• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghiêm Cẩn nhìn quanh và cuối cùng cũng tìm thấy Lục Thời ngồi ngất ngưỡng ở trong một góc trong quầy bar.

Hình như anh đã say lắm rồi.

Nghiêm Cẩn tiến lại gần thằng bạn mình.

Đã mấy ngày qua kể từ ngày gặp lại Trần Tiểu Niên, không, đó không còn là Trần Tiểu Niên mà bọn họ quen biết, cô gái đó là Liz.

Lục Thời lại lao đầu vào công việc như điên, nhưng chẳng làm gì nên hồn, buổi tối lại tìm đến rượu.

Lần nào Nghiêm Cẩn tìm thấy anh cũng trong trạng thái không còn tỉnh táo, để rồi hôm sau lại y như ngày hôm qua.

Y đỡ lấy Lục Thời, nhưng anh đã đẩy Nghiêm Cẩn ra, tiếp tục nốc rượu.

Người khác không biết còn tưởng anh đang đói rượu.

Đã tối mặt tối mũi giúp anh giải quyết công việc mấy ngày qua, lại còn phải đỡ đần cái tên điên này, Nghiêm Cẩn sợ mình cũng sắp phát bệnh rồi.

Túm lấy cổ áo Lục Thời và đấm thẳng vào mặt anh.

Rất lâu rồi, hai người mới đánh nhau, hình như từ trước khi vào tiểu học.

Nhưng chỉ có Nghiêm Cẩn dạy dỗ anh, còn Lục Thời nằm yên bất động chịu đánh.

Thở dài.

Nghiêm Cẩn vất vả lắm mới đưa được Lục Thời trở về.

Từ sau khi Trần Tiểu Niên rời đi, Lục Thời vẫn luôn trốn tránh ở căn hộ này.

Nơi chứa nhiều kỉ niệm của hai người nhất, nhưng cũng là nơi đem đến cho Lục Thời nhiều tổn thương nhất.

Nghiêm Cẩn ném Lục Thời lên sofa, sau đó gọi điện cho Trần Kỳ Nhan nói đêm nay mình không về.

Y ngồi làm việc tới tận sáng, cũng là lúc Lục Thời tỉnh dậy.
Khi Lục Thời mặt nặng mày nhẹ dậy chuẩn bị đi làm thì Nghiêm Cẩn đã ném chiếc khăn mặt lạnh về phía anh, quát lớn:
"Mày đi đâu? Đến công ty rồi ngồi đừ đấy ngắm ảnh Trần Tiểu Niên à?"
"Mày ở đây làm gì?"
"Đm, Lục Thời.

Mày tỉnh táo lại cho tao.

Bảy năm qua đến đi ngủ mày cũng mơ đến chuyện gặp lại Trần Tiểu Niên, giờ gặp rồi mày lại như điên như dại thế hử?" Nghiêm Cẩn tỏ vẻ cáu kỉnh.
Đúng vậy, Lục Thời đã tìm thấy người mình yêu thương như ý nguyện, nhưng cô đã quên đi tất cả, quên đi Mục Cảnh Nhiên, quên cả Phí Nhi, quên tất cả mọi người, trong đó có cả anh.

Thậm chí quên luôn cả tên của mình, Trần Tiểu Niên.

Liz...!người ta gọi cô là Liz.

Sao cô lại chọn cái tên xấu như vậy chứ, còn chẳng đẹp chẳng hay bằng một phần cái tên Trần Tiểu Niên...
Tức giận.

Lục Thời ném bộp phát cái khăn mặt vào thùng rác, nhưng rồi anh nhận ra, đó là chiếc khăn mặt Trần Tiểu Niên ngày trước đã mua, lại lững thững đi nhặt lại.

Được rồi, mắt Nghiêm Cẩn mù rồi, lần đầu thấy Lục Thời mò thùng rác đấy.

"Tao chẳng hiểu nổi mày nữa rồi." Xong việc y ném xuống trước mắt một đống tài liệu.

Lục Thời liếc mắt, thấp giọng:
"Mày điều tra cô ấy?"
"Chẳng lẽ đợi con ma men mày đi tìm?" Nghiêm Cẩn mỉa mai "Nhưng tao nói trước, trong này cũng chẳng được bao nhiêu thông tin quan trọng.

Trần...!à không Liz, thực sự quá bí ẩn, cứ như mọi thứ về cô ấy đang bị người ta giấu giấu giếm giếm."
Lục Thời cầm tài liệu trên tay, Nghiêm Cẩn không nói dối, thông tin về cô chỉ gọi gọn trong một trang giấy, ít ỏi đến đáng thương.

Anh sờ nhẹ tấm ảnh chụp trộm cô, nó rất mờ, nhưng vẫn đủ để người ta nhận ra được người trong ảnh thực sự rất xinh đẹp.

Lục Thời nhìn đến si mê.

Lizzy Frendr

25 tuổi
Quê quán: không rõ
Cha mẹ: Không rõ
Đã tốt nghiệp đại học.

Trường đại học: Không rõ
Công việc hiện tại: không rõ
Tình trạng hôn nhân: Độc thân.
Nghiêm Cẩn đã từng nghi ngờ, nếu như Liz không phải Trần Tiểu Niên mà bọn họ luôn tìm kiếm thì sao, cho đến khi y phái người điều tra cô thì mới thực sự khẳng định Liz chính là Trần Tiểu Niên.
Chẳng có lấy một thông tin rõ ràng từ cô gái tên Liz này, từ cha mẹ người thân, thậm chí trường học, công việc hiện tại cũng mù tịt, cứ như thể cô ta là người từ trên trời rơi xuống.
"Mày định làm gì?" Y hỏi anh.
Lục Thời nhếch môi, vất vả lắm mới nặn ra được một nụ cười méo mó.

Nhưng anh chẳng nói gì cả, chỉ đờ đẫn như một tên ngốc.
Bây giờ anh biết làm cái gì?
Qua một lúc lâu, Nghiêm Cẩn đứng dậy, tiến tới vỗ vai anh, thanh âm y nhẹ bẫng, nghe như đang an ủi:
"Dù thế nào đi nữa, cô ấy vẫn đang sống.

Mày cũng vậy, bộ dạng sống không bằng chết này của mày tao nhìn cũng ngứa mắt chứ đừng nói gì đến Trần Tiểu Niên.

7 năm là đủ rồi, Lục Thời."
...
Xe của Lục Thời dừng trước một tòa lâu đài khá cổ kính.

Mục Cảnh Nhiên thận trọng nhìn quanh.

Hai bên cổng là một hàng dài vệ sĩ đã được bố trí cẩn trọng.

Xung quanh tường bao đều lắp đặt thiết bị cảm biến tối tân nhất, mọi hành động mang tính công kích xảy ra đều sẽ ngay lập tức được thông báo tới chủ nhân của tòa lâu đài này.

"Lục tổng, tới nơi rồi." Y thông báo.
"Đã chuẩn bị hết chưa?"
"Tất cả đã xong."
Lục Thời phẩy tay.

Mục Cảnh Nhiên hiểu ý, lái xe tiến vào cổng biệt thự, sau đó thành công bị chặn lại.

Vệ sĩ không hoàn toàn quan tâm người trong xe có thân phận gì, cất giọng hung dữ:
"Thư mời?"
Một tấm thiệp đen tinh xảo được ném ra.

Mục Cảnh Nhiên không đợi tên vệ sĩ nhặt lấy đã lái xe vào bên trong.

Vài vệ sĩ định xông tới chặn đầu xe tức khắc bị tên cầm thiệp ngăn cản.

Hắn hếch mặt, ra lệnh cho đám kia:
"Là Lục tổng.

Cho xe vào."
Chủ nhân của tòa biệt thư từng là một trong những kẻ rất máu mặt của nước M.

Thống trị biên giới gần mấy thập kỉ, không ai là không biết.

Đến tận bây giờ, khi đã hầu như rửa tay gác kiếm, hàng trăm người trong hắc đạo vẫn tự nguyện phục vụ dưới trướng hắn.

Vừa tới cửa đã có nữ hầu đứng đó chào đón.

Cô ta vươn tay muốn lục soát người anh, nhưng nòng súng đặt bên thái dương đã khiến cô ta phải dừng hành động này lại.

Dù đang bị đe dọa nhưng nữ hầu chẳng có gì là sợ hãi.
"Lục tổng, đây là quy định của biệt thự.

Yêu cầu ngài hợp tác."
Mục Cảnh Nhiên nhìn Lục Thời, thấy anh gật đầu mới hạ súng xuống.

Sau khi xác định không có vấn đề gì, cô ta dẫn Lục Thời đến một căn phòng lớn, đã rất nhiều người có mặt ở đó.

Trong đó có cả Giang Trì và Nghiêm Cẩn.

Người ngồi ở vị trí đầu tiên là chủ nhân của biệt thự này, Tuân gia.


Lão đã ngoài 60, ngay cả đi đứng cũng cần người hỗ trợ, dù vậy cái đôi mắt sắc bén như đại bàng vẫn cho thấy lão là một người nguy hiểm.

Mấy mươi năm tay nhuốm máu người, muốn rửa cũng chẳng rửa sạch nổi.
"Lục tổng tới rồi à?" Lão híp mắt, dáng vẻ vững vàng.

"Cậu rất không nể mặt lão già này, đến rất muộn."
Lục Thời ngồi xuống, anh nhướn mày về phía chỗ ngồi trống trơn đối diện lão, cong môi:
"Chẳng phải còn có người không nể mặt hơn tôi sao?"
Tuân gia phá ra cười, lão lắc đầu:
"Người trẻ tuổi các cậu bây giờ đều không quy củ như vậy.

Thế này đi, đợi hắn tới, phạt cũng không muộn."
Lục Thời không thèm phản ứng, vệ sĩ bên người Tuân gia nhìn anh cũng càng thêm cẩn trọng.

"Tuân gia, ngài như vậy thật thiên vị a.

Lần trước chúng tôi đến muộn, đều bị ngài phạt bay một khoản không nhỏ rồi."
"Đúng vậy."
Tuân gia đưa tách trà lên miệng, khi vị đắng và ngọt thanh hòa tan nơi đầu lưỡi, lão mới chép miệng một cái, cười mắng:
"Đều là mấy thằng nhóc các cậu chơi thua, giờ quay sang trách lão già ta ư?"
"Nào có." Người đàn ông trung niên ngồi ngay cạnh Tuân gia sảng khoái đáp lại.

Đôi mắt hắn hướng về phía Lục Thời đầy vẻ khiêu khích.

Giang Trì trầm giọng:
"Ai?"
Mục Cảnh Nhiên ghé sát tai hắn, thông báo:
"Ngư Bá Sơn, Lục tổng từng giao dịch kho hàng LS88 với hắn hồi tháng 6."
"Sau đó..."
"Bị Lục tổng ép tới giá thấp nhất.

Vẫn còn ghi hận."
"Chỉ là một con tép thấy sang bắt quàng làm họ."
Nghiêm Cẩn hừ hừ hai tiếng, Ngư Bá Sơn chọn chỗ ngồi ngay cạnh Tuân gia, ai mồn một tâm tư nịnh nọt của hắn, nửa con mắt cũng chẳng muốn bố thí cho Ngư Bá Sơn.

Hắn nghĩ dựa vào Tuân gia là có thể chỉnh được Lục Thời? Nhầm to...
Cũng như Lục Thời, vị khách cuối cùng cũng được một nữ hầu khác dẫn tới.
Cô ta cúi nửa người tiêu chuẩn, kính cẩn thông báo:
"Thiếu gia Frendr đã tới thưa Tuân gia."
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra.

Một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc phong độ theo kiểu Anh bước vào.

Theo sau hắn là một dàn vệ sĩ tương đối.
Người đến đây dù thân phận có lớn đến mấy cũng chỉ rước theo một hai vệ sĩ, còn hắn lại kéo cả dàn đi theo phô trương thanh thế.

Đây không phải dằn vặt Tuân gia thì là gì.
Nghiêm Cẩn và Giang Trì bày ra vẻ mặt thích thú chờ xem kịch, chỉ có Lục Thời ánh mắt âm trầm nhìn hắn.
Sắc mặt Tuân gia quả nhiên đã tối đi, dù vậy vẫn cố gắng nở một nụ cười rộng lượng.
"Thằng nhóc March cậu dẫn người nhà đi nhiều vậy làm gì.

Sợ biệt thự của ta không đủ an toàn?"
"Phòng trước trừ hậu họa, Tuân gia cũng không phải không biết đạo lí này."
"Đạo lí?" Nụ cười vất vả lắm mới xuất hiện cuối cùng đã biến mất.

Đôi mắt Tuân gia ẩn ý sát khí, vệ sĩ bên người lão cũng ngay tức khắc hướng về phía March.

"Cậu cũng có tư cách nói hai chữ này với ta.

Nếu như ta không nhầm thì người ta mời đến là tiểu thư Frendr, không phải cậu."
"Haha, giữa một đám đàn ông như này, Tuân gia nói tôi làm sao an tâm để chị ấy tới đây một mình."
March Frendr càng nói càng khiến sắc mặt Tuân gia thêm trầm trọng.
Giữa lúc đám người đang học hằn nhìn nhau, không khí nồng nặc mùi thuốc súng, thì cánh cửa phòng lại mở ra một lần nữa.
"Tiểu thư Frendr tới thưa Tuân gia."
Lục Thời nghiêng đầu, đôi mắt dường như chỉ mãi chờ đợi đến khoảnh khắc này.
Người phụ nữ tiến vào, gương mặt vừa xinh đẹp vừa quen thuộc khiến Lục Thời suýt thì kích động đứng lên.

Dù đã biết trước sự xuất hiện này, nhưng Lục Thời vẫn không kiềm chế nổi cảm xúc đang sôi sùng sục trong lòng mình.
"Đã lâu không gặp, Tuân gia." Liz ngẩng cao đầu, tỏ ý chào hỏi.
So với March Frendr, sự cao ngạo của Lizzy Frendr chỉ có hơn chứ không có kém.

Nhưng cô rất biết phân biệt nặng nhẹ.

Tuân gia có là ai, thân phận như thế nào, cô cũng không quan tâm, cô chỉ quan tâm tới lợi ích của mình, của tổ chức.

Tùy tiện cho một chút sắc mặt cũng chả mất miếng thịt nào.
"Lizzy Frendr, nếu cô tới muộn chút nữa ta còn tưởng thằng nhóc kia đã ngồi lên đầu ta rồi."
"Không dám, Tuân gia.

Tôi nào có gan đó." March cười cợt, giơ tay tỏ vẻ biết điều.
Liz ném một cái nhìn đầy cảnh cáo cho March.
"Nơi này không phải nơi dành cho trẻ con."
Trước mặt rất nhiều những kẻ máu mặt khác, Liz vẫn không hề ngần ngại chế nhạo vị thiếu gia này.

Bữa tiệc lần trước ở Phùng gia trở về bị trừng phạt, cô còn chưa hết tức đâu, không rảnh rỗi ở đây tranh luận với March.
March không giận, hắn quá quen với thái độ khinh khỉnh này của cô.

Huống hồ, người bị chủ nhân trừng phạt đâu chỉ có mình cô, hắn cũng ăn đau không ít mà.
"Cút ra ngoài." Liz ra lệnh.

Đám vệ sĩ hết nhìn Liz lại nhìn thiếu gia, cuối cùng cúi đầu bước ra cửa.
Vệ sĩ ra ngoài gần hết, chỉ còn lại duy nhất một người, Tuân gia mới hòa hoãn.

Lão có chút tán thưởng cho Lizzy, nhưng cô không để vào mắt, chỉ tiến tới chỗ ngồi được sắp xếp.
Có lẽ là do duyên phận, cô lại ngồi ngay cạnh Lục Thời.

Dù chỉ là vô tình nhưng Liz vẫn không khỏi khó chịu, ném cho anh một sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Chỉ vì Lục Thời mà Liz mới sơ suất để lộ ra cảm xúc của mình.

Chủ nhân rất tức giận, hình phạt cho cô cũng không hề nhẹ, cấm tiệt cô tham gia vào nhiệm vụ lần này, cũng may còn chưa ném cô trở lại châu Phi, nếu không cô chết chắc.
Liz mặt mày lạnh lẽo.

Ánh mắt Lục Thời nhìn cô nóng rực, như thế muốn đốt cháy cô.
Không chỉ anh, gã đi theo anh cũng vậy.

Liz chẳng hiểu nổi đôi chủ tớ này định làm trò gì.
Trước mặt nhiều người, đặc biệt là March đang ngồi một góc quan sát, Liz không tiện vạch mặt Lục Thời.
Tuân gia đã bắt đầu trò chơi thường ngày của lão.
Liz nhìn qua, không hề cảm thấy hứng thú.

Nhưng Tuân gia hình như vẫn còn ghi hận, mấy lần đều quay sang làm khó cô.
Đây đã là lần thứ ba rồi.

Cô đã nhượng bộ cho lão tí sắc mặt, lão già này lại còn muốn xé mặt nhau à?
Đáy mặt Liz ẩn ẩn tức giận, cô kiềm chế không bóp nát lá bài trong tay.

Vừa định lật lên, bên tai đã vang lên tiếng nhắc nhở cực kì nhỏ:
"Ba chuồn, già bích, bồi cơ."
"?"
"Sao? Liz tiểu thư, cô lật bài hay đoán?" Tuân gia cười thấp giọng.
"Ba chuồn..." Liz lật.

Đúng bài.
Tuân gia nhướn mày, ý bảo cô tiếp tục.
"Già bích, bồi cơ."
Ba lần đúng cả ba.
Người trong phòng không ngu tới mức không nhìn ra mánh khóe giữa Liz và Lục Thời.

Chỉ là không rõ vị Lục tổng nổi tiếng lạnh lùng kia đang trước mặt bọn họ thể hiện cái gì.
Tuân gia cũng nhìn ra, nhưng không vạch trần.

Lão vỗ tay, cười ẩn ý:
"Lizzy tiểu thư thực sự rất may mắn."
"Không dám nhận."
...
Liz vừa đi từ nhà vệ sinh ra đã thấy Lục Thời không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa.

Anh đứng dựa vào tường, dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó.

Lục Thời mang một vẻ đẹp rất riêng biệt.

Khi ở nước X, Liz đã gặp rất nhiều loại nam nhân, xấu đẹp có cả nhưng chẳng có người nào mang vẻ đẹp hoàn hảo như Lục Thời.

Liz tự nhận mình không phải một người si mê nhan sắc.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lục Thời, cô đều sẽ bị mê lực của nam nhân này thu hút, trong lòng lại vô thức những cảm giác quen thuộc.
Tổ chức cần cô là một kẻ máu lạnh, cô sẽ trở thành loại người như thế.


Chủ nhân muốn cô sống vì tổ chức, chết vì tổ chức, cô cũng sẽ nguyện ý.

Vì vậy, Liz rất nghi hoặc những cảm xúc này của cô từ đâu mà có.

Trong kí ức của cô, Lục Thời hoàn toàn là một người xa lạ không quen không biết.

Thế lực của Lục Thời rất lớn, chỉ việc tổ chức dè chừng anh để hiểu Lục Thời đáng sợ như thế nào.

Nhưng chuyện cấm cô tham gia nhiệm vụ liên quan tới Lục thị thì Liz thực sự không lí giải được.

Ban đầu chính chủ nhân đã ra lệnh cho cô trực tiếp giải quyết Lục Thời, bây giờ lại vội vàng đổi người.

Không đủ tin tưởng cô hay còn lí do nào khác.

Liz gắt gao nhìn về phía anh.

Lục Thời dựa lưng vào tường, dáng người anh cáo ráo, mỗi lần cúi xuống, xương quai hàm sắc sảo sẽ lộ ra, vừa trưởng thành vừa quyến rũ.

Anh nghiêng đầu, cũng vừa vặn nhìn thấy cô.

"Tiểu Niên..."
Tiểu Niên..
Vẫn là cái tên này.

Cái tên lần đầu tiên gặp Lục Thời đã gọi cô.

Nhưng cô không phải Tiểu Niên.

Cô là Liz.
Bước chân Liz cứng đờ và vẻ mặt cô dần trở nên lạnh lẽo.

Khóe môi cô cong lên đầy mỉa mai:
"Lục tổng, tên tôi là Lizzy Frendr, đừng có nhầm lẫn tôi với Tiểu Niên gì gì đó."
Nói xong liền bực tức rời đi.

Chỉ còn bóng dáng Lục Thời cô độc nơi đó thì thầm một cái tên vô nghĩa.

...
Hai người đi, bốn người trở về đúng là diễn tả thực tình trạng lúc này trong xe của Lục Thời.

Không khí bên trong có chút căng thẳng.

"Mày nói thật đi, mày đã biết trước Trần Tiểu Niên sẽ đến nơi này?" Giang Trì chất vấn anh.

Lục Thời không trả lời, Mục Cảnh Nhiên liền thay anh đáp lại Giang Trì:
"Đã biết trước."
"Lizzy mang họ Frendr nhưng cô ấy với tên March không phải anh chị em ruột."
"Trong 7 năm qua tao chưa từng nghe thấy cái tên Lizzy, thậm chí là cái họ Frendr.

Liệu có phải thông tin ảo không?" Giang Trì nghi ngờ.

"Là thật.

Lão già họ Tuân kia còn có vẻ quen biết bọn họ."
"Tao đã điều tra nhà Frendr, chỉ là một tổ chức Mafia không mấy danh tiếng ở nước X.

Nhưng như thế mới càng khiến người khác nghi ngờ.

Tên March kia có thể huênh hoang, kiêu ngạo trước mặt nhiều người, thậm chí lão già họ Tuân cũng có vài phần nể mặt Lizzy thì tổ chức của bọn họ không đơn giản như vậy."
Frendr...
Khóe môi Lục Thời hạ thấp.

Hai ba năm nay, trong giới rất ít khi thấy Lục Thời xuất hiện, không phải không muốn mà là không tiện ra mặt.

Hiện tại, các băng đảng Mafia, hắc đạo mọc lên như nấm.

Ngay cả Lục gia cũng không thoát khỏi cảnh bị cuốn vào vòng tranh đấu.

Lục Thời đi đầu, hàng trăm con mắt nhìn anh như hổ đói, vì vậy anh im hơi lặng tiếng, trong bóng tối âm thầm giao phó mọi việc cho A Văn và Mục Cảnh Nhiên.

Lục thị lớn mạnh, thế lực càng mở rộng cũng càng nhiều kẻ đỏ mắt chờ cơ hội hạ bệ Lục Thời, bao gồm cả những tổ chức, băng đảng khét tiếng ở nước ngoài.
Nhà Frendr lặn lội từ nước X đến đây, nếu không phải thế lực của Tuân gia thì chính là nhắm vào Lục thị.

Bọn họ muốn ép Lục Thời ra mặt và thực sự đã thành công.

Ba người còn lại nhìn sắc mặt Lục Thời biến đổi liên tục, trong lòng cũng đã tỏ rõ phần nào.

Đổ máu bây giờ mới thực sự bắt đầu.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK