• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong suy nghĩ của Tần Mạt, cô thật sự muốn cắn chết Lâm Sanh, xanh mặt nhìn Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên, nói: "Hai người tới đây làm gì? Đến để chê cười tôi sao?!" Đừng trách tại sao cô đem hết lửa giận trút lên người Mộ Lưu Nhiên.

Hai người dắt tay nhau đến thăm cô, Lâm Sanh mua hoa cúc đem đến, Mộ Lưu Yên biết nhưng không những không ngăn cản mà còn đồng tình với Lâm Sanh.

Người này vẫn là Mộ Lưu Yên mà mình từng quen sao? Đây chính là Mộ Lưu Yên chỉ cần mình đối xử tốt với nàng là được sao? Là Mộ Lưu Yên luôn luôn đồng tình với bất cứ điều gì mình nói sao? Đây chính là Mộ Lưu Yên đau khổ, níu kéo mình khi mình nói chia tay sao? Chẳng lẽ chỉ cần đánh mất một lần là không thể tìm lại được sao?

Không biết vì điều gì, đột nhiên Tần Mạt lại cảm thấy mệt mỏi, mệt chết đi được. Tâm cơ của cô giờ phút này đều trở thành công cốc, cô còn chưa tấn công mà đã thua, hết thảy mọi chuyện giống như đều là do cô tự biên tự diễn.

Diễn từ trong ra ngoài, đều chỉ có một mình cô là ngu ngốc.

Giờ cô nằm trên giường bệnh, không một chút sức lực để phản kháng, mặc cho người khác tấn công, thế nhưng, hai người họ lại ở một bên xem náo nhiệt. Chưa bao giờ cô thấy mình yếu đuối và chật vật đến vậy?!

" Tần Mạt, chúng tôi có lòng tốt đến thăm cô, cô không thể nói như vậy." Lâm Sanh ngồi trên ghế cạnh giường Tần Mạt, nói: "Nhất yên chi ân, suốt đời khó quên. Cô cho tôi một điếu thuốc, tôi tặng cô một bó hoa."

Lần đó, trong WC của một nhà hàng ở Paris, cô hỏi Tần Mạt một điếu thuốc, tình cảnh lúc đó đối với Lâm Sanh như giống như một đoạn ký ức vô cùng mới mẻ.

Tần Mạt, soái khí cỡ nào, khí thế cỡ nào a! Nhưng giờ này, chậc chậc, đối lập cũng không ít.

Tần Mạt cô là ai? Nếu hiện tại Tần Mạt không ở trong tình thế không thể cử động, cô nhất định phi đến tống cổ Lâm Sanh ra ngoài.

Tần Mạt tức đến phát nghẹn, cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hung thần, nói: "Đường Vị Nhiên, tôi muốn nghỉ ngơi!"

Ý tứ chính là, các người có thể đi rồi!

Đường Vị Nhiên không để ý tới Tần Mạt về phần Lâm Sanh đang chọc tức Tần Mạt, cô cũng không quan tâm. Con mèo nhỏ không ngoan cũng không cần tiếp tục hành hạ nữa.

"Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi!". Đường Vị Nhiên ở một góc trên sopha. Không nhìn tới Tần Mạt bị người khác khi dễ mà cầm lấy một quyển tạp chí giở ra xem, đối với ân oán của các cô không thèm tham gia.

"Cô -- " Tần Mạt giận dữ trừng mắt nhìn Đường Vị Nhiên, không nghĩ tới cô ta ở thời điểm này lại chọc giận mình. Không hiểu lúc trước bản thân có vấn đề gì lại cho rằng mình có thể khống chế được Đường Vi Nhiên , sau đó còn thông đồng với cô ta?

Chẳng lẽ một bước sai là ngàn bước sai?

" Ai da, Tần Mạt, cô không cần như vậy, chúng ta đều là bạn bè với nhau, nói thế nào thì chúng ta cũng đã cùng nhau ăn cơm rồi, không phải sao?" Lâm Sanh thấy Đường Vị Nhiên không ngăn cản mình nhưng cũng không phối hợp, vì thế càng không kiêng nể gì "Ấy, môi của cô thế nào lại bầm như thế này? Chậc chậc, nhìn rất có quy luật!" Cô xem, là dấu răng!

Tần Mạt tức đến hộc máu, gắng gượng nặn ra mấy chữ:" Là bị xe tông!"

Đường Vị Nhiên ngẩng đầu, nhìn qua sắc mặt đang đỏ bừng của Tần Mạt, cười gian trá sau đó tiếp tục cúi đầu xem tạp chí của mình. Nói dối kiểu này, ai mà tin?

Mộ Lưu Yên nhìn Lâm Sanh cùng Tần Mạt công kích nhau, trong nháy mắt cảm thấy bản thân mình thật dư thừa. Đầu gỗ tâm tính lương thiện của nàng đang trả thù! Nhìn Tần Mạt tức giận đến đen mặt, có thể đem ra so sánh với Quan Công được rồi.

" Xe tông rất nghệ thuật!" Lâm Sanh cũng không hề vạch trần, nói thẳng càng không có ý nghĩa

"Hừ!" Tần Mạt nhắm mắt lại không thèm để ý đến họ Lâm, ngay cả Mộ Lưu Yên bên cạnh cũng không buồn liếc mắt.

"Được rồi, thấy cô không có gì nghiêm trọng tôi cũng an tâm." Lâm Sanh nói đến đây, nhưng biểu hiện trên gương mặt lại hoàn toàn tương phản, bộ dáng như là đang tiếc hận: " Chúng tôi đi trước quấy rầy rồi, đành đi trước vậy".

Quấy rầy đôi vợ chồng son người ta là việc làm không đúng! Lâm Sanh thật chờ mong dáng vẻ Tần Mạt bị Đường Vị Nhiên chèn ép, có lẽ chỉ có nữ nhân tài năng tên Đường Vị Nhiên này mới có thể khiến Tần Mạt á khẩu?

Nói đến đây, yêu tinh nhà mình thật sự vẫn còn quá non. Nhưng mà chỉ cần cô thích là được rồi.

Đối với người như Tần Mạt thì chỉ có nữ nhân tài năng cao tay hơn mới so được với cô ta. Chỉ là không biết khi nào cô ta mới hiểu được, xem trọng, yêu quý người bên cạnh?!

"Tần Mạt, nghỉ ngơi cho tốt, lần sau chúng tôi lại đến thăm cô!" Mộ Lưu Yên không biết nói gì cho tốt, bởi vì quan hệ với Lâm Sanh, ngay cả nàng thấy là không thể ngồi nữa, nhưng mà như vậy cũng tốt, miễn cho đào hoa quấn lấy thân, mất công đầu gỗ kia lại không vui.

Tần Mạt gật gật đầu, mắt cũng không mở ra. Hiện tại cô không muốn gặp bất cứ ai cả.

Lâm Sanh ôm thắt lưng Mộ yêu tinh bước đi, lúc đi thoáng nhìn qua Đường Vị Nhiên, nữ nhân này không hề đơn giản. Nếu cô ta thích Tần Mạt, đối với Tần Mạt, sao cô ta có thể làm bộ như không có gì, không thể nào hiểu được a.

 y, không được. Có một loại khí tức, tuy rằng mình không nhìn thấy, nhưng không thể khinh thường. Trên người Đường Vị Nhiên có loại khí tức vô hình đó. Loại khí tức cao cao tại thượng, kinh nghiệm chiến đấu quyết liệt này, tuy là không thể nhìn thấy nhưng rõ ràng là có thể cảm nhận được.

Trên người Mộ Lưu Yên cũng có, nhưng so với Đường Vị Nhiên thì mờ nhạt hơn rất nhiều, không thuộc cùng đẳng cấp. Mộ yêu tinh tuy coi như có một không hai, nhưng lòng nàng vẫn mềm yếu, cho nên thà rằng làm bị thương chính mình cũng nhất định không làm tổn thuơng đến người khác. Mà Đường Vị Nhiên này rõ ràng so với sắt thép còn cứng rắn hơn rất nhiều, nếu có người làm trái ý cô ta hoặc làm cho cô ta cảm thấy không thoải mái, cô ta sẽ không chút do dự làm tổn thương người kia, cho dù đó là người cô ta thích.

Mà Tần Mạt là loại người cậy mạnh, khẳng định là sẽ không chịu khuất phục, nghe theo sự bày bố của cô. Cường cường đấu đá, tất nhiên sẽ là một trận (*) huyết vũ tinh phong. Tôi không chết, thì cô cũng bị thương. Đường Vị Nhiên và Tần Mạt chính là như thế.

[ (*) huyết vũ tinh phong: đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.]

Đột nhiên Lâm Sanh rất chờ mong sự kết hợp của cặp đôi này, rốt cuộc nóng đến cỡ nào a!

Cô không còn lo lắng Tần Mạt sẽ châm ngòi ly gián để đoạt lấy Mộ Lưu Yên. Bởi vì có Đường Vị Nhiên ở đây, Tần Mạt căn bản không rảnh để tiếp tục dây dưa. Người ta đường đường là một CEO bỏ bao nhiêu công việc, chẳng lẽ chỉ đến để nhìn xem Tần Mạt ở nơi này tiếp tục công cuộc đòi người yêu cũ sao? Có lẽ lúc trước Đường Vị Nhiên có thể theo đuổi Tần Mạt, nhưng hôm nay, cô khẳng định là không.

Nếu không, con người hoàn hảo như cô ta đã sớm bay trở về Pháp rồi, còn ở nơi này nghĩ ngợi xa vời sao?!

"Mộ yêu tinh, chúng ta đi làm thủ tục xuất viện, em muốn trở về đãi chị thật tốt, làm một buổi đại tiệc phong phú." Lâm Sanh tâm tình tốt đến cực hạn.

Mộ Lưu Yên suy nghĩ, thấy bộ dạng sinh long hoạt hổ này của Lâm Sanh, xem ra thật là không có việc gì.

"Vậy được rồi." Mấy ngày không ăn cơm Lâm Sanh nấu, cô có chút nhớ rồi.

"Ừm"

Lâm Sanh thấy Mộ Lưu Yên gật đầu, hai mắt tỏa sáng, ăn cơm xong nhất định sẽ thịt, thịt như thế nào a. Mấy ngày nay đúng là nhịn đến nghẹn chết cô. Không được nghe được Mộ yêu tinh dưới thân ngâm, tựa như xào rau mà quên bỏ muối, đi làm nhưng lại không được phát lương. Như vậy tưởng tượng, cô hận không thể nhanh chóng về nhà, trong lòng nổi lên toàn lửa nóng là lửa nóng.

Đáng thương cho Mộ tổng tài đang tự hỏi Lâm Sanh có phải đang suy nghĩ vấn đề để Sarah trở về mà xem nhẹ ánh mắt lang sói của Lâm Sanh. Sói đói thì cừu non nhất định bị ăn sạch đến không còn xương

Chắc chắn đủ loại dục tiên dục tử( sướng chết đi sống lại ).

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai sinh nhật Tiểu Phá , mọi người mau tới chúc phúc ta đi ~~ cạc cạc.

Hôm nay cố ý viết chương dài hơn một chút để dâng lên.

----- hết chương 55 -----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK