Mặc dù có thể đến những nhà trọ bình dân, nhưng anh lười tung hoành, trên người vẫn có vị chua chua. Cũng phảm cảm ơn nhân viên phục vụ đây chuyên nghiệp, nếu không thì anh sớm bị đuổi ra ngoài vì y phục không chỉnh tề rồi.
Nghĩ vậy, nhưng nhìn thấy một dãy số lớn hiện lên, trong lòng vẫn hơi nhói chút, khác sạn này giật tiền à?
Ở quầy lễ tân nhận giấy tờ và đăng ký trên máy tính, nhân viên đột nhiên dừng lại và liếc nhìn Vinh Kinh, biểu hiện chuyển từ nụ cười kinh doanh sang cung kính hơn, sau đó cúi chào và đưa lại giấy tờ bằng hai ngày.
Vinh Kịnh nhận lấy mà không cần suy nghĩ. Nếu không cần thiết thì anh sẽ chờ.
Bốn phía được che chắn thì càng giúp anh tiết kiệm sức lực
Anh nhìn số thẻ và đi thẳng vào thang máy đồng thời từ chối sự hướng dẫn của người quả lý sảnh.
Khi bước vào phòng, anh không ngay lập tức nghỉ ngơi ngay cả khi hiện tại đang rất mệt mỏi, theo bản năng chọn quần áo ngày mai muốn mặc rồi treo lên. Sau đó dùng bàn ủi ủi thẳng một chút. Đây là thói quen sinh hoạt mà anh đã trau dồi trong kiếp trước để chuẩn bị cho ngày hôm sau tốt hơn.
Anh đi vào phòng tắm, đã ba ngày không soi gương.
Người trong gương rất cao, nước da trắng nõn, ánh sáng dịu nhẹ như ánh ngọc trai, xương cân đối chắc khỏe, xương mày hơi sâu, nhìn hơi lai. Trong trí nhớ của thân thể này, cha đẻ của hắn là người mang một phần tư huyết thống gốc Âu, tính tình bẩm sinh lộ ra vẻ xa cách.
Khách quan mà nói, anh không đẹp trai như trong nguyên tác, cũng khoảng được 80%.
Nhưng dù sao thì không cảm thấy tiếc nuối, dù sao ngoại hình của một người không phải là điểm cộng duy nhất.
Hơn nữa ngay cả khi anh có đang ngẩn người, thì cũng mang một chút sự dữ dỗi, làm cho người ta sợ hãi, hiện tại ít anh sẽ không dọa sợ trẻ con, vì vậy cảm thấy không đến nỗi nào.
Cởi áo ra, phía trên có vết sẹo dài khoảng ba phân dưới cơ ngực, bị khâu ba mũi, nguyên do là khi nhỏ nguyên chủ bảo vệ mẹ mình.
Những cuộc cãi vã gay gắt, máu bắn tung tóe, ống kính camera vỡ nát, tạo thành một bức tranh rời rạc.
Vinh Kinh sờ vào bề mặt thì thấy hơi lòi lõm chút, giống như kim đâm nhói lên truyền đến não.
Chủ nhân ban đầu đã rời đi nhưng cơ thể vẫn lưu ký ức.
Sau khi tắm xong, anh khỏa thân bước ra ngoài trong khi lau tóc.
Khi chỉ một mình, Vinh Kinh khá giản dụ và phóng túng, anh chỉ mặc quần lót và nằm trên giường hưởng thụ.
Khi sạc pin, điện thoại tự động bật lên. Lần đầu tiền nhìn weibo của mình, không có nhiều fan, chỉ hơn 10.000. Trong số các sinh viên của trường Sân khấu Điện ảnh, con số này thật sự không có gì đáng nói.
Nguyên chủ trước đây khi học đại học, ban đầu hắn theo học khoa biểu diễn mà Thích Ánh cực kì ước ao, vì lúc đầu hắn muốn thể hiện tài năng của mình nên đã chọn một bài múa dân tốc khá khó. Với thể lực dẻo dai đạt chuẩn, ngoại hình trên trung bình cộng thêm Alpha rất ít khi chọn múa khi thi, chính vì sự khéo léo này ban giám khảo đã bật đèn xanh cho hắn.
Hắn và Tạ gia bởi vì nguyện vọng thi đại học này mà xảy ra cãi nhau, vì lý tưởng của chính mình nên nguyên chủ dứt khoát chuyển ra khỏi nhà họ Tạ. Hắn thích biểu diễn, lúc bắt đầu biểu hiện cũng không tệ, những khi đến phần diễn xuất, mới biết mình không thể nào đối mặt với máy quay và khán giả, sau đó trở thành chuyện cười trong lớp diễn xuất.
Sau đó, hắn không bao giờ lên sân khấu nữa và tất nhiên không ai cho cơ hội thê nên anh chỉ có thể tự mình luyện tập.
Cũng bởi vì tai nạn đó mà nguyên chủ được đặt cho biệt danh là: Sự cố Quang Vinh (Tên công là Kinh Vinh, nhưng cũng đồng nghĩa là Quang Vinh, vậy nên mới có biệt danh này)
Chỉ cần nơi nào có nguyên chủ thì màn trình diễn phải lật ngược lại hết. Theo thời gian thì danh tiếng của hắn càng ngày vang càng xa, ngoại trừ những sinh viên ngôi sao ở trường thì hắn là một trong những người nổi tiếng. Cơ hội biểu diễn của hắn càng ngày càng ít đi. Ngay cả khi hắn tốt nghiệp, các bạn cùng lớp đều có triển vọng riêng, một số đi thử giọng, có người lo chuyện hậu trường, phần lớn đều ở đoàn phim bận rộn, dù có bap nhiêu cnahr quay, tóm lại vẫn có cơ hội. Chỉ vì nguyên chủ sợ ống kính nên từ đầu đến cuối một cơ hội chính thức cũng không có.
Nguyên chủ không từ bỏ hy vọng, bốn năm nay rèn luyện bản thân trước ống kính, dù ở hậu trường vất vả thế nào, một khi đứng trước ống kính, hắn vấn sẽ dốc hết sức lực. Nếu không, hắn sẽ không nghe lời mẹ, sau khi tốt nghiệp tạm thời về nhà họ Tạ. Lúc đâu hắn vì lý tưởng mà kiên trì rất lâu, hiện giờ không biết kiên trì có ý nghĩa gì. Sau đó liền phát hiện Thích Ảnh đối với mình rất hờ hững, nguyên chủ rất lo lắng, mới bắt đầu nghĩ ra lối thoát cho tương lai.
Weibo này được tạo vào năm nhất đại học. Khi đó nguyên sử đang trải qua khóa huấn luyện quân sự, đăng một ảnh đang tâp luyện, thu hút được hơn 10.000 fan hâm mộ. Mấy năm sau đó liền không có gì thay đổi.
Blog của nguyên chủ đa số đều đăng những câu chuyện hàng ngày, thỉnh thoảng đăng ảnh tự chụp hoặc về cuộc sống của mình và Thích Ánh, đều là những câu chuyện ngọt ngào nhừng không để lộ khuôn mặt Thích Ánh. Phần lớn mọi người đều biết hắn đã có bạn trai ổn định.
Tuy nhiên đã hơn nửa năm chưa cập nhật, từ khi phát hiện Thích Ánh ngoại trừ mình ra đã có thêm vài người bí mật, nguyên chủ đã ngừng cập nhật trạng thái.
Vinh Kinh nghĩ, ít nhất phải chấm dứt sự theo đuỏi đơn phương của nguyên chủ.
Anh mở cửa sổ và chụp cảnh đêm trên bầu trời đầy sao và đêm sao và trăng, đang suy nghĩ viết đoạn văn chia tay. Đời trước anh cũng ở trong đoàn đội, văn nghệ quá thì không viết, anh từng học khoa học xã hội nhưng thành tích không tốt lắm, chỉ có thể thành thật mà viết một câu: Chúc anh tương lai tươi sáng, vạn sự như ý.
Tuy rằng lưu xuống miến ít, mà vừa nhìn thấy hắn trở về càng bác, lập tức khơi dậy bọn họ nhiệt tình.
Mặc dù chỉ có ít người hâm mộ, nhưng khi thấy anh quay lại đăng trạng thái, đột nhiên khơi dậy sự phấn khích của họ
——Woc, sự trở lại của người mất tích!
——Giả à?
—— Tháng này hình như là tháng chia tay, giờ có bao nhiêu cặp rồi?
—— Trước đây tôi cảm thấy bạn trai nhỏ không yêu anh lắm. Hầu hết những bức ảnh do anh chụp đều là nhìn từ phía sau nên cũng lạ. Không sao đâu! Chia tay vui vẻ!
Nguyên chủ ban đầu cũng theo dõi tài khoản cá nhân của Tạ Lăng, thực tế cho thấy, hắn cũng không phải hoàn toàn không để ý đến người nhà họ Tạ, ít nhất thì cũng bí mật theo dõi.
Vừa thấy Tạ Lăng là share một bài viết, với hình trái tim yêu thương. Bài đăng là bức ảnh chụp một chiếc vòng đeo tay do Weilbo tên là "Chichichi Cố Hi" tải lên. Chiếc vòng tay này làm Vinh Kinh cảm thấy quen thuộc.
Vinh Kinh trừng mắt nhìn, anh không nghĩ anh mình làm như vậy.
Nếu vậy chắc là fan của Cố Hi?
Nhưng trong nháy máy, Weibo đã được xóa bỏ, không biết rõ nguyên nhân tại sao.
Vinh Kinh nhìn thấy bảng hot search, liền thấy cái này đứng đầu trong 10 vị trí hot search # vật lưu niệm của Cố Hi, phần dưới còn đăng bảo cái nay hơn mười mấy vạn, cũng có người qua đường tham gia góp vui.
Vinh Kinh bây giờ nhìn cái vòng tay màu đen trên cổ tay mảnh khảnh.
Hình như mình cũng có một cái?
Vinh Kinh lúc này mới phát hiện ra mà nhìn về phía cổ tay, cái vòng kia rơi hồi nào rồi?
Tìm kiếm một vòng không thấy, Vinh Kinh chỉ coi như không có, thôi vậy.
Vinh Kinh tiện tay để ý đến mấy mục được chú ý nhất, nó được chia ra cột ngôi sao điện ảnh. Lúc này cũng phát hiện Cố Hi là O. Chậc, không ai chú ý, có cá tính.
Sau khi đấu tranh tư tưởng, Vinh Kinh thấy mình không quá buồn ngủ, vậy anh tìm "365 ngày của Lothal" do Cố Hi thủ vai chính trên app phim và trả tiền để xem trực tuyến.
Cảnh đầu tiên là một màn mưa, một đôi chân đầy bùn đang chạy nhanh, nước bắn tung tóe như những viên kim cương, dưới tông màu xanh đậm là một nét trầm mặc và chặt chẽ.
Một cảnh quay dài có phụ đề xuất hiện và Vinh Kinh vô tình nhìn vào.
Anh đã bị cuốn hút bởi nó. Đúng lúc này, một tin nhắn Wechat đến, Vinh Kinh bỏ qua và tập trung nhìn kỹ vào màn hình.
Trong ảnh, Cố Hi giẫm lên tuyết, tạo thành một loạt dấu chân dài trên mặt đất. Một sợi dây thừng được treo trên đôi vai gầy của cậu và sợi dây thừng được kết nối với một chiếc sọt, bên trong phủ mền. Bánh tron rổ chính là em gái nhỏ của cậu, cậu đẩy xe phía trước kéo cái rổ phía sau, loạng choạng đi tới, hai tay xoa xoa để ấm dần lên, sau đó lại đứng ở ven đường bán nước nóng cho người đi ngang.
Đôi bàn tay bị tê cóng bị nứt ở một số chỗ, một số chỗ còn chưa lành, vài chỗ thì đỏ tím lẫn lộn, trông rất đau nhưng cậu lại chẳng cảm thấy gì.
Cậu hà khí, nhìn dòng người qua lại, hy vọng sẽ có người sẽ dừng lại hỏi thăm đến cái quầy hàng nước nóng này. Nhưng trước khi đơi khách, trong màn hình liền xuất hiện một vài tên lưu manh, tâm trạng của Vinh Kinh liền dâng lên.
Hắn ha khí, mang đầy hi vọng mà nhìn đi ngang qua người, hi vọng có người có thể dừng lại đến thăm cái này nho nhỏ nước nóng quầy hàng, chỉ là còn không đợi đến khách nhân, trong hình liền xuất hiện mấy cái du côn bóng lưng, Vinh Kinh tâm đều nâng lên.
Người gửi tin nhắn trong Wechat la Thích Ảnh: "Em đã hẹn cho anh buổi thử giọng và 8 giờ sáng mai, đừng đến muộn."
Vinh Kinh bị kỹ năng diễn xuất của Cố Hi thu hút, căn bản không để ý đến tin nhắn kia, tiếp tục chăm chú xem phim.
Thích Ánh đã gặp nhà sản xuất của bổ phim truyền hình mới vào tối nay, đồng thời cũng gặp nhà đầu tư huyển thoại Tạ Lăng, người được gọi là Diêm Vương mặt lạnh. Mặc dù Tạ Lăng chỉ tình cờ ở khách sạn ăn cơm với đối tác. Bộ phim truyền hình của họ chỉ là một dự án đầu tư không quan trọng của Tạ gia, nhưng đối với Thích Ánh đó là một cơ hội để nổi tiếng.
Bữa tiệc tối này chỉ mời một ly rượu, Thích Ánh cũng không tìm thấy câu chuyện nào hay ho. Không ngờ hắn gặp may, lát sau nhìn tháy Tạ Lăng ở hành lang đi cùng với thư ký. Tạ Lăng chú tâm vào điện thoại, giơ tay để thư ký phiên dịch bên cạnh đưa tập tài liệu tiếng Đức, đối với đầu dây bên kia nói: "Cậu luôn là người nhà họ Tạ chúng ta."
Có thể là anh ta đang có mâu thuẫn với một thành viên trong gia đình, một người đàn ông lạnh lùng như vậy, ánh mắt lại dịu dàng khi nói chuyện điện thoại.
Chỉ là người ở đầu dây bên kia dường như không trả lời nhiều, chỉ nói vài câu mà cúp máy, Tạ Lăng phát hiện hắn trốn ở khúc quanh.
Thích Ánh đang cố gắng làm một Omega yếu đuối và xinh đẹp trước mặt anh ấy, cho dù có xuất hiện đột ngột nhưng không A có thể từ chối. Nhưng sau khi hắn tự giới thiệu xong, đối phường không chút hào hứng liếc mắt nhìn, như là nhìn thấy một tảng đá cản trở nào đó bên đường, đá văng nó đi.
"Việc chọn cậu vào vai chính là việc của bộ phận điện ảnh và bộ phận kế hoạch, những người trợ lý phía sau cũng trợ giúp câu. Không cần ở đây cùng tôi tạo quan hệ, thay vì thả lưới trên biển, thì tốt hơn là nên trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình nhiều một chút." Tạ Lăng dùng ánh mắt nhìn như đang chứng kiến chuyện cười "Xin lỗi, không thể tiếp cậu rồi."
Lúc đầu Thích Ánh nghe hoàn toàn không hiểu, mãi khi bóng dáng của đổi phương hoàn toàn biến mất, mới biết bên kia đang mỉa mai và xem thường hắn, tựa hồ muốn nói rằng cậu lấy tự tin của mình ở đâu ra mà tới tìm tôi?
Thích Ánh đỏ mặt, chưa từng thấy A nào mà lại không nể mặt O vậy.
Nhưng cho dù hắn không vui thế nào, cũng biết không thể đắc tội với Tạ Lăng.
Nếu muốn nói về vốn mạnh, không ai có thể so với Tạ Lăng, Người thừa kế thứ nhất của nhà họ Tạ, từ lúc học đại học đã tạo dưng được tên tuổi và đường mệnh danh là con sói của Phố Wall.
Người cũng như tên, một người cao quý như vậy, có lẽ chỉ có người nhà mới mang lại sự uy hiếp thôi.
Thấy đã quá muộn, Tạ Lăng đưa người bên cạnh mình đến một khách sạn gần đó do mình đứng tên để nghỉ ngơi và thuận tiện thảo luận về tiến độ của dự án.
Sau khi thảo luận đã đến gần nửa đem, trợ lý mới thì thẩm vào tai anh vài câu, Tạ Lăng nhíu mày: "Cậu nói mấy tiếng trước Tiểu Tinh đến đây và mang theo Omega đang say rượu à? Nó định làm gì? Không biết suy nghĩ à?"
Tạ Lăng bình thường không nói nhiều, lập tức phun một tràng.
Không lẽ sự cố đó ảnh hưởng nó đến mức này à? Tạ Lăng phát hiện hình như mình đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của Vinh Kinh
Một đứa trẻ đàng hoàng, tự nhiên lừa Omega say rượu, nó không biết điều này là phạm pháp à? Hơn nữa còn ngu ngốc đến khách sạn nhà mình thuê phòng, không sợ người ta tra không ra à.
Một người vừa hơi mất chú ý, vừa ra khỏi nhà là thành tội phạm?
Tạ Lăng ý thức mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lập tức gọi cho giám đốc.
Sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, mới biết Vinh Kinh đã thuê hai căn phòng, Tạ Lăng lúc này mới thôi kích động mà không "bắt kẻ cưỡng dâm"
Sau khi biết số phòng, liền theo mọi người đến tầng 17.
Trong hành lang yên tĩnh, Tạ Lăng đến cửa phòng của Vinh Kinh.
Sau khi suy nghĩ một chút, anh ghé tai vào cánh cửa nghe động tĩnh, nhưng cách âm quá tốt nên chẳng nghe thấy gì.
Những trợ lý phía sau đều im lặng cúi đầu, giả vờ không thấy hành vi giống như biến thái của phó tổng.
Tạ Lăng lại nhìn đồng hồ trên tay, đã mười hai giờ.
"Thôi để nó ngủ, mai tôi nói chuyện sau."
Lúc này, Vinh Kinh ở trong phòng đang xem phim từ từ chìm vào giấc ngủ, ánh sáng của màn hình chiếu trên khuôn mặt anh không ngừng thay đổi, hoàn toàn không để ý một nhóm người đang đứng ngoài cửa.
Tạ Lăng đi vài bước, liền nhỏ giọng lầm bẩm một mình: "Nó trả tiền phòng làm gì, lại còn ở phòng bình thường, không phải nó quên là tôi mua nơi này rồi à."
Hờ, làm sao không thể
Lúc thu mua dự án này là tầm ba năm trước, được xem là thời điểm đỉnh cao. Chuyện này đã được lan truyền trong ngành và được xem là một trường hợp điển hình.
Tạ Lăng: "..."
Vậy, trả tiền phòng nghĩa là muốn cùng tôi vạch rõ ranh giới?
Thằng nhỏ này muốn làm gì, tạo phản à?
Một đêm không ngủ, rất nhiều người ngủ không ngon.
Trái lại Vinh Kinh ngủ rất ngon, trải qua mổ đêm ăn gió nằm sường tại hầm, thì đây là đêm tuyệt vời nhất của anh.
Ánh sáng ban mai ló qua tấm rèm cửa, anh đứng kéo lại và tắt đồng hồ báo thức trong điện thoại.
Vinh Kinh có một đặc điểm, đó là khi vừa rời giường, não bộ hơi trống rỗng một chút, phải mất vài phút mới có thể tỉnh táo hoàn toàn.
Anh từ từ rời giường, đầu như ổ gà, chậm rãi đánh răng rửa mặt và cạo râu.
Mặc bộ quần áo mới ủi phẳng tơi qua, từ từ thanh tỉnh, bắt đầu tư duy bình thường, nhớ tới lộ trình của ngày hôm nay.
Hôm nay cậu cần phải đi học lại. Nguyên chủ đã chọn trường điện ảnh để năm nay đi thi, cho dù không cách nào biểu diễn, nguyên chủ vẫn tìm ra con đường khác. Đối với tâm thái không bỏ cuộc này, Vinh Kinh khá tán thưởng.
Quy trình của kỳ thi thuyển sinh sau đại học mỗi năm không giống nhau, năm nay cũng giống năm ngoái, cần phải vượt qua vong tuyển chọng khoa và tổng điểm mới được vào thi vòng hai. Ngàyhôm nay là có kết quả
Ra khỏi cửa phòng tắm, đang định đi kéo rèm cửa, đột nhiên anh cảm thấy bên cửa sổ xuất hiện một bóng người. Bởi vì chỉ có một tia sáng koht vào phòng, anh cảm thấy có một bóng đen ở đó, không nhìn rõ mặt.
Vinh Kinh hít một hơi thật sâu, lớn tiếng hỏi: "Ai!?"
Vinh Kinh nhanh chóng tấn công, đột nhiên khí thế trở nên nguy hiểm
Khách sạn này làm ăn kiểu gì, mà đến trộm cũng tùy tiện vào được?
Alpha đầu kia đang ngủ gật, bỗng nhiên thấy có lường hơi thở mạnh mẽ xông về phía mình, chịu không nổi phản kích, chậm rãi mở mắt, lạnh lùng quở trách: "Đây là thái độ của cậu với anh mình à?"
Ơ, hóa ra là anh cả
Hả?
Không đúng, anh đến đây ngắm tôi rời giường à? Có bệnh hả?
*
Sau khi Cố Hi ra khỏi xe, đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai theo mình mới bước vào khách sạn.
Cậu đội mũ, đeo khẩu trang và kính lên, võ trang đầy đủ đi đến địa chỉ trong điện thoại.
Sau khi lồng tiếng kết thúc vào đêm qua, đã là bốn giờ sáng. Sau đó cậu mới biết bạn tốt của mình Quản Hồng Dật bắt quả tang bạn trai đang bắt ca và thác loạn ở quá bar, sau đó không biết hắn đã đi đâu. Cố Hi cũng không buồn ngủ nữa, tìm người khắp nơi, gọi điện thoại cả đêm mới được, nhưng nghe giọng của Quan Hồng Dật không còn sức sống.
Cố Hi gõ cửa căn phòng mà Quan Hồng Dật nói, gõ rất lâu, suýt chút nữa kêu người trực tiếp đến mở cửa, người cuối cùng cũng mơ màng mà tới mở.
Khuôn mặt của Quan Hồng Dật được trang điểm tinh xảo, mái tóc giả bị vứt trên mặt đất, cả người đều lộ ra trạng thái chán chường.
Thấy người không có chuyện gì, Cố Thi giảm bớt căng thẳng trong lòng.
Gần đây, ở ngoại ô hay có một số xác chết không đầu, nạn nhân đều là Omega trẻ tuổi, chết vô cùng thê thảm, có người nghi ngờ là tài xế chạy đêm làm, vụ án vẫn đang được điều tra.
Cố Hi liếc nhì người trong chăn, cởi y phục, đi vào phòng tắm làm ướt khăn rồi đưa cho hắn lau mặt.
Quan Hồng Dật chỉ chỉ túi xách trên đất: "Nước tẩy trang và bông nằm ở trong."
Cố Hi vừa lấy vừa nói: "Cậu làm sao mà uống say vậy còn có thể đến khách sạn?"
Quan Hồng Dật chống cằm cười: "Hôm qua có người đưa tôi đến, một Alpha siêu cấp đẹp trai."
Cố Hi tức giận trả lời: "Ngủ tiếp đi, có thể mơ thêm một lúc nữa đấy."
"Cậu đang châm biếm tôi mơ giữa ban ngày à. Làm sao? Sao lại không tin tôi chứ, tôi chưa bao giừo nhìn thấy cái gì giống vậy, toàn thân tỏa ra khí tức cấm dục. Người kia toàn thân đều mang vẻ mê hoặc, ai cũng thờ ơ, đầy cám dỗ."
"Quan trọng nhất là rất có đạo đức, không chạm vào những nơi không nên đụng. Loại này nhìn giống kiểu trăm năm khó gặp, quá con mẹ nó hấp dẫn rồi!" Lúc tiến vào taxi hắn cũng hơi có ấn tượng với Alpha khi đó đã bế mình, thực sự là cư xử rất tốt, A bình thường làm sao mà có thể nhịn được khi gặp tình huống này?
Chao ôi, chính là sau đó thì ngất đi mất rồi, nếu không thì chắc sẽ tiến triển thêm một bước.
Cố Hi vừa định nói rằng trên đời này không có Apha như vậy, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó rồi không mở miệng nữa.
Quan Hồng Dật tẩy trang, để lộ khuôn mặt thanh tú ban đầu, nhìn Cố Hi thu dọng đống quần áo và túi xách bừa bột trên sàn, thần sắc nghiêm chỉnh hỏi: "Cái hợp đồng ăn tươi nuốt sống cậu, có phải là sắp kết thúc không?"
"Hết hạn vào cuối tháng."
"Cậu cẩn thận chút, tôi sợ họ phản công, dù sao cậu cũng là cây tiền quý giá của họ mà."
Cố Hi không trả lời, Quan Hồng Dật biết tính khí của Cố Hi, cái gì cũng muốn tự mình làm, cho dù ở trước mặt mình cũng chỉ nói đến chuyện tốt, không nói đến cái chuyện khác.
Khi Cố Hi còn nhỏ, vì để trốn nợ đã từng nhặt thức ăn ở gần thùng rác để kiếm sống. Đôi khi sẽ đổ hết thùng rác này sang thùng khác, sau đó chui vào thùng rỗng bên trong co ro ngủ một đêm. Không biết có phải Quan Hồng Dật nhìn thấy quá nhiều lần cậu tự cố ý bôi bẩn bản thân mình, hỏi cậu: "Quỷ nhỏ, có muốn đến ở với anh không?"
Cố Hi nhìn chằm chằm cậu ta dữ dội, giống như một con thủ nhỏ tuyệt vọng.
Quan Hồng Dật lại nói: "Anh cho em ăn, cho em chỗ ngủ. Em muốn đi lúc nào cũng được."
Cố Hi im lặng từ chối mà không hề do dự, không bao giờ đi theo cậu ta.
Mãi cho đến một lần cậu đói bụng đến hôn mê, hắn mới ôm đứa nhỏ ngoan cố này đi bệnh viện.
Con báo nhỏ chỉ có thể cắn người, từ xưa đến nay không bao giờ thân cận ai.
Quan Hồng Dật vẫn nhớ rằng hắn đã mất rất nhiều năm để Cố Hi chấp nhận thân cận với mình.
Cố Hi nửa kéo Quan Hồng Dật đi ra ngoài. Khi đợi thanh máy, cậu cảm thấy Alpha đi ngang quá, khi thế lúc nào cũng như thế, cao ngạo. Thân thể Cố Hi căng cứng lại, điều này đã trở thành phản xạ có điều kiện của cậu.
Ngay sau khi thang máy đến, Cố Hi kéo Quan Hồng Dật bước nhanh vào.
Lúc này, một giọng nói không rõ truyển tới, giống như đang nói chuyện với người bên cạnh.
"Em không quên, quần áo cho tiệc tối nay em mua xong rồi."
Cố Hi hơi nheo mắt lại, giọng nói này...
Trong lần va chạm trước, cậu không nhìn rõ diện mạo người kia, nhưng mơ hồ có chút ấn tượng về giọng nói.
Cố Hi lập tức mở cửa thang máy, nhưng cậu vẫn đang ôm Quan Hồng Dật nên hành động có chút hạn chế.
Chỉ mới bước một bước, nhìn thấy bóng dáng kiên cường mà thon dài ở góc tựa hồ đã biến mất
Quan Hồng Dật rất hiếm khi nhìn nhìn thấy nụ cười không giả tạo của cậu, trong lòng hơi lo lắng hỏi Cố Hi: "Làm sao vậy?"
Cố Hi ngẩn ra và lắc đầu
"Không có gì, nhìn lầm thôi."