"Tôi đã không còn thích chị nữa."
Mọi người đều rất giỏi tự gạt chính mình, đặc biệt là về mặt tình cảm, trước khi chưa gặp Quý Liên Tinh, Giang Thự còn ôm một tia hy vọng, huy vọng Nhím Nhỏ đối với cô còn có thể có lưu niệm. Nhưng giờ phút này lời nói của nàng kiên định như vậy, quyết tuyệt như vậy, tại sao lại nhẫn tâm vậy?
Giang Thự đứng ở nơi đó, bị lời nói của nàng làm cho đau đớn, rét lạnh như đặt ở hầm băng.
Nên nói đều nói, lại bị cảm thấy kịch tính, ít nhiều cũng có chút tan nát cõi lòng.
Nhưng cô nhìn Quý Liên Tinh, nhìn dáng vẻ của nàng, vẻ mặt của nàng, giống như nàng cũng không có vui vẻ gì. Có lẽ sự kiện kia quả thật là tổn thương đến mọi người, một chiêu kia của Lan Việt thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng.
"Nên nói thì chị cũng đã nói rồi." Giang Thự mím môi, khóe môi trắng bệch, đang nhìn chằm chằm tay Quý Liên Tinh và Hứa Thư Hạ, mười ngón tay siết chặt.
Quý Liên Tinh lắc đầu, "Tôi đã rất khó tin tưởng chị ần nữa, cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả."
"Lúc trước chị muốn giải thích với Dụ Mộng, nhưng cô ấy không nghe, cô ấy nói nhiệm vụ của cô ấy chỉ là thay em đưa tiền cho chị."
Sau đó cô gửi tin nhắn cho Dụ Mộng, Dụ Mộng bỏ cô vào danh sách đen, có lẽ là nghe xong cũng sẽ không tin.
Đừng nói Dụ Mộng không tin, nếu không phải lúc trước nhìn thấy nội dung trong camera, Giang Thự cả đời cũng không tưởng tượng ra sự tình là như vậy.
Chuyện đã đến nước này, nên nói vẫn phải nói cho xong: "Nhưng chị muốn nói rõ ràng, chị và Lan Việt đã cắt đứt liên lạc."
Vừa nghe đến cái tên kia, Quý Liên Tinh quay đầu đi chỗ khác, hốc mắt bỗng dưng có chút đỏ, cảm xúc không ngừng được, hình ảnh bị nàng đè xuống vô số lần kia lại chui ra, giống như là má lúm đồng tiền không thoát khỏi gắt gao quấn quanh nàng, một lần lại một lần chiếu lại sự thật bị phản bội.
Hình ảnh trên sô pha kia, người tên là Lan Việt kia, đã trở thành vùng cấm không thể đụng vào.
Giờ phút này nàng nhịn không được phát run, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
Hứa Thư Hạ nhận thấy Quý Liên Tinh lạ thường, lại liếc nhìn Giang Thự, trầm mày lắc đầu với Giang Thự, ý bảo cô đừng nói nữa.
"Đi thôi, chúng ta về nhà trước." Cô ấy kéo Quý Liên Tinh đi ra ngoài.
Quán bar bên kia sông truyền đến tiếng hát, người hát tâm tình không giống, nghe không rõ những người trẻ tuổi kia đến cuối cùng muốn biểu đạt cái gì, ánh trăng trên bầu trời treo ở trên đỉnh núi, ánh trăng yếu ớt làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ.
Hai người sóng vai đi tới, Quý Liên Tinh rút tay ra, không nói chuyện.
"Cô ấy chính là họ Giang kia?" Hứa Thư Hạ liếc nhìn nàng, phát hiện tâm tình người bên cạnh rất sa sút.
Họ Giang, thật ra lúc Quý Liên Tinh tỉnh táo chưa từng nhắc tới, chỉ có lúc nàng uống say, nàng sẽ vừa khóc vừa mắng tên họ Giang kia.
Dần dà, "họ Giang" đã trở thành một người thần bí, với mức độ hận của Quý Liên Tinh đối với cô, xác suất hai người cả đời không qua lại với nhau, Hứa Thư Hạ cho rằng cả đời này mình cũng không thể gặp lại bản tôn, kết quả không ngờ......
"Ừ."
"Haizz ~" Hứa Thư Hạ thở dài, khó trách, đau lòng thành như vậy, "Hình như vừa rồi cô ấy đang giải thích."
Quý Liên Tinh đá cục đá ven đường, rầu rĩ nói: "Em không có cách nào tin tưởng chị ta nữa."
Hứa Thư Hạ lại nhìn Quý Liên Tinh thêm một cái, cô ấy và Quý Liên Tinh quen biết đã gần hai năm. Hai năm trước, cô gái này một mình xách vali đi tới nơi này, dứt khoát kiên quyết mở một quán bar.
Khi đó nơi này chỉ có một quán bar, ông chủ kia mở ở phía đông, nàng mở ở phía tây, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Sau đó khai thác du lịch, du khách tới nơi này rất nhiều, có chút cung không đủ cầu, nàng kiếm được một khoản, vì thế mở nhà thứ hai, nhà thứ ba, ngay sau đó là nhà nghỉ.
Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, bên bờ sông đối diện có ba quán bar là của nàng, nhà nghỉ cũng có ba nhà, nàng là người thành công trong ngàn vạn người gây dựng sự nghiệp thất bại.
Hiện tại không thiếu tiền, nhưng trong hai năm qua, Hứa Thư Hạ hiểu được, Quý Liên Tinh cũng không phải thật sự vui vẻ.
Nàng rất ít khi cười, hoặc là nói, chỉ khi đối mặt với khách hàng mới cười, phần lớn đều là vì cười mà cười, mà không phải xuất phát từ nội tâm.
Mà trong ấn tượng, số lần Quý Liên Tinh cười thật sự rất ít, vài lần cười kia đều rất ngắn ngủi, giống như vừa mới muốn kích thích bọt nước trong lòng, giây tiếp theo lại tiêu tán.
Trong trí nhớ của Hứa Thư Hạ, Quý Liên Tinh tính cách hơi yên tĩnh, lúc công việc không bận rộn, nàng thường ở ban công sân thượng vẽ tranh, hình như rất thích vẽ tranh, nhưng không biết nàng đang vẽ cái gì. Đôi khi mở một số bài hát, phòng nàng có rất nhiều CD kiểu cũ, bài "Rừng rậm Trùng Khánh" đó là bài nàng thích nhất.
"Tiểu Quý."
"Hả?"
"Cảm giác họ Giang không phải là phụ nữ xấu." Giây tiếp theo Hứa Thư Hạ lại thêm một câu: "Đương nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong! Nhưng chị rất muốn biết, vì sao em lại ghét cô ấy như vậy? Chị có chút tò mò, nhưng em không muốn nói có thể không nói."
Hai người đi trên đường sỏi đá, giày giẫm vào trong cát đá phát ra tiếng sột soạt, nước sông róc rách mà chảy, bóng trúc che khuất mặt Quý Liên Tinh, giống như đêm tối đang bao bọc sự yếu ớt của nàng lại.
"A, hơi lâu rồi." Giọng nói của nàng có chút khô khốc, nàng cũng không nói với người khác về Giang Thự, nhưng quan hệ với Hứa Thư Hạ, nếu cô ấy đã hỏi, vậy nói một chút cũng không sao, "Chỉ là một đoạn tình cảm thối nát."
"Thối nát đến mức nào?"
"Có lẽ là sau khi em cho chị ta lần đầu, ngày hôm sau bắt gặp chị ta lên giường với người được gọi là bạn tốt của chị ta? Đêm hôm tôi về nhà, bao ngón tay đặt trên bàn, sau đó chị ta giải thích rằng chị ta uống rượu ngủ rất say, cái gì cũng không biết." Quý Liên Tinh nhíu mày, nuốt xuống khó chịu, nói tiếp: "Sau đó cô cũng nghe thấy rồi đấy, chị ta nói là bạn chị ta bỏ thuốc chị ta."
Hứa Thư Hạ: "Cái này......"
Quý Liên Tinh có chút nghẹn lòng, "Em thậm chí cảm thấy, nếu chị ta không nói chuyện bỏ thuốc, trong lòng em sẽ dễ chịu hơn một chút." Có giải thích là dư thừa, nói nhiều ngược lại chán ghét.
Hứa Thư Hạ suy nghĩ một trăm loại khả năng, không nghĩ tới là như vậy, chiếu góc độ của người bên ngoài đến xem, cách giải thích này quả thật là rất gượng ép.
Nhưng nghĩ lại họ Giang kia thoạt nhìn cũng không phải kẻ ngốc, nếu như cô muốn bịa ra một cái cớ, cũng không đến mức qua loa như vậy.
"Tiểu Quý, em nói xem có loại khả năng nào cô ấy nói là sự thật hay không?"
"Lúc trước em và chị ta tách ra, ngoại trừ chuyện kia, còn có cái khác, quá nhiều quá phức tạp. Thư Hạ, em rất mệt, em không muốn nhớ đến những thứ này, lại càng không muốn nhịp sống hiện tại bị cắt đứt." Quý Liên Tinh xoa xoa đầu, "Chị biết đấy, em vừa mới cai thuốc, em không muốn cảm xúc của mình bị ảnh hưởng."
Chuyện uống thuốc, Hứa Thư Hạ cũng là sau này mới biết được, cô ấy vô tình phát hiện chất lượng giấc ngủ của Quý Liên Tinh rất kém, ngủ đều dựa vào thuốc ngủ, là năm nay mới khá hơn một chút.
Là bạn bè, Hứa Thư Hạ đương nhiên hy vọng nàng nhanh khỏe lên, không bị ảnh hưởng đương nhiên là tốt nhất.
"Ừ, hiểu rồi." Hứa Thư Hạ vỗ vỗ bả vai Quý Liên Tinh, trấn an nàng: "Không nói chuyện này nữa, chúng ta về nhà ăn dưa hấu trước đi."
Hứa Thư Hạ và bạn gái Vệ Nhiên của cô ấy ở trong một tòa nhà cũ, nói là nhà cũ, cũng chỉ là bên ngoài nhà cũ kỹ mà thôi. Vệ Nhiên là học thiết kế kiến trúc, đã từng ở một công ty làm tổng giám đốc, rất có danh tiếng, cùng tất cả người làm nghệ thuật giống nhau, thẩm mỹ cũng rất tốt, thiết kế trong phòng tương đối xinh đẹp.
"Vệ Nhiên!" Đi tới cửa, Hứa Thư Hạ đứng trong sân bắt đầu gọi người.
"Hả?" Một cô gái mảnh khảnh đang cầm khay màu đi ra, ngũ quan của cô ấy tinh xảo, môi hồng răng trắng tương đối xinh đẹp, là một mỹ nhân lạnh lùng.
Khí chất là loại hình thiên về sạch sẽ, một mái tóc đen khoác lên đầu vai, trong con ngươi màu đen lộ ra ánh sáng trong suốt, cô ấy thích mặc áo sơ mi, mặc luôn rất đơn giản, thích màu nhạt, cả người có vẻ đặc biệt nhạt, có một vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng rất hợp với tính tình của cô ấy.
"Chị cắt dưa hấu xong chưa?"
"À, quên mất." Vệ Nhiên đặt khay màu xuống, nhìn về phía Quý Liên Tinh, "Chờ một chút, chị đi ngay đây."
"Rửa tay sạch sẽ đi nhé! Phía trên tất cả đều là màu sắc rực rỡ!"
"Biết rồi......"
Dưa hấu là Vệ Nhiên tự mình trồng, năm kia cô ấy đã thử trồng dưa hấu, chỉ là sở thích, nhưng đó là một kỹ năng sống, năm thứ nhất thất bại, năm thứ hai mọc ra mấy quả dưa nhỏ, nhưng cũng may dưa một năm lớn hơn một năm, năm nay đặc biệt lớn.
Sau khi vào nhà, Vệ Nhiên rất nhanh bưng dưa hấu tới.
"Nào nào ~ ăn dưa thôi!" Cô ấy đẩy đĩa qua, đĩa màu xám đậm, đáy đĩa không sâu, nhưng phía trên có mấy đóa hoa, miệng đĩa có vết nứt nhỏ, tuy không hoàn hảo nhưng vẫn rất đẹp.
Không hề nghi ngờ, cái đĩa này cũng là Vệ Nhiên tự mình nung, người này hứng thú rộng rãi, tương đối vạn năng, liền thích mày mò.
Quý Liên Tinh cầm lấy một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, nước dưa thơm ngọt, cắn một miếng liền mang theo mùi dưa, cảm giác không giống với mua bên ngoài, đặc biệt tươi ngon, "Chị Nhiên, chị có thể đổi nghề đi bán dưa rồi."
"Xuy, lại tới nịnh nọt chị đúng không!" Vệ Nhiên rút hai tờ giấy đưa cho hai người, bảo họ nhả hạt dưa hấu, "Đúng rồi, bảo hai người về ăn dưa hấu, sao lại lề mề lâu như vậy?"
Hứa Thư Hạ lắc đầu, "Haizz, đừng nói nữa, vừa mới gặp được người thần bí."
"Người thần bí?" Vệ Nhiên nhíu mày, giây tiếp theo buông ra, "À, chính là họ Giang mà mỗi lần em ấy uống say đều mắng đó hả?"
Quý Liên Tinh cúi đầu, đã bị giới trụ, nàng cũng không biết chính mình vì cái gì uống say sẽ mắng Giang Thự, vừa mới bắt đầu nàng không tin, thẳng đến có một lần Hứa Thư Hạ cùng Vệ Nhiên đem video ghi lại xuống dưới.
Quý Liên Tinh cúi đầu, đã bị lúng túng, nàng cũng không biết tại sao mình uống say sẽ mắng Giang Thự, vừa mới bắt đầu nàng không tin, cho đến có một lần Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên qua video lại.
Bốn chữ: khó coi.
"Đúng vậy!"
"Thật sự có người này?"
"Ừ, trông xinh lắm." Hứa Thư Hạ liếc Quý Liên Tinh một cái, nói thêm: "Chỉ là quá tệ rồi!"
"Tệ như thế nào?"
Hứa Thư Hạ một năm một mười truyền đạt nội dung vừa rồi, Vệ Nhiên nghe xong không nói gì.
"Vệ Nhiên! Chị không phát biểu quan điểm một chút sao!" Hứa Thư Hạ nhẹ nhàng chọc cánh tay cô ấy.
Vệ Nhiên trầm tư, có lẽ cô ấy là người có chút kỳ lạ, góc độ suy nghĩ luôn không giống với người thường, cô ấy buông dưa hấu trong tay xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ thương hại.
"Tiểu Quý, chị không phải đồng tình với tra nữ, nghĩ theo cách khác, chỉ nghỉ theo cách khác, nếu họ Giang nói là sự thật thì sao? Em biết đấy, có một số việc nghe rất hoang đường, có một số ngôn luận rất giả, giống như Hứa Thư Hạ nói, tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy, nhưng nó chính là đã xảy ra, cho dù có 99% xác suất nó là giả, nhưng có 1% khả năng là thật, không phải sao?"
Quý Liên Tinh không nói gì.
"Cho nên em đối với cô ấy rốt cuộc còn có cảm giác hay không? Nếu có cảm giác, để cô ấy cho em xem video, xem cô ấy rốt cuộc có phải đang nói dối hay không."
Quý Liên Tinh lắc đầu, "Không cần thiết, tôi lại không thích chị ta nữa."
Vệ Nhiên nhìn nàng chằm chằm, cô ấy nhìn vào mắt Quý Liên Tinh, giây tiếp theo Quý Liên Tinh tránh mắt đi.
"Em không thích cô ấy, em chỉ vì cô ấy mà đau lòng, đúng không?" Vệ Nhiên nhịn không được cười, "Lần trước lúc em uống say ôm chị và Thư Hạ khóc, vừa khóc vừa mắng, mắng cô ấy——"
Hứa Thư Hạ nhìn Vệ Nhiên chằm chằm, ý bảo cô ấy đừng nói nữa.
Vệ Nhiên nhận được ánh mắt, thức thời ngậm miệng.
Mặc dù không nói, nhưng cô ấy nhớ rất rõ, năm Quý Liên Tinh vừa tới, qua tết âm lịch, nàng chỉ có một mình, lẻ loi.
Hứa Thư Hạ nhiệt tình, gọi nàng tới nhà ăn cơm, ngày đó Quý Liên Tinh uống rất nhiều rượu, uống say liền khóc, khóc liền gọi tên Giang Thự, mắng cô, nguyền rủa cô, càng về sau mắng mệt mỏi, liền nhắc tới cô, lôi kéo tay Hứa Thư Hạ hỏi cô tại sao lại ngoại tình, tại sao lại vứt bỏ một mình nàng, tại sao để nàng sống một mình cô độc trên cõi đời này.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, Vệ Nhiên và Hứa Thư Hạ biết trong lòng Tiểu Quý chứa một người, nàng quá yêu cô, yêu đến hận cô, chán ghét cô, nhưng lúc nàng tỉnh táo cũng không nhắc tới cô.
Dưa hấu ăn rất ngon. "Quý Liên Tinh lau miệng, trực tiếp bỏ qua đề tài này, cô đứng dậy, nhìn đồng hồ," Sao lại cảm thấy hơi buồn ngủ?
Vẻ mặt Hứa Thư Hạ có chút co quắp, hơi lo lắng nhìn Quý Liên Tinh, "Lúc này mới ngồi bao lâu?
Quý Liên Tinh xoa xoa đầu, cười nói: "Thật sự mệt mỏi.
Ta tiễn ngươi?
Ta tự mình trở về, chỉ vài bước đường thôi.
Vệ Nhiên đứng dậy theo, "Đưa anh đến cửa đi.
Ba người đến cửa sân, Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên vẫy tay chào tạm biệt cô, nhìn theo bóng lưng cô, cho đến khi cô biến mất trong tầm mắt.
Vừa rồi sao lại nói những lời này! Cô ấy đau lòng! "Hứa Thư Hạ nhéo mặt Vệ Nhiên," Anh là đồ khốn kiếp!
Rõ ràng cô ấy thích người họ Giang kia.
Lực trong tay Hứa Thư Hạ càng lớn, "Anh lo lắng cái gì! Cô ấy chọn một người không phải cũng tốt sao?
"Dưa hấu khá ngon." Quý Liên Tinh lau miệng, trực tiếp nhảy vọt qua đề tài này, nàng đứng dậy, nhìn thời gian, "Sao cảm thấy buồn ngủ dữ ta? Chị Hạ chị Nhiên, em đi về trước nhé?"
Hứa Thư Hạ biểu tình có chút co quắp, hơi mang lo lắng mà nhìn Quý Liên Tinh, "Lúc này mới ngồi bao lâu?"
Vẻ mặt Hứa Thư Hạ có chút co quắp, hơi lo lắng nhìn Quý Liên Tinh, "Mới ngồi có xíu mà?"
Quý Liên Tinh xoa xoa đầu, cười nói: "Thật sự buồn ngủ rồi."
"Chị tiễn em?"
"Em tự về được, chỉ vài bước chân thôi mà."
Vệ Nhiên đứng dậy theo, "Tiễn em đến cửa đi."
Ba người đến cửa sân, Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên vẫy tay chào tạm biệt nàng, nhìn theo bóng lưng nàng, cho đến khi nàng biến mất khỏi tầm mắt.
"Vừa rồi sao lại nói những lời này! Em ấy đau lòng!" Hứa Thư Hạ nhéo mặt Vệ Nhiên, "Chị là đồ tồi!"
"Rõ ràng em ấy thích người họ Giang kia."
Lực trong tay Hứa Thư Hạ càng lớn, "Chị lo lắng cái gì! Em ấy lựa chọn một mình không phải cũng tốt sao?"
Mặt Vệ Nhiên bị nhéo đến bẹo hình bẹo dạng, nhíu mày nói: "Em nói xem lần nào em ấy uống rượu không phải vì cô gái kia? Khóc rất đau lòng luôn á, có những thứ nên đối mặt thì phải đối mặt, em muốn em ấy cô đơn cả đời hả?"
Hứa Thư Hạ buông tay, bất đắc dĩ nói: "Đây dù sao cũng là chuyện của Tiểu Quý, chúng ta bớt nói đi, để em ấy tự xử lý đi."
*
Từ sân đi ra, bóng đêm dần dày đặc, trong rừng trúc liên tiếp ve kêu ầm ĩ, từng tiếng từng tiếng làm cho người ta cảm thấy có chút ồn ào.
Quý Liên Tinh một mình đi trên con đường nhỏ thôn quê, nghe tiếng giày và cát đá cọ sát.
Nhớ lại đêm nay, khi nàng cảm thấy Giang Thự không có khả năng xuất hiện nhất, Giang Thự lại xuất hiện, giống như lúc trước gặp cô, đột nhiên như vậy.
Trong đầu còn đang suy nghĩ "1% khả năng" mà Vệ Nhiên nói tối nay, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bởi vì ngày chia tay Giang Thự cũng không nói cái này, ngày chia tay Giang Thự còn đang bảo vệ Lan Việt, Quý Liên Tinh khá đau lòng, nhưng đêm nay Giang Thự lại nói cô và Lan Việt tuyệt giao, còn nói Lan Việt bỏ thuốc.
Thoạt nghe là rất hoang đường, nhưng không thể nghĩ lại, nếu Giang Thự thật sự bị cô ấy bỏ thuốc, Lan Việt kia cũng quá đê tiện đi.
Quý Liên Tinh càng nghĩ càng đau đầu, nhất thời trong lòng không có đáp án.
Nàng càng ngày càng không muốn đi tìm hiểu những vấn đề này, bởi vì mệt mỏi. Hai năm nay mở quán bar và nhà nghỉ kiếm được không ít tiền, tuy rằng cũng mời người hỗ trợ quản lý, nhưng cũng mệt chết đi được, thể xác và tinh thần nàng đều mệt mỏi, hiện tại muốn về nhà nghỉ ngơi một chút.
Chỗ nàng ở ngay trên lầu nhà nghỉ, căn nhà nghỉ đó là lúc trước Vệ Nhiên hỗ trợ thiết kế, tổng cộng ba lầu, Quý Liên Tinh một mình ở tầng trên cùng, không gian rất lớn, ba phòng ngủ một phòng khách, một mình ở dư dả.
Mười phút sau, đến cửa nhà nghỉ, Quý Liên Tinh mới vừa đi vào phát hiện trong đại sảnh còn có một người đang ngồi, cô vậy mà còn chưa đi?
Giang Thự ngồi trên sô pha ngẩn người, nghe tiếng bước chân mới ngẩng đầu nhìn Quý Liên Tinh.
Hai người lần nữa bốn mắt nhìn nhau, Giang Thự theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, nàng đã trở về, ít nhất nàng đã trở về, không có qua đêm cùng người phụ nữ kia, đồng thời cũng xác minh suy nghĩ trong lòng.
Vừa mới nhân lúc Quý Liên Tinh rời đi, một người đàn ông tên Tiểu Trương vừa vặn từ trên lầu xuống đổi ca, hình như là thu ngân ở quầy lễ tân.
Nhân lúc hết phòng, Giang Thự thành công thuê một phòng, lại cùng Tiểu Trương hàn huyên vài câu, từ chỗ Tiểu Trương biết được một chút tin tức, cậu nói bà chủ là một mỹ nữ, nhưng bà chủ chỉ lo sự nghiệp vẫn luôn độc thân?
À, độc thân, mặc kệ nàng có thích Hứa Thư Hạ hay không, ít nhất hai người còn chưa ở bên nhau!
Khi Quý Liên Tinh nhìn thấy Giang Thự, bước chân dừng lại một chút, nhưng rất nhanh tiếp tục đi về phía trước. Đồng thời Giang Thự đứng dậy, giống như ý muốn đuổi theo của nàng.
"Không được đi theo tôi!"
Giang Thự quay đầu hỏi nàng: "Là đi theo em theo kiểu nào?"
"Chính là tôi đi đâu chị liền đi theo đó!"
"Ồ."
Quý Liên Tinh đi vòng qua cầu thang, chuẩn bị lên lầu, đi được hai bước, nàng phát hiện Giang Thự còn đi theo nàng. Nàng xoay người, có chút bực bội, "Chậc."
Giang Thự chỉ lên lầu, "Chị đặt phòng, ở lầu hai."
Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, sao nàng lại quên nói với Tiểu Trương đừng cho cô thuê phòng!
"Bà chủ Quý." Giang Thự bỗng dưng nói một câu như vậy, "Chị là khách hàng của em." Cô nhìn xung quanh một vòng, phát hiện nhà nghỉ này thật sự không tệ, ít nhất là tốn rất nhiều tâm tư vào phong cách.
Quý Liên Tinh đột nhiên bị gọi là bà chủ Quý có chút không biết làm thế nào, nàng không muốn tiếp tục chu toàn với Giang Thự, xoay người đi thẳng lên trên, bậc thang từ một bước một bậc biến thành một bước hai bậc, nhưng nàng đi nhanh bao nhiêu Giang Thự liền đi nhanh bấy nhiêu, rõ ràng tới lầu hai, Giang Thự lại không dừng bước lại, lúc này Quý Liên Tinh nóng nảy, nàng ở lầu ba, nếu Giang Thự đi theo nàng lên còn lợi hại?
Cuối cùng vẫn thất bại.
Quý Liên Tinh dừng bước, cảm thấy cần phải nói chuyện, xoay người nói với Giang Thự: "Đây là lầu hai, chị tới rồi."
"Ừ, chị biết."
"Lầu ba là lãnh địa tư nhân, khách hàng không thể lên lầu ba."
"Chị biết."
"Nhưng chị muốn đi theo tôi."
"Đúng."
Quý Liên Tinh gần như sụp đổ, đúng??? Cô lại đúng lý hợp tình như vậy!!!
"Chị đi theo tôi làm gì!!!"
"Chị đang nghĩ không phải em vừa mới về nhà với bạn gái sao, sao lại trở về? Cẩn thận nghĩ lại, thì ra em ở đây, cho nên sau khi đến nhà cô ấy chơi vẫn sẽ trở về, hơn nữa hai người chia giường ngủ."
Lúc nói đến "chia giường ngủ", lông mày Giang Thự nhướng lên, trong mắt chứa nụ cười, hàm nghĩa nụ cười kia không quá rõ ràng, nhưng Quý Liên Tinh vẫn nhận ra.
Giang Thự là đang cười nhạo "Bạn gái" nàng không được sao?
Quý Liên Tinh: "......" Trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời thế nào.
Nàng thật sự không ngờ Giang Thự còn chờ, càng không ngờ Tiểu Trương ở lầu một còn cho cô thuê phòng, sớm biết vậy đã ở chỗ Hứa Thư Hạ lâu một chút, đúng là thất sách.
"Chị quản hơi nhiều rồi đấy."
Giang Thự đứng ở hành lang, đôi mắt tối lóe sáng, không nhanh không chậm nói: "Chị quan tâm em."
Tim Quý Liên Tinh đập không chịu thua kém, lại đập thình thịch vài cái, cảm giác này thật sự xa lạ, nàng đã rất lâu không có như vậy, nhưng rất nhanh đè xuống khác thường, bình tĩnh nói: "Chị về phòng ngủ của chị ngủ được không?"
"Nếu đây là câu hỏi, là đang hỏi chị sao? Nếu nhất định muốn chị trả lời, chị đương nhiên là muốn lên lầu ba ngủ." Cô cứ như vậy nhìn Quý Liên Tinh, cặp mắt kia mang theo ánh sáng mê người.
Quý Liên Tinh không nhịn được nữa, có chút tức giận, nhưng lại không dám nhìn vào mắt Giang Thự, nghĩ thầm hai năm không gặp, sao cô lại bắt đầu nghiêm trang nói mê sảng rồi?!
"Chị có phải bị thần kinh không!!!???"
"Chị không phải." Giang Thự không nhịn được cười, "Đương nhiên, nếu em muốn chị phải, chị có thể phải, chị nghe lời anh."