Hai người vẫn như hình với bóng như cũ, gia sư mỗi ngày đều dạy Duy Nhất học bài, chuẩn bị đến khi cô bé lớn hơn một chút, Đoàn gia sẽ đưa cô bé đến trường.
Duy Nhất rất hy vọng được đi học, mỗi lần cô bé nhìn thấy người ta đeo cặp sách về nhà, đôi mắt đều tràn đầy ngưỡng mộ.
Cô bé cũng muốn như vậy.
Cô bé cũng muốn giống mọi người, sáng sớm đeo cặp đến trường, buổi tối trở về.
Đoàn Tử Du và ba mẹ đều nhìn rõ khát khao của cô bé, ba Đoàn đã làm xong hết thủ tục nhập học, chờ đến khi khai giảng năm sau, sẽ đưa cô bé đi học.
Mùa xuân trôi qua, hè đến, khi mùa hè cũng dần dần trôi qua, Duy Nhất cũng lớn hơn rất nhiều.
Cô bé nên đi học rồi.
Bởi vì ở Đoàn gia hơn hai năm, cô bé vẫn không đi học, nhưng vẫn học hết kiến thức giống như bạn bè đồng trang lứa, thậm chí còn học được nhiều hơn bọn họ.
Lần này sắp xếp, cô bé học lớp 5, qua một năm liền bắt đầu lên cấp hai.
Trường cấp hai và cấp ba ở cạnh nhau, nhưng khi Duy Nhất học lớp 6, Đoàn Tử Du học lớp 12 rồi. Tuổi tác hai người cách nhau khá xa.
Không quá xa, nhưng cũng xa.
Nhưng mà có thể học cùng một năm, với Duy Nhất mà nói, cũng là một niềm vui.
Đoàn Tử Du có tên trong danh sách trường, nhưng vì tình huống đặc biệt, bình thường ít khi lên lớp, nhưng lớp 12 cuối cùng, sức khỏe cũng dần dần chuyển biến tốt hơn, vì lẽ đó, trường học, vẫn là đi.
Ngày đến trường, Đoàn Tử Du đưa Duy Nhất đi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đoàn Tử Du nhìn cô nhóc bên cạnh mình, hai năm ở Đoàn gia, cô bé ngày càng trắng nõn xinh đẹp, sắc mặt vàng như nghệ trước đây, vừa nhìn là bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng bây giờ, đã tốt hơn rất nhiều.
Duy Nhất lần đầu tiên đến trường học, thật ra đối với cảnh vật xung quanh còn rất xa lạ, hai năm ở Đoàn gia, gan lớn hơn không ít, nhưng đối với mọi thứ xung quanh vẫn không khống chế được sợ sệt, ví dụ như bây giờ. Cô bé đứng sát bên cạnh Đoàn Tử Du, rụt rè nhìn cô giáo đi đến.
Cô giáo là một người phụ nữ trẻ tuổi, khi nhìn thấy bộ dáng cô như vậy, khẽ mỉm cười nói: "Là Duy Nhất đúng không?"
Cô cười nói: "Cô là giáo viên của em."
Đoàn Duy Nhất hoảng hốt, khi nhìn thấy nụ cười thiện ý trên mặt người phụ nữ, có chút buông lỏng, nhưng vẫn sợ sệt.
Đoàn Tử Du đối với Duy Nhất và những người khác không giống nhau, tính tình của cậu không tốt lắm, bởi vì từ nhỏ đã bị bệnh, thật ra có chút căm ghét với thế giới này, nhưng khi đối mặt với Duy Nhất, cậu có thể kiên nhẫn mãi không hết. Cậu đưa tay lên xoa đầu Duy Nhất, nhẹ giọng nói: "Gọi cô giáo."
Duy Nhất sửng sốt một chút, mới lúng túng gọi: "Chào cô ạ."
Cô giáo nở nụ cười, mi mắt cong cong cười: "Chào Duy Nhất."
Cô giáo này là do mẹ Đoàn cố ý tìm đến, nói tính cách rất tốt, là kiểu cảm giác bình dị dễ gần, giới thiệu với Duy Nhất chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, cũng có thể chăm sóc Duy Nhất tốt hơn.
Khi mới bắt đầu Duy Nhất quả thật là không hề buông lỏng, nhưng sau một lúc, Duy Nhất cũng sẽ bắt đầu nói theo hai câu. Cô giáo dẫn cô bé đến nhận lớp mới, Duy Nhất đi hai bước lại quay đầu nhìn Đoàn Tử Du.
Đoàn Tử Du bật cười, nhéo nhéo mặt cô bé: "Đi thôi, tan học anh trai đến đón em."
"Có thật không?" Cô bé tròn mắt hỏi.
"Thật."
Đoàn Tử Du kiên nhẫn nói: "Em còn không tin anh hả?"
"Không phải." Duy Nhất trừng mắt nhìn, nắm chặt tay Đoàn Tử Du: "Em tin anh."
Cô bé có thể không tin bất cứ kẻ nào, nhưng cô bé sẽ tin anh trai.
Đoàn Tử Du ừm một tiếng, xoa đầu cô bé nói: "Ở chung với bạn học cho tốt, nếu có người bắt nạt thì nói cho anh."
Cậu hoàn toàn không bận tâm cô giáo đang còn ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Nếu như bọn họ bắt nạt em, anh sẽ giáo huấn chúng cho em." Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Buổi chiều năm giờ tan học, anh trai sẽ ở cổng chờ em."
Đoàn Tử Du và Đoàn Duy Nhất ngoéo tay, nói từng chữ: "Chúng ta năm giờ chiều gặp được không?"
Duy Nhất hoảng hốt, mắt không chớp nhìn cậu, giọng nói mềm mại: "Được ạ."
Đi theo cô giáo đến lớp mới, giáo viên cũng rất kiên nhẫn, đã sớm nói với các bạn học là sẽ có bạn học mới đến, mọi người đều rất mong chờ bạn học mới đến, khi nhìn thấy một bạn nữ xinh đẹp, kích động trong lòng mọi người càng nhiều hơn.
Duy Nhất giới thiệu mình ngắn gọn, sau đó về chỗ ngồi.
Bạn cùng bàn của cô bé là một bạn học nữ khi cười lên rất ngọt ngào.
Sau khi ngồi xuống, Duy Nhất nhìn xung quanh một vòng, khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa sổ, cô bé sửng sốt một chút, mới nở nụ cười rạng rỡ.
Anh trai của cô bé, đang ở bên ngoài nhìn.
Hai người đối mắt nở nụ cười, Đoàn Tử Du nhìn cô bé một lúc, mới chậm chạp rời đi. Vừa nhìn thấy Đoàn Tử Du rời đi, khóe miệng đang giương lên của Duy Nhất lập tức xụ xuống, nhưng cho dù như thế, cô bé cũng không nói gì, bắt đầu kiềm chế, chuyên chú nhìn vào cô giáo cách đó không xa.
Chỉ có điều ở chỗ Đoàn Duy Nhất không nhìn thấy, phía sau kia, Đoàn Tử Du đứng đó cả ngày không rời.
Đến khi tan học buổi chiều, Đoàn Tử Du mới đến cổng chờ cô bé.
Mấy ngày kế tiếp đều là như vậy, sau khi đưa Đoàn Duy Nhất đến trường, Đoàn Tử Du làm bộ rời đi, nhưng thật ra vẫn luôn ở trường học, cô giáo cảm thấy cậu quá khoa trương, có điều biết bối cảnh gì gì đó, cũng không nhiều lời.
Ròng rã một tuần, Đoàn Tử Du đều ở trong trường nhìn Đoàn Duy Nhất lên lớp, chơi đùa với bạn học.
Đoàn Bác Văn thật sự không nhịn nổi nữa, nói hai câu: "Duy Nhất lớn rồi, em cũng nên đi học đi."
Đoàn Tử Du lạnh lùng liếc nhìn anh trai ruột của mình: "Cũng không phải là anh đi."
Đoàn Bác Văn bật cười, không nhịn được nói: "Ba mẹ lo lắng cho em."
Thái độ của anh ta với em trai rất tốt, đại khái là từ nhỏ số lần cậu bị bệnh quá nhiều, đều không tự chủ được mà cưng chiều, mà Đoàn Tử Du đối với Duy Nhất bây giờ, cũng là như thế.
Đoàn Tử Du hơi run lên, không hé răng.
Đoàn Bác Văn cười nói: "Duy Nhất lớn rồi, chung quy cũng phải buông tay."
Anh kiên trì nói: "Tuy rằng ba mẹ cảm thấy em có thể học lớp 12, nhưng anh vẫn cảm thấy em học lớp 11 thì tốt hơn, như vậy, khi Duy Nhất học cấp hai, chí ít em ở trường cũng đã quen thuộc." Anh nhắc nhở nói: "Bạn bè cũng nhiều hơn chút, đến lúc tốt nghiệp còn có thể nhờ người ta chăm sóc Duy Nhất."
Không biết câu nói nào đã đả động được Đoàn Tử Du, cách nửa tháng sau, Đoàn Tử Du vẫn đúng là quay lại trường học.
Hai người đều đến trường học, cấp ba, tan học rất muộn, còn phải học tiết tự học buổi tối, nhưng vì Đoàn Tử Du là trường hợp đặc biệt, cậu không học tiết tự học buổi tối, mà tiết học buổi chiều cũng vẫn không học, cậu vẫn luôn là lúc 4h50 chạy đến cổng trường Duy Nhất, 5h05p đón cô bé, nắm tay cô bé cùng về nhà.
Sự bất an của Duy Nhất, không có cảm giác an toàn từ hồi nhỏ, trong khoảng thời gian Đoàn Tử Du đưa đón đi học này, dần dần được lấp kín.
Tất cả mọi người đều không thể thay thế, chỉ có anh trai Đoàn Tử Du của cô bé, mới có thể cho cô bé đầy đủ cảm giác an toàn.
Mấy năm tiếp theo, trong thời gian có hạn, Đoàn Tử Du vẫn luôn đưa đón Đoàn Duy Nhất đi học, bất kể là gió mưa hay nắng gắt, chưa từng ngắt quãng.
Ngoại trừ, lúc anh bị bệnh.
Khi Duy Nhất học lớp 7, Đoàn Tử Du cuối cùng cũng tìm được trái tim thích hợp, anh đi học đại học được nửa học kỳ, sau đó làm thủ tục bảo lưu để chuẩn bị phẫu thuật, đoạn thời gian đó, Duy Nhất ngoại trừ lên lớp, sau khi tan học liền đến bệnh viện, căn bản là xem bệnh viện như là nhà.
(*** Từ khi Đoàn Tử Du lên đại học mình xin đổi xưng hô thành anh.)
Ba mẹ Đoàn nhìn thấy, có suy nghĩ muốn khuyên, nhưng nhìn tình cảm của hai người, lại thấy khuyên cũng không cần thiết.
Khuyên cũng không nghe, còn không bằng để tự bọn chúng đi.
Đoàn Tử Du nghỉ ngơi gần một năm, sức khỏe không có bất kỳ không thích ứng sau mới tiếp tục quay lại đi học, anh không đi học xa, ở ngay trong thành phố, nhân tiện chăm sóc Duy Nhất.
Hai người cứ như vậy, theo thời gian ngày một lớn lên, tình cảm cũng ngày một tốt hơn.
Đến khi cấp ba, Duy Nhất đã trưởng thành, là một thiếu nữ.
Khi lớp 11, Đoàn Tử Du còn vì Đoàn Duy Nhất mà đánh nhau một trận, thân thể anh yếu đuối, từ nhỏ đến lớn thật ra cũng không đánh nhau, lần đầu tiên trong đời đánh nhau, là vì Duy Nhất.
Cũng là vào lúc này, Đoàn Tử Du mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Duy Nhất rốt cuộc là cái gì.
Tuy rằng không biết tình cảm này thay đổi từ khi nào, nhưng Đoàn Tử Du rất rõ ràng, anh không còn xem Đoàn Duy Nhất như em gái nữa.
Ba mẹ Đoàn tuy rằng không biết tại sao hai người lại đánh nhau, nhưng cũng không nhiều lời cái gì, chỉ nói thân thể quan trọng.
Đoàn Tử Du lạnh lùng đáp ứng, nhấc mí mắt liền nhìn thấy Duy Nhất ở đối diện.
Duy Nhất nhìn anh trai mình, hai người nhìn nhau hồi lâu, cô mới đứng dậy, khẽ hô: "Anh trai."
Đoàn Tử Du ừ một tiếng, mím môi nói: "Dọa em à?"
"Không có." Đoàn Duy Nhất nhìn vết thương trên mặt anh, thấp giọng nói: "Đau không?"
"Không đau." Đoàn Tử Du trừng mắt nhìn cô: "Có bạn học bắt nạt sao không nói với anh?"
Đoàn Duy Nhất: "...."
Thật ra cũng không phải bắt nạt, chính là buổi chiều tan học, Đoàn Tử Du đi đón cô, vừa hay bắt gặp một bạn nam giật tóc cô, tuy rằng Đoàn Duy Nhất cũng không biết tại sao người kia phải làm vậy, nhưng Đoàn Tử Du thấy được, lập tức ra tay.
Cô còn chưa kịp nói cái gì, hai người đã đánh nhau.
Duy Nhất nhìn ánh mắt của Đoàn Tử Du, suy nghĩ chút nói: "Đó không phải là bắt nạt đi."
Đoàn Tử Du híp mắt lại, nhìn cô hỏi: "Vậy thế nào mới coi là bắt nạt?"
Giọng điệu này quá chua, Đoàn Bác Văn ở cửa nhìn không nổi nữa rồi.
Anh ta ho một tiếng, nhìn về phía hai người: "Anh đến xem bệnh nhân một chút."
"Anh hai." Duy Nhất hỏi một tiếng: "Vậy em ra ngoài trước."
Đoàn Bác Văn cười gật đầu, vỗ đầu cô: "Sợ hả?"
Anh vừa mới vỗ vỗ, Đoàn Tử Du liền dùng một ánh mắt như muốn giết người nhìn vào tay của anh, Đoàn Bác Văn dở khóc dở cười nhướng mày, rời khỏi đầu Duy Nhất, bật cười hỏi: "Không bị anh của em dọa sợ chứ?"
Duy Nhất lắc đầu: "Không ạ."
Cô cũng không sợ họ đánh nhau.
Tuy rằng được Đoàn gia bảo vệ rất tốt, nhưng là không có nghĩa cô bé ngay cả chuyện đánh nhau của bị dọa sợ.
Đoàn Bác Văn cười: "Vậy được, xuống dưới đi, ba mẹ ở bên đó."
"Vâng."
Duy Nhất vừa đi, Đoàn Bác Văn hai tay đút túi ngồi trước mặt Đoàn Tử Du, hai chân vắt chéo, nói: "Bao lớn rồi mà còn đánh nhau với người ta?"
Đoàn Tử Du không phản ứng anh.
Đoàn Bác Văn bất đắc dĩ, dừng một chút mới hỏi: "Ánh mắt em nhìn Duy Nhất, khiêm tốn một chút." Anh liếc nhìn tay của chính mình: "Vừa nãy nếu như anh muốn xoa đầu con bé, có phải ngay cả anh em cũng muốn đánh không?"
Anh than thở: "Cái dục vọng chiếm hữu này của em!"
Đoàn Tử Du không lên tiếng.
Có thể đánh người hay không thì anh không biết, nhưng anh rất khó chịu.