• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời còn mơ sương, mưa phùn lất phất.

Khi lời nói được thốt ra, dường như có luồng sáng từ trong mây, chiếu vào đôi bàn tay ẩm ướt và lạnh giá của cậu.

Cố Hi ngước mắt lên, trong nháy mắt những giọt mưa như pha lê đậu trên lông mi, cô đọng lại trong hốc mắt.

Hơi nhóm mắt, nhưng cậu không nỡ chớp mắt.

Chiếc ô đen lại che trên đầu.

Vì ngồi quá lâu, nên khi đứng lên, đầu gối cảm thấy sự lạnh lẽo cứng rắn vì ngồi tại chỗ quá lâu.

Có lẽ mưa đã tạnh khi người đàn ông đến trước mặt cậu.

Tuy có thể nghe thấy nhiều giọng nói khác nhau trong bán kính mười mét, nhưng cậu không phân biệt rõ ràng giọng nói nào thuộc về Vinh Kinh.

Mãi cho đến khi Cố Hi lặng lẽ đi bên cạnh, Vinh Kinh mới nhận ra từ 'được' có nghĩa là gì.

Anh chỉ dùng một cái ô mà lừa được Cố Hi trở về.

Vinh Kinh không biết khi nói ra từ kia, khoảnh khắc ngụy trang thành một con nhím như thế này có biết bao nhiêu khó khăn.

Giống như đã dùng hết thảy khí lực toàn thân để cố gắng hét lên.

Đỗ xe ở khu vực trung tâm thành phố này rất rắc rối, Chu Du phải lái thêm một vòng nữa mới lại đây được.

Không khí bên hồ mang theo chút mưa thu thổi nhẹ trên người họ.

Hai người đều không lên tiếng, yên lặng đứng ở ven đường, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

Xe dừng lại, Cố Hi nhìn thấy mấy ghế da bọc bên trong xe và logo siêu xe đằng sau.

Lặng lẽ nhìn mình đầy nước nước mưa, da không chạm được nước, vừa nhắc chân lên lại rụt lại.

Chưa kịp lùi lại một nửa, đã nghe người đàn ông bên cạnh tự nhiên nói: "Cậu vào trước đi, tôi kéo ô lại."

Đôi mắt của Cố Hi co lại, lạnh nhạt từ chối: "Trên người tôi quá ướt, để xe bẩn thì không tốt lắm."

"Xe mua không phải để dùng sao, lẽ nào còn muốn tôi vì nó, mỗi khi trời nắng mới ra ngàoi? Nó làm ra để phục vụ cho con người, chứ không phải ngược lại." Xe này đã là giá thấp nhất trong gara của Tạ Lăng, tuy nhìn không ra nhưng Tạ Lăng thích sưu tập siêu xe, hắn đã xây một bãi đỗ xe ba tầng vì không đủ chỗ trong gara.

Trong lòng Vinh Kinh, người sống quan trọng hơn vật chết.

[liệu cậu ta có bị cảm lạnh không? Khăn mặt mới nhét chô nào rồi, Chu Du nói vì ảnh hưởng mỹ quan nên đã dể ở cốp xe. Ảnh hưởng chỗ nào, trong chỗ chứa đồ của xe nhất định phải là nước hoa với rượu vang mơi được à? Ai quy định, mình thích thả khăn mặt.]

Vinh Kinh vừa nghĩ, vừa đi ra sau cốp xe lấy khăn mặt, khi trở về vẫn thấy Cố Hi đang đứng ở chỗ cũ nhìn anh: "Sao vậy?"

Cố Hi nghiêng mặt, không để Vinh Kinh nhìn thấy nước mắt đang phủ sương. Gật đâu nhẹ ngụ ý cảm ơn, rồi bước vào xe.

Vinh Kinh thu ô lại rồi đi vào, tuy là tư duy hai giới tính khác biệt nhưng Vinh Kinh cảm thấy không có gì lạ cả. Vinh Kinh thấy Cố Hi cởi bỏ ngụy trang, đem khăn mặt lau toàn bộ khuôn mặt của mình.

Bị bóng tối của chiếc khăn che khuất, Cố Hi mới có thể bộ lộ biểu cảm trong một thời gian ngắn, cậu nắm chặt lấy chiếc khăn mềm mại như nhung bao bọc toàn bộ khuôn mặt.

Những cảm xúc như muốn dâng trào, không chỗ nào để trút bỏ.

Rất muốn nói điều gì đó, cho dù là hai từ cảm ơn đơn giải nhất, cậu cũng nên cho Vinh Kinh biết tâm tình của mình.

Nhưng lại cảm thấy, nó quá nhẹ.

Xe chạy được một đoạn thì có một chiếc xe ô tô lao qua đèn vàng, vì để tránh Chu Du liền đạp phanh.

Bởi vì do sức bật, cánh tay Vinh Kinh hơi ép sát lên làn do mịn màng của Cố Hi.

Cố Hi cứng đờ, không động đậy.

Vinh Kinh cũng lờ mờ nhận ra, Cố Hi là năm giới nhưng cũng là omega. Khác với vẻ nhẵn nhụi mềm mải, sự ma sát nhỏ bé còn mang theo một chút run rẩy.

Giống như môt cái móc, dẫn đến sự hỗn loạn trong lòng.

"Xin lỗi." Đụng phải cậu

"Không sao." Chỉ là bất ngờ thôi.

Mặc dù họ chưa nói câu còn lại, nhưung dường như họ đã ngầm hiểu những độc thoại chỉ thuộc về họ.

Sau đoạn đối thoại ngắn gọi, không khí một lần nữa trở nên trầm mặc.

Không khí giữa hai người mang theo chút hơi ẩm, và nhiệt độ.

Chu Du phía trước vừa định nói gì đó để lấy công chuộc tuôi, phát hiện hai người phía sau có chút thay đổi, liền ngừng nói

A và o, chà chà.

Vinh Kinh vốn cho rằng hai người đàn ông ngồi chung với nhau không có việc gì, dù gì cũng đều là đàn ông có gì mà ngại.

Mãi đến khi không khí trong xe nóng dần lên, giống như pháo hoa rơi vào đầu tim anh.

Thì mới ý thức rằng omega hoàn toàn khác với giới tính của anh, là một sinh vật nhẹ nhàng, mềm mại, thanh tú.

Vinh Kinh cảm thấy điều này là do bản năng của alpha gây ra, cái sinh vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới thật sự cần phải tiêu diệt.

Cố Hi là người đầu tiên khiến Vinh Kinh nhận thức sâu sắc về giới tính.

Vinh Kinh muốn đổi sang ghế phụ phía trược, nhưng mà xem sắc mặt Chu Du không có ý định dừng lại, tự giác tạo cơ hội cho tiểu thiếu gia.

Vì để giảm bớt sự bói rối, Vinh Kinh gọi điện thoại cho Tạ Lăng, đổ chuông nhiều lần thì được người anh bận trăm công nghìn việc của mình nhấc máy. Vinh Kinh trực tiếp hỏi hắn có nhà để ở tạm không, hi vọng Tạ Lăng cho anh mượn một căn. Vinh Kinh tuy không biết Cố Hi đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể xác định đối phương đang trong thời kì phát tình. Lúc này mà về khách sạn thì cong tác bảo mật có làm tốt đến đâu thì cũng quá nhiều người, không thích hợp.

Giọng nói Tạ Lăng lạnh gấp đôi: "Em quên lễ thành niên của mình à?" Mượn cái đầu nhà mi.

Lễ thành niên? Vinh Kinh chạm rã rút ra ký ức bị mạng nhện giăng đầy trong trí nhớ, hình như là sau khi chính chủ trưởng thành, Tạ Lăng có tặng một căn biện thự. Khu biệt thự này do Tạ gia phát hiện ra, tự mình tìm một nơi phong thủy tốt để tặng người trong nhà.

Chính chủ lúc đầu rất vui mừng, nhưng Tạ Kỷ Thịnh nói đây là chính Tạ Lăng chọn đại cho hắn, để hắn mau cút khỏi Tạ gia.

Chỉnh chủ liền tin là thật, cũng không tiếp tục ở nhà Tạ gia, tuyệt đối không nhận quà do Tạ Lăng chuẩn bị.

"Nhà vẫn còn à?" Không phải, đây là chuyện đã bao nhiêu năm rồi, anh không đem về à?

"Trong vòng ba ngày, cấm phiền." Nhìn đến mi, liền muốn đánh.

Tạ Lăng quá tức giận vì tên em trai bất hiếu này, không muốn nói chuyện, lập tức cúp máy.

Vinh Kinh ngượng ngùng cúp điện thoại, vừa rồi vô tình bấm vào loa ngoài

Anh thấy hình như Chu Du ở phía trước đang nhịn cười, Cố Hi cũng không để mặt mũi cho anh, khóe miệng nhếch lên.

Vinh Kinh thở dài, nhưung khi thấy vẻ mặt uể oải của Cố Hi rốt cục cũng mỉm cười, giống như một bông hoa hải đường.

Vinh Kinh không khỏi suy nghĩ, cuối cùng cũng mỉm cười, vẻ ủ rũ già nua không hợp với cậu ta.

Chu Du lái xe vào Ngự Thủy Loan, dọc đường có những thảm cỏ rộng, cây xanh rợp bóng, và một hồ nước nhân tảo, phong cảnh dễ chịu hợp lòng người, tương lai sẽ là khu biệt thự được quy hoạch tốt.

Sau khi đưa họ đến, Chu Du nói rằng mình cần phải quay trở lại công ty, bởi vì những công ty lần trước được Vinh Kinh lựa ra vẫn còn rất nhiều việc sơ bộ phải làm, đang chất núi.

Vinh Kinh cá muối hôm nay đã hoàn thành công việc bị anh trai đuổi khỏi công ty, hiện giờ chủ yếu là sắp xếp cho Cố Hi ổn thỏa.

Vừa định hỏi Chu Du có chìa khóa không, phát hiện đây là cửa mật mã, vậy mật mã là gì?

Trong trí nhớ không thấy, Vinh Kinh thử mấy lần, cả sinh nhật của Tạ Lăng, đều không đúng.

Cố Hi bước tới, nghĩ đến đoạn đối thoại giữa hai anh em trong xe vừa rồi mà lòng có chút trống rỗng, lại nhìn thấy hai em hòa hợp với nhau, cũng không khỏi ấm áp.

Lúc này, mưa cuối cùng cũng tạnh, mặt trời lặn chiếu qua những bóng cây đổ xuống đất từng vệt loang lổ.

Cố Hi nhẹ giọng nói: "Có thể là liên quan tới cậu."

Vinh Kinh nhập sinh nhật của mình, sinh nhật của chính chủ và anh giống nhau.

Tít, cánh cửa thực sự mở ra.

Căn nhà rất sạch sẽ, có thể thấy có người thường xuyên đến quét dọn.

Một căn nhà đã lâu không có người đến ở, một lễ vật chưa từng được mở ra, và một tình cảm gia đình chưa bao giừo được đáp lại.

Tạ Lăng vẫn luôn chờ đơi, nhưng trong nguyên tác, trước sau cũng không đợi được.

Vinh Kinh nhắn tin hỏi Chu Hưởng, Tạ Kỷ Thịnh bị tạm giữ bao lâu?

Chỉ có 15 ngày ngắn ngủ, vậy cũng có thể kéo dài được chín mươi ngày nữa sao? Trong tình huống đặc biệt ở thế giới này có thể kéo dài thời gian.

Chỉ là tụ tập đua xe thì nhiều nhất cũng tạm giam 15 ngày. Còn người bạn alpha của hắn đã bị khởi tố về tội hành hung cảnh sát.

Coi như chín mươi ngày thì cũng quá ngắn, nhưng bọn họ vẫn không tìm ra chứng cứ. Vinh Kinh không muốc thả tên ác ma táng tận lương tâm hại người này ra.

Có phải nên làm gì để dẫn rắn ra khỏi hang không?

Biệt thự có hai tầng, trang trí nhã nhặn, có thể đây không phải là nhà mẫu, đây là Tạ Lăng cố ý thiết kế ra.

Vinh Kinh nhìn thấy cơ thể Cố Hi mắc mưa có chút run rẩy.

Trước tiên để sắp xếp xong xuôi cho Cố Hi, lên lầu tìm phòng tắm của phòng ngủ chính, mở nước ấm vào trong bồn tắm.

Lúc xuống lầu Vinh Kinh mới nhớ, anh là alpha mà mời omega tới nhà rất không thích hợp, không, là cực kì không thích hợp.

Hơi có chút ý thức về nguy cơ, omega cần phải thừa dịp anh không để ý mà chạy thoát.

Lúc họ bước vào, cửa cũng không khóa, Cố Hi có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Vinh Kinh lại nhìn thấy Cố Hi ngoan ngoãn đứng tại chỗ, phia sau chính là cửa lớn đang mở.

Khi ánh mắt long lanh của Cố Hi nhìn sang, cuống họng của Vinh Kinh giống như bị bóp lấy, cảm giác mình đang dụ dỗ thiếu niên.

Nước tắm đã sẵn sàng, cậu có muốn đi rửa và làm ấm người không?

Lời này nghe sao mà cực kì sai trái.

Trong tình huống bình thường, một alpha không quen biết mời đối phương tới nhà mình tránh mưa, liền nổi lên lòng Tư Mã Chiêu*, lại còn chuẩn bị sẵn nước nóng, nhìn kiểu nào cũng thấy đây là biến thái.

Cố Hi đang ở thời kì phát tình, sự thống khổ của thuốc ức chế liền làm cho cậu muốn tìm một phương pháp di dời sự chú ý của mình.

Sau đó, cậu không tự chủ được đem tầm mắt đặt trên người Vinh Kinh.

Ở thời kì đặc biệt, alpha trong mắt cộng cực kì quyết rũ, cũng đặc biệt làm cho cậu muốn dựa vào, muốn được chạm nhiều hơn.

Tầm mắt của cậu nhìn từ đôi lông mày của Vinh Kinh, đến các góc cạnh rõ ràng dưới căm, lại tới hầu kết gọi cảm, xương quai xanh thanh tú...liếc xuống.

Ban đầu Vinh Kinh vốn tùy ý, nhưng trong tầm mắt lạnh nhạt hiện tại lại khiến cơ thể trở nên căng thẳng, bản tính alpha làm cho anh muốn thể hiện ưu thế của mình trước mặt một omega, điều này gần như không không chế được.

Ánh mắt Cố Hi giống như dính trên người Vinh Kinh, lý trí và ham muốn không ngừng xen kẽ nhau.

Tầm mắt của bọn họ có chút sốt ruột, nín thở.

Trong không khi như dây đàn đang kéo căng, có nguy cơ đứt bất kì lúc nào.

Đây là sức hấp dẫn tự nhiên thuộc về A- O, cậu lui tôi tiến, tôi lui cậu tiến, không thể đối kháng, không thể tự chủ được.

Cố Hi từ từ lùi một bước, hai bước.

Gióng nhưu một con thú nhỏ cảm nhận được sự nguy hiểm của alpha.

Trong lúc đó, Vinh Kinh cũng không ngăn cản, hắn cũng sợ mình phát thú tính mà làm ra chuyện không bằng cầm thú. Cố Hi chạy trốn cũng tốn, chạy càng xa càng ít xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Giây tiếp theo, Cố Hi nắm tay nắm cửa.

Lưng dựa vào cửa lốn, dùng trọng lượng của thân thể từng chút một đóng cửa lại.

Cạch

Cửa đóng.

Căn phòng ban đầu phải phất một tầng tối tăm mơ hồ.

Cố Hi đến gần Vinh Kinh, nhìn Vinh Kinh với ánh mắt dịu dàng, toàn bộ hình bóng của Vinh Kinh phản chiếu trong mắt cậu.

Cậu nhẹ nhàng thờ ra, lịch sự nói: "Cảm ơn, tôi đi tắm trước."

"Ừ, ờ."

Khi Vinh Kinh hoàn hồn, Cố Hi đã lên lầu.

Cậu ta làm sao biết mình đã chuẩn bị nước nóng?

Không đúng, đây không phải trọng điểm. Cậu ta làm sao tin tưởng mình, không sợ mình hóa thành cầm thú à?

Cố Hi đóng cửa phòng tắm, từ từ che khuôn mặt đang nóng lên.

May là vừa nãy lúc quan trọng đã nhịn được, nếu không đã vồ tới lột sạch Vinh Kinh.

Thuốc ức chế chỉ là ức chế bản năng của cậu, nhưng không cách nào áp chế dục vọng của cậu.

Thời kì Omega phát tình giống như mãnh thú sổ lồng, có thể hóa sói, làm Vinh Kinh sợ đến nhồi máu cơ tim.

Cố Hi từ từ cởi quần áo, nhìn mình trong gương.

Chỗ nào đẹp, bẩn hết rồi.

Khi sức nóng trên mặt lúc đối mặt Vinh Kinh giảm bớt, đau đớn trong cơ thể như sông lấp biển mà dâng lên.

Cậu đem sữa tắm xoa lên người, nhặt bông tắm lên bắt đầu chậm rãi lau chùi thân thể.

Từng chút một, tỉ mỉ, không để sót bất kì chỗ nào.

Lúc đầu chỉ là một lực nhỏ, sau đó lớn hơn một chút, điên cuồng chà lên da thịt vốn đã bị chà rách.

Những nơi bị Từ Thịnh Đằng chạm qua, cậu hận không thể chả đến khi da dẻ không còn.

Nước mắt, từng giọt từng giọt từ trong khóe mắt rơi xuống.

Dường như chỉ tỏng một không gian kín, cậu mới thực sự giải tỏa cảm xúc của mình.

Không biết cậu đã chà bao lâu, da thịt đều rỉ máu, tay chân ngâm trong bọt nước, dứng thẳng trong phòng tắm.

Cộc cộc, tiếng gõ cửa.

Cố Hi cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa.

"Tôi đi pha trà gừng cho cậu, tắm xong thì ra uống đi."

Giọng nói này kéo lý trí của Cố Hi trở lại.

Cậu thất thần nhìn cánh tay bị rachgs da và chảy máu, cậu đang làm gì.

Cậu muốn trả lời Vinh Kinh nhưng vì quá hấp tấp, quên dưới chân mình là xà bông, ầm một tiếng, cả người ngã trên sàn buồng tắm.

Mắt cá chân bị trẹo, cơ thể hướng xuống dưới, đau đến mức Cố Hi không thể phát ra tiếng. Tai cậu ù đi, làm cho cậu trong thời gian ngắn không nghe được gì, choáng váng.

Ngay khi Vinh Kinh chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe tiếng động lớn, sau đó lại trở về yên tĩnh.

Anh nhíu mày, bước nhanh trở lại, ngập ngừng gọi một tiếng, lại gõ cửa: "Cố Hi?"

Lại gọi thêm vài tiếng, vẫn im lặng.

Nghĩ đến cảnh Cố Hi ngồi một mình dưới mưa, cùng với mưu tính không thành của nguyên tác, Vinh Kinh bỗng cảm thấy ớn lạnh từ trong ra ngoài.

Gần như không kịp nghĩ, anh nhấc chân đạp cửa phòng tắm.

Nhìn thấy người rơi vào trong đám bọt tắm đầy máu, không động đậy, toàn bộ da đầu của Vinh Kinh đều tê dại.

Tự sát!?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK