• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tối ngập tràn mùi thuốc súng cùng Tần Mạt cuối cùng cũng xong.

Cự tuyệt lời mời lần thứ 2 của Tần Mạt, Mộ Lưu Yên thật sự không có dũng khí cảm thụ 1 lần nữa không khí như vậy, quả thực không thể làm người sống bình an qua ngày. Người cũ người mới 2 bên cùng 1 chỗ, lực sát thương quá lớn, nàng thật sự ôm không nỗi.

Vừa lo lắng Lâm Sanh vì hiểu lầm mà ghen, vừa muốn duy trì quan hệ bằng hữu cùng Tần Mạt, còn có Dì nhỏ hỗn huyết lâu lâu lại thêm vào vài câu, cả thế xác lẫn tinh thần của Mộ Lưu Yên đều căng thẳng.

Cho nên, gặp mặt và vân vân gì đó bỏ qua luôn đi, nàng khẳng định sẽ không đi 1 mình, nhưng nếu bị kẹt giữa Tần Mạt và Lâm Sanh nữa, Mộ tổng tài cảm thấy tốt nhất cứ ở khách sạn ngủ, vậy là khỏe nhất.

Đối với biểu hiện của Mộ yêu tinh, Lâm Sanh rất hài lòng. Quá rõ ràng, yêu tinh chỉ hướng về ta thôi!

Sarah đối với loại chuyện tranh dành tình nhân nhàm chán này thật khinh bỉ Lâm Sanh, nàng thật sự không hiểu Mộ Lưu Yên có cái gì tốt, cư nhiên làm cho Lâm Sanh 1 người lạnh lùng từ trong ra ngoài để ý tới, làm sao hiểu được?

Lâm Sanh tự nhiên sẽ không để ý đến cái nhìn của Sarah, đến ý kiến chả ba mẹ nàng cũng sẽ không nghe, càng không nói đến bà Dì nhỏ trên danh nghĩa này.

Hai ngày sau, chuyện Mộ Lưu Yên cùng với doanh nghiệp bên Pháp đều đã trao đổi xong, cuối cùng ký xong hợp đồng, nói cách khác chuyến công tác tại Pháp xem như hoàn thành viên mãn. Điều duy nhất Mộ Lưu Yên cảm khái chính là, không cần phải giáp mặt với 2 người kia, thật tốt quá a!

Nếu đi tới Pháp, Lâm Sanh cũng không muốn nhanh như vậy đã quay về nước, còn chưa cùng yêu tinh nhà của ta đi thăm thú 1 chút, chẳng phải uổng phí lần xuất ngoại sao!

Hơn nữa cũng muốn đưa Sarah về nhà, Lâm Sanh liền cùng đi với Mộ Yêu Tinh, những nơi xinh đẹp nghe nói đến đều dẫn nàng tới để thả lòng tâm tình 1 chút.

Vì thế, Sarah liền có thêm 1 đống hâm mộ cùng ghen tị, chưa từng thấy Sen đối với ta tốt như vậy.

“Đầu gỗ, lập tức đi gặp ông ngoại của ngươi như vậy có phải quá nhanh?” Mộ tổng tài thật đứng ngồi không yên, gặp cha mẹ nhanh như vậy, nàng còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý a, “Chúng ta có nên mua 1 chút gì đó hay không?”.

“Không cần, ta chỉ là đư Sarah trở về, ngươi cùng ta ở đó 1 ngày, nếu ngươi không thích chúng ta cũng có thể ở khách sạn, trấn nhỏ Trấn Lạp Tư phong cảnh rất đẹp, ta mang ngươi đi thả lỏng tâm tình 1 chút”. Lâm Sanh cũng không muốn Mộ yêu tinh vì ý niệm hỗn loạn với Tần Mạt mà nghĩ đến về nước, tối thiểu cũng phải ở bên ngoài gió cuốn đi tâm trạng kia, chính bản thân mình cũng có thể hợp thời chen vào an ủi, đúng không?

Mộ Lưu Yên gặp Lâm Sanh nói đến kiên định, cũng biết thay đổi không được, chỉ có thể ôm tâm trạng không yên bất an trong lòng, có loại cảm giác như sắp ra chiến trường.

Trấn nhỏ Cách Lạp Tư, nước Pháp nổi tiếng về nước hoa, thiên đường của mùi hương.

Thời điểm đầu tiên mắt Mộ yêu tinh xem đến nơi đây, liền đã yêu bầu không khí này, tựa hồ có loại cảm xúc trước đây, cảm giác thời còn trẻ.

Ông ngoại đối với ‘bạn tốt’ của Lâm Sanh tự nhiên là mười hai vạn phần hoan nghênh, đứa nhỏ này rất là quái gở, khó mà có được bạn tốt hợp ý, trong lòng nhất định tràn đầy vui mừng. Đương nhiên, nếu biết thân phận thật sự của người bạn tốt này nghĩ không biết có còn như vậy không.

Vốn muốn an bài Mộ Lưu Yên ngủ ở phòng khách, nhưng Mộ tổng tài cảm thấy như vậy quá phiền toái, liền ở chung phòng với Lâm Sanh, dù sao cũng chỉ ngủ mà thôi.

Sarah cõi lòng đầy ghen tị nhìn Mộ Lưu Yên, hừ.

Ông ngoại ban đầu có chú ngạc nhiên, mà ngẫm lại các nàng đều là nữ hài tử cũng sẽ không phát sinh sự tình gì được, nên không lo lắng thêm.

Mặc dù ở Pháp cũng thường xuyên thấy đồng tính luyến ái, nhưng trăm ngàn lần hắn cũng không ngờ rằng nữ ngoại tôn của mình lại nằm vào thành phần đó.

Lâm Sanh bản thân cũng không cảm thấy ngủ cùng Mộ yêu tinh có gì không tốt, ôm Mộ yêu tinh ngủ cảm giác rất tốt, cảm giác chạm vào da thịt thật phong phú.

Hai người nắm tay ở trấn nhỏ chậm rãi bước, nghe mùi hương trong không khí, chăm chú nhìn lẫn nhau chỉ cảm thấy nhân sinh ở trên đời có được 1 người cùng mình như thế còn cầu mong gì hơn nữa, thật đúng.

Tình yêu, vốn chỉ đơn giản như vậy.

Ở thời điểm khoái hoạt, có người cùng nhau chia sẻ, ở thời điểm đau thương, có người có thể cho ngươi mượn bờ vai vững chắc, ở thời điểm ngươi tịch tịch mịch nhất có thể bên cạnh cùng nhau sưởi ấm. Nếu không sẽ cùng ngươi lữ hành, ca hát, ăn uống.

“Đầu gỗ~~”. Mộ Lưu Yên không nói rõ được cảm giác hiện tại, nàng tịch mịch đã lâu lắm.

“Mộ yêu tinh, chúng ta lại đằng kia xem đi”. Lâm Sanh chỉ về phía ngọn tháp thật cao cách đó không xa, nơi đó rõ ràng chính là giáo đường.

Người trong giáo đường hiện không nhiều lắm, có lẽ không phải là ngày có lễ, cho nên chỉ có vài ba du khách.

Không khí giáo đường làm cho người ta có được cảm giác an bình, không có chuyện thị phi, ân toán tình cừu, đứng ở nơi này cả người tựa hồ cũng có được thăng hoa.

Chúa Jesus ở trên thập tự giá, nhìn xuống chúng sinh, cũng không biết có phải đang cảm khái hay không.

Hai người ngồi ở ghế phía trước mặt chúa ngồi xuống, lẳng lặng nghe cha sứ giảng giải.

Kỳ thật Lâm Sanh cũng không thật tin điều này, bất quá người trên đời luôn cần 1 tính ngưỡng.

Dựa vào tính ngưỡng để tiếp tục tồn tại.

Hai người ngồi 1 lát rồi cũng ly khai, các nàng đơn thuần là đến cảm thủ bầu không khí này 1 chút, về phần tin hay không, vốn đã không trọng yếu.

Ở trấn nhỏ Cách Lạp Tư du ngoạn 1 ngày, sáng sớm ngày hôm sau Mộ Lưu Yên cùng Lâm Sanh phải trở về nước.

Vì thế, Dì nhỏ Sarah lại bực bội không buông, hốc mắt đều đỏ, nhìn Mộ Lưu Yên lại hận càng thêm hận.

Rõ ràng Sen có thể lưu lại nhiều hơn vài ngày!

Tạm biệt ông ngoại cùng Sarah, Lâm Sanh cùng Mộ tổng tài lên đường trở về.

Ở sân bay thành phố Grasse một đường bay thẳng về A thị.

“Yêu tinh, ngươi có muốn đến sống cùng nhà với ta không?”. Lâm Sanh tựa vào lưng ghế, ánh mắt nhìn biển mây ngoài cửa sổ, “Bình thường ngươi về nhà cũng không ai nấu cơm cho ngươi ăn”. Ngốc đầu gỗ vì mình mà tìm cái cớ rất tốt, đương nhiên, tính ra thì cũng là ở chung rồi.

Mộ Lưu Yên còn cho rằng mình nghe lầm, quay đầu nhìn Lâm Sanh, lời này là nàng đang nói sao?

Lâm Sanh gặp Mộ yêu tinh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình, trong lòng chột dạ, “Không ở cũng không sao, ta cũng lười nấu cơm!”. Hừ, ta không phải vì ghen mà có ý niệm không thuần khiết trong đầu đâu!

Mộ Lưu Yên biết Lâm Sanh chết đến nơi còn mạnh miệng, là đang thẹn thùng a, “Được, ta vẫn phải chiếu cố người bệnh là ngươi!”. Vốn đang nghĩ cách đóng gói đồ đạc tiến vào nhà Lâm Sanh, hiện tại nàng tự mở miệng, mình làm sao cự tuyệt? Nàng cũng không phải kẻ ngốc. Đối với Lâm Sanh đang không tự nhiên, chỉ đành nương theo tính tình của nàng, nếu không không biết nàng phải căm tức đến nỗi nào.

Mộ yêu tinh ở trong lòng nổi nhạc khai hoa, mình ăn chay niệm phật nhiều ngày cuối cùng cũng có thành quả.

Cùng Lâm Sanh luyến ái, từng bước sống thoải mái, Mộ tổng tài phải ngăn ham muốn cùng thanh tâm quả dục quá lâu, tâm trong sáng lâu rồi.

Lần này tiến vào được nhà Đầu gỗ, dù thế nào cũng phải câu dẫn cho nàng hứng lên, đứa nhỏ thuần khiết này cần phải được bồi dưỡng nhiều.

Lời Mộ yêu tinh nói Lâm Sanh rất vừa lòng, tuy rằng ta đã khỏe hơn nhiều, nhưng yêu tinh còn lo lắng, ha ha, đây đúng là vợ ngoan a! Tri kỷ tốt!

Đối với cuộc sống ở chung lúc sau của 2 người, Lâm Sanh cũng rất khát khao cùng chờ mong.

Về sau mỗi ngày có thể ôm thân thể mềm mại của Mộ yêu tinh ngủ, ha ha.

Trước phải rèn luyện tố chất trong lòng thật tốt mới được, như vậy mới có thể hoàn mỹ áp đảo Mộ yêu tinh!

Nắm tay!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tốt lắm, mộ tổng tài phải vào ở lâm sanh gia! Các loại câu dẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK