Poirot nhìn tôi với vẻ hơi ngạc nhiên.
Tôi vừa thở hổn hển vừa nói: “Vì ông bảo anh ta là hành vi phạm tội của anh ta chẳng có tinh thần thể thao chút nào”.
“Đúng thế mà. Thật kinh tởm - không phải vì anh ta giết anh trai mình - mà là dã tâm đưa một người đàn ông không may vào chỗ chết. Bắt được một con cáo, nhốt vào trong chuồng báo, không cho nó chạy tháo! Đó không phải là thể thao!”
Megan Barnard thở dài.
“Không thể tin được, thật không thể tin nổi. Đó là sự thật sao?”
“Đúng thế cô gái ạ. Ác mộng đã qua rồi”.
Cô gái nhìn ông, mặt cô ửng hồng.
Poirot quay sang Fraser.
“Bấy lâu nay, cô Megan cứ bị ám ảnh và lo sợ rằng anh chính là người gây ra vụ án thứ hai”.
Donald Fraser lặng lẽ nói:
“Có lần tôi cũng nghĩ thế mà”.
“Vì giấc mơ của anh đúng không?” Ông nhích lại gần chàng trai trẻ và thì thầm vào tai anh ta vẻ bí mật. “Giấc mơ của anh có cách giải thích rất đơn giản. Đó là vì anh nhận ra rằng hình ảnh của cô em mờ dần trong tâm trí anh và thay vào đó là hình ảnh cô chị. Cô Megan đã thay thế em mình trong trái tim anh nhưng vì anh không chịu được ý nghĩ mình thay đổi quá mau nên anh cố gắng dập tắt ý tưởng đó, vùi dập nó đi! Đó là lời giải cho giấc mơ của anh đấy”.
Đôi mắt Fraser nhìn về phía Megan.
“Đừng ngại phải quên đi”, Poirot nhẹ nhàng nói tiếp. “Cô ấy không đáng để anh nhớ. Còn Megan là người phụ nữ hiếm có - một trái tim tuyệt đẹp!”
Đôi mắt Donald Fraser ánh lên rạng ngời.
“Tôi tin ông nói đúng đấy ạ”.
Chúng tôi xúm quanh Poirot để hỏi và làm sáng tỏ những điều chúng tôi chưa rõ.
“Poirot này, những câu hỏi lần trước mà ông hỏi mọi người ấy, chúng có ý nghĩa gì không?”
“Một vài câu chỉ là hỏi đùa thôi. Nhưng tôi khám phá ra được một điều mà tôi muốn biết - đó là Franklin Clarke đã ở Luân Đôn khi lá thư đầu tiên được gửi đi - và tôi cũng muốn xem anh ta phản ứng như thế nào khi tôi hỏi cô Thora câu hỏi đó. Anh ta đã mất cảnh giác. Tôi thấy trong mắt anh ta trào lên sự hận thù và giận dữ”.
Thora Grey nói: “Ông chẳng màng gì đến cảm nhận của tôi cả”.
Poirot lạnh lùng đáp: “Tôi nghĩ cô sẽ không thành thật trả lời tôi, cô gái ạ. Và giờ đây, mong ước thứ hai của cô cũng lại không thành rồi. Franklin Clarke sẽ không được thừa kế tài sản của anh trai đâu”.
Cô ta hất đầu lên.
“Tôi có cần phải nán lại để nghe ông sỉ nhục không chứ?”
“Đương nhiên là không rồi”, Poirot nói và lịch sự mở cửa cho cô ta về.
“Dấu vân tay đó đã móc nối mọi chứng cứ lại với nhau, Poirot nhỉ”, tôi trầm ngâm. “Anh ta hoàn toàn suy sụp khi ông nhắc đến chúng”.
“Ừ, những vân tay đó - có ích thật”.
Ông nói thêm vẻ thận trọng:
“Tôi đưa nó vào để làm ông hài lòng đấy, ông bạn ạ”.
“Poirot”, tôi la lên, “không phải là thật sao?”
Hercule Poirot đáp: “Hoàn toàn không, ông bạn”.
II
Tôi phải kể chuyện ông Alexander Bonaparte Cust ghé thăm chúng tôi vài ngày sau đó. Sau khi đã bắt tay Poirot thật chặt và cố gắng nói thật rõ mà không tài nào nói được lời cảm ơn ông bạn tôi, Cust đứng thẳng người lên và nói: “Ông biết sao không, một tờ báo vừa mới đề nghị trả cho tôi 100 đồng bảng Anh - 100 đồng bảng Anh - để kể cho họ nghe về cuộc đời và tiểu sử của tôi... Tôi... Tôi thật sự không biết phải làm gì”.
Poirot đáp: “Nếu là tôi, tôi sẽ không nhận 100 bảng đâu. Ông phải quyết đoán. Nói với họ giá của ông là 500. Và đừng bán thông tin của ông cho một báo thôi”.
“Ông thật sự nghĩ rằng... tôi có thể...”
“Ông phải biết giờ đây ông là người rất nổi tiếng”, Poirot mỉm cười nói. “Chính xác là người nổi tiếng nhất nước Anh lúc này”.
Ông Cust đứng thẳng người lên chút nữa. Niềm vui hiện lên rạng rỡ trên khuôn mặt.
“Ông biết sao không, tôi nghĩ ông nói đúng! Nổi tiếng! Ở tất cả các báo. Tôi sẽ nghe theo lời ông, ông Poirot ạ. Có tiền thật là dễ chịu... dễ chịu thật đấy. Tôi sẽ làm một chuyến đi nghỉ ngắn ngày... Rồi tôi sẽ mua một món quà cưới thật đẹp để tặng Lily Marbury - cô bé ấy dễ thương lắm - rất là dễ thương, ông Poirot ạ”.
Poirot vỗ vào vai Cust để khích lệ tinh thần ông ta.
“Ừ, đúng thế. Ông phải tận hưởng cuộc sống chứ. À, và có chuyện nhỏ này nữa, tôi nghĩ ông nên đi khám bác sĩ nhãn khoa. Những cơn đau đầu có thể là do ông cần phải thay kính mới”.
“Ông nghĩ lâu nay tôi bị đau đầu là do thế à?”
“Vâng”.
Ông Cust nồng nhiệt bắt tay Poirot.
“Ông là một người vĩ đại, ông Poirot ạ”.
Như thường lệ, Poirot không chối từ lời khen của ai. Ông thậm chí còn không giả vờ tỏ ra khiêm tốn gì cả.
Khi ông Cust oai vệ bước ra về, ông bạn cũ của tôi nhìn tôi cười nói:
“Thế đấy Hastings - chúng ta đã lại đi săn lần nữa, đúng không nào? Thể thao muôn năm”.