Lão Từ nói là làm.
Không quá một ngày, ông cùng hội đồng giáo viên đã tra được địa chỉ IP người đã đăng bài viết kia.
Thực sự ngoài dự đoán của mọi người.
Không ai nghĩ được một trong những học sinh top đầu của khối mười hai, lại là người có thể tung ra những tinh đồn thất thiết, gây tổn hại đến danh dự của học sinh và của học viện.
Giáo viên chủ nhiệm của học sinh đó cũng rất đau đầu.
Cậu học sinh này là một trong những học sinh xuất sắc mà ông yêu thích nhất, lí do cậu ta có thể đăng bài viết có những thông tin chưa được tiết lộ, tuyệt mật của nhà trường cũng là do giáo viên này lén lút nói ra.
Bây giờ mọi chuyện vỡ lở, không chỉ cậu học sinh kia mà giáo viên đó cũng bị hội đồng nhà trường kỉ luật.
Dù rất tiếc nhưng Lục gia đã nhúm tay vào thì có là ai cũng không thể thay đổi cục diện này được.
Chuông vào học reo vang, giáo viên Tiếng Anh đứng trên bục giảng chưa quá 10 phút, Từ Hiên đã tới cắt ngang tiết học.
Giáo viên Tiếng Anh- Mỹ Lệ nổi tiếng là một người nghiêm khắc và cứng nhắc, không một học sinh nào dám đùa với bà.
Bây giờ lại bị lão Từ tới làm phiền, cực kì không vui.
“Tiết này là tiết của tôi.
Thầy muốn tranh lớp hay gì mà lại tới giờ này.”
Mặt lão Từ sượng ngắt, dù là trong hoàn cảnh nào, Mỹ Lệ vẫn y như một, không nể mặt một ai.
“Tôi nào tranh tiết của cô Mỹ, tôi có chuyện muốn gặp Trần Tiểu Niên.”
Mỹ Lệ nhướn mày, trong đầu đã nhớ ra đây là đây là ai, lập tức hướng ánh mắt sắc lẹm về phía bàn cuối, sau đó đẩy kính lên nói rõ to:
“Trần Tiểu Niên, đứng dậy.
Thầy Từ gặp em có việc.”
Trần Tiểu Niên:...
Phải khen Trần Tiểu Niên một chút, vì lúc nào trên mặt cô cũng là vẻ điềm tĩnh, lãnh đạm.
Nếu va phải Phí Nhi, bị giọng nói một phần mạnh mẽ chín mươi chín phần công lực nhắc tên có khi đã sợ đến chân tay bủn rủn.
Trần Tiểu Niên theo Từ Hiên ra khỏi lớp, nhưng ông không nói gì cả, chỉ phất tay ra hiệu bảo cô đi theo.
Vẻ mặt nghiêm trọng của lão Từ cùng nhanh chóng bị cô hiểu rõ.
Thật không ngờ lại điều tra được nhanh như vậy.
Khi tới gần phòng giáo viên, lão Từ đột ngột quay lại, nhắc nhở cô:
“Học sinh lần này là một trường hợp chúng tôi cũng không thể ngờ tới.
Gọi em tới đây chủ yếu để xác nhận, còn hình phạt, nhà trường nhất định sẽ hành động một cách công bằng.”
Nếu đó chỉ là một học sinh bình thường, Từ Hiên chắc chắn sẽ không cẩn thận dặn dò với cô như vậy.
Hẳn cũng là nhân vật nào đó tầm cỡ.
Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Niên lại cười hừ.
Trong ngôi trường này đào đâu ra được một người bình thường, không là cậu ấm cô chiêu thì cũng là con thương gia, quý tộc.
Sự xuất hiện lạc quẻ của người không cùng tầng lớp như cô mới là bất thường kia kìa.
Trần Tiểu Niên căn bản không hi vọng đòi được công bằng, quyền lợi chỉ thuộc về riêng mình cô.
Bởi cô chỉ là một con cá chép không có giá trị.
Thay vì đem cô và học sinh lớp mười hai cân đo đong đếm, cô chỉ muốn có được một cuộc sống bình thường, yên ổn.
“Em hiểu.”
“Vậy thì tốt.”
Từ ngoài phòng giáo viên Trần Tiểu Niên đã nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt.
Là cậu học sinh kia và thầy giáo của cậu ta.
“Em đã nói với thầy, chuyện lần này không liên quan đến em.”
“Em là người đăng mấy tấm ảnh kia lên, tài khoản kia cũng là của em, em còn cãi được sao?!”
“Em có biết việc làm của em đã liên lụy tới tôi như nào không? Tôi suýt thì mất cả công việc lẫn cơ hội thăng chức!”
“Gì cơ? Thầy định trở mặt với tôi? Thầy nuốt bao nhiêu tiền của nhà tôi, giờ còn dám nói tôi hại thầy bị kỉ luật!”
Màn tranh cãi này khiến lão Từ không nói nên lời.
Quá nhục nhã khi tự nhận mình là người đứng trên bục giảng.
Ông đen mặt, nghĩ tới việc bản thân phải làm việc với kẻ tham lam, không có đạo đức của người nhà giáo là sự kinh tởm trong lòng ông lại trỗi dậy.
Khó chịu hơn là ông phải kìm nén nỗi chán ghét này, ngồi xuống đàm thoại với hai người kia.
“Để em phải nhìn thấy mặt tối của nghề nhà giáo rồi.
Không cần để ý bọn họ, em cứ ngồi trước đi.”
Cũng may Trần Tiểu Niên cũng không bắt bẻ gì.
Vạn vật trên đời đều có mặt sáng và tối của nó, đơn giản là nó lựa chọn bên nào làm lẽ sống.
Hoặc sống dưới tự do và ánh nắng của bầu trời, hoặc chỉ có thể giam mình trong tiềm thức u tối, bẩn thỉu.
Cô lặng lẽ ngồi xuống chỗ của mình, chờ đợi Từ Hiên giải quyết màn đấu khẩu tẻ nhạt của hai thầy trò kia.
“Tôi nói rồi, việc này không liên quan tới tôi.”
“Nhà trường đã điều tra được địa chỉ IP là của em.
Em còn chối!?” Từ Hiên rất giận dữ trước thái độ của cậu học sinh này.
Ngay cả người vốn điềm tĩnh, kiên nhẫn như ông cũng không điều chỉnh được tâm trạng của mình, đủ để thấy sự xấc xược của cậu ta quá đáng tới mức nào.
Cậu học sinh kia hừ lạnh, hắn liếc mắt qua Trần Tiểu Niên lại nhìn tới Từ Hiên đang giơ nanh vuốt trước mặt mình, cười khinh thường:
“Ờ, mấy bức hình đó đúng là tôi đăng đấy nhưng thầy có biết là ai nhờ tôi đăng lên không?”
Trần Tiểu Niên nhướn mày.
Cô bán tín bán nghi nhìn hắn nhưng đáp lại chỉ là một điệu cười ngả ngớn.
“Em có ý gì?!”
Cậu học sinh cười hề hề, khiến người khác vô cùng bực bội, đôi mắt nheo lại chỉ còn một nửa, giọng điệu đầy sự châm biếm:
“Ý gì? Bình thường tôi vẫn thấy thầy bảo vệ cưng chiều học sinh của mình nhất, tưởng hiểu rõ bọn chúng nhất chứ!?”
Mặt Từ Hiên thoáng biến sắc, rất tức giận nhưng vẫn kiềm được, quát khẽ:
“Em đừng có ăn nói hàm hồ!”
“Làm sao tôi dám chứ! Giờ ai cũng biết KIK là tôi rồi, tôi nói dối thì có ích gì.
Cùng lắm thì bị phạt thêm vài ngàn tệ, cũng chẳng đáng bao nhiêu!”
Không sai, tuy nhà trường làm căng vụ việc lần này nhưng mức xử phạt cũng chỉ dừng ở hình thức cảnh cáo.
Đằng sau cậu học sinh này không chỉ có thành tích tốt mà còn treo trên lưng gia thế không nhỏ.
Nhưng đó chỉ là lẽ dĩ nhiên nếu không có bàn tay của Lục gia nhúm tay vào.
Không ai biết Lục gia, hay chính xác hơn là Lục Thời đang nghĩ gì, nhưng lời nói của anh chính là kim cương, là gánh nặng, gánh không nổi chính là sụp đổ.
Từ Hiên (có Lục Thời chống lưng nên chẳng sợ bố con thằng nào) nhìn dáng vẻ tự tin cao ngạo của hắn, cười lạnh:
“Nếu em nghĩ vài nghìn tệ thì em nhầm rồi.
Viện trường còn đang viết sẵn cho em một tờ thông báo đuổi học kia kìa.”
Vẻ mặt đùa giỡn của cậu học sinh kia như bị gió đông cuốn đi.
Hắn trợn mắt, không thể tin được những lời Từ Hiên vừa nói ra.
“Hừ, thầy...thầy tưởng nói vậy là tôi sẽ sợ?!”
“Vậy em cứ đợi đi.
Chỉ cần em không chịu giải quyết em xuôi việc này, cả tôi và viện trường đều sẽ không nhượng bộ.”
Trần Tiểu Niên ngồi mát ăn bát vàng cũng bị giọng điệu của Từ Hiên dọa.
Cô không hiểu ông lấy đâu ra nhiều tự tin mà khẳng định với cậu học sinh kia như vậy.
Cứ như thế đã đụng tới cô thì cái kết của cậu ta đã được định sẵn.
Nhưng cô làm sao có giá như vậy được? Có được thành tích tốt thì đã sao, cũng chẳng đáng để học viện này đánh đổi việc quay lưng với một gia tộc.
Vậy thì tại sao?
Cậu học sinh kia đã bắt đầu trở nên hoang mang.
Từ Hiên không có vẻ gì là đang đùa cợt hắn cả, lỡ như điều đó là thật thì sao? Học viện Lâm Dương là học viện lớn nhất cả nước, bất cứ dòng họ nào cũng muốn con cháu của mình có thể lớn lên và trưởng thành từ ngôi trường quý tộc này, nếu như hắn bị đuổi học thì mặt mũi của gia đình hắn biết phải giấu đi đâu.
Bạn bè hắn nhất định sẽ cười vào mặt hắn.
Hắn không thể để chuyện đó xảy ra được.
“Em cứ suy nghĩ kĩ đi.
Tôi đợi câu trả lời của em.”
“Đợi đã.
Chỉ cần tôi nói ra hết là được thì sẽ không bị đuổi học đúng không?”
Từ Hiên liếc mắt:
“Tùy vào mức độ thành thật của em.”
Cậu học sinh: ~...~...~...~
Từ Hiên:!!!
Trần Tiểu Niên:!!!
(Đoạn này là nói ra kẻ đứng sau nha.
Nhưng tui che giấu cho nó bí hiểm xíu :>>)
...
Trần Tiểu Niên trở về lớp.
Kinh ngạc nhìn thấy Phí Nhi đang nói chuyện với Lục Thời.
Dù khoảng cách về địa lí không xa, nhưng sự đồng điệu giữa hai tâm hồn là số không tròn trĩnh.
Với hiểu biết của cô về Phí Nhi, nếu không phải chuyện bắt buộc, không thể không nói, sẽ không bao giờ có chuyện cô chủ động trò chuyện với Lục Thời.
Dù sao giao tiếp thân thiết với anh là một chuyện không phải ai ai cũng làm được.
Dáng vẻ của cô gái lấm lét như ăn trộm, phát hiện không có ai để ý tới mình mới thì thầm nói chuyện với anh.
Không biết hai người đang nhắc tới việc gì mà mặt Phí Nhi xanh mét như lá chuối, một loạt cảm xúc đồng loạt bùng nổ trên mặt cô như chiếu phim hoạt hình.
Sững sờ.
Ngờ ngác.
Bật ngửa.
Hai người chăm chú nói chuyện, chẳng may may biết Trần Tiểu Niên đã vào lớp.
Cô ngồi vào chỗ, Phí Nhi ngay tức lập quay người, không dám đối diện trực tiếp với cô.
Trần Tiểu Niên nheo mắt: Cậu ta lại bị gì vậy!?
"Hai người nói chuyện gì vậy?"
Cô cảm thấy câu hỏi của mình rất bình thường.
Ừm, không quá đặc biệt để Lục Thời có thể cười khẽ, sau đó nói với cô:
"Không có gì."
Trần Tiểu Niên nheo mắt part 2: Hai người này bị gì vậy!!?
Lục Thời quay sang nhìn cô, thấy Trần Tiểu Niên thu dọn sách vở dù mới qua tiết 3, hỏi:
"Thầy bảo cậu trở về!?"
Trần Tiểu Niên gật đầu:
"Lão Từ bảo tôi về kí túc xá điều chỉnh tâm trạng, đợi mọi việc lắng xuống.
Nhưng tôi cảm thấy rất bình thường."
"Biết được người kia rồi?" Câu hỏi của Lục Thời hệt như lời khẳng định.
Cô quay đầu nhìn anh, giọng có chút bất ngờ:
"Cậu biết rồi?"
"Ừ." Dù sao cũng là anh trực tiếp ra tay, sau đó gửi tới cho viện trưởng, sao có thể không biết.
"Oh."
Cũng đúng.
Đằng sau anh chính là tập đoàn Lục gia hùng hậu, còn có chuyện gì có thể qua mắt được anh sao.
"Tôi còn không nghĩ ra lí do để cậu ta phải làm như vậy.
Số lần tôi tiếp xúc với cậu ta đếm trên đầu ngón tay còn thừa."
Không lẽ cô đáng ghét tới mức đó rồi? Đến nỗi chỉ cần gặp mặt cũng có thể gây thù kết oán.
Level phản diện của mình tăng nhanh như vậy? Trần Tiểu Niên nhếch môi cười.
Lại không biết nụ cười kia có bao nhiêu phần bực bội xen lẫn bi thương.
Trần Tiểu Niên không biết vì sao mình lại khiến người kia căm ghét mình, tới mức có thể bất chấp để có thể hạ bệ cô.
Nhưng anh thì biết.
Đơn giản chỉ là ghen tị với cô mà thôi.
Ghen tị khi cô là nơi tình cảm của Lục Thời đọng lại.
Từng hơi ấm, nụ cười và tình yêu của anh, sớm muộn cũng chỉ thuộc về Trần Tiểu Niên..
Danh Sách Chương: