• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thự phát hiện, Quý Liên Tinh có thể đem lại tâm tình tốt cho cô, là loại vui vẻ xuất phát từ trái tim.

Vì vậy sau khi nhảy điệu nhảy trông không giống nhảy đó, Giang Thự bắt đầu nghiêm túc tự hỏi một vấn đề, có phải cô thật sự không có cách nào có cảm tình với người khác?

Một quyết định cô độc sống hết quãng đời còn lại, quyết định tìm một trăm người tình nhân, thế nhưng bắt đầu tự hỏi tình yêu là cái gì.

Cô nhìn khuôn mặt của Quý Liên Tinh, đó là khuôn mặt khiến cô cảm thấy mới mẻ và có thể ngắn ngủi có hảo cảm, nhưng loại cảm giác mới mẻ này có thể kéo dài trong bao lâu, thật ra bản thân cô cũng không biết.

Sau vài giây tự hỏi, Giang Thự cảm thấy vui vẻ và tình yêu là hai việc khác nhau, kịp thời chấm dứt suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.

Lúc sau các nàng cùng nhau ăn sáng, trên đường bạn cùng phòng Quý Liên Tinh tan tầm trở về thì gặp được Giang Thự.

Quý Liên Tinh nói với bạn cùng phòng Giang Thự là chị của nàng, hàn huyên vài câu, bạn cùng phòng cũng không nghĩ nhiều, đến phòng tắm tắm rửa.

"Hôm nay là ngày giỗ của anh trai tôi, tôi với Tiểu Đàn phải đến mộ địa một chuyến, em đi không?"

"Có thể."

Nói về anh trai Giang Thự, Quý Liên Tinh có chút tò mò, trải qua chuyện lần trước, Quý Liên Tinh đại khái đã biết anh trai Giang Thự là qua đời ngoài ý muốn, hơn nữa nghe giọng điệu Giang Thự lần trước, giống như còn có một chút áy náy.

"Vậy cơm nước xong đến chỗ ba mẹ tôi đón Giang Tiểu Đàn."

Xong bữa sáng, Quý Liên Tinh ngồi trên xe Giang Thự, hai người đến ngoại ô thành phố trước.

Hôm nay thời tiết không tồi, Quý Liên Tinh ngồi ở ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu vào trên má nàng, truyền đến vài tia ấm áp, Quý Liên Tinh thích thú mà nhắm mắt làiH, cảm thấy trời nắng còn hơn là trời nhiều mây.

"Giang Tiểu Đàn hình như rất thích em đó." Giang Thự không chút để ý nói.

"Vậy sao?" Quý Liên Tinh ghé mắt nhìn cô, "Thật ra tôi cũng rất thích cô bé."

"Đứa nhỏ này hẳn là có thể cảm nhận được, sức quan sát của nó rất mạnh." Giang Thự cố ý liếc nhìn Quý Liên Tinh, cô phát hiện mặc kệ là về ngoại hình hay là về tính cách, Giang Tiểu Đàn rất giống Quý Liên Tinh khi còn nhỏ.

"Đúng rồi, Giang tổng." Quý Liên Tinh có chút do dự, nhưng vẫn là hỏi ra miệng: "Mẹ Tiểu Đàn đâu?"

Lúc mới vào công ty, mọi người đều nói Lý Hướng Ngạn vàGiang Thự đã kết hôn, con bọn họ chính là Giang Tiểu Đàn.

Sau này Quý Liên Tinh mới biết Tiểu Đàn là con gái của anh trai Giang Thự.

Hôm nay là ngày giỗ anh trai Giang Thự, lại không có nghe tin tức của chị dâu Giang Thự, không khỏi có chút tò mò.

"Mẹ Tiểu Đàn cũng qua đời rồi." Giang Thự nắm tay lái, ngón tay ở mặt trên gõ vài cái, giống như đang suy nghĩ vấn đề, "Thật ra con bé là anh trai tôi nhận nuôi."

"Hả?!"

Giang Thự không ngạc nhiên trước sự ngạc nhiên này, giải thích nói: "Ông ngoại tôi là quân nhân, anh trai tôi cũng vậy. Tiểu Đàn là con của chiến hữu anh tôi, chiến hữu đã từng cứu mạng anh trai tôi."

"Chiến hữu đó đâu rồi?"

"Qua đời rồi, đó là một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng thậm chí còn lên tin tức nữa, nhà bọn họ sống sót chỉ có mình Giang Tiểu Đàn, khi đó con bé mới tám tháng, anh trai tôi thông qua thủ tục hợp pháp mà đưa con bé về nhà, bắt đầu từ ngày đó, con bé chính là người thân của chúng tôi."

Quý Liên Tinh như suy tư gì đó, ấn tượng đầu tiên của Giang Tiểu Đàn để lại cho cô, là một đứa trẻ lạc quan cực kỳ giống ánh mặt trời, có thể cảm nhận được cô bé là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình ấm áp, lại không nghĩ cô bé và chính mình giống nhau cha mẹ đều qua đời.

"Vậy Tiểu Đàn cô bé có biết không?"

"Con bé không biết, chúng tôi chuẩn bị chờ con bé trưởng thành nói cho nó biết, tuổi còn nhỏ không thích hợp."

Quý Liên Tinh gật đầu, đồng ý cái quan điểm này, con nít tuy rằng nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng thật ra rất mẫn cảm, đặc biệt là loại chuyện này, không thể quá mức qua loa, phải cẩn trọng, tránh cho trong quá trình trưởng thành xuất hiện vấn đề tâm lý.

Xe lái ra khỏi nội thành, tiến vào ngoại ô thành phố.

"Đúng rồi, chờ lát nữa có khả năng ba mẹ tôi sẽ mời em vào trong nhà ngồi."

"Hả?" Quý Liên Tinh nhất thời trở nên bối rối, Giang Thự vừa nói như vậy thật ra là đang nhắc nhở nàng, phải gặp phụ huynh!!!

"Quên mua quà tặng!!!"

Quý Liên Tinh nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện xe đã lái ra khỏi nội thành, chung quanh đều là nhà trệt, nơi bán đồ vật rất ít.

"Không cần mua, cái gì cũng không cần. Ba mẹ tôi không thèm để ý những cái đó." Giang Thự cảm giác được Quý Liên Tinh giống như có chút căng thẳng, an ủi nàng: "Tính cách ba mẹ tôi đều khá tốt, đợi chút tôi liền giới thiệu em là bạn của tôi."

Giang Thự bình thản nói, cảm giác căng thẳng của Quý Liên Tinh chỉ tăng chứ không giảm.

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân khuyết thiếu ở chung cùng trưởng bối, Quý Liên Tinh sẽ cảm thấy sợ hãi.

Ví dụ khi cao trung, nàng đến nhà Dụ Mộng, ba mẹ Dụ Mộng rõ ràng rất tốt rất nhiệt tình, nhưng Quý Liên Tinh chính là sợ hãi, thậm chí sợ hãi đến nói chuyện đều có chút phát run.

Trong tiềm thức liền sợ hãi chính mình biểu hiện không tốt, để lại cho trưởng bối ấn tượng không tốt, đây là điều tích lũy lâu ngày, muốn thay đổi rất khó.

"Đừng căng thẳng, Nhím Nhỏ, chúng ta ở lại không bao lâu, ngồi mười phút liền đi."

"Ừm."

Lái xe gần nửa giờ, rốt cuộc cũng đến một ngôi nhà có sân vườn, nhà sân vườn thiết kế rất trang nhã, nhìn ra được chủ nhân có phẩm vị cực cao.

Quý Liên Tinh thực sự bất ngờ trước khu vườn nhỏ trước cổng, thực vật mang đến sức sống hơi thở thật sự quá đủ, thời điểm đẩy cửa đi vào cảm thấy đặt mình trong biển hoa, giống như đang nằm mơ.

"Ba mẹ tôi rất thích trồng hoa." Giang Thự chỉ vào một góc hàng rào, "Xem hoa đá quý này, là tuần trước tôi trở về bọn họ mới vừa trồng."

"Hoa đá quý!" Quý Liên Tinh ngồi xổm xuống, duỗi tay nhẹ nhàng đi đụng vào cánh hoa màu tím nhạt, "Trước kia nhà tôi cũng có rất nhiều, sinh trưởng rất sum xuê, mái nhà lan can tất cả đều là chúng."

Giang Thự nhìn nàng, cười nói: "Thích sao? Thích thì mang về."

Quý Liên Tinh thu tay lại, lắc đầu, "Đặt ở nơi này rất tốt, cùng các đồng bọn của nó cùng nhau nhiều náo nhiệt, cùng tôi về thì có vẻ có hơi cô đơn."

"Thử Thử!!! Chị Nhím!!!"

Không thấy người, đã nghe thấy tiếng trước rồi.

Giọng Giang Tiểu Đàn non nớt cực có lực xuyên thấu, ngay sau đó, thấy cô bé mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu vàng chạy về phía bên này.

Giang Tiểu Đàn mở rộng hai tay, chạy về phía hai người, trong cổ họng bật ra một tiếng cười vui vẻ, cô bé dẫm lên đá cuội nhỏ nói, càng chạy càng nhanh.

"Chậm thôi!" Giọng Giang Thự còn chưa có truyền tới tai Giang Tiểu Đàn, liền nhìn thấy Giang Tiểu Đàn lảo đảo, trực tiếp ngã cái ầm trên tảng đá.

Cô bé tươi cười nháy mắt biến thành mặt khóc.

"A oa oa oa oa hu hu hu......"

Giang Thự và Quý Liên Tinh gần như đồng thời chạy về phía cô bé, cùng thời gian đỡ Giang Tiểu Đàn đứng dậy, nhưng cô bé vẫn khóc, tiếng khóc vang dội chui vào tai hai người, có thể so sánh với một dàn giao hưởng hợp tấu ba người.

"Ngoan, không khóc......" Giang Thự vỗ nhẹ lưng Giang Tiểu Đàn.

"Hu hu hu...... con, con đau...... nhịn không được!!!"

"Kiên cường một chút, cô xem cho con." Giang Thự nhấc ống quần Giang Tiểu Đàn lên, còn may cô bé mặc quần dày, cho nên chỉ là trầy da chút xíu.

Nhưng năng lực chịu đau của trẻ con rất kém, Giang Tiểu Đàn vẫn cuồng khóc không ngừng, Giang Thự lại rất ít khi dỗ người, ngoại trừ vài câu đó cũng không biết nói gì.

Nhưng thật ra Quý Liên Tinh kiên nhẫn hơn rất nhiều, nàng kéo tay Giang Tiểu Đàn, ôm cô bé vào trong lòng mình.

"Còn đau lắm sao?" Ngữ khí khá ôn hòa, trẻ con rất thích như vậy.

Giang Tiểu Đàn nước mắt lưng tròng, thẳng gật đầu, "Đau."

"Chị thổi thổi cho em được không?"

"Được ạ."

"Thổi liền sẽ không đau nữa." Quý Liên Tinh ở đầu gối Giang Tiểu Đàn thổi vài cái, Giang Tiểu Đàn cảm thấy băng lạnh lẽo, thổi xong, Quý Liên Tinh còn bồi thêm một câu: "Vừa mới thổi mấy cái kia chính là thuốc cho em, rất nhanh sẽ khỏi thôi."

Sau khi bị lừa Giang Tiểu Đàn vẫn vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu tỏ vẻ thật sự không đau đến vậy.

Giang Thự đứng ở một bên sửng sốt, xem ra Quý Liên Tinh biết dỗ trẻ hơn cô.

"Không đau nữa phải không? Không đau thì chúng ta vào nhà." Giang Thự duỗi tay chuẩn bị dắt Giang Tiểu Đàn, Giang Tiểu Đàn lại rụt tay trở về, quay người lại nhào vào trong lòng Quý Liên Tinh.

"Chị Nhím, muốn ôm một cái!"

Tuy rằng bị gọi là nhím Quý Liên Tinh có chút xấu hổ, nàng không biết Giang Tiểu Đàn nghe được ở đâu, nhưng hoàn toàn ngăn cản không được đứa trẻ làm nũng a, vì thế lại ôm Giang Tiểu Đàn vào trong lòng.

"Được, chị ôm em."

Giang Thự đứng ở một bên nhíu mày, thấy Giang Tiểu Đàn ở trong lòng Quý Liên Tinh vui tươi hớn hở, nào là dắt tay nào là ôm một cái, nói Quý Liên Tinh đối với cô cũng chưa tốt như vậy?

"Giang Tiểu Đàn, con cũng thật biết làm nũng nha!" Giang Thự dang tay ra, muốn bế Giang Tiểu Đàn vào trong lòng mình.

"Thử Thử không cần cô bế, con muốn chị bế." Tay béo nhỏ ôm chặt cổ Quý Liên Tinh, khuôn mặt còn cùng nàng dán dán.

Tay Giang Thự treo ở không trung lại thu trở về, luôn cảm thấy...... Giang Tiểu Đàn này làm nũng quá đáng! Đó chính là Nhím Nhỏ của cô mà!

"Ông nội bà nội đâu!" Giang Thự trong giọng nói mang theo một chút cảm giác vi diệu.

"Đang làm bữa sáng!"

Giang Thự trộm ngắm liếc nhìnQuý Liên Tinh một cái, lại liếc nhìn Giang Tiểu Đàn một cái.

"Vào nhà, nhanh lên."

Quý Liên Tinh rất phối hợp, đi theo Giang Thự vào nhà, dưới chân nện bước rất nhanh, bởi vì nàng sắp bế không nổi nữa, Tiểu Đàn thật sự rất nặng.

Cũng may đã đến cửa, Giang Tiểu Đàn thành công được Giang Thự đón đi, bằng không lực cánh tay thật sự không được.

"Ba, mẹ, con về rồi!" Giang Thự vẫy tay Quý Liên Tinh, kéo nàng qua, đối với hai người lớn trong phòng bếp nói: "Đây là người bạn con đã nói với hai người."

Quý Liên Tinh đứng ở bên cạnh Giang Thự, ánh mắt dừng ở hành lang phòng bếp, rất nhanh có hai bóng dáng từ cửa kính đi tới, người cầm vá xới cơm kia là Giang Nghĩa Đông, mặc tạp dề chính là Chu Tuyết Lan.

"Chào chú dì ạ ~"

"À! Chào con chào con!" Giang Nghĩa Đông quơ quơ vá xới cơm trong tay, chào hỏi Quý Liên Tinh, vẻ mặt ông ấy khá hiền lành, điều này khiến cảm giác căng thẳng của Quý Liên Tinh tiêu tan đi rất nhiều.

Chu Tuyết Lan không có sinh động như Giang Nghĩa Đông, tính cách hơi chút nội liễm một chút, nhưng trên mặt tươi cười không giảm, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt, tiếp đón hai người vào nhà.

"Mau vào trong ngồi ~ đã ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi ạ." Giang Thự và Quý Liên Tinh đồng thanh, hai người quay đầu, nhìn nhau cười, Giang Thự nhỏ giọng bổ sung câu: "Chúng ta còn rất ăn ý?"

Cô kéo Quý Liên Tinh đến sô pha ngồi.

Trong phòng bếp truyền đến hương bắp nhàn nhạt, hai vị trưởng bối hình như là tự làm bánh bắp nướng cho Giang Tiểu Đàn.

Không quá vài giây, đầu Giang Nghĩa Đông lại lộ ra tới, cười nói: "Thật sự ăn rồi? Muốn ăn một chút nữa hay không?"

Quý Liên Tinh vừa vặn đón nhận ánh mắt của ông ấy, không biết từ chối như thế nào, nhưng nàng thật sự không đói bụng.

Nhưng thật ra Giang Thự giành trước thay nàng trả lời: "Ba, thật sự ăn không vô, ba nhanh đút cho Tiểu Đàn, bọn con đợi chút còn phải đi thăm anh nữa."

Khi nói đến "anh", Giang Nghĩa Đông trên mặt tươi cười cương một chút, chỉ là một giây thời gian, lại khôi phục nguyên bản bộ dáng.

"Không ăn bánh cũng ăn chút cháo đi, lập tức liền làm xong."

Năm phút sau, Giang Tiểu Đàn vào bàn ăn cơm, chuẩn bị bữa sáng cho cô bé rất phong phú, có cháo có bánh có sữa chua còn có trái cây, đó gọi là khẩu phần ăn cân đối.

Các người lớn hình như không muốn ăn gì, trẻ con thật ra lại ăn rất ngon miệng.

"Chuẩn bị hoa cho anh con, đợi chút ra ngoài thì mang theo, là cúc trắng mẹ trồng năm ngoái." Chu Tuyết Lan nói.

"Ừm, đúng rồi mẹ, hoa đá quý ở ngoài cổng kia còn khá đẹp, đợi chút cho con hái một đóa, trở về con trồng."

Nghe Giang Thự nói lời này, Quý Liên Tinh không tự giác chuyển dời đến chỗ Giang Thự đó, tầm mắt vừa lúc cùng Giang Thự đối thượng, nàng ở trong ánh mắt Giang Thự thấy được đáp án, hoa đá quý là muốn cho nàng.

"Thích? Thích thì cầm cả chậu đi." Chu Tuyết Lan tính tình hào sảng, tất cả những thứ bà có, trước nay đều sẽ không bủn xỉn với con cái của mình.

Quý Liên Tinh trầm mặc, nghe bọn họ nói chuyện, an tĩnh mà ăn cháo, tuy rằng không đói bụng.

Nàng lặng lẽ quan sát, cảm thấy trên người Chu Tuyết Lan có một loại khí chất nho nhã, rất sạch sẽ, không kiều nhu làm ra vẻ, trưởng bối này cho nàng cảm giác rất thoải mái.

"Đúng rồi, Giang Thự, sao không giới thiệu một chút về người bạn này của con?" Chu Tuyết Lan giương mắt, nhìn về phía Quý Liên Tinh, vười với nàng một cái.

Đề tài đột nhiên chuyển dời đến trên người mình, Quý Liên Tinh có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa, vội tự giới thiệu: "Dì, con họ Quý, Quý Liên Tinh, gọi con Tiểu Quý là được."

"À à, Tiểu Quý, khá tốt. Con và Giang Thự mới vừa ở bên nhau không lâu nhỉ?" Chu Tuyết Lan rất tự nhiên liền nhảy ra một câu như vậy.

Nhưng cũng là đơn giản một câu như vậy, hoàn toàn làm Quý Liên Tinh bối rối.

Nếu nhớ không lầm, thời điểm Giang Thự vào nhà, giới thiệu là "bạn bè" mà nhỉ? Giữa bạn bè, sẽ dùng "ở bên nhau" tới hình dung sao?

Từ từ! Ở bên nhau! Chẳng lẽ mẹ Giang Thự biết ——

Quý Liên Tinh nhìn Giang Thự với ánh mắt cầu cứu, nàng không biết trả lời như thế nào.

"Phốc, mẹ." Bàn tay Giang Thự đáp ở trên mu bàn tay Chu Tuyết Lan, vỗmột chút, "Con vừa mới nói, Tiểu Quý là bạn của con."

"Úi ~~" Chu Tuyết Lan lộ ra vẻ mặt xin lỗi, "Mẹ hiểu lầm quan hệ của hai đứa."

Giang Nghĩa Đông toàn bộ quá trình dỗ Giang Tiểu Đàn ăn cơm, thời điểm nói đến cái đề tài này ông ấy mới chen vào nói:

"Nói con năm sau liền 30 rồi, có phải nên yêu đương ổn định hay không? Cho dù là bạn gái thì cũng dẫn một người về nhà?"

"Con biết, nhưng tìm không thấy người mình thích." Giang Thự buột miệng thốt ra.

Cuộn phim trong tay Quý Liên Tinh run lên một chút, mím chặt môi, cúi đầu ăn cháo.

Vừa rồi biểu tình Giang Thự tự nhiên như vậy, đối với người nhà cô biểu lộ chân tình, cho nên câu kia "Tìm không thấy người mình thích" là phát ra thật lòng sao?

Nàng xác thật ở trong mắt Giang Thự chỉ là một công cụ mà thôi, tuy đã biết, nhưng thời điểm chân chính nghe được câu nói kia trong lòng vẫn cứ hụt hẫng.

Giang Thự giống như cũng ý thức được cái gì, vội đi xem Quý Liên Tinh, phát hiện biểu tình nàng hình như có chút không thích hợp, mới phản ứng lại đây vừa rồi hình như có hơi nhanh mồm.

"Ba, mẹ, chuyện của con ba mẹ đừng nhọc lòng." Giang Thự có chút nóng nảy mà nhìn mắt Giang Tiểu Đàn, "Ăn xong rồi chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta xuất phát."

Giang Tiểu Đàn buông chén đũa, tỏ vẻ đối với việc ra ngoài rất có hứng thú, "Ăn xong rồi ăn xong rồi!!!!"



Ngày mùa thu, ánh nắng tươi sáng, ánh nắng không chút bủn xỉn chiếu vào trên con đường cây cọ, trên thân cây mạ một lớp vàng quang.

Xe rong ruổi ở trên đường nhựa, Giang Tiểu Đàn ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ cầm Giang Thự di động xem phim hoạt hình.

Còn Quý Liên Tinh ngồi ở ghế sau, là nàng chủ động yêu cầu.

Lái xe ở vùng ngoại thành, tốc độ nhanh hơn ở nội thành một chút, Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hết cây cọ này đến cây cọ khác nhanh chóng lướt qua, ánh nắng từ cành cây chiếu vào kẽ lá, tạo thành một dải ngân hà lấp lánh.

Giang Thự không nói chuyện, Quý Liên Tinh cũng không nói.

Các nàng trầm mặc là từ lúc bắt đầu câu "Tìm không thấy người mình thích" kia.

Rốt cuộc con đường này dài bao nhiêu?

Quý Liên Tinh nhìn con đường nhựa thẳng tắp này, tựa hồ không có điểm cuối.

Vậy nàng thì sao? Mối tình hư vô mờ mịt với Giang Thự này, tưởng chừng là tình yêu nhưng thực ra chẳng là gì, lại dài bao nhiêu đây?

Quý Liên Tinh hiểu, nàng chung quy vẫn là có kỳ vọng với Giang Thự.

Nàng thực sự đã có ảo giác đó khi hôn và ngủ quên trong vòng tay Giang Thư.

Nàng thậm chí còn nghĩ đến việc Giang Thự có phải có chút hảo cảm với nàng hay không?

Quả nhiên, con người một khi không tỉnh táo sẽ có ảo tưởng, làm sao có thể như vậy được? Tìm kiếm tình yêu đích thực trong một trò chơi cũng vô lý như tìm một bông hoa trong quả sung.

"Nhím Nhỏ." Vẫn là Giang Thự mở miệng trước.

Cô từ kính chiếu hậu đã nhìn Quý Liên Tinh rất nhiều lần, không biết nàng suy nghĩ cái gì, có lẽ có liên quan đến chuyện vừa rồi.

"Hả?"

"Em suy nghĩ cái gì vậy?"

Quý Liên Tinh một bàn tay chống cằm, toàn bộ hành trình nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cái gì cũng không nghĩ, thả lỏng vậy thôi."

Phim hoạt hình của Giang Tiểu Đàn phát ra tiếng đánh nhau ấu trĩ, cô bé đắm chìm ở trong thế giới phim hoạt hình, hoàn toàn không biết gì về cảm xúc giữa hai người trưởng thành kia.

"Đừng hiểu lầm."

"Sẽ không."

Vì thế không khí càng trầm mặc hơn.

Khai 30 phút, đến mộ địa thời điểm, Quý Liên Tinh có điểm mỏi mệt, nàng đột nhiên thực vây, tưởng đánh một giấc.

Giang Thự lấy ra bó hoa từ cốp xe, tổng cộng hai bó, đều là cúc trắng nở rộ tươi đẹp.

"Nhím Nhỏ." Giang Thự gọiQuý Liên Tinh một tiếng, "Đừng ngẩn người nữa, cùng lên đi."

Mộ địa là mộ địa hiện đại, quy hoạch chỉnh tề, có người chuyên môn quét tước, cần phải đóng phí vệ sinh định, cho nên cũng rất sạch sẽ.

Trong không khí tràn ngập một hương vị khói trần. Giang Tiểu Đàn đi ở giữa hai người lên, giống như một đứa trẻ tò mò nhìn đông nhìn tây, nhưng lại không hề cảm thấy sợ hãi.

"Thử Thử, còn phải đi bao nhiêu nữa ạ?"

"Phía trước, lập tức tới rồi."

"Năm trước cô cũng không có đưa con tới, hừ."

"Năm trước con bị bệnh, làm sao đưa con đến đây được." Giang Thự dừng lại trước một phần mộ, trên đó có khảm một bức ảnh đen trắng, khuôn mặt người đàn ông trên ảnh rất anh tuấn, mặt mày cùng có vài phần rất giống Giang Thự.

"Ba ba!" Giang Tiểu Đàn gọi người đàn ông trong ảnh một tiếng, ánh mắt lại dừng ở phần mộ kế bên, lại gọi một tiếng: "Ba ba!"

Giang Thự đưa hai bó cúc trắng trong tay cho Giang Tiểu Đàn, bảo cô bé đặt hoa đặt ở trước hai phần mộ.

"Thử Thử, vì sao hai người này đều là ba ba của con?"

"Sau này lớn lên sẽ nói cho con biết."

"Vậy tại sao lần nào ông nội bà nội cũng không đến?"

"Bọn họ sẽ đau lòng."

"Vậy tại sao cô không đau lòng?"

Giang Thự sờ sờ đầu Giang Tiểu Đàn, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, "Con mới là mười vạn câu hỏi vì sao."

Quý Liên Tinh đứng ở một bên nghe xong, có chút không biết theo ai, mười vạn câu hỏi vì sao, làm nàng nhớ tới tối hôm qua, một đêm có yếu tố mộng ảo, nhợt nhạt và yếu ớt như bản chất của nó.

Không khí ở mộ địa có chút nặng nề, Quý Liên Tinh không có dục vọng nói chuyện, nàng lại nghĩ tới đại bá, hoặc là nói nhớ đến mẹ, nàng nhìn bức ảnh trên phần mộ, bắt đầu tự hỏi, phần mộ đối với người chết có phải là một loại gông cùm xiềng xích hay không? Bị ép xuống một mảnh đất nhỏ và ngủ dưới lòng đất mãi mãi còn không bằng bị đốt thành tro.

"Tâm trạng em hình như không được tốt." Giang Thự nói.

"Có chút." Quý Liên Tinh nhấp môi, sắc mặt tái nhợt.

"Xin lỗi, không nên đưa em tới nơi này, làm em nhớ tới chuyện không vui."

"Không phải vì cái này." Quý Liên Tinh cúi đầu, nàng muốn bỏ qua cái loại mất mát này, nhưng mất mát lại vẫn là bò lên trong lòng, làm thế nào cũng ném không xong.

"Vậy chính là bởi vì câu nói kia." Giang Thự gọn gàng dứt khoát: "Bởi vì câu nói kia, mà em không vui."

"Không có." Môi Quý Liên Tinh trở nên trắng bệch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, "Tôi khả năng có hơi say xe."

"Tôi đương nhiên thích em." Một bàn tay Giang Thự đáp ở trên vai nàng, cho nàng an ủi, "Đừng suy nghĩ nhiều."

"Giang tổng, không cần như vậy."

Giang Tiểu Đàn thính tai, nghe được, cười nói: "Con cũng thích hai người!!!"

Thế giới trẻ con, hoàn hảo cỡ nào, bạn xem cô bé cười vui vẻ đến như vậy.



Buổi tối, Quý Liên Tinh vẫn đến quán bar hát như thường lệ, thứ bảy thông thường đều là sân nhà của nàng, cũng là ngày kiếm được nhiều tiền nhất.

Trên sân khấu quen thuộc, bắt đầu nghe thứ âm nhạc khiến tai mình ù đi, hát những bài hát khiến giọng hát mệt mỏi, Quý Liên Tinh có chút chán ghét cuộc sống như vậy, khi nào là cái đầu?

"Chào mọi người, tôi là Bella, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?"

Ngay cả lời mở đầu cũng giống hệt như vậy, dưới sân khấu kia mấy fans cuồng loạn cuồng nhiệt mà hò hét, Quý Liên Tinh hát hết bài này đến bài khác, cho đến khi pháo hoa nổ tung trên màn hình phía sau.

Trương tiên sinh ở gian VIP lại tặng 20 cái pháo hoa, là người tuần trước kia, Trương Danh Nhạc tiên sinh.

"Trương tiên sinh, ngài muốn nghe bài hát gì?"

Trương Danh Nhạc ngồi ở gian VIP giơ lên một bàn tay, chào hỏi Quý Liên Tinh.

"Cô hát, tôi đều thích."

Dưới sân khấu một trận hoan hô, nhưng cũng có người phát ra khinh thường kéo dẫm.

"Bella là chúng ta, nghe hát liền nghe hát, yếu điểm liền điểm, làm cái dầu mỡ gì thế chứ!"

Vương tổng bên cạnh Trương Danh Nhạc rất kiêu ngạo, đối với đám học sinh dưới lầu nói: "Tiểu tử tóc vàng, tôi có thể dùng tiền đè chết cậu cậu tin hay không?"

"Có tiền dơ bẩn thì ghê gớm lắm à!"

Vì thế Trương Danh Nhạc lại tặng thêm 20 cái pháo hoa, cười hỏi chàng trai dưới lầu:

"Có phải sinh hoạt phí một học kỳ của cậu hay không?"

"Ha ha ha ha ha ——"

"Ôi vãi, đả kích chí mạng!!!"

"Đỉnh vãi, có tiền liền tùy hứng!"

Những chàng trai bắt đầu ồn ào, tình hình trở nên mất khống chế, Quý Liên Tinh có chút đau đầu, vì tránh cho những cuộc cãi vã không cần thiết, nàng thổi microphone:

"Vậy Trương tiên sinh, bài hát 《 Chúc bạn mỗi ngày vui vẻ》 tặng cho ngài."

Không khí thoáng hòa hoãn một chút, Quý Liên Tinh kiên nhẫn tiếp tục hát hết bài rồi lui vào hậu trường nghỉ ngơi.

Người tiếp nhận nàng là Willow, lúc trước giới thiệu Giang Thự với người quen của mình và hai người gặp nhau, Quý Liên Tinh ngồi ở trên ghế uống nước, nàng hiện tại tận lực tránh nói chuyện cùng Willow bởi vì sẽ xấu hổ.

Kết quả Willow gọi nàng lại:

"Tiểu Quý, thương lượng chuyện này."

"Cái gì?"

"Ông chủ Trương hỏi muốn WeChat của cô."

"Thay tôi từ chối đi, cảm ơn."

"Ông ta nói muốn mời cô ăn cơm, cô suy xét một chút không?"

"Không suy xét."

"Được."

Bên này Willow đi không tình nguyện, đầy mặt đều là cô chắc chắn sao?

Quý Liên Tinh giả vờ uống nước không đi nhìn biểu cảm của cô ấy, nàng rất buồn, đại khái Willow đã phân loại nàng vào loại người "Đưa tiền là được" kia, bằng không cũng sẽ không giới thiệu Trương Danh Nhạc lại đây.

Lúc trước đi gặp Giang Thự là quyết định Quý Liên Tinh hối hận nhất.

Giàu có, dịu dàng, là nữ, sau đó đi, Quý Liên Tinh cảm thấy chính mình khi đó thật là ngu xuẩn đến cực điểm.

Tiếng nhạc trong quán bar tiếp tục vang lên, âm thanh chói tai đập thẳng vào màng nhĩ của Quý Liên Tinh, cảm giác nàng không thuộc về nơi này càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí còn rất muốn rời đi, nếu không phải vì tiền.

Tiền, lại là tiền.

Quý Liên Tinh uống một ngụm nước, đi vào phòng làm việc nghỉ ngơi. Ngồi một lát, có một người bên ngoài tiến vào.

Nhìn ra hơn ba mươi tuổi, mặc vest và đi giày da sáng bóng, cho người ta một cảm giác hắn mới tan tầm. Hắn rất gầy, cũng cao, trông rất khôn khéo, mái tóc được bôi sáp, trông nhờn bóng dưới ánh đèn chiếu sáng.

Hắn đi tới phía Quý Liên Tinh, khi còn cách khoảng năm sáu mét, Quý Liên Tinh mới ý thức được người này chính là người donate cho nàng, Trương Danh Nhạc.

"Trương tiên sinh." Quý Liên Tinh buông ly nước trong tay, đứng lên.

"Xin chào, mỹ nữ." Trương Danh Nhạc gỡ kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt nhỏ, ánh mắt lộ ra ái muội quang, hắn duỗi tới một bàn tay, muốn bắt tay Quý Liên Tinh.

Quý Liên Tinh không nắm, lùi về sau không để lại dấu vết, duy trì khoảng cách với hắn, "Xin chào, có chuyện gì sao?"

"Chuyện kia suy xét thế nào?"

Chuyện kia, ưm, thật tanh tưởi.

Khi hắn nói chuyện trong miệng có mùi tỏi, Quý Liên Tinh có chút hít thở không thông, nhìn đến hắn tươi cười, tức khắc dạ dày sông cuộn biển gầm, cảm thấy khá ghê tởm.

"Xin lỗi, tôi có đối tượng rồi." Quý Liên Tinh cầm di động, quan sát tình hình xung quanh, bàn trang điểm bên kia có người, cửa có bảo vệ, Trương Danh Nhạc hẳn là không dám làm gì.

"Tôi nghe nói cô trước kia đi khách sạn bồi, là chuyện trước đó không lâu, bạn trai cô biết không?" Hắn tươi cười có chút đắc ý.

Mà Quý Liên Tinh chỉ tốn một giây thời gian liền biết là Willow nói, nàng dùng trầm mặc làm câu trả lời, không muốn giải thích quá nhiều.

"Không sao, cô có thể suy xét một chút mà." Trương Danh Nhạc lộ ra tươi cười, "Tôi rất thích cô, giá cả không hài lòng còn có thể đổi."

"Trương tiên sinh, tôi đã nói rất rõ ràng rồi nhỉ?" Quý Liên Tinh có chút nhịn không được, nàng sợ cái tát của mình sẽ khiến hắn phát rồ.

"Tôi đã nhìn ra, cô rất biết giả vờ." Trương Danh Nhạc muốn tới gần Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh rất nhanh liền kéo ra khoảng cách với hắn.

"Đây là nơi làm việc của chúng tôi, anh quấy rầy đến công việc của tôi, ở cửa là có bảo vệ."

Đôi mắt nhỏ của Trương Danh Nhạc trừng to, giống như không có vũ nhục được Quý Liên Tinh tâm tình của hắn sẽ không thoải mái, hắn xoay người liền thấy, cửa thật sự có một người bảo vệ.

"Suy xét một chút? Mười lăm vạn, kiếm tiền còn nhiều hơn cô đi hát."

"Bảo vệ, làm phiền tới xử lý một chút." Quý Liên Tinh xuống tay gọi nhân viên an ninh, đối phương lập tức tiến vào mời Trương Danh Nhạc đi ra ngoài.

"Ồ, cô thật có thể giả vờ, ông đây thích." Trương Danh Nhạc vừa ra đến trước cửa liền rống lên một câu như vậy với Quý Liên Tinh, trong không khí tất cả đều là vị tỏi hắn để lại.

Quý Liên Tinh bị chọc đến tâm tình rất tệ, hôm nay tâm tình đã chẳng ra gì, Trương Danh Nhạc xuất hiện kéo cảm xúc của nàng xuống tận đáy.

Hát xong nửa ca sau, kéo thân thể mỏi mệt ra khỏi quán bar, mới phát hiện trời đã mưa, tất cả người ở cửa đều là gọi xe, phần mềm đặt xe xếp hàng nhân số đã đến hơn 100 người, xem ra một chốc là gọi không được xe.

Quý Liên Tinh chạy tới cửa hàng tiện lợi đối diện mua một cái dù, chuẩn bị đi bộ đến nhà Giang Thự, có lẽ phải đi hơn mười phút.

Mưa không lớn, cũng không tính là mưa to, chỉ là không khí có hơi ẩm ướt, nhiệt độ có chút thấp.

Hạt mưa rơi độp độp ở trên mặt dù, gió lạnh chui vào tay áo Quý Liên Tinh, cả người đều lạnh run.

Trong đầu nàng vẫn là sắc mặt vừa rồi của Trương Danh Nhạc, ghê tởm không kém gì Quý Tư Vũ, thời gian hát ở quán bar càng lâu, liền cảm thấy đàn ông giống như bọn họ kỳ thật rất nhiều, điều này càng củng cố ý tưởng của Quý Liên Tinh, nhất định phải nỗ lực kiếm tiền, độc lập tự mình cố gắng, tuyệt không phụ thuộc vào người khác.

"Mẹ nó tao căn bản không có say! Mày tin tao còn có thể uống hai chai nữa hay không! Quả thực chút lòng thành!!!" Đôi diện đường cái có một người say đang lớn tiếng ồn ào.

Đúng rồi, ngoại trừ háo sắc, còn thích làm phiền người khác, thích khoác lác.

Quý Liên Tinh cúi đầu, bước nhanh hơn, ánh mắt rơi xuống đất, nhìn hai chân mình tiến về phía trước, không muốn dừng lại một giây.

Bước chân càng lúc càng nhanh, mặt đất phát ra âm thanh lộc cộc. Đang đi đến góc đường, nàng đâm vào lòng ngực một người, một mùi hương chui vào xoang mũi.

"Đi nhanh như vậy cũng không nhìn đường?"

Quý Liên Tinh ngẩng đầu, trong mắt gặp phải con ngươi màu nâu, dịu dàng tựa biển, là Giang Thự.

"Trời mưa rồi." Quý Liên Tinh đem dù che lên đỉnh đầu Giang Thự, "Sao chị không che dù?"

"Lúc tôi tới đón em trời còn chưa mưa." Giang Thự tiếp nhận dù che mưa, biến thành cô che dù cho Quý Liên Tinh.

"Đón tôi làm gì."

Hai người sóng vai mà đi, một bàn tay Giang Thự đáp ở trên vai Quý Liên Tinh, ôm nàng ôm tiến trong lòng, một tay khác thay nàng bung dù, mặt dù rõ ràng nghiêng ở bên phía Quý Liên Tinh.

"Ngốc, đón em làm gì, đón em về nhà chứ sao."

"Không đón tôi tôi cũng có thể về nhà." Ngữ khí Quý Liên Tinh có chút lạnh nhạt, nàng cảm thấy ngữ khí chính mình có chút nữ sinh, giống như còn đang giận chuyện buổi sáng, nhịn không được.

"Tôi muốn đón em, như vậy em sẽ càng an toàn." Giang Thự trong mắt ngậm ý cười, cô phát hiện Quý Liên Tinh chóp mũi đỏ đỏ, chắc là mặc ít quá có hơi lạnh, "Em còn vì chuyện buổi sáng mà tức giận?"

"Không có, chuyện buổi sáng là chuyện gì?" Quý Liên Tinh có chút bội phục chính mình khẩu thị tâm phi.

"Phụt." Giang Thự nhéo hai má Quý Liên Tinh, "Biểu cảm lúc em nói dối rất mất tự nhiên."

Quý Liên Tinh không nói.

Nhưng trong lòng nàng là vui vẻ, bởi vì Giang Thự tới đón nàng.

"Thật ra buổi sáng tôi nói như vậy là lừa mẹ tôi thôi, bà ấy luôn lải nhải chuyện tôi yêu đương."

"Ồ."

"Nếu không lần sau tôi nói với bà ấy em là bạn gái tôi?"

"Không cần." Quý Liên Tinh lạnh đến giọng nói đều đang run.

Giang Thự bọc nàng trong áo khoác kéo nàng vào lòng, lạnh y như khối băng.

"Xem đi, em còn không cần."

"Vốn dĩ không phải một cặp, nói tôi là bạn gái của chị làm gì."

"Kỳ thật tôi rất thích em, Nhím Nhỏ."

Trong lòng Quý Liên Tinh run lên, àng tựa hồ bị lời nói của Giang Thự cám dỗ, nhưng lại cảm thấy có lẽ là giả.

"Chị luôn thích nói giỡn."

"Không nói giỡn."

"Tôi không tin."

Lúc này, trên đường có một chiếc taxi chạy với tốc độ cao, khiến một dòng nước bắn tung tóe vào quần Giang Thự.

"Xem đi, đến taxi cũng không tin kìa."

"Ê? Tôi bị ướt, em còn ở đó móc mỉa tôi à, Nhím Nhỏ."

"Ướt thì ướt, lại không phải tôi làmướt."

"Hửm?" Giang Thự liếc nhìn nàng.

Quý Liên Tinh tiếp thu được tín hiệu, ý thức được gì đó, không kịp suy nghĩ liền hối hận.

"Mau về nhà thôi, trời mưa lớn rồi." Quý Liên Tinh nhanh bước chân hơn, hai má nóng bừng.

Giang Thự không đuổi theo nàng, ngược lại lắc nước từ chiếc dù xuống người nàng, điều này rõ ràng là cố ý.

Quý Liên Tinh dừng chân lại, có chút không thể tin nổi, "Giang tổng! Chị làm ướt tôi rồi!!!"

"Xin lỗi, tôi sai rồi."

"Chị cố ý."

Giang Thự cười ra tiếng, "Tôi không có."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK