Mỗi ngày không phải làm việc thì là làm việc, đại khái chỉ có thời gian ngủ buổi tối là thuộc về chính anh.
Nếu anh lén lút hẹn hò, trong lòng cô sẽ bị trừ điểm, từ một trăm điểm biến thành chín mươi điểm.
Cô là giấy trắng, anh cũng phải là giấy trắng.
Nếu như cô đã quyết định quen anh, cô cũng sẽ không để ý anh có từng quen người khác hay không, chỉ để ý anh đã quen bao nhiêu người.
Đàn ông từng quen nhiều người, lễ hỏi có đưa một vạn đồng cô cũng không cần.
“Chỉ có em, anh chưa từng hẹn hò với ai.
”“Em nấu cơm và may quần áo đều rất cẩu thả, hơn nữa còn không có kiên nhẫn, chỉ có háo sắc.
.
Anh có hối hận cũng vô dụng, cha mẹ đã thương lượng chuyện hôn sự rồi, không từ hôn được đâu.
" Miêu Thải Ngọc dũng cảm thừa nhận khuyết điểm và thiếu sót của mình.
Cô cũng thẳng thắn thừa nhận mình háo sắc, nếu không sao có thể nhào vào trong lòng anh sờ tới sờ lui?“Anh là một người rất nhàm chán, em đừng vì anh quá nhàm chán mà giận dỗi anh là được.
" Tiết Hoa An tự động xem nhẹ lời cô nói.
Nhàm chán hay không Miêu Thải Ngọc căn bản không quan tâm: "Em không cần anh thú vị, anh cho em nếm chút ngon ngọt là được.
”Ngon ngọt mà cô nói là ám chỉ đồ ăn, cô muốn uống sữa đậu nành ngọt, muốn ăn đậu hũ.
Liên quan đến lương thực, cho dù là cô cũng rất khó nói ra miệng, chỉ có thể chiếm chút tiện nghi khác.
Tạm thời không thể nói đến đồ ăn, cô chỉ có thể nói: "Anh cho hôn em vài cái, sờ vài cái đi nào.
”Trên mặt Tiết Hoa An xuất hiện biểu cảm không được tự nhiên: "Em thật sự rất thích làm chuyện này sao?”“Em rất thích anh, càng nhìn càng thích, tâm tình muốn nếm ngon ngọt phải sau khi kết hôn mới có thể biến mất, anh thông cảm cho em đi.
" Dù sao sau khi kết hôn không cần nếm cũng có thể ăn no.
Tiết Hoa An đồng ý: "Tùy em thôi! ! nhưng phía dưới không được.
”Được sự cho phép của anh, Miêu Thải Ngọc lên giường ngồi sau lưng anh, từ phía sau ôm lấy anh, hai tay đưa vào trong quần áo của anh, môi dán ở bên cổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái.
Không quá ba phút, khuôn mặt Tiết Hoa An đã ửng đỏ, miệng nói cô “làm hơi quá rồi", nhưng không có bất kỳ hành vi ngăn cản nào.
Chơi năm phút, Miêu Thải Ngọc buông Tiết Hoa An ra, hôn lên má anh một cái, cảm giác không đủ bèn bảo anh quay mặt lại nhìn cô.
Anh quay mặt nhìn cô, cô hôn lên môi anh một cái, hôn xong thỏa mãn nằm lên giường mình.
Miêu Thải Ngọc nằm xuống nhìn tấm lưng dày rộng của anh, nói ra suy nghĩ của bản thân: "May mắn anh là đàn ông bình thường, nếu anh không có chút phản ứng nào chắc em sẽ nghi ngờ có phải anh gạt em hay không.
”Đàn ông đều tự tin, bọn họ nói mình rất khỏe có thể là gạt người, không thể hoàn toàn tin.
“Chơi hơi quá rồi.
" Tiết Hoa An hơi nghiêng người, bàn tay to lớn nhéo má cô.
Anh bóp mặt cô rất nhẹ, Miêu Thải Ngọc rất thích động tác thân mật như vậy, dùng hai má cọ cọ bàn tay thô ráp của anh: "Lần sau em vẫn dám.
”“Anh cũng không dám gặp riêng em nữa.
"Nếu mỗi lần gặp mặt cô đều như vậy, anh sẽ chịu không nổi.
“Em cũng đâu có ăn thịt người, mới có vậy thôi đã sợ rồi? Sau này kết hôn còn phải chịu dài dài.
Em nằm một chút, nằm xong sẽ ra ngoài xem các vị phụ huynh nói chuyện đến đâu rồi.
” Buổi sáng cô không nhắc đến chuyện lương thực trước mặt Tiết Hoa An, một phần là vì cảm thấy chưa đến lúc, một phần là vì hôm nay nhà họ Tiết đến cầu hôn, bọn họ mang theo không ít đồ ăn ngon.
”Kỳ thật không có đặc biệt nhiều, nhưng hiện tại lương thực trân quý, nhà bọn họ có thể mang ra được chừng này, Miêu Thải Ngọc cảm thấy đã rất phong phú.
Tiết Hoa An lấy lại tinh thần, trả lời vấn đề cô nhắc trước đó: "Lúc nãy em hỏi anh phiếu, phiếu và tiền bạc trong nhà đều do mẹ anh quản lý, em muốn phiếu vải mẹ anh sẽ không phản đối, vé của hai chúng ta gom lại làm đồ nhỏ cho em đi.
”.
Danh Sách Chương: