• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhiễm Văn Ninh bị cặp mắt đỏ ngầu kia hù đến không phát ra được tiếng nào, cậu nhảy ra, muốn tách mình khỏi sinh vật này.

Lần này, phía sau của cậu lại xuất hiện không gian trống, toàn bộ mộng cảnh đã quay trở về hình dạng bình thường.

Sau khi Nhiễm Văn Ninh hạ xuống, cậu trông thấy bản thân mình đang đứng trong một hành lang của phòng học.
Cậu làm liều, đẩy cửa lớp học này ra, nhưng toàn bộ lớp học lần này rất bình thường, bàn ghế cũng không biến mất, cũng không có bất kì sinh vật đáng sợ nào.

Đợi chờ rất lâu mà mãi vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra, Nhiễm Văn Ninh đành xoay người ra khỏi căn phòng này.
Sau khi vừa nghiêng người muốn đi sang một nơi khác, cậu chợt trông thấy bên trong cửa thủy tinh của phòng học có một bóng người quen thuộc, người này không phải Trì Thác, mà là chị gái của anh.

Khi tỉnh dậy, chị trông rất đẹp mắt, khuôn mặt chị cũng rất nhẹ nhàng thanh khiết, hơn nữa lúc này chị còn đang đi học, là một nữ sinh cực kì nổi bật, hẳn là một hoa khôi được rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng sau khi Trì Triệt đi vào, chị không trông thấy Nhiễm Văn Ninh.

Chị đi đến bàn học của mình, lục lọi tìm kiếm thứ gì đó, sau đó rút ra một xâu chìa khóa.

Thì ra Trì Triệt quên chìa khóa nên mới quay về lớp học.
Nhiễm Văn Ninh khua khua tay trước mặt chị, nhưng Trì Triệt vẫn không thấy cậu.

Sau khi lấy được chìa khóa, chị ấy dợm bước, muốn đi ra khỏi phòng học.

Nhiễm Văn Ninh chỉ còn nước lập tức đuổi theo chị, gọi với theo: "Chị Trì Thác ơi, chị chờ em với, chờ xíu đi mà."
Lần này, Trì Triệt lại chú ý đến Nhiễm Văn Ninh, chị xoay người lại, cười cười nói ào ào một đoạn tiếng Anh rất dài, nói đến mức Nhiễm Văn Ninh lú cả người luôn.


Gì, sao tự nhiên bắt đầu kiểm tra trình độ nghe tiếng Anh rồi?
Chuyện xảy ra kế tiếp khiến Nhiễm Văn Ninh càng thấy lú hơn, Trì Triệt vòng tay xuống dưới hai cánh tay cậu, sau đó nâng cậu lên cao cao.

Nhiễm Văn Ninh trợn to mắt nhìn Trì Triệt, cảm thấy khó mà tin nổi.

Cậu chai mặt sống lâu như thế rồi, thế mà lần đầu tiên tiếp xúc thân thiết với phái nữ của cậu lại xảy ra trong mộng, tuyệt hơn nữa là cậu còn bị người ta trực tiếp xách lên không trung luôn.
Cuối cùng, Trì Triệt cũng phát ra một từ đơn mà Nhiễm Văn Ninh có thể nghe hiểu.
Cậu bị Trì Triệt bảo là đáng yêu...!Cái chữ này, cái chữ này là đang nói tới cái gì vậy trời??
"Nữ hiệp, chị có thể thả em xuống được không, em còn phải đi tìm thằng đệ của chị nữa." Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cả mặt mình đã bị sự ngượng ngùng nung đến đỏ chót.
Đúng là Nhiễm Văn Ninh được buông ra, nhưng sau đó cậu lại trực tiếp bị Trì Triệt ôm trong vòng tay rồi xách đi.
?????
Trong nháy mắt đó, đầu óc Nhiễm Văn Ninh trống không, cậu thấy tinh thần lực của mình cũng khôi phục tàm tạm rồi, bèn gõ liên tục mấy tiếng tỏ vẻ bức xúc trong đầu: Linh thị cái thứ năng lực kém cỏi vô dụng này! Mắt cá chết! Mắt hạt đậu!
Nhà Trì Triệt cách trường học không xa, chị trực tiếp quay về nhà.

Nhiễm Văn Ninh buông giáp đầu hàng, cậu bị xách đi một đường như vậy, cũng may người qua đường không tỏ vẻ gì kì lạ.
"Trì Thác, nhìn nè, xem chị mang cái gì về cho em này?" Trì Triệt kẹp Nhiễm Văn Ninh trong tay rồi mở cửa, vừa mở cửa, chị ấy vừa dùng tiếng Trung nói với vào với Trì Thác trong phòng.
Gì, hả, lại còn muốn để Trì Thác thấy được mình như này á? Không chịu!
Nhiễm Văn Ninh giãy đành đạch muốn thoát khỏi vòng tay của Trì Triệt, nhưng chị ấy lại nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, muốn cậu giữ im lặng.
Tiêu rồi tiêu rồi...!Mặt Nhiễm Văn Ninh đã đỏ cả lên.
Sau khi cánh cửa ấy được mở ra, Trì Triệt lại nâng Nhiễm Văn Ninh lên cao cao.

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy đỏ cả mặt, không dám nhìn thẳng, chỉ biết trực tiếp nhắm tịt hai mắt lại chờ chết.

Xin lỗi đội trưởng, tôi khiến ông anh mất mặt rồi!
"Chị thả nó ra trước đi." Trì Thác nói.
Nhiễm Văn Ninh rốt cuộc thoát khỏi bể khổ, nhưng sau khi mở mắt ra, cậu thế mà chỉ có thể trông thấy một đôi chân đang xỏ dép, chuyện gì thế này? Vì sao góc nhìn của cậu thấp như thế?
Sau đó, một đôi tay còn lớn hơn cả Trì Triệt lại nâng Nhiễm Văn Ninh lên.

Cuối cùng, tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh mới được đặt ngang hàng với tầm mắt của Trì Thác.
Đây là một Trì Thác thời còn làm học sinh.

Anh không có quầng thâm mắt, ánh mắt cũng không có vẻ lười nhác, khuôn mặt anh đẹp hơn chị gái mình một chút, đúng là một tên có nhan sắc top đầu.

Cái anh Trì Thác này thế mà có thể khiến Nhiễm Văn Ninh nhìn sững cả người ra.
Làm người khai thác đúng thật là rất hao tổn tinh thần ha.
"Sao chị lại nhặt một con mèo con về nhà rồi?" Trì Thác hỏi chị mình như vậy.
Trì Triệt đổi giày, sau đó nói với em mình: "Chị gặp ẻm trong trường học, ẻm kêu chị mãi thôi."
Con mèo con?? Con mèo con!! Linh thị cái thứ năng lực chết bầm này! Mắt cá chết! Mắt hạt đậu!
"Trì Thác! Tôi Nhiễm Văn Ninh nè! Anh tỉnh táo lại đi thôi, chúng ta vẫn còn đang ở trong mộng đấy!" Nhiễm Văn Ninh gọi Trì Thác.
Trì Thác nhíu mày một cái: "Hình như nó không được vui lắm, có phải tại không thích ở đây không, nếu không thì mình đem tặng đi." Vừa dứt lời, anh thả Nhiễm Văn Ninh xuống đất.
Không phải không phải! Không có phải như vậy mà! Nhiễm Văn Ninh lại lập tức ôm chân Trì Thác.
Trì Thác lại nhíu mày một cái nữa: "Tính cách con mèo này quái quái kiểu gì ấy."
Trì Triệt đứng bên cạnh cười muốn khùng, "Ha ha, chị thấy hai đứa bây cũng hợp, em nuôi nó đi."
Nhiễm Văn Ninh kề sát mặt vào tất chân của Trì Thác, khóc không ra nước mắt...!Sao mình không đi qua bên Kim Chanh cho rồi...!Lâm Nhất cái tên khốn kiếp này.
Hai chị em chuẩn bị cát, ổ mèo, đồ ăn cho mèo các kiểu đầy đủ cho Nhiễm Văn Ninh.

Nhiễm Văn Ninh ít nhiều gì cũng là một nhân loại, ép cậu dùng mấy cái thứ này chắc cậu phát điên mất, xài cát mèo khác gì với thả rông nơi công cộng không? Hơn nữa, vì sao cái mộng cảnh này lại dài quá vậy?
"Hai vị, xin hãy tin tôi, để tôi ngồi bàn ăn đi mà!" Nhiễm Văn Ninh khóc lóc kể lể.

Trì Triệt bế Nhiễm Văn Ninh lên, răn dạy: "Em trèo lên bàn ăn là chị nhốt em vào lồng đấy."
"Cho tôi một cơ hội để biểu diễn đi mà! Tôi dùng đũa cho xem này!" Nhiễm Văn Ninh không chịu.
Nhưng dù Nhiễm Văn Ninh có nói cái gì cũng không quan trọng nữa, cậu vẫn phải về lại trên đất.

Màn đêm buông xuống, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy đặc biệt không an tâm, cái mộng cảnh này có mức độ chân thật quá cao, hơn nữa lại còn quá dài.

Trong giấc mộng này, Trì Thác sinh hoạt bình thường giống hệt như người không liên quan, có phải anh ta mất phương hướng rồi hay không?
Cũng không biết bên kia của Lâm Nhất thế nào...
...
Lâm Nhất nằm nhoài sau cánh cửa thủy tinh, nhàm chán nhìn ra phía bên ngoài.

Chuông gió trước cửa vang lên leng keng, cửa tiệm này nghênh đón thêm một vị khách lạ.
"Xin chào, bạn muốn nuôi gì ạ?" Chủ tiệm nhiệt tình bắt chuyện với vị khách nọ.
Đây là một cô gái trẻ nhuộm tóc màu hồng phấn, trang điểm khá nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là đại gia.

Chủ tiệm đề cử cho cô nàng những con mèo đắt giá nhất tiệm, nhưng cô bé này lại không thèm nhìn chúng.

Cô nàng chỉ chăm chú nhìn màn hình điện thoại mình rồi lướt lướt một hồi, cuối cùng dừng lại trước ô cửa của một con mèo mun.
"Tôi muốn con này, xứng đôi với con mèo trắng nhà Trì Triệt lắm, đúng một cặp đen trắng luôn." Cô bé ấy nói như thế.
Chủ tiệm cười hỏi: "Nó chỉ là một con mèo mun bình thường thôi, nếu bạn muốn mèo mun thì giống khác cũng có đấy, bạn muốn xem sơ qua một chút không?"
"Không cần đâu, mấy con kia đều theo kiểu đáng yêu cả, con này ngầu ngầu, trông đúng đối lập với con bên Trì Triệt luôn ấy." Kim Chanh từ chối chủ tiệm.
Bà dì này có mắt thẩm mĩ khá ổn đấy chứ.

Lâm Nhất nhìn Kim Chanh, yên tĩnh nghĩ như thế.
Chủ tiệm hơi tò mò quan sát bức ảnh mèo trắng trong điện thoại cô nàng.

Con mèo kia trắng bóc như tuyết, ngoại hình của nó rất được lòng mấy nữ sinh.

Nếu chỉ xét mỗi mức độ tương phản, con mèo mun trước mắt đúng là rất phù hợp, thân hình nó thon dài, có một đôi mắt màu vàng óng ánh.
Vì vậy, chủ tiệm đeo vòng rồi giao mèo cho Kim Chanh, để cô nàng bế nó về nhà.
Sau khi về nhà, Kim Chanh sợ mèo con không thích nghi được, định xích nó lại một khoảng thời gian rồi mới thả ra.

Nhưng sau khi được thả ra ngoài, con mèo kia lại rất kiêu căng hống hách, nó nhảy lên sô pha, yên tĩnh nằm nhoài trên đó, không kêu cũng không quậy phá.
"Con này lanh ghê, chị đặt tên mày là gì bây giờ nhỉ?" Cô nàng muốn đặt một cái tên cưng cưng nghe tương phản với con mèo nhà Trì Triệt, bèn hỏi Trì Triệt xem mèo bên đó tên gì.
Con mèo bên Trì Triệt tên là Snow, là tuyết.

Từ trái nghĩa với tuyết là cái gì đây nhỉ?
Kim Chanh ngồi trên sô pha rồi suy nghĩ hồi lâu, sau đó chợt nghĩ ra một thứ, bèn nói với con mèo mun nhà mình: "Con bên Trì Triệt là tuyết, mày tên Than đi ha!"
Bốp! Điện thoại di động của Kim Chanh trực tiếp bị con mèo nọ khều rớt xuống đất.

Nhưng Kim Chanh cũng không tức giận, cô nàng chộp điện thoại, nhanh nhẹn gõ tin cho Trì Triệt: Mình nghĩ được một cái tên rất là hay, đi đôi với em nhà cậu được đấy, tên là Than!
Lâm Nhất thật sự chẳng biết nói gì, bà chị gọi là Mực cũng được mà, tại sao cứ nhất định phải gọi là Than? Một bà chị thẳng tính đơn giản như này, chẳng trách vì sao lại là tông đồ của "Lực".
...
Một bên khác, Nhiễm Văn Ninh đang bị Trì Triệt túm lên đùi vuốt lông.

Trì Triệt đột nhiên bật cười ha hả, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.


Nhiễm Văn Ninh đeo lên nét mặt chẳng hiểu ra sao, ngước đầu nhìn Trì Triệt.

Trì Triệt sờ sờ đầu cậu rồi nói: "Tuyết, có một con mèo tên là Than đó."
Ha ha...!Chuyện cười có tốt tới đâu cũng sẽ không khiến trái tim anh đây rung động.
Nhưng tay nghề vuốt mèo của Trì Triệt đúng là rất tốt, Nhiễm Văn Ninh được nựng đến sắp ngủ thiếp đi.

Cũng may Trì Triệt cũng không có quá nhiều kiên nhẫn, chỉ tự mình lướt lướt điện thoại chơi chơi, chơi mãi chơi mãi, cô nàng có hơi buồn ngủ rồi.
Trì Triệt thẳng thắn ôm Nhiễm Văn Ninh, kéo mền trùm người lại: "Hôm nay em ngủ chỗ này của chị đi, chị buồn ngủ quá."
Hả? Trong lúc mơ màng, Nhiễm Văn Ninh loáng thoáng nghe thấy có vụ gì hơi bị nguy hiểm.

Trì Triệt muốn ngủ chung với cậu à?
Gì! Không được! Tuy bây giờ em chỉ là một con mèo con thôi nhưng cái chuyện này cũng không được! Trì Thác tỉnh lại mà biết được vụ này, ổng giết em là cái chắc!
Trì Triệt thấy mèo nhà mình đột nhiên kêu ra tiếng hệt như đã bị hù dọa, sau đó nó vừa kêu vừa chạy ra ngoài, đúng lúc va vào Trì Thác đang đi ngang qua.
"Trì Thác, khép cửa lại giùm chị với." Trì Triệt nói với ra với Trì Thác.

Cô nàng trông thấy con mèo kia rất ngoan ngoãn để Trì Thác bế trên tay, bèn dặn em mình: "Mèo con không muốn ngủ với chị, nó hình như muốn ngủ với em hơn."
Nhiễm Văn Ninh vừa tìm được vị cứu tinh của mình xong đã nghe thấy Trì Triệt quăng thêm một trái lựu đạn.

Vì sao cậu lại phải đi ngủ với Trì Thác rồi? Nhưng mà Trì Thác là người quen, ngủ chung cũng chả sao cả.

Hơn nữa Nhiễm Văn Ninh cũng hơi tò mò, Trì Thác là một người cấp tông đồ, vì sao ở trong cái mộng cảnh này anh ta lại như thế này?
Trì Thác ôm Nhiễm Văn Ninh về phòng mình, thảy cậu vào trong chăn.

Anh ngồi vào bàn học, giải đề, đọc sách, xong xuôi mới nằm lên trên giường.

Anh bế Nhiễm Văn Ninh rồi đặt lên gối, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.
Nhiễm Văn Ninh mở to mắt nhìn Trì Thác, cậu muốn biết sau khi Trì Thác ngủ rồi, cái mộng cảnh này có xảy ra chuyện gì hay không.
Trì Thác nằm bên cạnh luôn cảm thấy ngộ ngộ, hình như có một tầm mắt nào đấy đang nhìn anh chăm chú.

Vừa mở mắt ra, anh đã thấy con mèo con nọ nhìn chằm chằm vào mình với một đôi mắt sáng long lanh có thần.

Trì Thác vươn tay sờ sờ Nhiễm Văn Ninh rồi hỏi:
"Sao em không ngủ mà nhìn anh làm gì?"
"Tôi sợ anh lạc lối."
Sau khi nghe thấy con mèo phát ra một tiếng meo, Trì Thác nghĩ thầm hẳn là nó không nghe hiểu anh vừa hỏi gì.

Anh ôm con mèo vào trong lòng mình, vuốt vuốt lông nó để dỗ nó ngủ.
Nhiễm Văn Ninh lần này bó tay hết cách luôn, tay nghề của Trì Thác còn đỉnh hơn cả Trì Triệt, cậu tạm thời không chống đỡ nổi, thật sự nhắm mắt ngủ thiếp đi..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK