• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Nguyệt Nguyệt kinh hãi, sao lại thành thế này?



Mặc dù quan hệ của cô và Tề Tín còn chưa công khai, nhưng là một cô gái bảo thủ, cô làm sao có thể bị đồn đại là đi tán tỉnh người ta! Còn là chồng mình nữa chứ!



Hàm hồ! Cô tán tỉnh thì cũng phải tán tỉnh tiểu bạch kiểm cách vách cùng tầng chứ, cô tán tỉnh thì phải tán tỉnh chủ quán gợi cảm ở quán cà phê chứ, cô tán tỉnh thì cũng phải đến tán tỉnh anh đẹp trai mặt liệt công ty đối diện chứ.



Cô quay sang cấp dưới, bảo: “Tôi lệnh cho các cô cậu, trong buổi chiều truyền tin đi cho tôi, từ hôm nay trở đi, chị đây sẽ bắt đầu đánh tỉa cậu mặt trắng trẻo baby phòng bên cạnh!”



Cấp dưới ngẩng người: “Hoa tỷ, chị không thèm để ý đến giám đốc Tề nhỉ.”



Hoa Nguyệt Nguyệt vênh mặt: “Các cô cậu biết cái gì? Cái này là để anh ấy có ý thức là còn nguy cơ cần giữ gìn.”



Cấp dưới lại nói: “Nhưng cậu tiểu bạch kiểm đó vừa chuyển đi hôm trước rồi.”



Hoa Nguyệt Nguyệt đập bàn: “Chuyện khi nào? Sao tôi không biết? Trước tôi đã thề phải kiểm tra mông cậu ta rồi mà! Giờ lại thế là muốn tôi thề không giữ lời sao!! Sao!! Sao!! Chuyện này xúc phạm nghiêm trọng nguyên tắc sống của tôi!”



Cấp dưới vỗ vỗ vai Hoa Nguyệt Nguyệt, nói: “Nghe nói, hôm nay sẽ có một nhân viên mới chuyển đến. Cướp lại từ công ty đối thủ của mình đấy, nghe nói đẹp trai lắm!”



Hoa Nguyệt Nguyệt nhíu mày: “Đã vậy, mục tiêu của tôi thay đổi, chờ hết giờ làm đi theo tôi trêu nhân viên mới, nhất định tôi phải sờ được mông anh ta.”



“Hoa tỷ… Lỡ đâu người ta kiện chị quấy rối tình dục thì sao?”



Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn trời: “Mọi người giải thích hộ chị thôi, chị đây có một tật xấu, cứ nhìn mông đẹp thành bánh bao thịt, chiều vừa hay bụng đói, nên nhìn nhầm.”



Toàn bộ cấp dưới giơ ngón cái: “Hoa tỷ, chị đúng là thánh luôn rồi.”



Hoa Nguyệt Nguyệt cười ha ha ba cái, sau đó hỏi: “Kế hoạch các cô cậu viết đến đâu rồi? Trước khi đi họp tôi đã bảo, hôm nay không xong thì chúng ta thức đến sáng đó.”



Toàn bộ cấp dưới lập tức quay ngón cái xuống: “Hoa tỷ, chị không phải người.”



Hoa Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Bảo bao nhiêu lần rồi, gọi chị đây là, Hoa tiểu thư!”



Cấp dưới: “…”



Dưới sự đàn áp tàn bạo của Hoa Nguyệt Nguyệt, cả phòng đã hoàn thành kế hoạch trước khi tan tầm 10 phút, tất cả nằm lăn ra bàn, mất nửa cái mạng này rồi.



Hoa Nguyệt Nguyệt cười ha ha nói: “Đi, chúng ta đi sờ mông nhân viên mới nào.”



Cả phòng lập tức bật dậy như được nạp điện, lẽo đẽo sau lưng Hoa Nguyệt Nguyệt.



Hoa Nguyệt Nguyệt bước phăm phăm vào một phòng nọ, cấp dưới đi theo vội vàng: “Hoa tỷ, chị đi nhầm rồi, đó là bộ phận sản phẩm, không phải phòng tài vụ.”



Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Chị đây đi trước giải quyết vài vấn đề tồn đọng, các cô cậu đi nấp trước đi, chuẩn bị xem phim hay đây.”



Lắc lắc váy dài, Hoa Nguyệt Nguyệt cười như đại hiệp.



Phía sau là đám cấp dưới sùng bái cô như nữ thần.



Cấp dưới số 1 trốn ở sau một chậu hoa, số 2 trốn sau cột, số 3 giả vờ tới tư vấn khách hàng, số 4 giả làm nhân viên đón tiếp khách hàng, số 5 tiếp tục giả làm người qua đường… Số còn lại vào WC.



Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn hội đàn em của mình trải rộng toàn bộ phòng tài vụ, không nhịn được cười.



Người các bộ phần khác chỉ trỏ đám người Hoa Nguyệt Nguyệt: “Ồ, phòng kế hoạch này lại bị làm sao rồi, trưởng phòng Hoa cũng không bình thường chút nào, cấp dưới cũng bất thường nốt, thật không hiểu sao ban giám đốc đánh giá cao cô ta thế chứ.”



“Một người có thể trêu ghẹo giám đốc Tề giữa thanh thiên bạch nhật chắc chắn không đơn giản được đâu!”



“Cậu có ý gì?”



“Tớ thấy được mà, trưởng phòng Hoa mặt dày hơn cả tường thành, chỉ riêng cái đó thôi tất cả chúng ta đều thua rồi.”



“Có lý.”







Đầu tiên Hoa Nguyệt Nguyệt chỉnh sửa dung nhan một chút, cong khóe miệng cười một nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng, rồi đi dạo trong phòng tài vụ.



Cho đến khi…



Một người dáng cao lớn, chỉ nhìn bóng lưng cũng biết mặt mũi khôi ngô tuấn tú thế nào xuất hiện trước mặt cô.



Cô kích động, ngay khi cô muốn đi tới bắt đầu hành động thì.



Chàng trai kia nghiêng đầu, gương mặt đẹp trai kia từ thưở thiếu thời cô nhìn bao nhiêu lần cũng không chán, gương mặt vĩnh viễn chẳng có mấy cảm xúc – Trình Hòa.



Cô sửng sốt, lập tức thu lại bàn tay đang giơ ra sờ mông người ta.



Phía sau đồng loạt tiếng người hít một hơi mạnh. Có mấy người còn oang oang gọi vào.



“Hoa tỷ, chị không giữ lời kìa, sao không sờ mông.”



“Em khinh bỉ chị Hoa tỷ ạ, quy tắc sống của chị đâu rồi! Bị chị ăn hết rồi à?”



“Hoa tỷ, giờ còn kịp, nhanh tiếp tục đi!”



Hoa Nguyệt Nguyệt nghĩ, đầu đau quá đi mất, ông trời ơi sao ông không dẹp hết mấy thằng nhóc khốn nạn này đi!



Trình Hòa nhìn thấy Hoa Nguyệt Nguyệt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đôi mắt đen tuyền thậm chí còn hơi hứng phấn, hắn gọi: “Hoa Nguyệt Nguyệt?”



Hoa Nguyệt Nguyệt đỡ trán, tình tiết kiểu gì đây?



Đã có lúc, cô đã từng chờ đợi và hi vọng Trình Hòa sẽ dùng giọng như vậy nói chuyện với mình, như thể rất vui vẻ khi nhìn thấy cô.



Nhưng, đến khi Trình Hòa thật sự làm như vậy, cô lại nghĩ, … chẳng có cảm giác gì cả.



Nếu là có, cũng chỉ có tiếc nuối mà thôi.



Dù sao, cô cũng từng thích người này đến thế, như thể không có người đó thì cô không sống nổi vậy, như thể trên đời này, người đó là lý do duy nhất để cô tồn tại.



Nhưng thực tế chứng minh, cô sống rất tốt, không có Trình Hòa, thì Trái Đất vẫn quay, chợ vẫn đông và cô vẫn vui vẻ.



Cấp dưới từng người đi ra khỏi chỗ nấp, nói: “Hoa tỷ, chị sống lỗi quá, hóa ra chị quen anh đẹp trai hử, bảo sao không sờ, có phải sờ nhiều quá chán luôn rồi không?”



Hoa Nguyệt Nguyệt lệ rơi, cậu thối lắm, chị cậu đến một ngón tay của anh ta cũng không dám động vào đâu, còn nói chị sợ cái mông nhỏ quý giá của anh ta, chị cậu chẳng lẽ chán sống rồi?



“Hoa tỷ, giới thiệu một chút đi.”



Hoa Nguyệt Nguyệt chửi bậy thầm, giới thiệu kiểu gì?



Đây là Trình Hòa, người ngày trước chị thích đến chết đi sống lại à?



Mẹ nó chứ, bố càng không nói!



Trình Hòa tự lên tiếng: “Tôi là Trình Hòa, là bạn cũ của Hoa Nguyệt Nguyệt.”



Lại nghe một đứa lắm miệng mắt mù nói tiếp: “Không đơn giản vậy đâu nhìn, em thấy giữa hai người còn có cái gì ái muội phải không?”



Hoa Nguyệt Nguyệt mắt sắc như dao bổ cau trừng đứa vừa phát biểu.



Không muốn sống nữa đúng không? Chờ đó nhé, mấy ngày nữa làm thêm giờ hết đi nhé!



Đứa bé đáng thương run lên một cái, ngậm miệng vội.



_______________________________



Lắm lúc đọc mà đến phát buồn nôn với chị nhà. Đúng là vô liêm sỉ không có giới hạn mà.



Cái quote không phải của truyện này, nhưng cũng trùng hợp là đúng với tình huống này nên cho vào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK