Đám người của Đầu Tử và Tulen đến.
Vẫn là theo phong cách ồn ào, náo nhiệt. Bọn họ dừng xe trước cổng nhà cũng phải bóp còi ing ỏi khiến người ta nhìn ngó.
Từ Phong sắp điếc tai rồi.
Hắn ngoái đầu nhìn Thạch Ngọc Cầu đang chạy vèo ra mở cửa, sau đó cúi đầu chào bọn họ. Dáng vẻ ngốc nghếch này ở đâu ra vậy chứ? Cô định cứ như thế cả đời sao? Hắn cảm thấy có chút buồn cười, xiên miếng dưa hấu vào rồi nhai nuốt rất gọn gàng.
"Này! Mày đem theo cô ả đó đến đây phục vụ luôn á?"
Đầu Tử vừa bước vào nhà đã muốn nói chuyện rôm rả, vừa nói vừa chỉ tay vào người đang đứng ở ngoài vườn. Gì mà phục vụ với không phục vụ? Là gã ta quen thói ăn chơi đi đâu cũng có mấy em chân dài, vậy nên nghĩ ai cũng giống gã sao?
Từ Phong nhíu mày, ném cái xiên về phía Đầu Tử rồi mắng một tiếng.
"Vớ vẩn."
Tulen vẫn chưa chịu ngồi xuống, đang đi xung quanh quan sát căn nhà mới của Từ Phong. Quả nhiên là người có tiền dát đầy mình, căn nhà nào của hắn cũng đều chất lượng và uy tín như thế. Dù đang ở một mình, nhưng căn nhà này cũng phải rộng chừng không thua gì dinh thự hắn từng ở.
Sau khi tham quan xong, ba người bắt đầu lấy bài ra đánh.
Đầu Tử cảm thấy mình chơi trò này cực kỳ dở tệ, nhưng vì không muốn thua thiệt và thiếu tay nên cũng cắn răng dấn thân vào. Trong mấy loại trò chơi, thì thể loại đỏ đen này Từ Phong dù ít chơi, nhưng lại là người rất có kinh nghiệm và chơi rất cứng tay. Hắn thắng liên tục mấy ván liền, tiền vào tay cũng dày lên cả xấp.
Bắt đầu cảm thấy việc chơi bài là một hình thức dâng hiến tiền cho Từ Phong, nên gã Đầu Tử kia đã đâm ra chán nản muốn bỏ cuộc.
"Tao nghĩ mình nên đến hộp đêm thì hơn. Chơi mấy cái này, thú vị gì chứ?"
Tulen vỗ mặt gã một cái, ra vẻ khó hiểu.
"Hâm à? Giờ này hộp đêm nào mở cửa cho mày?"
"Ừ nhỉ? Tao bị hâm thật rồi!"
Cuộc trò chuyện của đám người này, thi thoảng nghe cũng rất thú vị. Thạch Ngọc Cầu đứng ở ngoài vườn chăm mấy bụi hoa hồng, nghe loáng thoáng việc Đầu Tử nhắc về Từ Phong, là chuyện hôn nhân đại sự. Nghe nói gần đây phu nhân đang tìm một hôn sự tốt cho hắn, muốn hắn nhanh chóng thành gia lập thất. Đương nhiên với gia thế quý tộc ngút ngàn như Ô Lạp Na Lạp Thị, phải tìm một cô con dâu sao cho thật môn đăng hộ đối.
Thạch Ngọc Cầu nghe mà có chút lùng bùng lỗ tai, vì ngoài tiếng của Tulen và Đầu Tử ra thì tên Từ Phong kia chẳng nói chẳng rằng. Hắn không hứng thú với mấy chuyện này, mắt lại nhìn ra ngoài sân. Chính là đang nhìn cái người ngẩn ngơ cầm kéo cắt tỉa nghe lén chuyện của hắn.
"Từ Phong? Mày muốn ở giá à?"
Đầu Tử hỏi một tiếng, hắn chỉ nhìn gã cười mà không trả lời. Gã ta cảm thấy gần đây tâm tình của hắn rất tốt, chính là từ lúc ra khỏi nhà. Chẳng có ai bỏ nhà ra đi mà lại thoải mái và vui vẻ như hắn cả. Xem chừng người bị hâm không phải gã, mà là hắn thì đúng hơn.
"Nhà mày chán thật! Hay là gọi cô ả kia vào đây đi, chơi một vài trò chơi."
Gã ta rất có hứng thú với Thạch Ngọc Cầu. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên đã như thế rồi. Từ Phong sa sầm mặt nhìn gã, lúc này mà đang cầm điếu thuốc nhất định tay gã sẽ bị thủng một lỗ đen thui.
"Đầu chứa shit à? Cô ta thì có gì chơi hả?"
Hắn mắng một tiếng rồi đứng dậy.
"Phòng tao có máy chơi game. Đứa nào chơi thì theo tao."
Tulen phấn chấn đứng dậy, tay cầm theo cả dĩa trái cây đi theo hắn. Đầu Tử ngớ ngẩn một hồi lâu, sau cùng cũng đem cả bao thuốc đi cùng. Thiếu gia ăn chơi trác táng bên ngoài, lần đầu tiên nhắc về cái máy chơi game của hắn. Chuyện này nên nói thế nào nhỉ?
Từ Phong đi được mấy bước, nhìn xuống lầu rồi gọi.
"Tiểu Cầu?"
Đầu Tử không nhịn được mà bật cười hỏi.
"Gì đây? Gọi thân mật thế à?"
Tulen đánh gã ta một cái rõ mạnh, nhắc nhở.
"Cẩn thận nó đạp mày xuống lầu."
Thạch Ngọc Cầu phủi tay, chạy ngay vào trong phòng khách nhìn Từ Phong đang đứng trên bậc thang. Hắn nhướn mày bảo cô đến gần.
"Lên phòng với tôi."
Sau đó, cả 4 người cùng nhau đi lên phòng.
Phòng chơi game của Từ Phong đã có từ lâu rồi, chẳn qua là hắn không thường xuyên ngó đến, máy móc thiết bị vẫn còn mới toanh. Đầu Tử cảm thấy mấy thứ này quả thật thú vị hơn so với lúc ở dưới phòng khách, bắt đầu nhìn ngang ngó dọc muốn chơi thử. Tulen cầm điều khiển lên, sau đó nảy ra một sáng kiến.
"Chơi đua xe đi! Trò này đang hot!"
Từ Phong nhìn gã cười nhạt.
"Mày cũng mê game lắm nhỉ?"
"Bọn mình cùng tần số mà!"
Đầu Tử thấy mình như bị bỏ rơi, ra vẻ tủi thân còn sụt sùi vài tiếng.
"Bọn mày giỏi lắm! Xem tao như tàn hình!"
Từ Phong không nhịn được mà phì cười, vỗ đầu gã ta một cái sau đó khom người xuống, xoa cái bụng tròn vo như trống của gã.
"Mày bớt ăn nhậu một chút, biết đâu chừng sẽ đẹp trai giống tao."
...