• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh đèn lờ mờ, có thể qua ánh sáng nhìn thấy hạt bụi lơ lửng trong không khí; những thân cây đã đứng lặng ở đây vài thập niên cũng đung đưa cành lá của mình trước gió nhẹ, tiếng nói cười của mọi người đi tản bộ xung quanh truyền vào tai.

“Chỉ có thể tự mình giúp em ấm áp hơn thôi.”

Giọng anh trầm thấy vô cùng tự nhiên, vang lên rất rõ ràng dù bên hồ đầy tạp âm.

Đầu ngón vuốt nhẹ dọc theo vòng eo của cô, nhưng mà một lát sau, cô lại có cảm giác cả người như được đặt giữa bếp lò đang đốt lên ngọn lửa nóng hừng hực.

“Em không lạnh…” Mặt cô đỏ như tôm đất bị nướng chín, trong trắng có đỏ, vừa kéo cánh tay anh vừa nhỏ giọng nói: “Anh buông em ra đi…”

“Có vẻ như không được lắm.” Phó Ý cúi đầu cười một tiếng.

“Tại sao lại không được! Em cũng nói với anh là không lạnh rồi…” Khương Như Vũ bắt đầu cố sức đẩy anh ra.

Không hề nghĩ rằng động tác này lại khiến anh siết chặt cô hơn, kề sát vào lưng người đàn ông, anh cáu giận nói: “Anh còn không thể ôm bạn gái của mình một cái sao?”

Khương Như Vũ nào biết người này khi yêu lại sến súa như vậy, trong lòng có hơi hối hận, cảm thấy hẳn là nên để anh hưởng thụ một chút cảm giác bị bơ một thời gian, nhưng hai từ ‘bạn gái’ lại khiến cô cảm thấy cực kỳ thuận tai.

Cô liếc mắt nhìn anh: “Hình như anh vẫn chưa chính thức tỏ tình kia mà, bây giờ anh còn chưa thành công thăng chức đâu.”

Chữ cuối cùng được cô kéo dài, ép giọng trêu đùa anh.

Kỳ thật cô bị siết hơi chặt, lúc nói chuyện còn phải cố nén giận.

Cũng may nghe xong câu này, Phó Ý liền buông lỏng cô ra.

Trêи mặt Phó Ý lộ ra một chút tâm tình bất mãn, giơ tay lên dùng sức xoa xoa đầu cô: “Trình tự quan trọng vậy sao?”

“Rất quan trọng rất quan trọng.” Cô gắng sức gật đầu.

“Vậy được.” Anh dường như thỏa hiệp cười cười: “Em Khương Như Vũ, có thể làm bạn gái anh không?”

Nói xong, anh chợt nhớ tới gì đó, nói thêm: “Anh lên được phòng khách xuống được nhà bếp, dáng người đẹp tính cách tốt, đối xử với bạn gái lại càng tốt.”

Giọng nói dần nhiễm vài phần cà lơ phất phơ: “Em sẽ cân nhắc về anh chứ?”

Dưới ánh trăng, người đàn ông một tay khoác trêи lưng ghế, khi nghiêng mặt về phía cô, đuôi mắt hơi cong, khóe môi lười biếng nhếch lên, chăm chú nhìn trong đôi mắt cô dường như có ngôi sao lấp lánh tỏa sáng.

Giống như… là việc lên được phòng khách, đưa ra ngoài đi dạo còn có thể tăng thể diện.

“Được thôi, đã vậy thì cho anh lên chính thức đấy.” Khương Như Vũ ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Vậy em cũng nhất định phải chính thức đáp lại anh.”

Phó Ý nín cười, trêи mặt còn nghiêm túc hơn cả cô, dự định chăm chú nghe xem cô muốn chính thức đáp lại anh thế nào.

Thế mà, chớp mắt một cái, cô gái hắng giọng làm động tác như tiết mục phát thanh nói: “Đàn anh Phó, anh là một người tốt, anh sẽ gặp được một người càng thích hợp với mình hơn.”

Vốn cơ thể Phó Ý còn cực kỳ lười nhác lập tức hơi cứng lại.

Cho đến khi anh thấy rõ ý cười đùa giỡn trong đáy mắt cô và ý cười vui vẻ không kìm nén được trêи khuôn mặt mới hiểu ra, cô bé nhà anh đang diễn kịch cùng anh đây mà.

Lớp trang điểm trêи mặt cô gái nhỏ đã nhạt đi một chút, có điều khi cùng anh ăn cơm chắc là đã tô thêm son, cánh môi mỏng đỏ hồng, xinh xắn tinh tế.

Khiến cho người khác không nhịn được kϊƈɦ động muốn một lần nuốt xuống.

Trong lòng Phó Ý đúng là muốn như vậy, trêи thực tế anh đã làm như vậy rồi.

Tay khoác trêи lưng ghế tốc độ cực kỳ nhanh vòng qua sau lưng cô, hơi đẩy lưng cô về phía trước, thuận thế nhích người lên.

Tỉ mỉ gặm cắn, cực kỳ triền miên.

Nụ hôn chấm dứt, anh hơi buông Khương Như Vũ ra, nhướng mày hỏi cô: “Em cần cân nhắc không?”

Cô che gương mặt nóng rực, nhỏ giọng oán trách: “Có phải nếu em không cân nhắc anh sẽ ép buộc em phải không… a….”

Lời còn chưa nói hết, người đàn ông trước mặt mất kiên nhẫn liền dùng tư thế này hôn lên lần nữa, còn gần như dùng sức mạnh cắn xuống môi cô.

“Anh ép em?”

“Không phải không phải không phải!” Lần này cô thức thời liều mạng lắc đầu: “Em cam tâm tình nguyện!”

Mím môi, Khương Như Vũ vươn tay ngoắc lấy ngón tay út của anh: “... Bạn trai.”

Giọng nói mềm như bông, mang theo e thẹn và một chút oan ức nhỏ khi bị ức hϊế͙p͙, khiến trái tim người nghe cũng nhũn ra.

“Ừm.” Anh cười đến mặt mày phấn chấn: “Là bạn trai của em.”

Làm một cô gái độc thân ngót nghét 20 năm, Khương Như Vũ đối với chuyện ‘trong một buổi sáng có thêm một anh bạn trai’ có hơi không thích ứng kịp.

Sáng sớm ngày hôm sau, lớp cô có tiết học vào buổi sáng, ngay cả trang điểm cô cũng làm không kịp đã bị Lương Hi nửa kéo nửa túm mang đến phòng học.

Đợi ngồi vào ghế, Khương Như Vũ dụi đôi mắt nhập nhèm hỏi cô ấy: “Cậu không ăn sáng sao?”

“Bây giờ không ăn.” Lương Hi thần bí cười cười.

“Ồ.” Cô gật gật đầu, tiếng theo mơ màng đứng dậy: “Cậu muốn ăn gì? Giờ tớ đến nhà ăn mua…”

Vừa dứt lời, cô liền bị một lực mạnh lôi xuống, ngồi lại vị trí.

“Cậu có bệnh hả? Bây giờ cậu đi nhà ăn tớ cam đoan chưa qua nửa tiết thì cậu chưa về được! Tiết này chính là của giáo sư Ngô đấy.” Vừa khuyên cô, Lương Hi vừa vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh Khương Như Vũ mà bạn cùng phòng muốn ngồi: “Ôi chao, các cậu đổi chỗ khác đi, tiết này vị trí này có người ngồi rồi.”

Giáo sư Ngô là giảng viên mới phụ trách khoa vừa tới không lâu. vừa qua tuổi 30, thường ngày hay cùng giao tiếp với sinh viên, là người điểm danh vô cùng nghiêm khắc, khả năng nhớ mặt cũng rất lợi hại.

Bạn cùng phòng lập tức hiểu ra gì đó, kỳ quái a một tiếng, không hiểu sao Khương Như Vũ tựa như đang trong mộng, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm lưng ghế trống trước mặt.

Thật sự không thể trách cô.

Chuyện hôm qua ảnh hưởng tới cô không phải lớn bình thường, làm rối loạn tâm trí cô không yên, nằm trêи giường lật qua lật lại không ngủ nổi.

Vẫn luôn trằn trọc đến tận 3-4 giờ sáng mới ngủ được.

Toàn bộ đầu óc đều trống rỗng, cô ngáp một cái, lúc đưa tay lau nước mắt chợt phát hiện bên cạnh hình như có người ngồi xuống.

Rõ ràng mới nãy không có ai.

Khương Như Vũ vô thức quay đầu lại nhìn…

Trong phút chốc tỉnh táo hẳn, lắp ba lắp bắp gọi người: “Thầy Phó… a không không không… Phó, đàn anh Phó...”

Người vừa tới nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô cảm thấy cực kỳ thú vị, đặt bữa sáng vào tay cô, một tay chống trêи mặt bàn, nhướng mày, tay khác sau khi gập ngón tay lướt nhẹ trêи chóp mũi cô: “Còn gọi là đàn anh Phó?”

Lúc này Khương Như Vũ mới như vừa từ trong mộng tỉnh lại, nhớ tới người này đã là bạn trai mình: “À… Phó Ý.”

Khẽ lên tiếng, Phó Ý hơi bất mãn: “Sao nghe em gọi tên anh kỳ quái như thế?”

Khương Như Vũ ngơ ngác há miệng, đang rà soát trong đầu xem còn cái biệt danh nào có thể gọi anh thì người đàn ông đã mở miệng, giọng điệu ngả ngớn: “Em có thể gọi anh trai A Ý, tương đối dễ gọi.” Hơi dừng lại, anh nói thêm: “Hoặc là gọi A Ý cũng được.”

Lương Hi bên cạnh cũng cười hì hì trêu đùa: “Cậu gọi đàn anh Phó bằng tên cũng quá xa lạ phải không?”

Lại là kiểu xưng hô này.

Cũng ép cô sắp tới hai năm rồi.

“Hình như là có hơi kỳ quái.” Cô nhấc sữa bò lên nhẹ uống một ngụm, đôi mắt nai con vô tội chớp chớp, lời nói không nóng không lạnh: “Vậy thì gọi… dì Phó? Dì*?”

*Trong tiếng Trung từ dì (āyí) có cách phát âm gần giống với từ A Ý (ā yì).

Phó Ý: “...”

“Đàn anh Phó, hôm qua không phải anh nói bữa sáng em cũng có phần sao?” Trêи bục giảng, giáo sư đã bắt đầu giảng bài, Lương Hi nhô đầu ra nhìn anh: “Sao em nhìn chỉ thấy phần của anh và Vũ Vũ vậy?”

“Đúng vậy, chẳng qua…” Phó Ý vừa định trả lời, đã nhìn thấy một người quang minh chính đại đi tới từ cửa sau lớp học, lập tức dừng nói, đối mặt với người kia nhún nhún vai.

Lương Hi theo ánh mắt anh nhìn lại, trong nháy mắt ngây người y hệt Khương Như Vũ.

“Sao lại có biểu cảm này?” Kiều Sâm ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Chưa tỉnh ngủ hả?”

“Không có, sao anh lại tới đây thế?” Cô ấy lấy lại bình tĩnh hỏi.

“Anh theo A Ý đến lớp thôi.” Kiều Sâm dịu dàng cười đáp.

“Đàn anh Phó nhà người ta là cùng bạn gái lên lớp.” Lương Hi nhỏ giọng nói thầm: “Anh lại không có bạn gái, đến đây làm bóng đèn…”

Kiều Sâm khẽ cười, cố ý chỉ chỉ tay: “Vậy anh tới đây thuận tiện tìm kiếm bạn gái tương lai?”

“Không biết xấu hổ.” Lương Hi khẽ hừ.

Bên này Khương Như Vũ không nhìn nổi nữa, nhớ tới trước kia dáng vẻ cô ấy ở ký túc xá khí thế hùng hồn, không thể tin được bây giờ người nào đó đang chỉnh giọng điệu, dự định trả đũa liền nói ngay: “Hi Hi, lúc trước ở ký túc xá không phải cậu nói với tớ, cậu muốn cưa…”

Lương Hi vội vàng bịt miệng cô lại: “Tớ nói tớ… tớ…”

Cô ấy khó khăn nuốt nước miếng: “... Tớ nói tớ muốn tìm một người cùng đi ngâm suối nước nóng*!”

*Trong tiếng Trung cụm ‘ngâm suối nước nóng’ bắt đầu bằng từ 泡. Từ này có một nghĩa khác là cưa cẩm, tán tỉnh, là ý mà Khương Như Vũ muốn nhắc đến ở câu trêи.

Đủ kiểu ánh mắt uy hϊế͙p͙ của Lương Hi nhìn sang, Khương Như Vũ tạm thời khuất phục, ra hiệu bản thân sẽ không nói lung tung nữa, Lương Hi mới buông cô ra.

Ai ngờ một giây sau, người đàn ông bên cạnh, như cười như không nhìn cô ấy: “Muốn tìm người đi ngâm suối nước nóng? Anh có thể không?”

Ánh mắt Phó Ý tràn ngập ám chỉ: “Anh nhìn qua rồi, tuy rằng không bằng anh nhưng dáng người cậu ta quả thực khá đẹp.”

Khương Như Vũ: “... Sao anh biết? Anh thử rồi?”

“Anh không có hứng thú với đàn ông.” Phó Ý lười nhác cười, bàn tay dưới bàn không thành thật nắm lấy tay cô vuốt nhẹ: “Anh chỉ có hứng thú với em thôi.”

Ba từ có hứng thú được anh nhấn mạnh, khiến người ta không muốn suy nghĩ lệch lạc cũng không được.

“Hôm nay chúng ta mới tính là ngày thứ hai, anh chú ý một chút.” Sắc mặt Khương Như Vũ không hề thay đổi, vùng vẫy thoát khỏi tay anh: “Em muốn ăn sáng rồi.”

Phó Ý mua cho cô sandwich của 7-11, còn thân mật hâm nóng cho cô.

Cô cắn một miếng trứng, không thành thật liếc mắt nhìn anh.

Anh rũ mắt, khi ăn phong thái nhã nhặn, không phát ra âm thanh nhai nuốt; dường như nhận ra ánh mắt của cô, anh chợt giương mắt nhìn cô, mặt mày vui vẻ, tràn đầy ý cười giảo hoạt, nụ cười đặc biệt quen thuộc.

Thậm chí cô có thể từ trong ánh mắt anh nhìn ra chút lưu luyến.

Cảnh tượng này thật sự là quá quen thuộc.

Quen thuộc đến mức cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Là khi cô học cấp ba, vợ chồng Khương Vân Trí đưa cô và Phó Ý về trường học, giấc mộng cô mơ thấy khi ngồi trong xe.

Có thể so với mộng xuân, khiến người khác mặt đỏ tim đập thậm chí cảm thấy xấu hổ, giấc mộng đó.

Phó Ý trong mơ, ngay trước mặt giáo sư, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…

Cô sợ hãi phát hiện, Phó Ý trong thực tế, lại có thể ở trước mặt cô, càng lúc càng gần…

Gần đến mức có thể thấy rõ sống mũi cao của anh, đôi môi khẽ nhếch, còn có thấy hình ảnh cái bóng của cô trong con ngươi anh.

Trái tim đột nhiên đập mạnh hơn, cô có thể cảm nhận được tâm tình bản thân vừa thấp thỏm lo sợ cũng vừa mong đợi.

Trong khoảnh khắc, giữa hai người chỉ còn lại khoảng cách không tới một nắm đấm.

Lại gần thêm chút nữa… Lại gần thêm chút nữa nữa…

Khương Như Vũ khẩn trương nhắm cả hai mắt.

Không có nụ hôn rơi xuống như dự đoán, chỉ có xác cảm ấm nóng từ đầu ngón tay truyền tới từ trêи mặt.

Cô kinh ngạc mở mắt, ngay sau đó nghe thấy Phó Ý chống đầu như cười như không nói với cô: “Miếng trứng dính lên mặt.”

Ngay sau đó ngạc nhiên nói: “Em nhắm mắt làm gì? Có phải…”

Từ ‘có phải’ đến cùng là anh không thể nói ra thêm lý do đằng sau.

Ngay sau đó, giọng nói của giáo sư không biết đã ngừng giảng bài từ khi nào, qua micro truyền tới hàng cuối cùng, âm thanh vang lên trầm bổng trong phòng học không tính là lớn.

“Không ai giơ tay phải không? Vậy mời anh sinh viên ngồi hàng cuối cùng đang tán gái đứng lên trả lời một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK