• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Xung quanh lại tiếp tục xôn xao, Tần Gia Mộc phát hiện có người cầm điện thoại quay video, thầm nhủ "không ổn rồi" sau đó cũng không quan tâm gì nữa mà định chạy.
Nhưng Tưởng Phi vẫn cương quyết giữ người lại.
"Em, sao em lại bỏ chạy rồi? Có phải em thông đồng cùng thằng đó không?"
Tần Gia Mộc tức giận.
"Anh muốn cho cả thế giới biết chuyện anh ngoại tình hả thằng ngu này!"
Tưởng Phi ra vẻ như anh đây không quay lại với em thì chết còn hơn.
"Không, anh không ngại, anh muốn cho tất cả mọi người biết anh bị oan, anh không ngoại tình, anh bị thằng đó lừa vào tròng, anh vẫn yêu em nhiều lắm!"
Tần Gia Mộc đã rõ, Tưởng Phi nhất định là đã bị mua chuộc, ngày trước hắn cực kì sĩ diện, vốn không vô liêm sỉ như bây giờ.


Muốn chứng minh đúng hay không thì giờ cậu chỉ cần giả vờ nhận lời quay lại với hắn là được.
Tần Gia Mộc thay đổi sắc mặt, định nói rằng sẽ cho hắn một cơ hội thì một nhóm người đi đến, dẫn đầu là Từ Minh Húc.
Từ Minh Húc lạnh mặt, đi thẳng đến trước mặt Tưởng Phi.
"Anh còn muốn ầm ĩ đến bao giờ nữa?"
Tưởng Phi bị khí chất lạnh lùng này áp đảo, sợ hãi lùi một bước, nhưng vẫn cứng miệng.
"Liên quan gì đến anh?"
"Đây là bệnh viện, và hành vi của anh là đang gây rối loạn trật tự nơi công cộng đấy!"
"Tôi rối loạn gì chứ? Tôi chỉ đang giải quyết chuyện tình cảm cá nhân thôi mà."
Tưởng Phi nói, nhìn xung quanh xem Tần Gia Mộc đâu thì phát hiện cậu nhân lúc hỗn loạn đã chạy biến từ bao giờ.
"Nào, giải quyết chuyện tình cảm cá nhân chứ gì, vậy người đâu?"
"Anh, anh, ức hiếp người quá đáng!"
Từ Minh Húc cười lạnh.
"Ức hiếp người quá đáng? Được, gọi bảo vệ qua đây gô cổ người này đi.

Còn mọi người, giải tán đi.

Đây là bệnh viện chứ không phải cái chợ."
Mọi người sợ hãi rời đi, còn Tưởng Phi không kịp xin xỏ thì bảo vệ từ đâu đi tới, kéo hắn đi.
"Lên đồn cảnh sát nói chuyện!"
Tưởng Phi khóc lóc gào thét nhưng vô hiệu.

Từ Minh Húc day day trán, anh phất tay ra hiệu cho mấy người phía sau anh đi làm việc, còn bản thân trở lại văn phòng.
Ban nãy khi Từ Minh Húc đến, nhân lúc mọi người đặt hết sự chú ý lên người anh thì Tần Gia Mộc đã vội chạy đi mất, sau đó đến bên ngoài phòng khám tổng quát đợi mẹ, không dám đi đâu nữa.
Mẹ Tần khám xong rất nhanh, đi ra ngoài thấy con trai sắc mặt hơi lạ, nhưng hỏi thì không nói.

Tần Gia Mộc đưa mẹ đi ăn trưa rồi hai mẹ con vui vẻ về nhà.
Đến chiều, video ở bệnh viện sáng nay của cậu và Tưởng Phi lại lên top tìm kiếm.
Tần Gia Mộc lúc này dám chắc rằng, có người ở phía sau giật dây tất cả mọi chuyện.
Video với tựa đề: Thông đồng với người khác dựng chuyện bạn trai ngoại tình để lấy cớ chia tay, bạn trai muốn quay lại thì hành hung.
Tần Gia Mộc nhớ là chỉ có lúc mà cậu và Tưởng Phi đôi co nhau ở chỗ hành lang bệnh viện thì mới có người quay thôi mà, thế nhưng không ngờ là lúc cậu và Tưởng Phi nói chuyện trong khuôn viên cũng có một đoạn bị quay lại.
Video nóng hổi này nhanh chóng được share rất nhanh, xóa một cái thì lại thấy nó xuất hiện ở chỗ khác.
Tần Duy Phong ra lệnh, trước 12h đêm không muốn nhìn thấy đoạn video đó, cho dù chỉ là một đoạn cut nhỏ xuất hiện ở bất cứ chỗ nào đi chăng nữa, nếu thấy, lập tức viết bài dìm chết trang đó.
Mà lúc này Tần Gia Mộc mới biết, Tưởng Phi đang ở trong đồn cảnh sát.

Đáng ra hắn được thả ra sớm, nhưng vì hắn lại là nhân vật đang được "quan tâm" trong video nên đặc biệt được giữ lại.
...
9h tối, đồn cảnh sát...
Tưởng Phi đang ngồi đợi người đến bảo lãnh thì thấy cảnh sát vào, nói có người bảo lãnh, được về nhà.
Còn đang hí hửng vì tưởng người nhà đến, nhưng không ngờ lúc bước ra, thế mà lại nhìn thấy Phương Chính Hạo.
Nhìn thấy vẻ mặt của Phương Chính Hạo, Tưởng Phi nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi.
"Anh đến đây có chuyện gì?"

"Đến bảo lãnh người."
"Có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ, nghe không hiểu à?"
Tưởng Phi biết Phương Chính Hạo đến đây không có ý tốt gì, hắn không muốn đi cùng, còn nói với cảnh sát.
"Anh ta không phải người nhà của tôi, các anh nhầm rồi!"
Nhưng cảnh sát không nghe, Phương Chính Hạo thì mỉm cười nhìn Tưởng Phi.
"Chú ruột tôi là thủ trưởng, muốn bảo lãnh ai mà chẳng được."
Phương Chính Hạo để cảnh sát đưa Tưởng Phi lên xe của mình, còn mỉm cười cảm ơn họ.
Cửa xe vừa đóng, Tưởng Phi còn chưa kịp nói gì thì bị một phát vào gáy, hắn ngất xỉu đi.
Phương Chính Hạo ra hiệu cho vệ sĩ lái xe đi.
Sáng ngày hôm sau, Châu Cẩm Tuệ tỉnh dậy, thấy các video, bài viết có liên quan đến Tần Gia Mộc đều bị xóa, không còn một chút gì.
Nhưng cô ta cũng nhận được một cuộc điện thoại.
Tiểu A: "Cô đến đây đi, có một người muốn gặp cô."
"Ai?"
"Người mà cô vẫn luôn thầm yêu, Từ Minh Húc đấy!".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK