• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kì nghỉ Tết kết thúc, Tần Gia Mộc không đến trường nhiều nữa mà chủ yếu là chuẩn bị đồ án tốt nghiệp.
Thời điểm đầu xuân, mưa phùn nhiều, thời tiết ẩm ướt, vi khuẩn sinh sôi, Tần Gia Mộc chỉ vì có một buổi lên thư viện trường tìm tài liệu mặc ít áo mà về liền bị cúm.
Mới đầu chỉ là hắt xì hơi vài cái, nhưng sau đó là lạnh cả người, không chỉ hắt hơi liên tục mà còn ho.
Vừa ăn Tết xong, ba mẹ cậu đã bay sang Anh thăm ông bà ngoại, Tần Duy Phong thì đi làm sau đó tối về nhà riêng của anh, Tần Duy đi học rồi đến nhà chú chơi mấy hôm, thành ra chỉ có mình Tần Gia Mộc ở nhà.
Cậu trách thân thể mình quá yếu ớt rồi trùm áo kín mít chạy ra ngoài mua thuốc.
Cả người mềm nhũn, cậu rất muốn gọi điện nhờ Lam Tinh Hải hoặc là 4 người kia đến giúp nấu hộ bát cháo, thế nhưng lại ngại nhờ, nên đành gắng gượng đi nấu cháo.
Cháo thì nấu một lúc là xong rồi, thế nhưng khi đổ cháo ra bát, đầu óc hồ đồ lại cứ thế tay không chạm vào nồi cháo, kết quả là vừa nhấc lên thì bị nóng, thả tay ra, nồi cháo liền rơi bịch xuống đất.
Cháo không ăn được nữa, tay thì bỏng.
Tần Gia Mộc liếc đồng hồ thấy đã gần 6 rưỡi, giờ chắc mọi người mới tan làm.
Cậu tự nhủ mình không thể yếu ớt như thế được, không thể nhờ người khác được, sau đó ngâm tay vào nước lạnh một lúc cho đỡ phồng rộp, thấy đỡ hơn chút thì đi dọn dẹp nồi cháo bị rơi.


Cuối cùng là tìm trong nhà xem có đồ ăn vặt không, lúc bị ốm không muốn ăn cái gì cả, nên cậu cố ăn để uống thuốc không bị say.
Uống thuốc xong là hơn 7h, cậu lên giường nằm ngủ một mạch cho đến 11h đêm điện thoại reo thì mới mơ màng tỉnh lại, nhưng đầu đau như búa bổ, tay không động được, trực tiếp làm rơi điện thoại.
Tần Gia Mộc cũng không thèm quản xem là ai gọi điện nữa, cậu thật sự rất mệt, uống thuốc hạ sốt xong nhưng vẫn chưa khá lên chút nào.
Có mấy cuộc gọi đến nữa nhưng cậu đã quay người, trùm chăn kín mít.
Không biết qua bao lâu, đến khi chuông cửa kêu liên hồi, cậu khó chịu chui từ trong chăn ra.

Mà chuông cửa vừa hết thì điện thoại lại reo.
Là Từ Minh Húc gọi đến.
Cậu "Alo" một cái mà giọng đã khản đặc, đầu bên kia Từ Minh Húc nghe thấy giọng cậu, liền sốt sắng.
"Em sao vậy? Có ổn không?"
"Mệt." - Tần Gia Mộc thì thào.
"Bây giờ bọn anh đang ở trước cửa nhà em, nếu em không ra mở cửa được thì để bọn anh trèo vào."
"Đừng." - Tần Gia Mộc vội ngăn cản, "có chuông chống trộm đấy! Để em ra."
Vốn là cậu không muốn lết xuống giường đâu, thế nhưng nghe thấy giọng nói của Từ Minh Húc, đột nhiên cậu có suy nghĩ muốn nhào vào lòng anh.
Ấm áp!
Cậu khoác cái áo mỏng rồi xuống nhà mở cửa, đi chân trần.
4 người cùng đến nhà cậu, hình như là có Quý Cảnh Lam với Phương Chính Hạo vừa đến.
Từ Minh Húc nhìn chân cậu, nhíu mày: "Sao em không đi dép?"
Sau đó không để cho cậu phản kháng, trực tiếp bế người lên phòng, cửa nhà để 3 người kia đóng hộ.
Đặt Tần Gia Mộc lên giường rồi, Từ Minh Húc mới phát hiện lòng bàn tay của cậu ửng đỏ.
"Em bị bỏng?"

Tần Gia Mộc chột dạ rút tay lại, vừa lúc 3 người kia cũng lên phòng cậu, nghe thấy thế thì vội lao đến xem.
Thực ra ngày trước, mấy vết thương này đối với cậu không là gì cả, thế nhưng từ khi yêu đương, đột nhiên lại thấy cũng đau đau.
Từ Minh Húc lấy thuốc thoa cho cậu, còn Phương Chính Hạo thì xuống nhà nấu cháo, Quý Cảnh Lam vừa từ phim trường tới, anh cũng chuẩn bị khăn chườm, còn Lưu Dĩ Vân xuống phụ Phương Chính Hạo.
"Sao đêm rồi mấy anh còn đến đây?"
Từ Minh Húc dịu dàng trả lời: "Hôm nào trước khi đi ngủ cũng thấy em chúc ngủ ngon, thế nhưng hôm nay lại không chúc, thấy lạ nên tôi gọi điện, tôi gọi không được thì nói với mấy người kia.

Ai ngờ 3 người bọn họ cũng gọi cho em rồi nhưng đều không được."
"Gọi cho Lam Tinh Hải thì cậu ấy nói không biết, bọn tôi lo nên đến xem thử."
Lúc nói, Tần Gia Mộc ngồi trên giường còn anh nửa quỳ dưới sàn nhà ngước lên.

Ánh mắt dịu dàng của Từ Minh Húc khiến Tần Gia Mộc có chút ngượng ngùng, cậu lí nhí nói muốn đi ngủ.
Một lúc sau, Phương Chính Hạo nấu cháo xong mang lên phòng, còn tận tình muốn đút cho cậu.
Cứ tưởng là 3 người còn lại sẽ tranh giành nhau, không ngờ thế mà chỉ nhìn Phương Chính Hạo đầy ẩn ý, nhưng cũng không nói gì thêm.
Biết người yêu đang mệt nên cố gắng không làm ồn.
Cảm động ghê á!

Phương Chính Hạo đút cho Tần Gia Mộc ăn hết một bát cháo, còn 3 người kia ngồi nhìn cậu ăn.

Ăn xong, Quý Cảnh Lam lại lấy khăn lau tay, mặt, chân, cổ cho cậu.
Lau xong rồi, Lưu Dĩ Vân rót nước, Từ Minh Húc đắp chăn cho cậu.
Tần Gia Mộc có cảm giác mình giống như vua trong cung, xung quanh là các phi tần đang hầu hạ.
Cậu uống thuốc nên buồn ngủ, không muốn phiền 4 người kia nữa, bèn nói: "Hôm nay cảm ơn các anh, nhưng mà em ổn rồi, các anh về đi kẻo muộn!"
Từ Minh Húc: "Em ngủ đi rồi bọn anh về."
3 người còn lại cũng đồng tình.
Kết quả là, sáng hôm sau tỉnh dậy, Tần Gia Mộc thấy người rất ấm, vừa nhìn một cái liền giật mình.
Bởi vì xung quanh cậu có 4 soái ca đang nằm ngủ rất ngon lành..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang