Người edit và beta: Cà phê hòa tan
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 34: Kawagebo, bảy.
"Nghe lời tôi nói lúc trước, nếu không," Ngô Côn Phong trừng mắt, "Tôi sẽ khiến cậu ta lạc lối!"
Vị huynh đài này thậm chí còn không hiểu lạc lối là cái gì, vậy mà cũng lấy ra uy hiếp bọn họ được cơ.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy thần trí tên này dường như đã hồ đồ rồi, có thể nghe không lọt tai mấy lời khuyên nhủ nữa.
Cậu ta không nghe lọt thì cũng không sao ha, vấn đề là, người bị cậu ta khống chế trong tay lại là Lâm Nhất.
Lâm Nhất cũng không có phải dễ trêu đâu à.
"Người anh em, cậu bình tĩnh một chút, có chuyện gì cũng từ từ giải quyết ha.
Tụi tôi không có thù cũng, không có oán với cậu mà.
Nếu cậu còn ấm ức thì có thể nói với chúng tôi ha, cậu đừng coi thường đội trưởng của tụi tôi nhé, ổng rất mạnh, nói không chừng còn có thể phong tỏa một mảnh vỡ của mộng cảnh đấy." Giang Tuyết Đào dịu nét mặt, nói với Ngô Côn Phong như vậy.
Ngô Côn Phong nghe xong mới biết cái người đánh tay đôi với mình lúc nãy là đội trưởng của bọn họ.
Nếu chỉ xét mỗi thực lực của anh ta, anh ta có thể còn mạnh hơn cả Vương Thành.
Thật ra, sau khi Ngô Côn Phong dùng thể lực để khống chế Lâm Nhất, cậu ta cũng đã khá hối hận rồi, nhưng bây giờ cậu ta đã phóng lao, chỉ còn nước phải theo lao thôi.
Rõ ràng, cậu ta cũng không muốn làm phản diện, nhưng vì sao tình huống này lại đưa đẩy tới nỗi biến cậu ta trở nên giống hệt mấy kẻ ác nhân thất đức không bằng.
"Uầy.
Lạnh quá."
Ngô Côn Phong vừa đặt tay lên cổ Lâm Nhất đã nghe thấy cậu nhóc phát ra một tiếng tỏ vẻ không thích.
Cậu ta chỉ có thể im lặng dời tay mình sang chỗ khác.
"Tôi chỉ có một yêu cầu như vậy mà thôi, các anh nói đi, đồng ý hay không." Ngô Côn Phong nghiêm túc hỏi.
Cũng không phải là không thể đồng ý với cậu ta, nhưng dù sao cả đội cũng phải biết Ngô Côn Phong quê quán ở đâu, gần chi nhánh nào của họ, bên kia phải phái người đến đâu, nhiêu đó là đủ rồi.
Dù sao thì người duy nhất quen biết cậu ta đã lạc lối trong mộng cảnh từ thuở nào rồi.
"Có thể đồng ý đấy, nhưng cậu cần nói cho chúng tôi thông tin cá nhân của cậu.
Chúng tôi sẽ nhờ người liên lạc với cậu." Trì Thác nói.
Ngô Côn Phong nói trắng ra chỉ là một người trẻ vừa mới đôi mươi, cậu ta sẽ rất cảnh giác với mấy chuyện như vậy.
Muốn cậu ta cho người lạ thông tin cá nhân của mình à, không có cửa đâu.
"Vậy thì như này ha, tụi tôi nói cho cậu tin tức về chi nhánh của tụi tôi, cậu có thể tự mình đi tìm." Trì Thác lùi một bước, nói.
"Tôi không muốn có quan hệ gì với mấy người cả, cái mộng cảnh này mấy anh làm sao được thì làm, giải quyết cho xong cả đi đã." Ngô Côn Phong không đồng ý với lời của Trì Thác.
Tình cảnh rơi vào bế tắc.
Nhưng Giang Tuyết Đào cực kì nhạy bén.
Hắn để ý mỗi một chữ cái Ngô Côn Phong phát ra, suy đoán phát âm vùng miền của từng chữ, sau đó tìm tòi trong bộ não tinh thông nhiều thứ tiếng địa phương của mình, mới dùng tiếng địa phương nói ào ào: "Đằng nớ, rứa mi ở biên giới Tây Nam răng.
Tui chung quê với mi nì, tui với mi cùng quê, có chi từ từ nói, từ từ nói, mần răng?"
A đù? Tất cả mọi người trong "Ánh sáng", ngay cả Ngô Côn Phong cũng đều khiếp sợ nhìn về phía Giang Tuyết Đào.
Trì Thác là một người đến từ phương Bắc, căn bản nghe không hiểu Giang Tuyết Đào vừa mới nói cái gì.
Nhiễm Văn Ninh tuy là người phương Nam, nhưng sống ở phía Đông, cũng nghe không hiểu Giang Tuyết Đào đang nói cái giống gì.
Còn Lâm Nhất, tiếng phổ thông của cậu ta khá đạt tiêu chuẩn, hẳn cũng là người phương Nam.
Ngô Côn Phong càng lúng túng hơn.
Vốn cảnh tượng này có hơi bị nghiêm túc, đang yên đang lành lại tòi ra thêm một vị đồng hương xài giọng địa phương, muốn bao nhiêu kì lạ cũng có bấy nhiêu kì lạ.
Quan trọng hơn nữa là, Giang Tuyết Đào thế mà lại đoán trúng ý, cậu ta đúng thật là người phương đó.
Tình cảnh đã từ trạng thái bế tắc, chuyển thành một tử cục.
Giang Tuyết Đào vừa thấy phản ứng của Ngô Côn Phong đã biết mình nói đúng rồi, bèn nói: "Bọn ta cũng có chi nhánh đi ba bước thấu bên tê.
Tiếc cái mình không chung tỉnh lị nhề.
Hôm nay bọn ta chỉ cần nghe mi bảo sẽ thưa chuyện với chi nhánh gần nớ nhất, bọn ta sẽ thu xếp tất cho mi, bộ rứa mi mần răng?"
Ngô Côn Phong cảm thấy mình sắp khóc, vì sao cậu ta lại đụng trúng đám người này?
Cậu ta gần như đã vò mẻ không sợ nứt, nói: "Chỉ có đám gà nhép mấy anh thôi, tôi căn bản không tin!"
Nhiễm Văn Ninh vừa nghe đã đổ mồ hôi hột, cậu nói tôi gà cũng được, ba cái tên kia đều là trùm cuối cả đấy, cậu cũng xứng nói người ta như vậy?
Giang Tuyết Đào vốn còn đang xài tiếng địa phương làm quen với Ngô Côn Phong, vừa nghe cậu ta nói xong, hắn đã lập tức nói một câu tiếng phổ thông: "Lâm Nhất cậu đừng xúc động."
Mấy người "Ánh sáng" rõ ràng trông thấy khuôn mặt dễ nhìn kia của Lâm Nhất thay đổi.
Lông mày bên phải của cậu ta lúc nghe thấy Ngô Côn Phong mắng bọn họ là gà nhép đã nhếch lên một chút, khiến cả đám người già đầu đều bị dọa toát mồ hôi hột.
Lâm Nhất cũng không để ý đồng đội mình, cậu ta đẩy tay Ngô Côn Phong ra, sau đó xoay người hỏi người kia: "Anh là người tôn sùng sức mạnh sao?"
Ngô Côn Phong mắt đối mắt với đôi con ngươi màu hổ phách kia.
Trong đôi mắt nọ, chỉ có hình ảnh phản chiếu của núi tuyết và trời xanh được nhuộm vàng hệt như đang vào hoàng hôn mà thôi, tuy có mờ mịt, nhưng không có tức giận.
"Tôi..." Ngô Côn Phong trong giây phút đó lại không biết nên nói gì, sau đó, cậu ta xoay người, nhìn về phía núi tuyết.
Lâm Nhất trực tiếp vật cậu ta ngã xuống đất, tốc độ nhanh nhẹn đến nỗi không để cho người ta bất kì thời gian phản ứng nào.
Sau khi Ngô Côn Phong bị vật ngã, cậu ta liền ôm bụng bò dậy, nhưng lại không trông thấy tên nhóc kia đâu.
Bên cạnh cậu ta đột nhiên có một cái bóng đen, cậu ta lập tức theo bản năng mà nhìn lên không trung.
Tên nhóc nọ đã nhảy đến giữa không trung tự bao giờ, khoảng thời gian mà cậu ta bay trên không dài đến đáng sợ.
Lúc Ngô Côn Phong nhìn về phía cậu ta, cậu ta mới trở mình rơi xuống đất, động tác gọn gàng dứt khoát, lưu loát hệt như đang quay phim hành động.
Ngô Côn Phong cảm thấy mình muốn tránh không thoát, nhưng cậu nhóc nọ chỉ nhẹ nhàng rơi xuống phía bên cạnh, thậm chí hoa tuyết xung quanh đều không hề chuyển động.
Trong nháy mắt đó, Ngô Côn Phong cảm thấy cả nhịp thở của mình cũng đều ngừng lại, chỉ có trái tim còn đập bình bịch mà thôi.
Sau đó, mặt băng dưới thân cậu ta đột nhiên răng rắc mà lún xuống đến nửa mét.
Toàn bộ mặt băng lấy Lâm Nhất làm trung tâm, nứt toát ra thành một cái mạng nhện có đường kính khoảng mười mét.
"Anh mạnh hơn Nhiễm Văn Ninh một chút." Cậu nhóc nhìn Ngô Côn Phong, lạnh lùng nói.
Ngô Côn Phong còn nhìn thấy một loại cảm xúc châm chọc trong mắt cậu ta.
Cũng có khá ít người bình thường sẽ học võ.
Đặt tình huống là trong mộng cảnh đặc thù, nếu thật sự muốn động tay động chân, người có thể đánh ra một bộ quyền hoàn chỉnh căn bản đã rất giỏi rồi.
Nhưng cái cậu trước mắt này, Ngô Côn Phong hiểu được, nếu cậu ta mà đánh mình thật, không cần dùng ý thức ngoại thân làm gì, cậu ta đánh tay không cũng sẽ đánh mình đến đi chầu ông Tổ.
Cái đám người này là thần thánh phương nào?
Nhưng nhìn vào biểu cảm của đồng đội cậu nhóc, ngoại trừ cái ông chú râu lởm chởm với tên đội trưởng kia ra, cái người trẻ tuổi còn lại lại hệt như Ngô Côn Phong vậy, cậu ta cũng cực kì kinh ngạc, hệt như mới thấy cậu nhóc động tay động chân lần đầu.
Ngô Côn Phong cảm thấy niềm tin chống đỡ bản thân mình lần đầu tiên bị đả kích.
Cậu ta nhìn về phía vết nứt trên mặt băng, tâm trạng chập chờn rất lớn.
Lúc ấy, Ngô Côn Phong còn chưa vào "Thiên nhãn", cậu ta cũng không hề biết được chuyện có liên quan đến trị số tinh thần lực, nhưng cậu ta cũng hiểu rằng bản thân mình sắp không được rồi.
Mảnh đất đầy tuyết này luôn luôn mang đến cho cậu ta một tâm thái bình tĩnh, là thánh địa ẩn náu khỏi hiện thực của cậu ta.
Cậu ta vào "Kawagebo" lúc chỉ mới học năm thứ hai của cấp ba.
Lúc ấy, mảnh đất trong mộng này thật sự không có ai đặt chân vào, an toàn, yên tĩnh.
Cậu ta còn cảm thấy vui vẻ rất nhiều ngày sau đó, vì cậu ta đã mơ thấy được một vùng đất hoang vu mĩ lệ như thế.
Trong thực tế, Ngô Côn Phong hơi hướng nội.
Tuy vẻ ngoài của cậu ta không hướng nội, như là đứa chuyên môn ra mặt vì bạn thân của mình kiểu kiểu vậy, nhưng trên thực tế thì cậu ta vốn là một tên NEET[1], có thể không động thì tuyệt đối không thèm động, sở thích duy nhất chỉ có game guốc, cũng không có sở trường nào khác đặc biệt cả.
Nếu muốn kể ra thì, cậu ta chỉ am hiểu làm sao để mơ thấy lucid dream.
Từ sau khi mơ đến "Kawagebo", Ngô Côn Phong đều thường thường liên tiếp mơ thấy nó.
Lúc đầu, cậu ta còn cảm thấy chuyện này khá thần kì.
Có lần, sau khi tiến vào trong mộng, sự vật bên trong đột nhiên xảy ra biến động rất lớn.
Tuy bình thường, mộng cảnh này sẽ tự động điều chỉnh, nhưng lần này, toàn bộ bố cục núi tuyết đều thay đổi, trở nên hỗn loạn rất nhiều so với lúc trước.
Đó cũng là lần đầu tiên Ngô Côn Phong tiến vào tầng tiếp theo của mộng cảnh.
Trong cái mộng cảnh đặc thù này, tại một thời điểm vô cùng đặc biệt, trong núi tuyết sẽ có một cái hồ vĩnh viễn không bao giờ đóng băng, nước trong hồ xanh biếc, tựa như một khối đá quý.
Ngô Côn Phong tò mò đến gần nó, cậu ta nghĩ mình sẽ đi được trên mặt hồ, bèn giẫm vào đó, nhưng một giây sau, cậu ta liền chìm nghỉm xuống đáy nước.
"Lạnh quá!" Nhiệt độ lạnh lẽo dưới hồ nước khiến toàn thân cậu ta tê dại.
Thế nhưng, trước mắt cậu ta cũng hoàn toàn không phải là một vùng tối.
Lúc cậu ta chìm càng ngày càng sâu vào trong lòng hồ, đáy hồ dần dần lóe lên một tia sáng.
Mãi đến lúc cậu ta đến gần tia sáng kia, Ngô Côn Phong mới phát hiện ra rằng mình đã trồi lên khỏi mặt nước rồi.
Trên mặt nước là một hang động, thạch nhũ treo trên trần động lấp lánh, chiếu sáng gần như cả không gian.
Dù sao cũng đang ở trong mơ, Ngô Côn Phong cũng đánh bạo, bèn đi quan sát cái hang động này.
Khi cậu ta vuốt lên vách động, cậu ta cảm nhận được một cơn đau nhói.
Lúc này, cậu ta mới phát hiện toàn bộ mặt trong của hang đá này đều kết thành băng, suýt chút nữa đã khiến da ngón tay mình đông lại thành đá.
Cái hang động này rất lớn, rất nhanh thôi, Ngô Côn Phong đã nhận ra rằng mình bị lạc.
Trước đây, cậu ta chưa từng đi qua nơi sâu như vậy.
Thường cậu ta sẽ đi dạo một vòng trên núi rồi xuống núi, cứ như thế thì cậu ta sẽ tỉnh dậy được rồi.
Mãi cho đến khi cậu ta muốn dùng một vài phương pháp để ép buộc bản thân mình tỉnh giấc, cậu ta mới kinh ngạc phát hiện: Vì sao trong mộng của mình nhưng mình lại tỉnh lại không được?
Ngô Côn Phong cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Xung quanh quá yên tĩnh, khiến tư duy của cậu ta cực kì tỉnh táo.
Cái thứ này đã không còn giống với một giấc mơ nữa.
Khịt...!Khịt, phì phì.
Tiếng động kì lạ vang lên như thế, khiến Ngô Côn Phong sợ đến lui cả về phía góc vách đá.
Sau đó, cậu ta đã gặp được con dê đen của "Kawagebo".
Cái con sống trong mộng này lúc mới được sinh ra thật sự trông rất buồn nôn, có cảm giác như thịt với máu trộn chung cả vào một chỗ, sền sệt hệt như nước tương.
Ngô Côn Phong sợ tới bất chấp, chạy khỏi con dê con kia.
Đáng tiếc, xung quanh cậu ta lại có rất nhiều con dê con mới ra đời.
Rất nhanh sau đó, cho dù Ngô Côn Phong có chạy đến nơi nào chăng nữa, cậu ta đều sẽ bắt gặp cái thứ sinh vật sống trong mộng cảnh này.
Lúc mấy con dê nhỏ vây quanh lấy Ngô Côn Phong, mở miệng kêu la be be, nỗi sợ của Ngô Côn Phong đã từ từ chuyển thành một loại cảm giác thoải mái.
Cậu ta thậm chí còn cảm thấy mấy con dê con này có thể nói chuyện cùng mình cơ.
Khi cậu ta đặt hai tay mình lên đầu con dê nhỏ kia, cậu ta chắc chắn đã không thể nào tỉnh lại từ "Kawagebo".
Những con dê nhỏ kia vẫn duy trì tinh thần lực cho cậu ta, lại còn dụ dỗ cậu ta chơi cùng chúng, thậm chí còn giúp đỡ cậu ta tiếp nhận toàn bộ nơi này.
Ngô Côn Phong đi theo đàn dê nhỏ qua lại trong hang động.
Lúc đi đến một chỗ trong ao giữa hang động, cậu ta thấy có một đống thịt mềm được bày tại nơi ấy, cái thứ này có màu sắc như vỏ ốc sên, nhưng lại đang phản xạ ánh sáng, khiến chúng có vài phần nhợt nhạt.
Cậu ta có hơi sợ hãi, nhưng con dê con đã cắn ngón tay cậu ta, giục cậu ta tiếp tục tiến lên, vì vậy, Ngô Côn Phong cũng không nhìn thấy dưới đống thịt mềm đó có năm ngón tay người.
.
Ngôn Tình Hay
Còn xa xa trong núi tuyết, bên bờ hồ phía Đông, lại có một người xuất hiện.
Người nọ chính là Vương Thành.
Khi ấy vừa lúc là mùa đông, anh mặc một cái áo khoác ngoài màu xám trắng, tản bộ dọc theo bờ hồ.
Vương Thành vốn là kẻ khai thác đời thứ tư, chuyên môn đóng quân ở những mảnh vỡ mộng cảnh nguy hiểm.
Thế nhưng, lúc ấy, "Kawagebo" vẫn là một mộng cảnh vô danh, cũng không hề có bất kì người trong nghề nào đặt chân vào đấy.
Vương Thành nhìn về phía những thai nhi của dê đen dưới mặt băng, thấp giọng lẩm bẩm:
"Có người đến, các ngươi rất vui vẻ sao?"
Ngu muội hắc sơn dê.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
[1] NEET: Viết tắt của "Not in Education, Employment, or Training", dịch nghĩa: không học vấn, không việc làm, không đào tạo.
(Nguồn: Wikipedia)
Lời editor:
Bà Cò lúc edit cái truyện này vừa phải nhìn bản raw vừa phải tra tiếng Việt, vừa phải tra tiếng Nga, vừa phải tra tiếng Trung, vừa phải tra tiếng Nhật, vừa phải tra tiếng Pháp tiếng Anh.
Tui người miền Nam nên còn phải bật từ điển với mấy video giọng Huế tra đồng thời, cực khổ như vậy mà người ta bê công sức đổ mồ hôi sôi nước mắt của tui qua mấy kênh truyện khác không thèm ghi credit, rồi mấy người sẽ gặp quả táo tây táo tàu, tui rất, ăng nhăng nhăng..
Danh Sách Chương: