• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba”

tiếng tát tai thanh thúy vang lên trong tẩm cung Thục quý phi.

“Đồ thấp hèn. “

Một thân đỏ thẫm xiêm y, cách ăn mặc dị thường xinh đẹp, Thục quý phi lanh lảnh mắng:

“Một tên nô tỳ bẩn thỉu cũng dám chạm vào đồ của bản cung? Người tới, đem tay của tên nô tỳ này chặt đứt.”

Quỳ trên mặt đất, tiểu cung nữ lạnh run liên tục dập đầu.

“Nương nương, tha cho nô tỳ đi…. nương nương…. nô tỳ không cố ý a….”

“Ba.”

Tiểu cung nữ vừa dứt lời, bên mặt còn lại cũng trúng một cái tát mạnh mẽ.

“Còn dám nói dối? Bản cung cho ngươi lắm miệng… cho ngươi nói xạo…”

Nhổ cây trâm trên đầu xuống, Thục quý phi dùng sức xé rách mặt tiểu cung nữ. Một nhát một nhát, vừa ngoan vừa dứt khoát.Gương mặt của tiểu cung nữ rất nhanh đổ máu không ngừng. Nhiệt lệ tích lạc tích lạc không ngừng rơi. Nhưng cung nữ chịu giáo huấn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không dám lên tiếng nói thêm lời nào.

Thẳng đến mặt tiểu cung nữ không còn một tấc da hoàn hảo, Thục quý phi mới dừng tay, mở miệng phân phó:

“Người tới, đem tên nô tỳ này lôi xuống hảo hảo giáo huấn.”

Tiểu cung nữ thê thảm bị hai tên thị vệ vừa đáp lời vừa lôi ra ngoại môn. Một lát sau, chợt nghe tiếng thét thê lương của tiểu cung nữ từ bên ngoài truyền đến:

“A… a…………..nương nương…..tha nô tỳ đi …….”

“Hừ.”

Nghe được tiếng cung nữ tê tâm liệt phế kêu gào, Thục quý phi mạnh hừ lạnh một tiếng, ôn nhu vuốt ve trâm hồng ngọc vừa rồi dùng làm công cụ trừng phạt, thì thào nói giống như đang cùng truyện trò với tình nhân:

“Thứ xinh đẹp, sạch sẽ như vậy, bản cung sao có thể để cho người khác chạm vào?”

Giống như có thể nghe hiểu lời Thục quý phi nói, hồng ngọc trâm càng phát ra quang mang quỷ dị .

Những thái giám, cung nữ bên trong cung điện vờ như không nhìn thấy cảnh tượng khi nảy, đều cắm đầu cố gắng quét tước, dọn dẹp. Nhưng mà, mỗi người đều sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run. Trước kia Thục quý phi tính tình tuy rằng không tốt, thì cũng chỉ có chút mãnh liệt, thị sủng mà kiêu một chút, đối xử với hạ nhân kỳ thật cũng không quá tàng nhẫn. Có điều gần đây, tính tình Thục quý phi trở nên táo bạo, ngoan tâm. Đánh chửi hạ nhân như cơm bửa, còn động bất động sẽ xuất hiện sự kiện đổ máu. Không khí cả cung điện đều trở nên không ngừng áp lực đè nặng. Mỗi người đều thật cẩn thận, sợ sẽ làm sai chuyện.

Những cung nữ cẩn thận phát hiện, tính tình Thục quý phi thay đổi chính là từ khi hồng ngọc trâm được tặng đếm. Mà những người sơ ý đụng đến cây trâm này, cũng bị trừng phạt tối nghiêm khắc, tối huyết tinh.

“Mẫu phi…..An nhi đói bụng.”

Bát hoàng tử Dạ Văn An đứng bên cạnh Thục quý phi sợ hãi gọi. Cảnh huyết tinh vừa rồi thực khiến hắn sợ hãi.

“Đồ vô dụng. Vừa không biết khiến Bệ hạ vui lòng lại còn nhát gan như vậy. Trách không được không giống Thất hoàng tử được sủng ái như vậy.”

Không quen nhìn bộ dáng con mình sợ hãi thế kia, Thục quý phi hung ác mở miệng khiển trách.

Bất quá răn dạy thì có răn dạy, Thục quý phi vẫn dẫn Dạ Văn An vào nhà ăn điểm tâm.

Trên bàn cơm, Thục quý phi dị thường ôn nhu mở miệng.

“An nhân a, hôm nay mẫu phi dẫn ngươi đi tìm Thất hoàng huynh chơi đùa, được không?”

“Chính là An nhân cùng Thất hoàng huynh không quen nhau a.”

Dạ Văn An ngẩng đầu nghi hoặc đáp.

“Ai, hiện tại không quen, nhiều chơi đùa cùng nhau vài lần khẳng định liền quen thuộc thôi. Nói như thế nào đi nữa, ngươi cùng bảy hoàng tử đều là hoàng tử đồng tuổi trong cung a.”

“Chính là, mẫu phi? ? ? ? ? ?”

Không phải chán ghét Thất hoàng huynh, không cho ta cùng hắn chơi đùa đó sao.

“Không chính là gì nữa hết. Nhanh ăn cơm đi. Cơm nước xong rồi chúng ta sẽ đi!”

Không kiên nhẫn, Thục quý phi đánh gảy lời Dạ Văn An nói, giải quyết dứt khoát.

Trong Dạ Long điện, Vương công công đang ngồi ngủ gật trên hành lang, thổi tiểu phong*, vội vàng tranh thủ hưởng tụ chút ít thời gian lạc thú.

(Quỳnh: * là cảnh ngủ gật mà mũi hiện ra bong bóng khí trong mấy bộ truyện tranh ấy …)

“Vương công công.”

Một tiếng tiếp đón sợ tới mức Vương công công lập tức thanh tỉnh, mở to mắt liền thấy, nguyên lai là Thục quý phi, người khó hầu hạ nhất trong cung dẫn Bát hoàng tử đến đây.

“Thục quý phi nương nương, bệ hạ đang ở ngự thư phòng nghị sự, phải đợi một hồi mới trở về, không bằng ngài trước chờ một chút.”

Vương công công đứng dậy cung kính trả lời.

“Bản cung hôm nay không phải đến vấn an Bệ hạ. Là An nhi muốn tới thăm Thất hoàng huynh của hắn. Hai huynh đệ này cảm tình rất hảo.”

Thục quý phi cười trả lời.

“Ha hả, Thất hoàng tử ở tiểu hoa viên hậu điện. Thục quý phi nương nương cùng Bát hoàng tử thỉnh đi bên này.”

Vương công công chỉ có thể cười gượng vài tiếng, thuận tiện trong lòng khinh bỉ một chút. Lời nói của Thục quý phi thật sự rất là buồn cười. Trong hoàng cung ai chẳng biết Thục quý phi đối Thất điện hạ hận đến mức nghiến răng a….

Hoa viên nhỏ sau hậu diện Dạ Long điện, Dạ Diên đang ở luyện tập năng lực chế ngự nguyên tố của mình.

Một cái chén rỗng đặt trên mặt bàn, Dạ Diên điều động thủy nguyên tố đem bên trong đổ đầy thủy, rồi niệm chú ngữ làm thủy biến thành băng, khối băng chậm rãi bay vào không trung, kế tiếp điều động quang nguyên tố đem khối băng cắt nát. Mảnh vỡ của hối băng rơi xuống nằm ngổn ngang trên mặt đất, cuối cùng dùng hỏa nguyên tố đun nóng mảnh vỡ làm băng một lần nữa hóa thủy. Đông tác tuần hoàn nhàm chán như thế, Dạ Diên lại đùa vui đến không biết mệt.

“Thất điện hạ.”

Thanh âm Vương công công truyền đến hoa viên.

“Thục quý phi nương nương cùng Bát hoàng tử đến thăm ngài.”

[Thục quý phi? Bát hoàng tử?]

Dạ Diên cảm thấy rất kỳ quái, vội vàng thu hồi năng lực, đi đến cửa hoa viên.

Thục quý phi vừa thấy Dạ Diên, lập tức liền đem Dạ Văn An túm đến trước mặt Dạ Diên.

“Chúng ta An nhân mỗi ngày đều nhớ thương Thất hoàng huynh của hắn nha.”

Dạ Văn An cũng phối hợp ngoan ngoãn kêu một tiếng

“Thất hoàng huynh.”

“Ân.”

Dạ Diên đáp lời, sau đó không nói gì thêm.

Không khí nhất thời lâm vào trường hợp xấu hổ.

Thục quý phi cười gượng hai tiếng, phụ giúp Dạ Diên cùng Dạ Văn An tiến nhập tiểu hoa viên, một bên đẩy một bên nói:

“Vương công công, để hai huynh đệ bọn họ cùng nhau chơi đi. Chúng ta quấy rầy .”

Vương công công bất đắc dĩ cũng chỉ đắc xoay người cùng Thục quý phi rời đi.

Dạ Diên tìm một cái ghế dựa trong tiểu hoa viên ngồi xuống. Dạ Văn An cũng tùy tiện ngồi xuống bên cạnh. Hai bé cứ như vậy ngồi, ai cũng không mở miệng.

Dạ Diên thực chán ghét Thục quý phi. Nữ nhân kia luôn quấy rầy mình cùng phụ hoàng, còn muốn đem mình tách khỏi Phụ hoàng. Vạ lay, Dạ Diên cũng không thích Dạ Văn An.

Dạ Văn An đối thất hoàng huynh được sủng ái thâm trọng này của mình luôn tồn một tia kính sợ. Bởi vì Thất hoàng huynh từ trước đến nay vẫn cùng ở với phụ hoàng, hẳn là người rất lợi hại ha.

Lặng im thật lâu, Dạ Văn An càng ngày càng hoảng hốt, chỉ có thể thì thào mở miệng.

“Thất hoàng huynh.. ta…chúng ta……”

“Ngươi tìm ta làm cái gì?”

Không để ý đến lời Dạ Văn An nói, Dạ Diên khốc khốc mở miệng truy vấn.

“Mẫu phi bảo ta tới tìm ngươi chơi đùa. Mẫu phi nói ta đem điểm tâm cho ngươi nữa nà.”

Từ trong lòng xuất ra một bao thật tốt hoa quế cao, Dạ Văn An thật cẩn thận đưa tới trước mặt Dạ Diên.

Dạ Diên vốn muốn cự tuyệt nhưng nhìn thấy hoa quế cao mình thích nằm trong bao kia, lập tức cải biến chủ ý.

“Ta nếm thử chút nha.”

Cầm lấy một khối điểm tâm, bắt đầu ăn như lang thôn hổ yết.

Dạ Văn An trợn mắt há hốc nhìn Thất hoàng huynh ăn, cảm thấy ấn tượng về Thất hoàng huynh có điểm phá vỡ . Nhịn cười, chính mình cũng cầm lấy một khối bắt đầu ăn.

Một bao hoa quế cao rất nhanh liền tiến nhập vào bụng hai bé.

Nhưng mà, hai người trước mắt tự dưng tối sầm, lặng yên vô thanh ngã trên mặt đất.

Vương công công cùng Thục quý phi ngồi trong phòng tiếp khách, nhàm chán phẩm trà, trong lòng hy vọng vị Tôn Đại Phật này nhanh nhanh rời đi….

Nào ngờ, Thục quý phi đứng lên, thì thào tự nói:

“Nhiệm vụ hoàn thành…”

Một phen nhổ cây trâm trên đầu xuống, đâm vào ngực mình… huyết châu nhất thời phun trào…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK