Cô thẫn thờ nhìn cành mai, mãi tới khi hơi nước làm nhòa tầm mắt mới nhác thấy bóng dáng cao ngất của Tạ Thầm Ngạn vội vàng đi tới bên này.
Dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ anh chỉ mặc một chiếc sơ mi và quần tây mỏng manh, không còn gọn gàng chỉn chu như mọi ngày, thoạt nhìn như thể cả đêm không ngủ vậy. Tuyết rơi trên đầu vai anh đã tan, cả người anh cứ như mang theo một trời sương lạnh.
Mắt thấy hai người gần trong gang tấc.
Bỗng Hạ Nam Chi như bị điểm huyệt, sau đó mới phản ứng lại, bẻ một cành lục ngạc mai trước cửa, cầm cành cây chỉ vào anh: “Anh đứng lại đấy, không được tới gần… nghe em nói đã.”
Tạ Thầm Ngạn bình tĩnh đứng lại ngay trước chồi non màu xanh, hoa tuyết tung bay.
Đôi mắt đen như mực của anh phản chiếu ánh sáng, lộ ra tình cảm sâu thẳm. Anh đứng yên như vậy, nhìn cô chăm chú.
Ngón tay Hạ Nam Chi hơi run lên. Cô phải tự cấu mình, cố gắng duy trì lý trí để nói cho rõ mọi chuyện, nhưng ngay cả giọng của cô cũng run rẩy: “Em nói thật mà, anh đừng hiểu lầm em thích Tạ Thầm Thời. Hôm sinh nhật… em đưa bức thư tình cho anh, vẫn luôn là anh.”
Cô đã khóc đến đỏ cả mũi, không muốn rơi nước mắt nữa.
Nhưng vừa thấy Tạ Thầm Ngạn, dù cô cố gắng hết sức để khống chế cảm giác muốn khóc, giọt nước mắt long lanh vẫn cứ trượt xuống. Cô nâng tay lau thật mạnh, đuôi mắt cũng bị cô dụi đỏ cả lên, thấy anh muốn tới gần thì luống cuống trốn ra sau cửa: “Đã bảo anh không được đến gần mà.”
Bây giờ đã vào khoảng bảy giờ, may là người ở nhà tổ cũng thức thời, không đi tới bên này.
Hạ Nam Chi dựa sát tấm lưng mảnh khảnh lên cửa, dùng cả nửa buổi chỉ để ấp úng lắp bắp giải thích cho anh nguyên nhân vì sao lại viết nhầm chữ Ngạn trong câu “em yêu Tạ Thầm Ngạn” thành chữ Thời.
Giọng nói mềm mại hơi khàn vì khóc của cô gái vang lên giữa trời tuyết rơi, câu em yêu Tạ Thầm Ngạn rõ ràng đến kỳ lạ.
“Nam Chi.”
Ánh mắt Tạ Thầm Ngạn vô cùng sâu lắng, anh nhìn chằm chằm vào cô gái đang trốn ở khoảng tối sau cánh cửa, bàn tay lạnh băng đến tê dại muốn duỗi đến gần, nhỏ giọng nói: “Để anh ôm em một lát.”
Hạ Nam Chi ngước gương mặt rưng rưng nước mắt lên nhìn anh: “Anh tin lời em nói à?”
“Ừ.”
“Người em thích không phải Tạ Thầm Thời.”
Khoảnh khắc cô nhấn mạnh thêm một lần, toàn thân Tạ Thầm Ngạn như cứng đờ tại chỗ, không dám manh động, tình cảm tràn trề từ lồng ng.ực dâng lên tận yết hầu, chỉ mong có thể ôm cô vào lòng thật chặt, lại sợ quá mạnh bạo sẽ dọa cô sợ hãi.
Gió tuyết lạnh lẽo thổi lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay lạnh như đóng băng của anh, thật lâu sau, anh mới từ tốn đi tới trước mặt cô.
Tạ Thầm Ngạn thấy Hạ Nam Chi không trốn ra sau cửa nữa thì hé đôi môi mỏng, giọng nói ẩn giấu chút cảm xúc mà anh đang cố đè nén: “Em không làm gì sai cả, không cần tự trách. Là anh ngu ngốc, ghen tuông, đánh mất lý trí và sức phán đoán nên mới trách lầm em lâu như vậy.”
Lá thư tình bị anh khóa sâu xong két sắt không thấy ánh mặt trời chính là tình yêu say đắm cả thời thanh xuân của cô. Kết quả, nó lại bị anh hiểu lầm, khiến hai người rơi vào cục diện chờ đợi và chiến tranh lạnh lâu như vậy.
Tạ Thầm Ngạn cúi đầu, luồng hơi thở nóng hổi phả lên hàng mi cô: “Suýt nữa anh đã đánh mất em.”
“Đừng nói như vậy.” Hạ Nam Chi ngước đôi mắt đẫm lệ lên, nương theo ánh sáng cẩn thận quan sát Tạ Thầm Ngạn. Đường nét gương mặt anh tuấn tú theo kiểu tinh tế, lúc bình thường có vẻ trầm tĩnh và bướng bỉnh, không hề sắc sảo hay phóng túng như Tạ Thầm Thời. Cô nghĩ mãi không hiểu vì sao lại có người nhầm hai anh em sinh đôi này với nhau, rõ ràng là rất dễ phân biệt.
Cô chớp chớp hàng mi cong vút của mình, muốn khắc sâu hình bóng người này vào đáy lòng.
Cùng lúc đó, Tạ Thầm Ngạn cũng đang nhìn cô chăm chú, không rời mắt mảy may. Gương mặt anh ngày càng kề cận, nhẹ nhàng m.ơn trớn đôi môi lành lạnh của cô, giọng nói khàn khàn lặp đi lặp lại một câu: “Nam Chi, cảm ơn em đã không vứt bỏ anh.”
…
Nhiệt độ trong phòng khiến cơ thể nhanh chóng ấm trở lại, cửa bị khóa trái.
Tạ Thầm Ngạn đặt Hạ Nam Chi lên giường hôn lấy hôn để, hơi thở nóng bỏng không ngừng lướt qua vành tai, gáy, cổ…
Trái tim Hạ Nam Chi cũng dần nóng lên, muốn nói gì đó lại vô thức cắn môi. Không hiểu sao, bỗng nhiên cô cảm thấy rất căng thẳng. Ngẫm lại thì đây cũng không phải lần đầu tiên, cô run tay cởi bỏ cúc áo sơ mi lạnh lẽo của anh. Dần dần, đường cong cơ thể đẹp đẽ của anh lộ ra toàn bộ, làn da trơn lạnh, trắng nõn như ngọc, chỉ cần hơi cọ xát là sẽ lưu lại dấu vết rõ ràng.
Cô chợt rùng mình, ngay khi Tạ Thầm Ngạn nặng nề hôn lên…
Đầu ngón tay của cô chạm đến một nơi bầm tím, sau đó lại nhìn thấy chỗ eo của anh cũng có vết thương mới, lên trên một chút cũng có. Nhưng cô chưa kịp nhìn kỹ, đôi mắt xinh đẹp đang trợn tròn đã bị Tạ Thầm Ngạn che kín.
“Em thấy cả rồi.”
Giờ mới che thì có tác dụng gì?
Chẳng lẽ anh mặc bộ quần áo nhăn nhúm này trên người được mãi hay sao? Hạ Nam Chi không chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, nén lệ hỏi khẽ: “Anh đánh nhau với Tạ Thầm Thời à?”
Tạ Thầm Ngạn không phủ nhận: “Nó cướp thư tình của anh.”
Hạ Nam Chi không ngờ một bức thư tình hiểu lầm lại suýt gây ra một vụ án mạng trong nhà họ Tạ. Cô còn xót vì anh bị thương nữa, nên lập tức muốn đứng dậy: “Em đi tìm thuốc bôi ngoài da cho anh.”
Đến lúc này rồi, dù Tạ Thầm Ngạn có gãy tay cũng không để cô thoát đi, anh lập tức đè người trở lại giường.
Anh thuận thế kéo lớp màn lụa trắng như sương ở mép giường xuống, chắn ánh sáng bên ngoài.
Dường như hôn thế nào cũng không đủ, Hạ Nam Chi nhìn anh cố chấp hôn cô, mồ hôi chảy dọc từ cổ xuống ngực, rõ ràng nhiệt độ không khí không quá nóng nhưng anh lại đổ mồ hôi rất nhiều, cánh tay căng cứng cơ bắp ôm lấy cơ thể được bọc trong chăn của cô, đường nét gương mặt cũng căng chặt, không chút lơi lỏng.
Hạ Nam Chi hỏi anh, cởi hết ra rồi, sao còn phải ôm nhau cách một cái chăn.
Tạ Thầm Ngạn khựng lại nửa giây, lại nói nếu không làm thế, cái ôm của anh sẽ làm cô đau.
Tim cô lập tức mềm nhũn ra.
Chờ đến khi tâm trạng kịch liệt của cả hai đều hòa hoãn tương đối, toàn thân Hạ Nam Chi cũng bị nhiệt độ cơ thể anh lây lan triệt để, mái tóc đen ẩm ướt tán loạn, dính lên cần cổ trắng nõn. Khi ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn giúp cô gạt tóc ra, cô cũng thuận thế nắm tay anh: “Chúng ta thương lượng một chuyện trước, sau đó anh nghỉ ngơi đi.”
Cô không cần hỏi cũng đoán ra được, Tạ Thầm Ngạn suy sụp và bừa bộn đến thế này chắc chắn là vì lúc ở nhà họ Tạ anh không ngủ được chút nào.
Cô muốn để anh ngủ, nhưng lại sợ chồng chất quá nhiều tâm sự trong lòng, chốc lát sẽ quên mất.
Hạ Nam Chi nhìn anh bằng đôi mắt long lanh gợn sóng, môi đỏ mọng khẽ hỏi: “Anh nhốt em ở biệt thự Tư Nam là vì ghen với Tạ Thầm Thời?”
Nhắc tới người này, nửa gương mặt chìm trong bóng tối của Tạ Thầm Ngạn không mấy dễ nhìn. Anh thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, thậm chí trong đôi mắt còn cất giấu lòng chiếm hữu mãnh liệt.
Hạ Nam Chi chỉ đành vội vàng an ủi anh trước. Cô nâng cánh tay trắng như tuyết vòng lấy cổ anh, không ngừng hôn lên: “Tối đến anh đi đắp người tuyết với em được không? Đắp hai con, một con là anh, một con là em. Đắp luôn trong sân nhà họ Hạ đi, ai cũng nhìn thấy.”
Tạ Thầm Ngạn vòng tay ôm chặt lấy phần eo mảnh mai của cô, giọng nói bị đè nén đến mức khàn đi: “Đêm ấy anh đi công tác về sớm, còn mua hoa hồng, muốn chờ em xong tiệc mừng công sẽ tặng cho em một niềm vui bất ngờ.”
Hạ Nam Chi kinh ngạc nửa giây, cố gắng kìm nén cảm giác áy náy và đau lòng, cô dán trán lên lồng ng.ực tr.ần trụi của anh, hàng mi hơi rũ xuóng chua xót đến khó chịu: “Lúc em về đến biệt thự thì anh cứ hậm hực bức bối, lên giường còn đối xử với em như thế. Em bị anh chọc cho tức chết rồi, sao không chịu nói cho em sớm một tí!”
Nếu cô biết Tạ Thầm Ngạn về sớm vì muốn cho mình niềm vui bất ngờ.
Thì cô chắc chắn sẽ không chạy đi tìm Tạ Thầm Thời, đua xe tốc độ cao giữa đêm tuyết lớn.
Tạ Thầm Ngạn mỉm cười, tiếng thì thầm kề sát sau tai cô: “Có nói thì cũng sẽ nhốt em vài ngày.”
Hạ Nam Chi chớp chớp mắt: “Hả?”
“Anh không chịu được khi thấy em đứng cạnh nó.”
Chỉ cần cơn ghen tuông khó lòng đè nén kia chưa trôi qua thì anh không thể bình thường nổi. Anh chỉ muốn chiếm lấy hết thảy của Hạ Nam Chi bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Đây là bệnh, mà bệnh quá lâu rồi nên không còn thuốc chữa.
…
Tạ Thầm Ngạn ngủ say trên chiếc giường mềm mại thơm tho của cô, hàng mi dày đen như lông quạ nhắm nghiền lại. Hạ Nam Chi sợ ánh sáng làm phiền đến anh, nên dù có nhấc tấm màn màu trắng lạnh lên cũng lập tức buông xuống ngay.
Cô bước vào phòng tắm, dùng nước ấm vò ướt khăn mặt rồi lau một lượt từ mặt xuống cánh tay đặt bên ngoài chăn của anh, lướt qua xương cổ tay, xuống dưới nữa chính là nốt ruồi đỏ cực kỳ tươi đẹp trên hổ khẩu, ánh mắt cô hơi khựng lại.
Hạ Nam Chi ngừng thở, đôi môi mềm mại hôn nhẹ lên vị trí kia.
Hai mươi phút sau.
Người làm bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, nghe lệnh xong thì tìm cho cô một bình thủy tinh màu hổ phách, loáng thoáng tản ra mùi thuốc, không quá nồng. Hạ Nam Chi đưa chóp mũi thanh tú tới gần ngửi thử, sau đó đưa quần áo tây trang Tạ Thầm Ngạn vừa cởi ra ngoài qua cánh cửa nửa mở: “Cầm đi giặt giúp tôi, lát nữa anh ấy dậy sẽ mặc lại.”
Người làm lặng yên gật đầu.
Chờ tiếng bước chân đi xa, Hạ Nam Chi cầm bình thủy tinh quay về cạnh mép giường, động tác nhẹ nhàng xốc chiếc chăn ấm áp lên, dùng đầu ngón tay chấm nước thuốc, kiên nhẫn xoa, nắn vết bầm tím trên ngực và eo bụng của Tạ Thầm Ngạn, chờ khi da thịt có nhiệt độ mới chuyển sang vị trí khác.
Lúc cô cảm thấy đã ổn thỏa, ngồi ngẩn ngơ ngắm gương mặt tuấn tú an tĩnh khi ngủ của anh thì ngoài cửa lại có tiếng người làm vang lên.
Hạ Nam Chi sợ đánh thức Tạ Thầm Ngạn, lập tức chui khỏi lớp màn màu trắng, còn không kịp đi giày, để trần đôi chân trắng muốt chạy tới mở cửa.
“Cô chủ, thứ này ở trong túi quần tây vừa nãy ạ.”
Người làm chậm rãi nâng khay gỗ trầm đến trước mắt cô.
Ánh nắng lung linh chiếu dọc hành lang kéo dài về phía bên này, Hạ Nam Chi cụp mắt, nhìn thấy rõ ràng một con Stitch màu xanh lam và phong thư tình được gấp cẩn thận kia.
Năm cô mười ba tuổi đã sớm có mối tình đầu, khi cô tặng những thứ này, đáy lòng tràn đầy mong mỏi Tạ Thầm Ngạn sẽ phát hiện bí mật nho nhỏ giấu trong con thú bông này, cũng hơi thấp thỏm.
Sau đó hình như anh không phát hiện ra, Hạ Nam Chi hụt hẫng mất mấy ngày, nhưng rồi cũng quên mất. Cô ngẩn người thật lâu mới nâng tay lên, nắm chặt chú Stitch xanh lam giữa những ngón tay trắng muốt.
Lần này không còn ai tới quấy rầy nữa.
Cô nhẹ nhàng đặt cả hai món đồ lên cạnh gối đầu, bản thân cũng vén một góc chăn lên, ôm lấy Tạ Thầm Ngạn rồi tiến vào giấc ngủ.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn phả vào trước ngực.
Tạ Thầm Ngạn không nhúc nhích, thong thả mở đôi mắt đen như mực ra, thấy cô chủ động nằm sáp vào mình thì đầu ngón tay hơi nắm chặt nóng lên, hô hấp cũng vậy. Đây không phải cảnh trong mơ hư vô mờ mịt mà anh mơ suốt gần một năm ở nước ngoài kia, đây là thật. Cách lớp áo len mềm mại, tiếng tim đập của cô kề sát lồng ng.ực anh.
Dần dần, cũng không phân biệt được nhịp tim của ai càng nhanh hơn.
Có lẽ là anh.
Tạ Thầm Ngạn nâng ngón tay lên, lặng lẽ trượt theo đường viền gương mặt cô miêu tả lại, lúc này anh giống như đạt được thứ mình yêu quý vậy. Đàn ông nhà họ Tạ đúng là giống lời đồn ở bên ngoài, có bệnh di truyền trên phương diện tinh thần. Từ nhỏ anh đã không thấy buồn hay vui với bất cứ thứ gì, sự đồng cảm cũng thấp đến mức gần như không có. Thậm chí ngay cả thân phận người thừa kế tương lai nhà họ Tạ này, ở trong mắt anh chẳng qua cũng chỉ là trách nhiệm cần gánh vác khi sinh ra trong gia đình này mà thôi.
Duy chỉ có Hạ Nam Chi.
Cô gái luôn thích mặc màu đỏ khi ở nhà này tựa như một đường nét sâu đậm hằn vào thế giới chỉ có hai màu trắng đen của anh, trong lúc anh không nhận ra đã chiếm lấy tình cảm cố chấp của anh. Ban đầu cô rất ồn ào, suốt ngày cầm mấy hộp tiền xu không đáng mấy đồng tung tăng khắp nơi. Nhưng cô đã quên châm ngôn từ cổ chí kim, chính là ‘tiền tài không nên lộ ra ngoài’. Bởi thế, mới mấy ngày đã bị Tạ Thầm Thời cố ý lấy đi.
Hạ Nam Chi không tìm thấy người trộm tiền xu, lại tìm anh bắt đền, thiếu một đồng thì cô sẽ lấy một viên đá quý.
Lúc đầu, Tạ Thầm Ngạn còn dành ra chút tinh thần ứng phó với cô, chỉ vì cô là con gái một của thầy anh, đã thế còn rất biết khóc, trời sinh giỏi diễn kịch. Lúc cô nức nở thút thít, phạm vi tám trăm dặm đều biết đôi song sinh nhà họ Tạ bắt nạt cành vàng lá ngọc nhà họ Hạ.
Về lâu về dài.
Tạ Thầm Ngạn bị cô chọc phiền riết cũng thành thói quen, mỗi lần đến nhà họ Hạ đều bỏ sẵn vài viên đá quý trong túi.
Thời gian dài hơn nữa, anh trưởng thành, bước vào tuổi thiếu niên, mà từ gương mặt còn non nớt của cô cũng đã có thể nhìn ra cô của sau này là một người đẹp sắc nước hương trời. Từ lúc cô còn nhỏ đã biết điều này, thế nên cực kỳ quý trọng vẻ ngoài của mình.
Chỉ cần nắng hơi gắt một chút, cô sẽ cầm dưỡng da trẻ em ra thoa, cười tủm tỉm trốn vào lòng anh, nắm ống tay áo anh lên che trên đầu.
Cơ thể bé con mềm mại vô cùng, còn rất thơm.
Ký ức khắc sâu.
Mà Tạ Thầm Ngạn bắt đầu tham lam và cố chấp với cô bé từ năm mười sáu tuổi.
Anh theo bố ra ngoài học kinh doanh, dùng giá thấp gấp ba lần giá thị trường để mua một công ty vừa lên sàn chứng khoán, được bố thưởng cho một cây bút máy.
Từ khi ra đời Tạ Thầm Thời đã thích tranh giành tình cảm, chạy tới như chó ngửi thấy mùi xương, cực kỳ vô lý, ồn ào đòi bẻ bút máy làm đôi, bởi vì tháng trước người này cũng thu mua một công ty, cũng muốn bố khen.
Không cần thưởng thứ gì khác, chỉ muốn thứ được thưởng cho Tạ Thầm Ngạn.
Phần lớn thời gian, Tạ Thầm Ngạn đều lạnh lùng nhường cho anh ấy, nhưng lần này không biết thế nào lại không muốn nhường.
Trời đổ tuyết lớn.
Anh bỗng nổi cơn tam bành, đánh Tạ Thầm Thời chảy cả máu mũi, thậm chí ngón áp út cũng gãy xương, giọng nói trầm thấp hòa vào bóng đêm, anh lạnh lùng nói: “Em muốn thì ôm luôn cái cơ nghiệp trăm năm nhà họ Tạ đi. Sau này là của em cả.”
Khi đó Tạ Thầm Ngạn còn thiếu niên khí phách, không biết giấu giếm gai nhọn sắc bén toàn thân.
Anh làm ra một việc mà ngay cả nếu bố anh biết cũng không dám tin, đó là bỏ nhà đi trốn, không cầm theo bất cứ thứ gì. Mùa đông khắc nghiệt nhưng anh chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây, sạch sẽ bước ra khỏi nhà họ Tạ.
Trên đường, Tạ Thầm Ngạn lấy di động ra đặt vé máy bay, anh lên kế hoạch đến đoàn phim thăm mẹ đang quay phim trước, sau đó check in rời khỏi Tứ Thành.
Nhưng anh không biết mình đã đi được bao lâu, lại nghe thấy tiếng phanh xe ngay sau lưng.
Giữa bóng đêm lạnh lẽo dày đặc, Tạ Thầm Ngạn quay đầu, hơi ngước đôi mắt đen đặc lạnh lùng lên, thấy Hạ Nam Chi trong chiếc váy bông xù xù, gương mặt trong trẻo như tuyết, chân cao chân thấp chạy về phía anh.
Giọng nói trong trẻo của cô trộn lẫn tiếng thở hổn hển, chưa nói hết câu đã nắm chặt cổ tay lạnh như băng của anh, như là sợ anh biến mất tại chỗ, đầu ngón tay rất mềm: “Tạ Thầm Ngạn, may mà tìm được anh… Trời tuyết lớn thế này, anh lạc đường đấy à? Anh lạnh không? Nào, đi theo em, lên xe về nhà với em.”
….
Hạ Nam Chi bị từng chiếc hôn nối liền không dứt hai bên gò má chọc cho tỉnh giấc.
Đôi mi cong vút của cô còn chưa mở ra hẳn, môi đã cong lên trước: “Mấy giờ rồi?”
Tạ Thầm Ngạn nói nhỏ: “Mười một giờ đúng.”
Thế sắp đến giờ ăn rồi.
Hạ Nam Chi khẽ ngửi hơi thở nóng bóng của anh: “Hôm nay ăn gà san hô bông tuyết, lâu rồi anh không ăn đồ em nấu đúng không?”
Nói xong, cô mượn lực đứng dậy, chiếc chăn trượt khỏi đầu vai trắng mịn rơi xuống giữa lưng, coi như trần truồ.ng đối diện với anh. Mà giờ phút này, cô tuân theo suy nghĩ chân thật nhất trong lòng, cô thích ở cùng anh thế này, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của nhau qua lớp da thịt: “… Tranh thủ trước khi ăn, mình đi đắp người tuyết đã.”
Tạ Thầm Ngạn nhìn chằm chằm dáng vẻ biếng nhác vừa tỉnh ngủ của cô, môi mỏng khẽ phát ra giọng nói trầm thấp: “Được.”
Quần áo đã được người làm giặt sạch sẽ, sấy khô, xếp chỉnh tề và đưa tới từ lâu.
Hạ Nam Chi dẫn anh vào phòng tắm của mình, nhìn cách bài trí cũng thấy hệt như khuê phòng của thiếu nữ chưa gả chồng. Hai người cùng vào bồn tắm tròn lớn tắm rửa, dù hôn đến thế nào cũng chỉ là dịu dàng vuốt ve, mơ.n trớn lẫn nhau, không làm thật.
Nơi này là nhà họ Hạ, dù người lớn trong nhà ngầm đồng ý hai người chung sống một phòng cũng không thể hành động gì quá đáng.
Tạ Thầm Ngạn còn chưa vã đến thế. Khi anh nói suy nghĩ trong đầu mình ra… Hạ Nam Chi còn chưa kịp cảm động, anh đã chậm rãi bổ sung một câu:
“Anh muốn đưa em về biệt thự Tư Nam, làm đến sáng đêm lẫn lộn.”
Nửa phút sau.
Trong bồn tắm rộng lớn, Hạ Nam Chi trở mặt, vô tình đạp anh một cái, sau đó nhanh chóng tới phòng quần áo mặc đồ. Bên ngoài trời lạnh, cô lấy thêm khăn quàng cổ dày cộp, bọc mình thật chặt, sau đó nhìn Tạ Thầm Ngạn cũng đã ăn mặc chỉnh tề qua gương. Bộ quần áo màu đen với chất vải cao cấp tôn lên cơ thể cao ngất của anh, người này mới ngủ vài tiếng đã khôi phục lại phong thái cao ngạo không nhiễm chút bụi trần.
….
Hôm nay Hạ Tư Phạm phá lệ không tới công ty, tùy tiện bắt lấy một người làm đi ngang qua rồi hỏi: “Nam Chi đang làm gì?”
Cứ mười phút trôi qua lại hỏi một lần.
Người làm này chính là người bị anh ta hỏi từ mười phút trước. Cô ấy cung kính đứng bên cạnh, đáp lời: “Cô chủ và chồng tương lai của cô ấy đang đắp người tuyết trong sân ạ.”
Sau vài giây yên tĩnh, Hạ Tư Phạm sửa sang lại ống tay áo không một nếp nhăn của mình, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừ.”
Anh ta nhàn nhã đi ngang qua sân trước, đứng thật xa đã thấy cô em gái ngốc nghếch nhưng xinh xắn quá mức bình thường của mình ngồi xổm trên nền tuyết, đôi tay trắng trẻo đang vẽ gương mặt tươi cười hạnh phúc cho hai người tuyết nắm tay nhau.
Còn Tạ Thầm Ngạn thì đứng cạnh đó, ống tay áo trước nay luôn cài nghiêm cẩn giờ lại thả lỏng, lộ ra nửa đoạn cổ tay thon dài trắng lạnh, thỉnh thoảng nghe lệnh cô em gái của mình đưa cành cây gì đó.
Hạ Nam Chi dùng nhánh cây nhẹ nhàng viết lên người tuyết có một cành mai trên đỉnh đầu: “Hạ Nam Chi mười hai tuổi.”
Tạ Thầm Ngạn hỏi: “Sao lại là mười hai tuổi?”
“Bởi vì mười hai em bắt đầu thương thầm anh.” Hạ Nam Chi ngồi trên nền tuyết, gương mặt bị nắng chiếu hơi đỏ lên, lấy con Stitch màu xanh lam trong túi áo ra, nhẹ nhàng ấn lên mũi nó ngay trước mặt anh.
“I Love You.”
Sau một hồi yên tĩnh.
Tạ Thầm Ngạn rút nhánh cây khỏi lòng bàn tay trắng mềm của cô, viết lên người tuyết còn lại:
“Tạ Thầm Ngạn mười sáu tuổi.”
Thấy đôi mắt trong suốt của Hạ Nam Chi nhìn mình chằm chằm, anh không dừng tay, bàn tay thon dài nhẹ nhàng lại dứt khoát viết ngay xuống bên dưới:
“I Love You More!”
(Anh còn yêu em hơn)