Toàn bộ công xã có rất nhiều thanh niên nam nữ tập hợp ở đây, nam nữ chỉ chọn năm mươi người.
Sau khi đội trưởng phụ trách báo danh thống kê, xác định nhân số đã đủ, cầm loa thông báo người phía sau không cần xếp hàng nữa, đã chọn xong rồi.
Những người đằng sau chỉ có thể về nhà.
Người được chọn phải ở lại, đội trưởng sắp xếp cho bọn họ, cách hội diễn văn nghệ còn mười ngày, không thể cản trở việc lao động.
Thời gian luyện tập chọn giữa trưa, buổi trưa trời sáng sủa, dư dả thời gian lên đường.
Những người được chọn buổi sáng có thể tan ca sớm nửa tiếng, buổi chiều có thể đi làm muộn nửa tiếng.
Cho dù là ở nhà nấu cơm hay làm chuyện khác, đúng giờ tới tập hợp là được.
Nghe đến đó, Miêu Thải Ngọc phát hiện không chỉ có hai mươi điểm công mà còn có thêm một tiếng để nghỉ ngơi.
Ca hát có vẻ không tệ lắm.
Đội trưởng nói xong, một đám người rời đi.
Vẫn còn một chút thời gian mới đến giờ làm việc buổi chiều, Tiết Hoa Khang đưa Trình Tư Niệm về nhà, đoàn người Miêu Thải Ngọc và Tiết Hoa An cùng nhau về nhà.
Trên đường về nhà, Miêu Thải Ngọc bỏ Tiết Hoa An ở phía sau, tay trái nắm tay Tiền Viên Viên, tay phải nắm tay Tiết Hoa Bình.
Cô và em chồng vẫn không có nhiều lời để nói, kéo tay em chồng nói chuyện với Viên Viên, để em chồng thích ứng trước với cuộc sống sau này có chị dâu.
“Nếu cậu không được chọn, mình cũng không muốn đi.
" Miêu Thải Ngọc nói với Tiền Viên Viên, cô cũng không muốn một mình đi công xã luyện hát.
“Cậu chỉ được cái miệng, mình không tin cậu không đi.
" Tiền Viên Viên còn không hiểu chị em tốt của mình?Miêu Thải Ngọc không phủ nhận: "Lời hay cũng không thích nghe, cậu đúng là không dễ hầu hạ, Hoa Bình hát hay, chỉ là giọng nhỏ quá, sau này nói chuyện lớn tiếng một chút.
”Cô không lạnh nhạt với Tiết Hoa Bình, chuyển đề tài lên cô ấy.
Tiết Hoa Bình gật đầu, nói mình vừa rồi quá căng thẳng, thiếu chút nữa không phát ra âm thanh.
Có đề tài chung, ba cô gái dọc theo đường đi vừa nói vừa cười.
Rất nhanh đã đến nhà họ Miêu và nhà họ Tiền, anh của Tiền Viên Viên về nhà trước, Miêu Thiêm Minh cũng về nhà.
Miêu Thải Ngọc muốn nói vài câu với Tiết Hoa An, tạm thời không về nhà, Tiết Hoa Bình ở bên cạnh chờ anh cả.
"Sau này thời gian gặp mặt sẽ càng ngày càng ít, anh nhớ đến xem văn nghệ đó, tiết mục hát sơn ca của tụi em xếp đầu tiên, em biết anh không thích nơi nhiều người, nhưng cũng phải chờ em hát xong rồi cùng đi.
" Cô hi vọng anh có thể tận mắt nhìn thấy cô cùng Lý Thanh Tùng không có gì.
“Nghe em hết.
”“Anh gọi dì Tôn và chú Tiết đến xem chung đi, em tìm cách lấy ghế đầu cho mọi người.
” Bọn họ không phải khán giả bình thường, cô nhất định phải mưu lợi cho người nhà rồi.
“Không giành được cũng không sao, đừng miễn cưỡng bản thân.
”“Ừ, em về nhà trước.
" Miêu Thải Ngọc xoay người đi vào nhà.
Tiết Hoa An và em gái cùng nhau trở về nhà mình, mặc kệ Tiết Hoa Khang.
Hai anh em trên đường về nhà rất yên tĩnh, Tiết Hoa Bình mấy lần muốn nói chuyện, lại nói không nên lời.
Cô ấy cùng anh cả không kém mấy tuổi, lúc cô ấy đi cùng các em trai đều có chuyện muốn nói, gặp anh cả thì không biết nên mở miệng như thế nào.
Muốn nói chuyện với anh cả, nhất định phải tự mình chủ động mở miệng, đừng thấy anh cả nói chuyện rất hăng say với Thải Ngọc, kỳ thật phần lớn thời gian đều là Thải Ngọc chủ động mở miệng, Thải Ngọc không nói lời nào, anh cả có thể yên lặng một ngày không mở miệng.
Tiết Hoa Bình biết mình không có cách nào nói chuyện cùng anh cả, bèn bước nhanh về nhà.
Cô ấy phải về nhà nói với mẹ chuyện thú vị xảy ra vào trưa nay.
Hai chị em nhà bọn họ đều không được chọn, không ảnh hưởng đến việc cô ấy cảm thấy thú vị.
Hai anh em rời đi, Miêu Thải Ngọc về đến nhà liền nghe cha mẹ khen mình hát hay.
.
Danh Sách Chương: