Hạ Nam Chi lại lần nữa chuyển sự chú ý sang Tạ Thầm Ngạn, đôi mắt kia khẽ chớp, chứa đựng đầy sự dịu dàng nhìn anh: “Vẫn là sếp Tạ anh minh, không hổ là người thừa kế hoàn mỹ trong miệng các bậc cha mẹ, đứa con ưu tú của người khác trên bàn cơm ngày lễ ngày Tết!”
Tạ Thầm Ngạn kéo cổ tay mảnh khảnh của cô, ôm người ngồi lên đùi: “Chịu nghe lời anh à?”
“Sếp Tạ nói ra đều là lời vàng lời bạc, nếu em có mang theo cuốn sổ nhỏ bên mình, chắc chắn sẽ lấy ra chép lại lời anh nói.” Hạ Nam Chi lúc này chủ động cùng anh đình chiến, món nợ cũ bạn học nữ đưa thư tình gì gì đó đều miễn cưỡng coi như đưa cho Tạ Thầm Thời.
Vừa dứt lời, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp hôn lên hàm dưới của anh một cái.
Một giây sau, Tạ Thầm Ngạn bình tĩnh nói:
“Anh khuyên em đừng đóng phim này nữa.”
Hạ Nam Chi giống như giật mình, nhiệt độ mềm mại rời khỏi da thịt lạnh lẽo của anh, còn chưa kịp cẩn thận ngẫm xem lời này có ý gì.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Là Đàm Tụng gọi tới.
“Bên phía Hồng Uyên hồi âm rồi, vai nữ 2 anh ta đã chọn được người, còn đang năn nỉ đối phương đồng ý, không thể nào để cho Hạ Úc Phỉ vượt qua sự kiện scandal lần này, dù có cho anh ta mấy trăm triệu cũng không có khả năng thương lượng. Có điều xét về giao tình của ‘Ngôi Sao Cô Đơn’, anh ta khuyên ——”
“Nói.”
“Nếu em bằng lòng nhường vai nữ chính cho Hạ Úc Phỉ, anh ta thân là đạo diễn cũng sẽ không phản đối.”
Đàm Tụng ở trong điện thoại nói xong, nhịn không được lại bổ sung một câu: “Anh nói đâu có sai, tên này rõ ràng coi em như mối quan hệ duy nhất trong giới giải trí, đưa cho em kịch bản nào phải vì em phù hợp với nữ chính trong lòng anh ta. Lần sau cho dù anh ta có treo mình trên trần nhà của anh thật, ông đây cũng sẽ liếc mắt xem thường!”
Nữ chính không phải Hạ Nam Chi thì có thể, nữ 2 thì nhất định phải là nữ diễn viên thần bí mà anh ta muốn có được.
Đàm Tụng mắng chửi rất đĩnh đạc.
Hạ Nam Chi ngược lại rất bình tĩnh, lông mi cong cong mềm mại rủ xuống.
Gần rạng sáng, bóng đêm dần dày đặc như nghiên mực, ngay cả đèn neon rực rỡ trên đường phố cũng ảm đạm vài phần.
Trong xe.
Hạ Nam Chi mặc một chiếc váy dài màu đỏ tươi, gần như vùi mình vào ghế, đang cầm di động xem scandal bị bốc phốt trên mạng.
Cô xem rất say sưa, hoàn toàn không để ý Tạ Thầm Ngạn đi theo bên cạnh. Nương theo ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ xe, anh rũ mắt, rõ ràng có thể thấy được từng chữ trên màn hình đang sáng lên, sau đó, đôi môi mỏng thốt ra mấy chữ ngắn gọn: “Không biết anh có vinh hạnh bày mưu hiến kế cho cô Hạ không nhỉ?”
Đầu ngón tay Hạ Nam Chi đột nhiên dừng lại trên màn hình vài giây, đuôi mắt rũ xuống, lướt qua khuôn mặt anh: “Nếu trong giới kinh doanh có người muốn xin anh bày mưu hiến kế, sợ là phải bày tỏ không ít thành ý ấy chứ, sếp Tạ?”
Tạ Thầm Ngạn làm như thờ ơ, vén sợi tóc bên vai cô lên, không phủ nhận.
Hạ Nam Chi còn nói: “Đừng tưởng em không biết cái gọi là hiến kế của anh là dựa vào lực lượng tư bản thần bí rút hot search xuống, rồi lại đi cảnh cáo nhà truyền thông đã đăng đàn bốc mẻ, nếu bọn họ vì muốn thu hút lượt view mà không biết tiết chế, anh sẽ dứt khoát chơi trò thu mua cổ phần, trực tiếp đổi chủ.”
Nói đến đây, dĩ nhiên là cô đã nhìn thấu thủ đoạn của nhà tư bản máu lạnh vô tình.
“Chờ anh hiến kế xong, anh sẽ đòi em bày tỏ thành ý, và thành ý này rất đơn giản, từ chối vào đoàn làm phim khép kín kéo dài hai tháng.”
Tạ Thầm Ngạn nhìn ra chút đắc ý trên gương mặt không trang điểm của cô, tựa như đang viết: “Em cũng biết tiên tri đấy, đừng tưởng rằng chút thủ đoạn của anh có thể gạt được hỏa nhãn kim tinh của bổn tiểu thư.”
Anh cúi đầu nở nụ cười: “Nếu bị em đoán trúng dễ như vậy, chắc Tạ thị phá sản từ lâu rồi.”
“?” Hạ Nam Chi vô thức nhận ra sự châm chọc trong lời nói của anh.
Không đợi cô xù lông, Tạ Thầm Ngạn chuyển đề tài: “Trong video một phút lẻ bảy giây này, em nhìn xem có ai xuất hiện.”
Vừa rồi Hạ Nam Chi đã xem video scandal mà giới truyền thông đăng lên mạng không dưới mười lần, cũng không chú ý tới bên cạnh cây cột ngoài hành lang câu lạc bộ có một người đàn ông cao gầy đang dựa vào, anh ta mặc áo hoodie và quần dài đơn giản, một tay nhét vào túi áo, lãnh đạm cúi đầu quan sát chúng sinh muôn màu muôn vẻ trong câu lạc bộ xa hoa.
“Hồng Uyên?”
Không phải Hạ Nam Chi mù mặt, là anh ta có một khuôn mặt khiến người ta nhìn qua quên mất, nhưng nhìn kỹ ngũ quan lại cảm thấy rất vừa mắt. Lúc mới gặp, cô luôn cảm thấy vị đạo diễn mới nghèo rớt mùng tơi này bất kể là nhan sắc hay là tài năng đều bị vận mệnh phong ấn.
Bộ phim cô muốn tham gia, Tạ Thầm Ngạn hiển nhiên đã sớm tìm hiểu kỹ càng, còn toàn diện hơn cả quản lý của cô.
Cho nên nhận ra Hồng Uyên cũng rất bình thường.
Sau đó, ngón tay mang cảm giác cấm dục chậm rãi gõ hai cái lên màn hình điện thoại di động: “Cần gì phải gây chiến tốn hơn trăm triệu đi thu mua một nhà truyền thông hạng ba, chiến lược quan hệ công chúng vốn đã có sẵn.”
Đầu óc của Hạ Nam Chi cũng không phải quá ngốc nghếch, trong nháy mắt đã được Tạ Thầm Ngạn thức tỉnh.
Cô lập tức gọi cho Đàm Tụng, quấy gầy anh ấy vào giữa khuya: “Anh Tụng, không phải anh nói nữ số 2 trong phim Hồng Uyên vẫn chưa công bố sao? Em muốn đề cử giúp anh ấy, anh giúp em thăm dò thử, nếu như nữ 2 có thể cho Hạ Úc Phỉ diễn thì điều kiện tùy anh ấy.”
“Anh Tụng, bỏ đi, bộ phim này của Hồng Uyên là phim công ích, anh ta cũng không phải vì danh lợi.”
Nếu vì danh lợi.
Lúc trước khi ‘Ngôi Sao Cô Đơn’ đoạt giải, Hồng Uyên đã sớm xuất hiện trong giới để kết giao kiếm thêm danh tiếng, chứ không phải biến mất trong tầm mắt mọi người như bốc hơi khỏi nhân gian.
“Vậy em…”
“Em nhường vai nữ chính cho Hạ Úc Phỉ diễn, anh thông báo cho Hồng Uyên phối hợp thông báo chính thức đi.”
Ba phút sau.
Hạ Nam Chi cúp điện thoại, đầu đập mạnh vào vai Tạ Thầm Ngạn, giây sau lại ngẩng lên: “Anh lại tính được rồi đúng không?”
Tạ Thầm Ngạn ôm cô, duy trì hình tượng cao quý lạnh lùng xưa nay không hiện ra vẻ vui buồn, nhưng hiếm khi khen ngợi cô là một chú cá nhỏ có đầu óc linh hoạt, nhanh chóng giải quyết tình thế khó khăn mà không chút do dự nào: “Nam Chi, em không còn lựa chọn nào khác, trừ phi Hạ Úc Phỉ tự hủy hoại sự nghiệp của mình và công khai thừa nhận mối quan hệ này.”
Ai cũng biết rõ, nếu Hạ Úc Phỉ muốn thoát khỏi hợp đồng đại diện cho thương hiệu cao cấp không scandal, cùng với áp lực của công ty quản lý.
Chỉ cần cô ấy thừa nhận, sau này trong giới giải trí sẽ có thêm một nhãn hiệu: Thái tử phi tập đoàn Ôn thị.
Nếu thật sự đến mức phải nói chuyện kết hôn thì cùng lắm chỉ xem như công khai tình yêu.
Trọng điểm là ngay cả Hạ Nam Chi cũng hiểu rõ, Hạ Úc Phỉ và Ôn Kiến Từ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, ngay cả bạn trai bạn gái cũng không thể nói đến. Lỡ như cô ấy thừa nhận, sau đó nhà họ Ôn ở Giang Thành từ chối công nhận có một người con dâu tương lai như vậy.
Danh tiếng ngôi sao của cô ấy sẽ càng sụp đổ, sẽ trở thành lịch sử đen tối đối với gia đình và bị vô số anti-fan lấy ra sỉ nhục.
Thậm chí còn tệ hơn.
Hạ Úc Phỉ còn bị buộc phải dán nhãn thái tử phi giả.
Hạ Nam Chi không thể lạnh lùng nhìn cô ấy mạo hiểm, sau khi cân nhắc, dùng một nhân vật trong phim để đổi lấy việc cô ấy bình an vượt qua khủng hoảng scandal, đáng để làm như vậy.
Cô thở dài, nói: “Em còn nhớ cảnh tượng lần đầu gặp Úc Phỉ, cô ấy mặc váy công chúa ba lê xinh đẹp chạy tới chào hỏi em, vừa mở miệng đã nói sau này bọn em sẽ làm chị em tốt, bởi vì trong tên của cô có tên của em.”
Hai cô gái có vẻ ngoài như búp bê sứ tinh xảo, nắm tay nhau viết xuống vườn hoa sau mùa hè:
Hạ úc kiến phỉ, nam chi thiêm thúy ——
Sau đó theo quan hệ dần dần gần gũi, mỗi lần Hạ Nam Chi đến nhà ông ngoại đều phải tìm Hạ Úc Phỉ ở sát vách chơi.
Rồi theo thời gian, họ cùng nhau trưởng thành.
Xe nhanh chóng lái vào khu chung cư, Hạ Nam Chi lấy lại tinh thần, lại nhẹ nhàng nói: “Cô ấy xuất thân từ ngôi sao nhí, hơn nửa đêm bị viêm ruột thừa cấp tính vẫn chịu đau trang điểm cho mình, từ trong tủ quần áo chọn ra một chiếc váy xinh đẹp mặc vào người rồi mới bằng lòng ra ngoài, làm sao có thể chịu đựng được hình tượng của mình bị cả cõi mạng châm biếm chứ.”
….
Khi đến chỗ ở của Hạ Úc Phỉ.
Không ngờ một đương sự khác của sự kiện scandal cũng ở đây, vừa vặn chứng kiến cảnh Ôn Kiến Từ bị ăn một cái tát đau đớn. Một lúc lâu sau, đôi mắt hoa đào ngày thường gây điên đảo chúng sinh kia không còn ý cười ôn hòa nữa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Úc Phỉ chân trần đứng trên mặt đất đầy mảnh vỡ thủy tinh.
Hạ Úc Phỉ không nhìn anh ấy, bóng lưng lạnh lùng đi về phía phòng ngủ chính, ngay cả sức lực dùng để đóng cửa cũng có thể sánh ngang với động đất.
Hai người hiển nhiên là vừa mới cãi nhau kịch liệt xong, Ôn Kiến Từ nhặt áo vest lên mặc vào người, năm dấu ngón tay vẫn còn hiện rõ trên má, làm như không thấy hai người vừa vào cửa, sải bước đi ra ngoài.
Từ xa xa, Hạ Nam Chi cũng có thể cảm nhận được sự rét lạnh quanh người anh ấy.
Do dự giây lát.
Cô khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói với Tạ Thầm Ngạn: “Hay chúng ta tự khuyên nhủ bạn bè của mình nhé?”
Tạ Thầm Ngạn hơi cúi đầu, dặn dò cô: “Cẩn thận mảnh thủy tinh trên sàn nhà.”
Sau đó, anh bình tĩnh rời khỏi căn hộ.
Chờ bóng dáng cao gầy của anh biến mất ở cửa thang máy, Hạ Nam Chi mới nắm cửa đóng lại, bên trong căn hộ không bật đèn, cũng may có ánh đèn rực rỡ bên ngoài xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất, chiếu sáng bốn phía rất rõ ràng. Cô tránh mảnh vỡ, đi tới trước phòng ngủ chính.
Cách một cánh cửa màu trắng sương, lên tiếng: “Phỉ, là tớ.”
Mấy phút sau.
Giọng nói của Hạ Úc Phỉ truyền đến, cảm xúc kịch liệt đã hơi ổn định lại: “Đợi chút, tớ trang điểm lại đã.”
Hạ Nam Chi biết cô ấy đang cố tỏ ra mạnh mẽ, không muốn để cho vẻ ngoài của một ngôi sao nổi tiếng trông giống như một oán phụ chốn khuê phòng, nên cô cũng kiên nhẫn chờ đợi, còn nói đùa: “Vậy cậu nhân tiện tắm rửa thay quần áo đi, cho tớ mượn điện thoại di động một chút, mật khẩu là bao nhiêu?”
“Điện thoại trên bàn trà, sinh nhật tớ.”
Hạ Úc Phỉ hoàn toàn không hề phòng bị cô, không chút do dự tiết lộ.
Hạ Nam Chi đi tới cầm lấy, quen thuộc nhập mật khẩu, mở mấy tin nhắn chưa đọc mà quản lý của Hạ Úc Phỉ gửi tới, hàng mi mảnh mai vẫn rủ xuống, lặng lẽ trả lời lại từng cái, thỉnh thoảng còn ngước mắt thưởng thức cảnh đêm cầu vượt bên ngoài cửa sổ sát đất.
Trong tin nhắn của quản lý Hạ Úc Phỉ, có một tin nhắc nhở cô ấy đừng yêu đương mù quáng với bạn giường của mình.
Căn hộ mới mua này có hơn mười triệu là tiền vay, nếu không cẩn thận tự hủy đi tiền đồ, khoản vay chưa trả được mà còn phải gánh chịu hàng trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng phát ngôn, trừ phi cô ấy có thể tìm ông cụ đã về hưu mở miệng xin tiền, nếu không cứ chờ lưu lạc đầu đường xó chợ đi.
Sợ là cho dù mở miệng, ông cụ Hạ thân là lão nghệ thuật gia sống thanh cao đã nhiều năm, cuối đời còn bị cái danh thái tử phi giả của cô làm mất hết mặt mũi.
Hạ Nam Chi chậm rãi trả lời, đồng thời nghĩ thầm.
So với vị quản lý ăn nói sắc bén cay nghiệt này, Đàm Tụng bỗng nhiên trở nên đáng yêu hơn nhiều.
Lúc Hạ Nam Chi lấy áo ngủ tơ lụa ra, bị Hạ Úc Phỉ ôm chầm lấy, hình như có một giọt nước mắt đã nằm chực chờ trên hàng mi nửa ngày vừa lặng lẽ rớt xuống đầu vai cô. Vất vả chịu đựng lâu như vậy không khóc, vì để không ai nhìn thấu nội tâm yếu ớt còn cố ý trang điểm đậm cho mình, nhưng lại dễ dàng bị Hạ Nam Chi phá vỡ tuyến phòng ngự.
“Được rồi, chúng ta là chị em tốt nhất thế giới mà.”
Tay Hạ Nam Chi vỗ nhẹ lên tấm lưng mỏng manh yếu ớt của cô ấy, nói rõ ràng: “Khi còn bé, đồ trong hộp trang sức của tớ đều để cậu chọn lựa tùy thích, bây giờ trưởng thành rồi, tài nguyên giới giải trí của tớ cũng để cậu chọn lựa tùy thích. Phỉ, đừng cảm thấy mắc nợ gì cả.”
Hạ Úc Phỉ nuốt nước mắt, đầu ngón tay lau nước mắt, ngoại trừ phấn mắt bị nhòe ra, cô ấy đã khôi phục lại dáng vẻ thiên nga đen cao ngạo như bình thường: “Như tớ một ngày không lướt Weibo xem fan khen ngợi tớ xinh đẹp thế nào, giờ phải hai tháng không được chạm vào điện thoại, đau lòng là không thể tránh khỏi, Tiểu Lý Nhi, ngày nào đó nếu cậu nhận được thư tớ gửi tới thì nhớ phải xem đấy.”
“Vậy cậu phải viết cho đẹp vào đấy nhé.”
“Ồ, bây giờ tớ sẽ lên mạng đặt hai cuốn bài tập luyện chữ, chờ quay xong phim, nhất định sẽ cho cậu thấy cái gì gọi là thoát thai hoán cốt.”
*
Theo tuyên bố chính chức của bộ phim Hồng Uyên, ngoại trừ nữ 2 bí ẩn từ đầu đến cuối không có tên, anh ta gửi lời cảm ơn đến nữ chính Hạ Úc Phỉ và những diễn viên tân binh đã nhận lời tham gia bộ phim, mặc dù bị một bộ phận nhỏ fan nghi ngờ có hiềm nghi tự mình lăng xê, cọ xát nhiệt độ.
Nhưng cũng gián tiếp tẩy trắng scandal của Hạ Úc Phỉ và Ôn Kiến Từ vẫn đang nằm trên top hot search.
Nói chuyện được kha khá, cửa phòng ngủ chính cũng mở ra.
Hạ Úc Phỉ khoác áo choàng tắm lụa mỏng màu trắng đi ra, mùi hương thoang thoảng trong không khí, mái tóc dài như vẩy mực xõa lên đầu vai chưa sấy khô, nhưng lớp trang điểm kia vô cùng hoàn hảo, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết chật vật, ngay cả trên môi cũng là màu son đỏ tươi.
Nếu đổi sang một bộ lễ phục dạ hội, giây sau cô ấy có thể đi lên thảm đỏ để áp đảo các nữ minh tinh khác.
Hạ Nam Chi đặt di động xuống, cười khẽ nói: “Cậu như vậy, tớ cảm giác còn có thể tát Ôn Kiến Từ một bạt tai nữa.”
“Anh ta đường đường là thái tử gia của Ôn thị, tớ nào dám tát hai lần chứ.” Hạ Úc Phỉ đi ngang qua tủ rượu trên tường, cầm một chai sâm panh độ cồn không cao từ bên trong ra, giống như dùng để giải khát, đồng thời đưa cho Hạ Nam Chi một chai sữa.
“Tớ không uống sữa.”
“Không phải cậu sắp vào đoàn làm phim sao? Không thể dính mùi rượu được…”
Hạ Úc Phỉ ngồi xuống bên cạnh cô, vạt áo trượt xuống theo bắp chân thon dài trắng nõn, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện mắt cá chân của cô ấy có dấu vết màu đỏ nhạt như bị mảnh thủy tinh cắt rách, có thể thấy được trước đó đã cãi nhau với Ôn Kiến Từ ầm ĩ đến mức nào.
Uống một ngụm rượu trước, Hạ Úc Phỉ cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn, đôi môi xinh đẹp lại cười không nổi: “Phóng viên giải trí chụp được scandal giữa tớ và anh ta không chỉ tung ra những thứ này, còn chụp được ảnh giường chiếu của tớ và anh ta ở khách sạn.”
“Ảnh giường chiếu?”
“Tớ xem rồi, cũng không có gì ghê gớm, chỉ là vào cửa rồi lăn tới trên giường thôi.”
Sau đó lúc Ôn Kiến Từ vừa cởi th.ắt lưng thì bỗng nhiên nhớ ra chưa kéo rèm cửa sổ, bèn đi tới kéo lại.
Hạ Nam Chi im lặng một giây, đủ để gi,ết chết tư tình của Hạ Úc Phỉ và anh ta.
“Phóng viên giải trí đã bị anh ta bịt miệng với giá cao, ảnh chụp video chưa đăng lên sẽ không xuất hiện nữa, nhưng chính câu lạc bộ đã để lộ ra.” Hạ Úc Phỉ nắm chặt chai rượu đặt lên trán, thở hổn hển nói: “Tớ quyết định mỗi người một ngả với anh ta trước…”
Trong lòng cô ấy biết rõ trong mối quan hệ tràn ngập nguy cơ này, bị đưa ra ánh sáng là phải giải tán ngay.
Thay vì Ôn Kiến Từ bày ra tư thái cao ngạo của quý công tử bố thí cho cô ấy chút ân huệ, gỡ bỏ quan hệ bạn giường của hai người, chi bằng để cô ấy trả cái tát này trước, ít nhất lúc giải tán, cô ấy sẽ không chật vật đến mức buồn cười như vậy.
Bây giờ ngẫm lại cũng rất mơ màng, ai mà ngờ được chứ.
Trước khi scandal chưa bị lộ ra toàn cõi mạng, cô ấy và Ôn Kiến Từ còn lên kế hoạch ra nước ngoài du lịch ngắm cực quang.
Hạ Úc Phỉ nói rất nhiều, mà Hạ Nam Chi từ đầu đến cuối chỉ ở bên cạnh lắng nghe, không xen vào.
Cho đến khi cô ấy cười nói: “Công việc nghệ sĩ của tớ chắc sẽ bị đình chỉ hoàn toàn.”
“Chưa chắc.”
Hạ Nam Chi nhìn khuôn mặt tinh xảo nhưng đầy cô đơn của Hạ Úc Phỉ, đưa điện thoại di động cho cô ấy: “Chiến lược quan hệ công chúng mà quản lý của cậu đưa ra là kêu cậu cắt đứt sạch sẽ với Ôn Kiến Từ, về phần scandal tình cảm thì xử lý lạnh, chờ một năm rưỡi lại cho cậu tham gia chương trình giải trí đang hot, trá hình làm sáng tỏ tình trạng độc thân, nhưng mà tớ cũng có đề xuất cho cô ấy một phần chiến lược quan hệ công chúng.”
Hạ Úc Phỉ nhanh chóng xem xong lịch sử trò chuyện của hai người, kinh ngạc vài giây, nhìn vào đôi mắt trong veo của Hạ Nam Chi: “Tớ không thể lấy vai diễn của cậu như vậy được.”
“Bộ phim công ích này cậu phải đóng không thù lao, coi như là làm việc thiện —— chờ tới bình minh thì vào đoàn phim khép kín quay hai tháng đi, trong lúc đó không thể tiếp xúc điện thoại di động, cũng không ai quấy rầy cậu. Phỉ, quay xong phim, sóng to gió lớn gì cũng sẽ qua.”
Hạ Nam Chi xem như trá hình đưa cô ấy ra đảo tránh nạn, dừng một lát, cô lại nhẹ giọng chậm rãi khuyên nhủ: “Bên phía đạo diễn sẽ phối hợp thông báo chính thức do cậu diễn chính, đến lúc đó phương hướng dư luận tiêu cực của scandal sẽ biến thành cậu và Hồng Uyên hẹn nhau ở câu lạc bộ bàn bạc kịch bản, mà Ôn Kiến Từ cũng là được Hồng Uyên hẹn tới.”
Cảnh tượng nữ minh tinh và nhà đầu tư, cùng với thân phận đạo diễn tụ tập với nhau rất phổ biến.
Cũng may bên phía truyền thông có động cơ vì tiền nên ngay từ đầu không để lộ video thân mật.
Hạ Nam Chi quyết định giúp cô ấy như vậy, đưa tay lấy chai rượu đi, thuận thế kéo Hạ Úc Phỉ đứng lên: “Trước bảy giờ phải cử hành nghi thức khởi động máy, tớ bảo Tạ Thầm Ngạn sắp xếp máy bay tư nhân đưa cậu ra đảo quay phim rồi, bây giờ thời gian gấp gáp, chúng ta mau đi sắp xếp hành lý đi.”
Dù sao phải ở một chỗ quay phim khép kín gần hai tháng, đồ dùng hàng ngày phải chuẩn bị đầy đủ.
Hạ Úc Phỉ còn đang trong trạng thái mơ hồ, đã thấy Hạ Nam Chi đứng dưới ánh đèn sáng như ban ngày giơ tay mở phòng thay đồ, từ bên trong lấy ra hết bộ này đến bộ khác: “Chỗ ở trên đảo chắc đều là nhà dân, mang theo ga giường chăn mền đi, thuốc muỗi cũng phải mang theo…..”
“Tiểu Lý Nhi.”
“Hả?”
Hạ Nam Chi có hai tháng trời rảnh rỗi lại trở thành ‘nạn nhân chịu thiệt lớn nhất’ trong vụ scandal này.
Mà Tạ Thầm Ngạn cũng trời xui đất khiến trở thành người được lợi lớn nhất.
Lúc trước còn nói bỏ ra sáu chục triệu đổi lại sáu mươi ngày kiêng khem cấm cục.
Bây giờ rõ ràng là có được hai tháng chung chăn chung gối với cô.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Thầm Ngạn thẳng thừng từ chối bất cứ lịch trình công tác nào, thậm chí một số trường hợp quan trọng không thể không lấy thân phận nhà họ Tạ xuất hiện trước ống kính truyền thông, anh sẽ bắt Tạ Thầm Thời đang ăn chơi trác táng tới, tỉ mỉ trang điểm cho anh ấy, để Lam Anh đưa ra nước ngoài làm đài tượng niệm sống hình người.
Người muốn hẹn anh ra ngoài tụ tập cũng không phải chuyện dễ dàng.
So với Tạ Thầm Ngạn đúng giờ quay về biệt thự Tư Nam tìm cô, Ôn Kiến Từ lại là một thái cực khác, ai gọi cũng ra ngoài uống say mèm.
Có tin đồn.
Người vợ đẹp như tiên nữ từ nhỏ được nuôi trong nhung gấm lụa là của Tạ Thầm Ngạn đã giấu tình nhân của Ôn Kiến Từ đi.
Về chuyện này.
Hạ Nam Chi lười biếng nằm trên sô pha nhổ vỏ nho, từ xa xem thường Ôn Kiến Từ, sau đó, lại cầm điện thoại di động hỏi quý công tử nhà họ Tạ vất vả kiếm tiền nuôi cá nhỏ ở công ty bữa trưa ăn món gì.
Mấy giây sau.
Tạ Thầm Ngạn trả lời: “Hôm nay anh ăn cơm công sở, đuôi cá hấp, đuôi cá om, còn có…..”