý để Thẩm Nam làm xằng bậy. Cô là thoải mái, hưởng thụ, nhưng cũng thật sự mệt mỏi.
 
Sau khi Thẩm Nam từ phòng tắm đi ra, trên người hơi lạnh. Anh cúi đầu, duỗi tay ôm người vào trong ngực, rũ mắt nhìn gương mặt hồng hào của cô, lông mi còn ướt dầm dề, phân không rõ là nước hay là nước mắt của khoảnh khắc sung sướng tận cùng lúc nãy.
 
Anh cúi đầu hôn một cái, rất dịu dàng.
 
"Mệt?" Người đàn ông đã được thỏa mãn giọng nói khàn khàn, nghe rất thoải mái, âm thanh cũng dịu dàng hơn mấy phần.
 
Chu Túy Túy cọ cọ cổ anh, khàn giọng gọi tiếng: "Ừm."
 
Vừa mới lên tiếng... Giọng của cô đã khàn đến như vậy rồi. Nghĩ, cô lại im lặng thương tiếc cho thân thể nhỏ nhắn của mình.
 
Thẩm Nam nhìn thấy thần sắc của cô, dở khóc dở cười hỏi: "Em là biểu tình gì vậy?"
 
Chu Túy Túy duỗi tay, chọc bả vai anh hỏi: "Thể lực của quân nhân đều tốt như vậy sao?"

 
Thẩm Nam: "...."
 
Anh không nói gì nhìn Chu Túy Túy, cúi đầu cắn ngón tay cô, sau đó quyến rũ nói: "Người khác thì không biết, anh chỉ biết, thể lực của em kém."
 
Ngày thường nhìn thì thấy lăn lộn rất lợi hại, nhưng trên thực tế cũng chả ra làm sao. Đương nhiên... Chu Túy Túy vẫn còn tính là khá được, ít nhất mỗi ngày còn kiên trì vận động, tuy rằng vận động này khả năng chỉ có hai mươi phút.
 
Chu Túy Túy nghẹn lại, rất cạn lời: "À, vậy anh đi tìm ai thể lực tốt đi."
 
Thẩm Nam dở khóc dở cười, cúi đầu hôn cô một cái thật mạnh, ánh mắt còn mang theo ý cười hỏi: "Bình dấm chua?"
 
Chu Túy Túy hừ lạnh một cái, dùng chút sức lực cuối cùng mà đá anh, mí mắt sụp xuống, mơ hồ không rõ: "Buồn ngủ quá."
 
"Ngủ đi." Thẩm Nam ôm người trong ngực mình, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh ở bên cạnh em."
 
"Ừm." Chu Túy Túy rúc đầu vào cổ anh cọ cọ, duỗi tay ôm, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
 
Có Thẩm Nam ở bên cạnh, Chu Túy Túy vĩnh viễn vào giấc ngủ nhanh hơn những lúc khác, không biết là do cảm giác an toàn của anh quá nhiều hay là nguyên nhân gì khác, tóm lại giống như từ từ hình thành một thói quen nào đó. Sau khi cô nói xong, không quá mấy phút liền ngủ.
 
Nghe tiếng hít thở đều đều của người trong ngực, Thẩm Nam hôn trán cô một cái, lúc này mới nhắm mắt ngủ.
 
Đêm càng lúc càng khuya.
 
***
 
Hôm sau, Thẩm Nam ở nhà cả ngày cùng với Chu Túy Túy, mới trở về đội, chuẩn bị thứ hai đến trường học huấn luyện chính thức.
 
Kỳ thật này cũng không được tính là trường học, chỉ là một căn cứ huấn luyện, nơi đó tuyển chọn những chiến sỹ mạnh nhất ở các nơi, năng lực rất mạnh, chỉ là mới vừa được chọn, suy nghĩ và ý thức chấp hành mệnh lệnh vẫn chưa được mạnh, còn cần phải huấn luyện và dạy dỗ thật tốt.
 
Thẩm Nam sở dĩ đi huấn luyện, là bởi vì thực lực của anh vượt qua thử thách.
 
Ban đầu định là Cao Trác, năng lực của anh ta cũng không tồi, không khác lắm so với Thẩm Nam, nhưng là trên phương diện uy tín, Thẩm Nam càng có uy nghiêm hơn. Thẩm Nam cũng đã từng, là một con nhím.
 
Năm đó khi trường học tuyển chọn bộ đội, Thẩm Nam sẽ phục tùng mệnh lệnh, nhưng anh khá kiêu ngạo bất tuân, hơn nữa thực lực mạnh, một đám người nhìn anh không vừa mắt. Nhưng cố tình về sau, mọi người đều tâm phục khẩu phục. Cho nên đối với mấy con nhím mới vào không lâu này, Thẩm Nam càng thích hợp hơn.
 
Vừa hay sắp tới cũng không có nhiệm vụ gì quan trọng, nhiệm vụ huấn luyện này liền trực tiếp giao cho Thẩm Nam.
 
Thẩm Nam trở lại đội, đêm đó liền lấy được tư liệu của mấy đội viên khác từ chỗ đại đội trưởng. Thẩm Nam hai chân bắt chéo ngồi trong văn phòng, vừa nghe đại đội trưởng dặn dò, vừa lật tư liệu.
 
"Bùi Tuấn?" Đỉnh mày Thẩm Nam nhướng lên, nhìn lý lịch: "22 tuổi, xạ kích..."
 
Anh không nhanh không chậm mà nhìn, cười nhạo một tiếng: "Vừa nhìn là thấy có chút phản nghịch."
 
Đại đội trưởng nhấp một ngụm trà, từ từ nói: "Này còn có thể. Xem tiếp đi."
 

Thẩm Nam hơi rũ mắt, lật từng tờ, khi đến tờ cuối cùng, tay dừng lại. Ánh mắt anh sáng bừng, nhìn chằm chằm vào tên và ảnh chụp trên tờ giấy.
 
Đại đội trưởng không thấy được sự biến hóa của anh, tiếp tục nói: "Sao lại không nói?"
 
Thẩm Nam giương mắt, nhìn về phía đại đội trưởng: "Đây là nguyên nhân anh gọi tôi về?"
 
Anh duỗi tay, chỉ vào tờ giấy cuối cùng.
 
Đại đội trưởng hơi giật mình, lúc này mới nhìn qua, nhìn chằm chằm lên tên kia một lát, mới từ từ nói: "Đây là nguyên nhân tại sao bây giờ tôi mới đưa cho cậu tư liệu, tuy rằng tôi cảm thấy sức khống chế của cậu không tồi, nhưng.... Không dám đảm bảo một trăm phần trăm."
 
Đại đội trưởng gõ gõ mặt bàn, nói: "Này không phải là cùng một người, nhớ kỹ."
 
Nghe vậy, Thẩm Nam xì một tiếng, lười nhác nhìn về phía đại đội trưởng: "Tôi phân rõ ràng."
 
Đại đội trưởng nhìn anh một cái, gật đầu: "Vậy thì tốt!" Anh nói: "Nói cho cậu trọng điểm của người cuối cùng này, 20 tuổi, 18 tuổi nhập ngũ, chọn lên từ cơ sở. Thằng nhóc thối này khó quản nhất."
 
Thẩm Nam nhướng mày, mặt tràn đầy khiêu khích: "Phải không?"
 
Đại đội trưởng không vừa nhất vẻ này của anh, ném cuốn sách qua, trách mắng: "Nói nghiêm túc với tên nhóc cậu đấy! Nghiêm túc chút cho tôi."
 
"Vâng!" Thẩm Nam nhoẻn miệng cười: "Anh nói."
 
Đại đội trưởng liếc nhìn anh một cái: "Có thực lực là thật, người cũng rất quật cường, là kiểu mười con trâu cũng kéo không lại..." Anh thở dài: "Có phải nhân tài đều như vậy không? Rất có cá tính của chính mình?"
 
Thẩm Nam không lên tiếng, nhưng vẫn nghiêm túc nhớ toàn bộ thông tin của người này.
 
Sau khi rời khỏi văn phòng của đại đội trưởng, Thẩm Nam về ký túc gửi tin nhắn cho Chu Túy Túy, lúc này mới đứng ở chỗ yên tĩnh của hành lang hóng gió, ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông, nhẹ nhàng thở một hơi.
 
Cao Trác nghi ngờ nhìn Thẩm Nam, liếc nhìn Tiểu Đồng, hai người khụ một tiếng đến gần: "Đội trưởng, ngắm sao hả?"
 
"Trăng đêm nay đẹp thật."
 
Thẩm Nam mím môi, lười phản ứng hai người: "Có sao?"
 
Tiểu Đồng ngẩng đầu nhìn, đêm nay bầu trời yên tĩnh, đen như mực, đừng nói ánh sao, đến ánh trăng lưỡi liềm cũng không có.
....
 
Cao Trác khụ một tiếng, tay tùy tiện đặt lên vai Thẩm Nam, thấp giọng hỏi: "Đội trưởng, khi nào thì cho bọn tôi gặp chị dâu?"
 
"Đúng vậy." Tiểu Đồng nói: "Đội trưởng, nếu em sớm biết người lần trước là chị dâu, chắc chắn em sẽ nhìn không chớp mắt."
 
Nghe vậy, Thẩm Nam liếc nhìn hai người, thấp giọng: "Hai người muốn làm gì?"
 
Cao Trác nhún vai: "Chính là muốn nhìn thấy chị dâu một chút."
 
Tiểu Đồng: "Đúng!"
 
Thẩm Nam liếc mắt nhìn hai người, ôm tay nói: "Đừng tưởng tôi không biết suy nghĩ trong lòng của mấy người."
 
Cao Trác: ".... Không phải." Anh ta liếc mắt nhìn Thẩm Nam: "Đại đội trưởng tìm cậu làm gì vậy?"
 
Thẩm Nam dừng một chút mới tiếp tục ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm: "Không nói cái gì, bảo tôi ngày mai huấn luyện kiềm chế một cút, đừng có một ngày mà tàn phá các cậu."
 
Cao Trác: "....."
 
Cái gì gọi là giả bộ, chính là đây.
 
Anh ta và Tiểu Đồng liếc nhìn nhau, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Nam: "Được rồi, bọn tôi về ngủ, đội trưởng, anh kiềm chế cho tốt."
 
Thẩm Nam cười mắng hai người: "Đừng quấy rầy tôi."
 
Chờ hai người đi rồi, Thẩm Nam mới lấy điện thoại ra gửi cho người một tin nhắn, lúc này mới về ký túc nghỉ ngơi.
 
***
 
Ngày đầu tiên đi làm, không có chuyện gì to lớn.
 

Lâm Hựu không bắt Chu Túy Túy theo dõi Lăng Tình, ngược lại thay đổi mục tiêu, bắt đầu tìm đủ tư liệu.
 
Hai người định buổi tối sẽ hành động tiếp.
 
Buổi sáng quá bình tĩnh, đến buổi chiều, tòa soạn bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, nguyên nhân là chuyện hôm đó ở phòng bao của Lăng Tình bị đăng lên, còn đăng ảnh chụp của mấy người.
 
Trên weibo rất náo nhiệt, các loại bình luận đều có. Chu Túy Túy nhìn, ảnh chụp kia không phải là Thẩm Nam, vậy cũng không thèm quản, nhưng cũng lướt weibo giống Lâm Hựu, nhìn bức ảnh dưới video.
 
Lâm Hựu quay đầu nhìn cô: "Là chồng em hả?"
 
"Không phải." Chu Túy Túy dương cằm: "Người này chắc là anh cô ta."
 
Tối hôm qua Thẩm Nam còn cho cô xem ảnh của Lăng Thạch, liên quan đến chuyện của Lăng Tình, chỉ cần cô ta không làm loạn, cô và Thẩm Nam sẽ không truy cứu.
 
Lâm Hựu sờ cằm suy đoán, nghiêng mắt nhìn Chu Túy Túy, muốn nói lại thôi: "Phải không."
 
Chu Túy Túy bật cười, duỗi tay vỗ bả vai Lâm Hựu: "Chị Lâm Hựu, muốn nói cái gì thì nói, em biết còn có thể cố hết sức nói cho chị biết."
 
"Vậy được." Lâm Hựu chớp chớp mắt nhìn cô nói: "Có phải Lăng Tình có ý với chồng em không?"
 
"Có đi, nhưng chưa từng nghe là đã thổ lộ."
 
Lâm Hựu nghẹn lại, cạn lời mà nhìn cô: "Cô ta và mấy người chồng em có quan hệ gì?"
 
"Bạn cấp ba." Chu Túy Túy lời ít ý nhiều nói: "Chỉ biết như vậy, còn lại chị đừng hỏi, hỏi em cũng không nói."
 
Lâm Hựu hiểu rõ, tiếp tục lướt weibo, nói: "Ặc, trên weibo còn nói Lăng Tình với người đàn ông này thật xứng đôi, còn nói trong mắt thấy được tình ý miên man." Cô trợn mắt nhìn mấy ảnh chụp kia: "Này là dùng kính hiển vi nhìn hả?"
 
Chu Túy Túy bật cười, cong cong môi: "Đối với fans mà nói, tất cả những gì của thần tượng đều có thể giải thích hợp lý."
 
Đối với fans mà nói, chính là như vậy. Chỉ cần là thần tượng mà mình thích, thì tất cả những giải thích đều hợp lý, chỉ cần trong lòng họ muốn hiểu thần tượng muốn biểu đạt cái gì, thì hành vi của thần tượng có ý nghĩ đó.
 
Hai người đang lướt weibo, đột nhiên đồng nghiệp ở đối diện nói: "Ohhh shit, Lăng Tình đăng weibo."
 
Chu Túy Túy nhướng mày, còn chưa kịp hành động, Lâm Hựu đã đổi mới weibo. Này đổi mới không quan trọng, vừa mới đổi mới, Chu Túy Túy liền thấy được một bức ảnh quen thuộc, tâm tình của cô trong nháy mắt quả thực như là dẫm phải cứt chó.
 
Lăng Tình mới đăng weibo, là một bức ảnh chụp chung, thời cấp ba. Chu Túy Túy vừa mới mặc đồng phục của ngôi trường ấy, cho nên rất rõ ràng, ảnh chụp còn có Lục Gia Tu, Thẩm Nam và Lăng Thạch, Hồ Dật, 4 nam sinh, một nữ sinh, đương nhiên này không phải là trọng điểm, trọng điểm là Lăng Tình đứng bên cạnh Lăng Thạch và Thẩm Nam. Mặt và người cô ta đều hướng về phía Thẩm Nam.
 
Caption cũng rất có ý tứ: Sao tôi không biết anh trai đã thành bạn trai từ khi nào vậy [nghi vấn. jpg]
 
Weibo này vừa đăng, fans đều tích cực bình luận phía dưới.
 
---- A a a a a, anh trai đẹp trai quá! Thì ra Tình Tình lúc cấp ba đã đẹp như vậy!!!
 
--- Bên trái là anh trai, vậy bên phải thì sao! Sao cảm giác đôi mắt của Tình Tình vẫn luôn nhìn về bên phải vậy???
 
--- Bốn nam sinh một nữ sinh, Tình Tình, chị được cưng chiều mà lớn lên đúng không! Khi cấp ba đã được hoan nghênh như vậy, nhất định là hoa hậu giảng đường!
 
---- Trời ơi, chỉ có tôi cảm thấy tất cả mọi người trong ảnh này đều có giá trị nhan sắc rất cao sao, còn người đứng đầu tiên bên trái kia có phải là Lục tổng không? Thì ra Lăng Tình còn quen với Lục tổng?
 
 
--- Oa oa oa, chỉ có tôi có hứng thú với người đứng bên phải sao, ngũ quan đẹp, nhìn rất tuấn tú nha!
 
---- Tôi đột nhiên nhớ tới trước khi Tình Tình có trả lời phỏng vấn, nói lúc cấp ba rất thưởng thức một đàn anh, có phải là nam sinh bên cạnh này hay không?
 
--- Trời, đột nhiên phá án. Cuối cùng muốn nói trường cấp ba của Tình Tình rất giỏi, đều là học bá.
 
....
 
Lâm Hựu nhanh chóng đổi mới, Chu Túy Túy ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
 
Cô cười lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt.
 

Lâm Hựu cũng im lặng, sau một lúc lâu nói: "Không phải, loại hành động trà xanh như thế này, sao cô ta có thể có nhiều fans trong giới vậy nhỉ?"
 
Đồng nghiệp đối diện nói: "Hình tượng tốt, thật ra Lăng Tình ngoại trừ thích xào tai tiếng, còn lại đều khá được, xinh đẹp, diễn cũng được, hơn nữa bằng cấp ưu tú, lại là hình tượng bạch phú mỹ, fans rất nhiều."
 
Lâm Hựu chửi thề một tiếng: "Ảnh này trà xanh quà rồi! Bốn nam sinh một mình cô ta là nữ sinh, cô ta muốn người khác nghĩ thế nào, nói cô ta có quan hệ với Lục tổng cũng được, có quan hệ với nam sinh đứng bên phải cũng được, còn có Hồ tổng..." Lâm Hựu chậc chậc hai tiếng, "Một hòn đá trúng ba con chim, lợi hại."
 
Đồng nghiệp đối diện bật cười, nhìn về phía cô: "Chị Lâm Hựu, cừu hận lại gia tăng."
 
"Đúng vậy." Lâm Hựu không chút khách khí nói: "Nhất định tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô ta."
 
Toàn bộ quá trình Chu Túy Túy đều không hề hé răng, qua hồi lâu, Lâm Hựu nhìn cô: "Đau lòng?"
 
"Không đến mức." Chu Túy Túy ngước mắt nhìn về phía Lâm Hựu, cong môi cười: "Cô ta đối với em mà nói, không có lực uy hiếp gì cả."
 
Đây là lời nói thật, Lăng Tình không có uy hiếp gì với cô, nhưng không thoải mái, rất ghét.
 
Lâm Hựu vỗ vỗ bả vai cô an ủi: "Buổi tối chị dẫn em đi nằm vùng."
 
"Được."
 
Hai người đối diện cười, Chu Túy Túy về chỗ của mình viết bản thảo, bớt thời gian gửi biểu tình cho Thẩm Nam.
 
Chu Túy Túy: Anh xong rồi.jpg.
 
Chu Túy Túy: Em cho phép anh chạy 39 mét.jpg.
 
Chu Túy Túy: Quỳ bàn phím.jpg.
****
Nằm vùng là sau 11h giờ đêm, cho nên trước 11h Chu Túy Túy hoàn toàn tự do.
 
Cô và Hạ Văn ở bên ngoài ăn cơm, từ chối uống rượu.
 
"Muốn nói gì với mình?"
 
Hạ Văn nhìn cô một cái, uống ngụm nước: "Mình xin nghỉ dài hạn."
 
Chu Túy Túy hơi giật mình, sửng sốt hỏi: "Đi ra ngoài chơi?" Cô im lặng hồi, nói: "Cũng được, sao lại là dáng vẻ này?"
 
Hạ Văn nhìn cô: "Cãi nhau với ba mẹ."
 
Nghe vậy, Chu Túy Túy hiểu rõ: "Chuẩn bị rời nhà đi trốn?"
 
Hạ Văn dở khóc dở cười, đá chân cô một cái: "Cái gì mà rời nhà đi trốn." Cô thở nhẹ ra một hơi, nhìn về đám người đi lại bên ngoài cửa sổ, cảm khái nói: "Trước kia thời niên thiếu không hiểu chuyện, lúc đó ba mẹ mình thế nào cũng không đồng ý cho mình kết hôn, kết quả mình kiên trì, bây giờ thì khen ngược."
 
Cô ấy cười khổ một tiếng, nhìn về phía Chu Túy Túy: "Ba mình nói muốn giết người."
 
Chu Túy Túy sửng sốt, nhoẻn miệng cười nói: "Ý của chú hay lắm, nếu mình, mình cũng muốn giết người."
 
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Tra nam."
 
Hạ Văn cười, ngước mắt nhìn cô: "Hôm nay mình tìm cậu không phải để nói muốn giết chết chồng trước."
 
"À." Chu Túy Túy tủm tỉm nhìn cô ấy: "Muốn nói gì? Hay là chuyện cậu đi du lịch? Đi thì đi thôi, dù sao cũng không thiếu tiền, công việc nghỉ dài hạn về lại làm lại."
 
Cô đảm bảo nói: "Mình sẽ tranh thủ thời gian cậu nghỉ ngơi giao bản thảo cho cậu."
 
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Văn sáng lên, ngạc nhiên nhìn cô: "Có linh cảm?"
 
"Có một chút." Chu Túy Túy nhàn nhạt nói: "Vẫn phải xem tình hình công việc khoảng thời gian này."
 
"Đúng rồi, công việc của cậu thế nào?" Hạ Văn đột nhiên nói: "Còn có, mình hỏi này, cậu có quen biết Lăng Tình không?"
 
Chu Túy Túy ngẩn người, nói chuyện Lăng Tình và Thẩm Nam cho Hạ Văn nghe, cô ấy tức muốn hộc máu: "Đệt! Trên thế giới này quả nhiên nhiều trà xanh! Chị đây giúp cậu giết chết cô ta!"
 
"Đừng!" Chu Túy Túy chậm rãi nói: "Để mình từ từ lăn lộn, mình có cách."
 
"Xác định?"
 
"Đương nhiên." Chu Túy Túy liếc nhìn cô, cười dịu dàng: "Cậu thấy mình là người sẽ buông tha cho người chủ động chọc đến mình sao?"
 
Hạ Văn rất thành thật gật đầu: "Không giống."
 
"Vậy đúng rồi, nếu cô ta muốn làm trà xanh, vậy mình cho cô ta làm cho đủ!" Chu Túy Túy nhẹ giọng nói, nhưng cố tình loại âm thanh dịu dàng này, lại làm cho người nghe da đầu tê dại.
 
Cô không phải không có cách, cách của cô rất nhiều, chỉ là khinh thường chút thủ đoạn bây giờ của người ta mà thôi.
 
Sau khi tụ tập xong, Chu Túy Túy nhìn điện thoại mà Thẩm Nam gọi đến, nhướng mi lên gọi lại: "Alo."

 
Tiếng nói trầm thấp của Thẩm Nam vang lên bên tai: "Bà xã, còn chưa về sao?"
 
Chu Túy Túy hơi giật mình, nhíu mày: "Anh ở nhà?"
 
"Ừm." Thẩm Nam lời ít ý nhiều: "Nửa tháng này đều ở nhà ngủ."
 
Chu Túy Túy: "..... À, vậy đêm nay anh ngủ phòng cho khách."
 
Thẩm Nam: "???"
 
Thẩm Nam vẻ mặt mông lung nhìn điện thoại, dừng một chút, hỏi: "Sao vậy?"
 
Chu Túy Túy cười một tiếng, nhanh chóng nói: "Không sao cả, đêm nay em còn phải đi chụp bát quái, chắc không về nhà ngủ."
 
Thẩm Nam: "....."
 
Vậy anh hao hết tâm tư kết thúc huấn luyện sớm một chút, về nhà sớm là vì cái gì?
 
Chu Túy Túy cảm nhận được sự im lặng ở bên kia, bật cười nói: "Thật sự có việc, phóng viên không phải đều hoạt động ban đêm sao, anh nghỉ ngơi sớm một chút, em tắt máy trước."
 
Nói xong, Chu Túy Túy rất sảng khoái mà tắt máy, không chút chần chừ.
 
Hơn 11h đêm, Chu Túy Túy và Lâm Hựu ngồi canh ở cửa khách sạn, lần này theo dõi vẫn là một nữ nghệ sĩ. Cho dù Chu Túy Túy không biết tại sao Lâm Hựu lại chấp nhất theo dõi nữ nghệ sĩ như vậy, nhưng đi làm theo là được rồi.
 
Nhiệt độ ban đêm khá thoải mái, hai người ngồi trong xe nhìn, khi đang thất thần, Lâm Hựu đã vỗ bả vai cô reo lên: "Đến đến."
 
Chu Túy Túy cầm máy ảnh quay đầu ra nhìn, lúc này mới hiểu được ý tưởng của Lâm Hựu.
 
Cô theo dõi là nữ nghệ sĩ, nhưng cách đó không xa, có một nam diễn viễn xuất hiện... Là kiểu cùng nhau đóng phim giống như Lăng Tình đợt trước. Nghĩ, trong lòng Chu Túy Túy lại có một trận buồn nôn.
 
Hai người chụp được ảnh hai người kia vào khách sạn, sau đó lại vào khách sạn đối diện thuê phòng, trước đó Lâm Hựu đã làm xong hết cả, không thể không nói người đối diện... Thật sự có chút gấp gáp, chưa kéo rèm đã bắt đầu hành động rồi.
 
Hai giờ đêm, hai người xong việc.
 
Sau khi Lâm Hựu đưa người về nhà, mới về.
 
Chu Túy Túy đứng tại chỗ nhìn một lúc lâu, mới lắc đầu về nhà.
 
Khi cô về đến nhà, trong phòng im ắng, nhưng phòng khách còn có một chiếc đèn cho mình, Chu Túy Túy ngẩn ra, nhoẻn miệng cười thay giày đi vào.
 
Cô vào phòng ngủ chính, không có ai, Chu Túy Túy không tiếng động cong cong môi, tắm rửa một cái sau mới mặc áo ngủ đi vào phòng cho khách. Cửa phòng khách không khóa, trên giường có một người đàn ông đang nằm.
 
Không thể không nói, Thẩm Nam trên phương diện nào đó, vẫn rất nghe lời bà xã.
 
Chu Túy Túy nhìn chằm chằm một lát, lập tức đi qua, còn chưa kịp hành động, Thẩm Nam liền duỗi tay lại, kéo người lôi lên giường.
 
"Sao lại muộn như vậy?"
 
Chu Túy Túy ừm một tiếng, ôm anh cọ cọ, không hề nghi ngờ người này sẽ tỉnh. Cô đoán chắc lúc mình vừa đến cửa, Thẩm Nam đã tỉnh rồi.
 
Cô ghé lên người Thẩm Nam, cúi đầu nhìn anh: "Sao lúc nãy không nói lời nào?"
 
"Sợ em tức giận." Thẩm Nam nương ánh sáng nhìn cô, ngậm khóe môi cô hôn một cái, ôm người vào trong chăn: "Mệt không?"
 
"Vẫn tốt, thật ra còn có chút hưng phấn."
 
Thẩm Nam cười nhạo một tiếng, cúi đầu hôn khóe môi cô, nói câu: "Ảnh chụp anh đã bảo Lục Gia Tu tìm người xóa."
 
Chu Túy Túy ngẩn ra, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại ảnh chụp anh nói là cái gì.
 
Bức ảnh kia của Lăng Tình, thật ra sau này cô không thấy nữa. Xóa hay không thì không biết, nhưng chắc là Thẩm Nam đã nhờ Lục Gia Tu nghe ngóng, hoặc là biết được từ chỗ nào khác, cho nên bảo người xóa.
 
Không thể không nói, xóa hay không đều không có ảnh hưởng lớn đến cô. Nhưng Thẩm Nam có thể chủ động bảo người xóa đi, không làm cho trong lòng cô có gì vướng mắc, là hành động rất tốt, cô rất vui vẻ.
 
Chu Túy Túy cười một cái, cắn môi Thẩm Nam, hận sắt không thành thép nói: "Xem như anh nghe lời."
 
Thẩm Nam nhướng mày, nhìn người con gái ngồi trên hông mình, trong đêm tối, cô giống như tiểu yêu tinh, lúc nào cũng mê hoặc chính mình.
 
Thân hình Thẩm Nam cứng đờ, hầu kết chuyển động, tùy ý Chu Túy Túy hôn lung tung môi mình.
 
Lúc này Chu Túy Túy giống như một chú báo con, có chút phẫn nộ, có chút tức giận, nhưng lại có chút vui mừng. Cô cúi đầu hôn Thẩm Nam, cũng không tính là hôn, chính là gặm lung tung... Lưu lại dấu vết trên người anh. Vừa hôn vừa nói: "Anh phải nhớ kỹ."
 
Chu Túy Túy ghé vào trên người anh, một đường hôn xuống, cuối cùng dừng lại ở hầu kết của anh, cắn một ngụm thật mạnh: "Anh là của em!"
 
Lời vừa dứt, Thẩm Nam hơi dùng sức trở mình, đè người ở dưới thân, không nhịn được mà hôn.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK