• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6. “Superme.”

Khi còn nhỏ Khương Như Vũ không chỉ một lần tưởng tượng bản thân lớn lên sẽ trở thành một người như thế nào.

Lúc mới bắt đầu ước mơ của cô cũng giống như các bạn cùng tuổi, dự định làm một nhà khoa học; sau đó, cô nhìn thấy nữ cảnh sát trong phim Hồng Kông tư thế oai hùng hiên ngang, lại khao khát trở thành một cảnh sát.

Cho đến một ngày, cô đi ngang qua cửa hàng bán băng đĩa trong trung tâm thương mại, thấy trêи màn hình TV là một cô gái trang điểm phong cách thanh xuân ngọt ngào, động tác vừa đẹp lại dứt khoát, mỗi cử động tay chân đều thanh nhã mà tràn ngập sức sống.

Lần đầu tiên cô phát hiện, hai kiểu khí chất nhìn qua không có chút quan hệ nào như vậy lại có thể đồng thời xuất hiện trêи cùng một người.

Kể từ ngày hôm đó, cái gì mà nhà khoa học nữ cảnh sát, tất cả đều bị ném lên chín tầng mây, từ đó về sau, trong mắt, trong đầu, trong tim của Khương Như Vũ dường như chỉ còn lại vũ đạo.

Giữa lúc tuổi xuân của thiếu nữ, đối với tương lai của bản thân tràn ngập suy nghĩ viển vông bất tận, mà cô cũng tin tưởng vững chắc rằng bản thân tương lai nhất định sẽ lấy ước mơ làm mục tiêu nỗ lực tiến lên.

Cô đã dự đoán rất nhiều trở ngại khó vượt qua cho bản thân, điều khiển bản thân ở tương lai vượt qua mọi chông gai, vượt qua khó khăn hiểm trở.

Nhưng mà, ở khởi đầu của con đường tươi sáng này cô nhìn thấy Lâm Xảo Nghiên.

Thời điểm lần đầu tiên Khương Như Vũ biết được bản thân cùng hai từ “vũ đạo” này không thể gắn liền với nhau là sau khi tốt nghiệp cấp 2, là một ngày hết sức bình thường.

Khi đó cô đi xuống phòng bếp rót nước uống, đi ngang qua phòng của bố mẹ, đúng lúc nghe được tên của mình.

“... Tôi vẫn cảm thấy với tính cách này của Tiểu Vũ thích hợp chọn khoa học xã hội hơn, sau này làm giáo viên, luật sư, mấy nghề nghiệp này phát triển đều không tệ.”

“Tôi tính học kế toán cũng được.”

“Kế toán quả thực cũng có thể, nhưng người học ngành này quá nhiều.” Lâm Xảo Nghiên nghe xong lo lắng sốt ruột: “Trường học chúng ta khá tốt, trường đại học Lâm Giang bên cạnh trực tiếp mở một khoa kế toán, tình hình phát triển của chuyên ngành sau này rất khó nói.”

Khương Vân Trí đưa mắt thấy được một bóng dáng nhỏ nhỏ đang lén lén lút lút ở ngoài cửa nghe lén, vui vẻ gọi người đi vào; “Tiểu Vũ, bản thân con có định hướng gì không?”

Trong đầu Khương Như Vũ lập tức hiện lên hình dáng vũ đạo dứt khoát kia, nhưng khi lời lên khóe miệng rồi lại nuốt trở về, bởi vì cô cũng nghĩ đến lời Lâm Xảo Nghiên vừa nói.

Cuối cùng chỉ có thể chán chường nghẹn ra một câu: “Hiện tại bảo con suy xét về những chuyện này còn sớm mà…”

“Không còn sớm nữa rồi.” Lâm Xảo Nghiên không quá đồng tình: “Trước kia chưa đề cập với con cho nên chưa từng suy nghĩ đến, nếu bây giờ bố mẹ đã đề cập đến rồi thì con hãy suy nghĩ kỹ một chút.”

Tuy rằng trong lòng đã sớm có đáp án, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn mà rũ mắt, làm bộ đang suy nghĩ.

Trong mấy nghề nghiệp mà Lâm Xảo Nghiên và Khương Vân Trí liệt kê, không có một nghề nào có liên quan đến vũ đạo.

Nói cách khác, thật ra Lâm Xảo Nghiên cũng chưa từng cân nhắc hay dự định gì về việc cho cuộc đời cô đi trêи con đường vũ đạo.

Vậy hay là cô thử thăm dò trước một chút thái độ của hai người họ mới được.

Sắp xếp xong từ ngữ, Khương Như Vũ nhẹ giọng hỏi: “Hai người cảm thấy... con học nghệ thuật thì thế nào?”

“Nghệ thuật? Ý con là sao? Âm nhạc, mỹ thuật, vũ đạo hay là biểu diễn, hay giống như truyền thông?” Vẻ mặt Khương Vân Trí không thay đổi gì nhiều, vẫn là dáng vẻ nhân hậu.

“Vũ đạo.” Cô mím môi, dè dặt trả lời.

Cô cực kỳ lo lắng không yên, ánh mắt chăm chú nhìn bố mẹ, sợ bọn họ sẽ bộc lộ dù chỉ là một chút không đồng ý.

Lâm Xảo Nghiên gần như không chút nghĩ ngợi liền phản bác: “Tiểu Vũ, việc này không được.”

“Tại sao lại không được ạ?” Mặc dù đây là kết quả nằm trong dự liệu, nhưng Khương Như Vũ vẫn thấy mất mát cùng chút buồn bực, ngay cả giọng nói cũng bất giác cứng rắn thêm vài phần.

“Người khác học nghệ thuật đều là luyện tập từ khi còn bé, một số người thậm chí còn chưa đi nhà trẻ đã bắt đầu được bồi dưỡng, con nửa đường xuất gia*, sao có thể vượt qua được bọn họ.” Giọng nói Lâm Xảo Nghiên mạnh mẽ trước sau như một, một chút tình cảm cũng không giữ lại: “Hơn nữa chuyên ngành vũ đạo này học rồi sẽ thấy phương hướng nghề nghiệp sau này rất hạn hẹp, đại học danh tiếng cũng không chắc có thể tìm được một công việc tốt, lại nói thêm, trường danh tiếng con có thi được không?”

*Ý chỉ bắt đầu một việc khi đã muộn.

“Làm sao mẹ biết con thi không được?” Khương Như Vũ không phục: “Bây giờ con bắt đầu học ngay sẽ có thể đỗ, cũng không phải toàn bộ sinh viên trường danh tiếng đều trước khi đi nhà trẻ đã bắt đầu bồi dưỡng đâu.”

“Tiểu Vũ” Lâm Xảo Nghiên lạnh mặt: “Con không nên tùy hứng như vậy, bố mẹ đều là vì muốn tốt cho con. Con còn nhỏ, cách nghĩ đối với nhiều chuyện còn rất phiến diện.”

Cô nghĩ rằng đạo lý chính là đứng ở lập trường bản thân mà suy xét, nhưng mà Lâm Xảo Nghiên không sẵn lòng nghe, vì vậy cô bắt đầu nỗ lực thay đổi cách nghĩ của Lâm Xảo Nghiên: “Nhưng lời con nói là thật, chỉ là mẹ không biết cho nên mới cố chấp như vậy, cho rằng cách nghĩ của con là sai. Nếu như mẹ lo lắng con thi không đỗ trường danh tiếng, trước tiên con có thể không học lớp nghệ thuật, vừa học vũ đạo vừa học văn hóa…”

“Khương Như Vũ!”

Lâm Xảo Nghiên cao giọng, trêи mặt hiện lên vẻ tức giận, ngay cả gân xanh trêи cổ cũng hiện lên: “Hôm nay rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với con?”

Khương Như Vũ luôn rất ngoan ngoãn và nghe lời, hiếm khi làm Lâm Xảo Nghiên nổi giận, một câu chất vấn này, cuối cùng khiến vành mắt cô đỏ hoe.

“Bây giờ con cảm thấy bản thân trưởng thành rồi phải không? Cánh cứng cáp rồi? Còn dám tranh luận với mẹ?”

“Con tự mình nghe đi lời con nói đều là những lời gì? Bây giờ con lại trách cứ mẹ quá cố chấp? Mẹ không nghe lời nói thật?”

“Mẹ sinh con ra nuôi con, bây giờ có phải còn muốn mẹ nghe con chất vấn mẹ, trách cứ mẹ?

“Vừa học vũ đạo vừa học văn hóa? Được, nếu con chịu được thì tự mình kiếm tiền đóng học phí đi, mẹ một đồng cũng không cho con nữa!”

Lâm Xảo Nghiên mắng một tiếng lớn rồi lại mắng, ngay cả cái trần nhà cũng có thể nghe giọng nói tức giận của bà.

Mỗi một từ bà nói, tim Khương Như Vũ đập mãnh liệt theo một lần, tiếng động lớn đến mức dường như muốn thoát ra khỏi lồng ngực cô.

Nước mắt vẫn luôn không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, cũng không kìm nén được nữa, lộp độp rơi xuống.

Cô thật sự rất sợ Lâm Xảo Nghiên, từ nhỏ đã sợ, sợ đến mức hít mũi cũng không dám dùng lực, cũng không dám giơ tay lên lau nước mắt.

Ánh mắt tức giận của mẹ, giống như hai tia sét đánh xuống từ từng sợi tóc đến tận đầu ngón chân của cô, rõ ràng cô động cũng không dám động nhưng vẫn không ngăn được cảm giác run rẩy.

Mắt thấy lửa giận của Lâm Xảo Nghiên có chiều hướng càng lúc càng dâng cao, Khương Vân Trí vội vã chạy tới hòa giải: “Được rồi, tiểu Vũ mới tốt nghiệp cấp 2, hiện tại suy nghĩ tới vấn đề này thực sự còn quá sớm.”

Không đợi Lâm Xảo Nghiên trả lời, Khương Vân Trí đã qua ôm vai con gái, dẫn cô ra khỏi phòng.

Cô không mở đèn, trong phòng tối đen như mực, lúc ngã xuống giường, khổ sở và đau xót trong lòng lại một lần nữa như nước tràn bờ thoát ra ngoài.

Khương Như Vũ từng không quá đặc biệt để ý đến chuyện gì, từ nhỏ cô không phải là kiểu người tùy hứng, đồ chơi cô thích nếu Lâm Xảo Nghiên sẵn lòng mua cho thì cô sẽ rất vui vẻ; Lâm Xảo Nghiên không muốn mua cho thì cô cùng lắm chỉ làm nũng một chút, tuyệt đối sẽ không quấn mãi không buông.

Cho nên bất kể Lâm Xảo Nghiên nói gì thì cô sẽ làm cái đó, trêи cơ bản cô đều không thể nào trái lời.

“Vũ đạo”, từ này, không chỉ là lần đầu khiến cô có ước mơ___

Cũng là lần đầu khiến cô sinh ra cảm giác, bản thân thật ra là con rối cho Lâm Xảo Nghiên khống chế, cuộc đời của cô, nhất định phải dựa theo kế hoạch của Lâm Xảo Nghiên mà đi, tuân theo quy tắc, từng bước một, không thể mắc bất kỳ sai lầm nào, cô cũng không biết đâu là đúng đâu là sai.

---

Không giống với cường độ học ở lớp 10 và lớp 11, cường độ học tập và cuộc sống lớp 12 vô cùng nhanh.

Tháng 8 vừa mới trôi qua, toàn bộ sân trường tràn ngập bầu không khí khẩn trương và áp lực.

Khai giảng tuần thứ 2, Lâm Giang Nhất Trung tiến hành lần đầu tra xét di động diện rộng.

Tin đồn truyền đi từ trước đến nay luôn nhanh, nhưng vẫn khiến rất nhiều học sinh tin tức không nhanh nhạy trở tay không kịp.

Đầu tiên là khám xét ký túc xá nam, sau đó mới là ký túc xá nữ.

Khi đến lượt ký túc xá nữ, chủ nhiệm lớp yêu cầu nhóm trưởng từng phòng cùng cô quay về phòng ngủ mở cửa, Khương Như Vũ tình cờ là nhóm trưởng, sau khi được báo tin liền cùng các bạn đi đến ký túc xá.

Điện thoại Khương Như Vũ giao là loại mô hình*, so với các bạn khác trong lòng có quỷ thì cô không chút hoảng hốt.

*Loại điện thoại hay được trưng bày là mẫu thử tại cửa hàng bán điện thoại, dùng lâu sẽ bị chai pin hoặc lỗi, thường được bán lại rất rẻ.

Sáng nay mấy bạn nam đã báo lại, lần tra xét diện rộng này nghiêm đến mức ngay cả tủ đồ và dưới nệm giường cũng không bỏ qua; học sinh bình thường hay đặt di động trong tủ khóa và dưới nệm đều ngã ngửa.

Như vậy nghe ra thì đúng là không còn đường trốn thoát.

Khám xét phòng bọn cô là chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm khối, hai người này cực kỳ nghiêm khắc, mỗi một ngóc ngách đều có thể kiểm tra thì sẽ kiểm tra một lần.

Cô học lớp trọng điểm ban khoa học xã hội, người có suy nghĩ giấu điện thoại vốn rất ít, tra xét nghiêm ngặt như vậy cũng chỉ bắt được một chiếc PHS*

*Hệ thống điện thoại tiện dụng cá nhân, cũng được bán trêи thị trường là Điện thoại liên lạc cá nhân ở Thái Lan và Hệ thống truy cập cá nhân và có thương hiệu là Xiaolingtong ở Trung Quốc đại lục. Gần giống loại Nokia 1280 ở nước ta, chỉ có thể nghe và gọi.

Sau khi mọi việc xong xuôi, hai giáo viên đi đằng trước, Khương Như Vũ cùng các bạn học bước theo từng bước ở phía sau.

“... Cô Hoàng tôi nói này, lần này làm lá gan học sinh lớn hơn thì phải, lại dám nộp lên cho tôi sạc điện thoại.”

“Thật hay giả vậy?”

“Là thật, cậu ta dùng vỏ di động bao lại sau đó giả bộ để trong túi đựng điện thoại, nếu không phải hôm đó tôi nhiệt huyết dâng trào nhất định muốn kiểm tra, căn bản cũng không phát hiện ra điện thoại giao lên là sạc pin.”

“Chao ôi! Việc này không được, tôi cũng phải tìm chút thời gian rảnh để kiểm tra lại kỹ càng…”

Hai người nói chuyện không hề tránh mặt mấy học sinh đi sau, thế nhưng tâm tư của Khương Như Vũ không đặt ở phía trêи, căn bản không chú ý hai người nói chuyện gì.

Khi đi ngang qua nhà ăn, cô lên tiếng chào hỏi bạn học bên cạnh rồi len lén chạy ra ngoài.

Thời gian tự học buổi tối, nhà ăn chỉ còn lác đác vài ngọn đèn được bật, đầu bếp tụm năm tụm ba ngồi ở trêи ghế dài cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

Cô nhanh chóng từ trung tâm băng qua hành lang, đi tới khu vực đặt hộp cơm, ở bên góc hàng thứ ba tìm được túi đựng hộp cơm của mình.

Lấy hộp cơm từ trong túi ra, mở nắp, bên trong bất ngờ có một chiếc điện thoại.

Cô như kẻ trộm nhìn xung quanh bốn phía một vòng, sau khi dùng tốc độ cực nhanh đem điện thoại nhét vào trong túi quần, mới quay trở lại phòng học tiếp tục tự học buổi tối.

Giữa trưa ngày hôm sau, Lâm Xảo Nghiên đúng giờ tới đón cô tan trường.

Bà vẫn như cũ làm cho Khương Như Vũ một bàn thức ăn ngon, lại như cũ dặn dò cô phải cố gắng học tập, tuyệt đối không được bỏ sót một môn nào.

Khương Như Vũ gật đầu và cơm, bất kể Lâm Xảo Nghiên nói gì cô đều gật đầu.

Tuần này Phó Ý không đến sớm như tuần trước, đúng giờ mới đến.

Lúc anh đến nhà họ Khương, Khương Như Vũ đã ngồi trong phòng sách đợi anh rồi.

Quần jean giống lần trước như đúc, nhưng thật ra đã đổi thành áo T-shirt.

Ngoại trừ ở giữa có một hình chữ nhật khá nhỏ màu đỏ bên ngoài thì chiếc áo này thuần màu trắng.

Khương Như Vũ mới nhìn thấy bộ quần áo này, toàn bộ lực chú ý đều bị hấp dẫn.

Phó Ý bỏ cặp sách ra ngồi trước mặt cô: “Lần trước bảo em làm đề, làm xong chưa?”

Khương Như Vũ không trả lời.

“Tiểu Vũ.” Thấy cô còn nhìn chằm chằm vào quần áo của mình, Phó Ý đưa tay gõ gõ trước mặt bàn của cô: “Nhìn gì vậy?”

Khương Như Vũ lúc này mới từ từ hồi phục lại tinh thần.

“Quần áo… đẹp hơn nhiều so với cái lần trước.” Cô thu hồi lại tầm mắt, chỉ chỉ trước ngực anh rồi nói.

Nghe thấy lời khen ngợi của Khương Như Vũ, Phó Ý cười khẽ một tiếng.

Ngày đó sau khi trở về anh đã ép Kiều Sâm mua lại cho anh mấy bộ quần áo đẹp mắt một chút, nhìn có vẻ phản ứng của cô cũng không tệ lắm.

Chỉ có điều một giây kế tiếp, cô gái nhỏ trước mặt chiếc cằm xinh xắn hướng về phía anh khẽ nhếch___

“Chính là nhãn hiệu trước ngực áo, nên là Supreme, không phải Superme.”

“S, U, P, R, E, Supreme.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK