Diêu Tiểu Đông đi tới đi lui, cảm thấy có chỗ nào đó không được tự nhiên, đi qua tiệm ăn, mắt không tự chủ được mà liếc nhìn, ngoài cửa dựng mấy chiếc xe, xe đạp, xe gắn máy, còn có cả một chiếc xe tải nhỏ, xem ra hôm nay tiệm ăn rất bận rộn, không thấy ai ra ngoài, dĩ nhiên cũng không thấy bóng dáng Dương Bắc Kinh.
Mình mới không muốn nhìn thấy anh ấy đâu! Diêu Tiểu Đông bắt đầu thầm oán trách mình, đi kiểu gì mà đi qua đường này rồi! Cô bước nhanh hơn, cúi đầu mà đi vội vã.
Qua đến đầu đường kế tiếp, liền nhìn thấy một khu chợ nhốn nháo, chỗ bán len sợi là ở đầu đông, Diêu Tiểu Đông đi một vòng, tùy ý xem các gian hàng, cầm len sợi lên chọn lựa, thứ len mà cô muốn mua là len dệt từ lông dê, nếu muốn đan khăn choàng cổ, thì dùng len sợi to sẽ không thích hợp vì không đủ mềm mại, loại len lông dê này là lựa chọn tốt nhất, dùng kim đan ra, vừa đẹp lại vừa mềm mại.
Trước tiên, Diêu Tiểu Đông cầm lấy một cuộn len màu vỏ quýt, nắm trong tay thử cảm giác một chút, lại nhìn thấy màu ngà bên cạnh, bèn cầm hai tay so sánh, tưởng tượng xem Tam Tam và Tiểu Tứ dùng màu nào thì đẹp.
Bé gái, thì nên dùng màu tươi sáng đi, Diêu Tiểu Đông quyết định chọn màu vỏ quýt rồi. Cô đặt cuộn màu ngà xuống. Ngay sau đó, một bàn tay to vươn ra ngay bên cạnh, cầm lấy cuộn len cô mới buông xuống, Diêu Tiểu Đông cũng không để ý, bắt đầu thương lượng giá cả với chủ tiệm, rồi bảo họ cân cho cô sáu lạng len màu vỏ quýt.
Chủ quầy vừa cân len cho Diêu Tiểu Đông, vừa cười hỏi người bên cạnh cô: “Cậu trai trẻ, mua len hả? Ưng ý loại nào rồi?”.
"Cháu chỉ xem một chút thôi."
Giọng nói kia nghe quá quen thuộc, Diêu Tiểu Đông vừa quay đầu, đã thấy Dương Bắc Kinh. Dương Bắc Kinh vẫn rũ mắt, dường như tất cả lực chú ý đều đặt hết lên đầu cuộn len, d و đ و l و q و đ cũng không hề nhìn Diêu Tiểu Đông, vậy mà không biết sao, tự dưng Diêu Tiểu Đông thất mất tự nhiên, cúi đầu len lén vặn ngón tay.
"Anh hai Dương... anh cũng mua len hả?"
Dương Bắc Kinh vẫn không ngẩng đầu lên, mà hỏi ngược lại: “Em nói, anh có nên mua hay không?”.
“Anh có mua hay không, em nào biết”. Diêu Tiểu Đông càng nói thì giọng càng nhỏ, mặt bắt đầu đỏ lên. Còn Dương Bắc Kinh kia, đứng bên cạnh cô, cách cô thật gần thật gần, cả người Diêu Tiểu Đông đều không tự nhiên, hình như nhịp tim bắt đầu tăng nhanh thật nhanh.
Chủ quầy đưa len cho Diêu Tiểu Đông, nhận tiền, rồi nhiệt tình giới thiệu hàng với Dương Bắc Kinh: “Cậu trai trẻ, muốn mua len đan cái gì? Đan áo thì cậu mua len sợi to bên này, đan khăn, thì thứ len lông dê này là tốt nhất, ba bốn lạng là đủ đan rồi”.
"Tạm thời khoan mua vậy!" Dương Bắc Kinh cười cười, nói với Diêu Tiểu Đông: “Em mua xong rồi chứ? Đi thôi!”.
"Ừm."
"Vậy. . . . . . Còn đi mua gì khác không?"
"Mua ít thức ăn, Tiểu Tứ nói muốn ăn miến."
Diêu Tiểu Đông đi về phía khu chợ bán thức ăn, Dương Bắc Kinh dĩ nhiên cũng đi theo cô. Người ở chợ thức ăn đông hơn, nhốn nha nhốn nháo, Diêu Tiểu Đông đi cạnh Dương Bắc Kinh, không khỏi có mấy phần ngượng ngùng.
Hai người trẻ tuổi đi chung một chỗ, khiến cho người khác vừa thấy, đã nhìn ra nhiều chỗ không tầm thường.
Phải nói Dương Bắc Kinh, anh đương nhiên là đã quen mặt ở chợ bán thức ăn, mở tiệm ăn, mỗi sáng sớm anh đều đến mua mà, ở chợ rau cũng thế, rất nhiều người nhận ra anh.
"Ô, chú em, thiếu món ăn gì hả?” Có người bán rau nhiệt tình chào hỏi, ngay sau đó, câu chuyện chuyển sang một hướng khác: “Tìm được đối tượng rồi hả? Ôi chao, cô gái này xinh quá, chú đây thật là có phúc đấy!”.
Cứ thế, không riêng gì mặt Diêu Tiểu Đông đỏ bừng bừng, mà ngay cả Dương Bắc Kinh cũng ngượng ngùng theo, mặt đỏ lên, trong lòng ngây ngất, miệng lại muốn vội vàng giải thích.
"Không phải, cô ấy là... Em chỉ theo cô ấy tới mua thức ăn thôi”.
“Không phải hả? Thật không đấy? Tôi nghe bà chị bán đậu hủ nói muốn tìm đối tượng cho chú đấy, nói rằng cô gái ấy chú hẳn đã từng gặp qua, nếu mà không phải, thì để chị ấy giới thiệu cho chú”.
“Không cần không cần, thật sự không cần”. Dương Bắc Kinh vội vàng từ chối, vô cùng căng thẳng, lại nhịn không được mà đưa mắt ngắm trộm Diêu Tiểu Đông, chỉ sợ cô hiểu lầm gì đó. d♪đ♪l。q。đNhưng anh càng mờ ám, thì càng khiến người ta dễ nhìn ra đầu mối.
Một người bán rau khác nói xen vào: “Còn xấu hổ nữa, anh thấy, con trai lớn vậy rội mà còn ngượng ngùng, anh đây mà tìm được đối tượng xinh đẹp như thế, anh nhất định sẽ khoe khoang khắp chợ”.
Một thím bán đậu cạnh đó tiện tay đẩy người bán rau kia, cười nói: “Nhìn mày chọc cho con gái người ta xấu hổ kìa. Tiểu Dương này, đính hôn chưa? Chừng nào làm đám cưới?”.
“Thím, thật sự không phải, còn chưa có...” Da mặt Dương Bắc Kinh cũng mỏng, lại sợ những người này nói xong sẽ khiến Diêu Tiểu Đông tức giận, cũng không biết phải làm sao để họ thôi nói.
“Còn chưa chắc hả? Vậy còn không nhanh nhanh lên, tính để con bé chạy mất à...”.
Không đợi bà nói xong, Dương Bắc Kinh đã quay mặt, Diêu Tiểu Đông xấu hổ đến nỗi phải cúi đầu bước đi vội vã, thức ăn cũng không màng mua.
Dương Bắc Kinh hấp tấp đuổi theo, để lại mấy người bán tức ăn ở đó nói đùa.
“Tiểu Đông, em đừng giận, mấy người bọn họ... Cứ như vậy, bán thức ăn, cũng thích nói thích cười, thích trêu đùa...”.
Diêu Tiểu Đông không lên tiếng, Dương Bắc Kinh sợ cô hiểu lầm, lại vội vàng nói: “Thím bán đậu hũ ấy, thím tùy tiện nói vậy thôi, chứ anh thật sự không biết cô gái nào cả...”.
Diêu Tiểu Đông vẫn không đáp lại, mặt đỏ bừng, chỉ lo cúi đầu bước đi, mãi mới nhớ ra còn chưa mua được miến.
Thôi, để lần sau vậy, lúc này cô chẳng dám quay lại nữa rồi.
Diêu Tiểu Đông theo Dương Bắc Kinh rời khỏi chợ. Hai người cùng im lặng bước đi, giống như đi bộ mới là chuyện cần phải chuyên tâm nhất vào lúc này. Hai người tựa như ăn ý, đi dọc theo con đường đất ít người qua lại, đi được một đoạn đường, rời xa khu chợ huyên náo, liền dừng chân bên ven đường.
“Tiểu Đông, em biết tâm ý của anh rồi, cũng đã qua mấy ngày, vậy em... nghĩ sao?”.
Diêu Tiểu Đông không ngờ Dương Bắc Kinh sẽ hỏi thẳng như thế, trong lúc nhất thời mặt đỏ tim đập, ấp úng không nói nên lời. Cô đương nhiên không biết, mấy lời này Dương Bắc Kinh đã thầm nói trong lòng suốt mấy ngày nay rồi. Giờ mới mượn chuyện trêu đùa lúc này, mà nói ra luôn.
Dương Bắc Kinh thấy cô không nói lời nào, mới hạ quyết tâm, nói: “Tiểu Đông, anh thích em, anh muốn ở cùng một chỗ với em, anh biết anh không có cha mẹ, mọi việc đều phải dựa vào chính mình, cuộc sống cũng khó khăn, anh không có bản lĩnh gì lớn, nhưng anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, nếu em không chê anh, chúng ta... ở cùng một chỗ có được hay không?”.
Trong lòng Diêu Tiểu Đông đập bùm bùm, thật lâu sau mới cúi đầu nói: “Anh hai Dương, tình huống nhà chúng em... chắc anh cũng biết, chuyện của em, còn chưa biết cha em sẽ sắp xếp ra sao, tâm ý của em chưa chắc đã được chấp nhận. Dù cho cha mẹ em có đồng ý gả em ra ngoài, sau lưng em cũng là một trách nhiệm rất lớn”.
“Những thứ đó đều không quan trọng, Tiểu Đông, anh chưa từng gặp qua cha mẹ em, nhưng anh cũng quen thuộc Tam Tam, quen thuộc mấy đứa em nhà em, anh đối đãi với Tam Tam như em gái mình. d♪đ♪l。q。đNếu chúng ta ở cùng một chỗ, giúp em lo cho gia đình cũng là trách nhiệm của anh, anh tin, chỉ cần hai chúng ta thật lòng, thì chuyện gì cũng đều có thể giải quyết”.
Diêu Tiểu Đông đương nhiên cũng thích Dương Bắc Kinh, thế nhưng, chuyện lần trước Diêu Liên Phát chọn rể cho cô khiến cô rất khó xử, nghĩ không ra tương lai rốt cuộc sẽ ra sao. Cô gái mười sáu tuổi này, đã sớm không thể suy xét tâm ý của mình nữa rồi.
Cô như vậy, lại khiến Dương Bắc Kinh đau lòng một hồi, anh nghĩ nghĩ, rồi nói: “Tiểu Đông, chỉ cần lòng em cũng như anh, như vậy là đủ rồi”.
Dương Bắc Kinh đương nhiên biết, nhà họ Diêu chỉ có bốn người con gái. Nếu như không sinh được con trai, thì đại khái sẽ phải giữ lại một người để kén rể về nhà, mà giữ lại, đa số đều là con gái lớn.
Dương Bắc Kinh không phải không nghĩ tới những chuyện này, những ngày qua không gặp Diêu Tiểu Đông, anh đại khái đã nghĩ đến mọi tình huống. Bản thân anh cũng không có nhiều mâu thuẫn đối với chuyện “ở rể”, cha mẹ anh không còn, sẽ không liều mạng phản đối anh ở rể, nhưng ngược lại anh cả của anh, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Những năm này anh cả luôn liều mạng kiếm tiền, cũng chỉ vì muốn hai anh em có cuộc sống tốt, nếu anh ra ngoài ở rể, ước chừng người ngoài sẽ nói, anh trai không biết lo lắng, bản thân thành gia lập nghiệp rồi, lại để em trai ra ngoài ở rể cho người ta, người làm anh không có trách nhiệm.
Nhưng bình tĩnh mà xem xét, thì Dương Bắc Kinh ít nhiều có thể đoán được tính cách điệu bộ của Diêu Liên Phát, nếu như có thể, anh càng muốn kéo Diêu Tiểu Đông ra khỏi ngôi nhà ấy, để cho cô được trải qua những ngày tháng thư thái chân chính.
Thế nên, dù bây giờ Dương Bắc Kinh không nói, anh đồng ý ở rể, nhưng bất luận tương lai có ra sao, anh và Diêu Tiểu Đông đã bên nhau rồi, thì sẽ không bao giờ chia cách nữa.
Dương Bắc Kinh chỉ là một người con trai nông thôn không biết lãng mạn, ngay cả lời tâm tình dễ nghe cũng không thể nói, anh thích Diêu Tiểu Đông, và chính vì cô mà suy nghĩ đến tất cả những điều thực tế nhất.
“Tiểu Đông, nếu hai chúng ta có thể thành đôi, chúng ta nhất định sẽ ở cùng một chỗ, dù cho có chuyện gì ngăn cách, anh cũng tuyệt đối sẽ không tách rời em”.
Trên đường đất thỉnh thoảng lại có người xe đi tới, hai người trẻ tuổi chỉ đứng cách nhau mấy bước. Dương Bắc Kinh nhìn Diêu Tiểu Đông, không thể đến gần cô, chỉ nhìn như vậy thôi, cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
“Đi thôi, bên ngoài lạnh lắm”. Dương Bắc Kinh liếc mắt nhìn một người vừa đi qua, “Tiểu Đông, đến chỗ anh ngồi một lát được không?”.
Diêu Tiểu Đông vội nói: “Em còn phải nhanh nhanh đi về, trong tiệm anh đang bận rộn, anh trai anh cũng ở đấy mà”.
"Vậy, anh tiễn em."
Không thể giải thích được những việc ngốc nghếch mà những người đang yêu có thể làm, Dương Bắc Kinh cứ thế tiễn Diêu Tiểu Đông, hai người đi chậm rãi, cuối cùng cũng tiễn xong sáu dặm đường, đến cửa thôn.
Nhìn bốn phía thấy không có ai đến đây, Dương Bắc Kinh rốt cuộc cũng đến gần cô gái mình thích một chút, nhẹ nhàng kéo tay Diêu Tiểu Đông mà nói: “Nếu lễ mừng năm mới cha mẹ em trở về, anh sẽ tìm bà mai đến nhà em cầu hôn, em nói có được không? Định việc có tiếng có miếng rồi, chúng ta có thể lui tới một cách danh chính ngôn thuận, anh muốn gặp em, cũng có thể đến nhà tìm em”.
“Ai thèm để ý đến anh!”. Diêu Tiểu Đông đỏ mặt chạy mất. Dương Bắc Kinh nhìn Diêu Tiểu Đông chạy xa, bỗng nhiên có cảm giác cả người hăng hái, thật sự muốn hét thật to với đồng ruộng trống trải lạnh lẽo mấy tiếng.
A —— cô ấy đã chấp nhận mình rồi!
Diêu Tiểu Đông về đến nhà, bỗng nhiên bắt đầu hối hận: lúc nãy ở trong chợ, nên mua ít len màu sắc thích hợp, đan áo len cho Dương Bắc Kinh.
Đan áo len cho người con trai mình thích, có lẽ chính là biểu hiện tình yêu đặc sắc nhất của những cô gái thời ấy, một cô gái, phải ôm ấp bao nhiêu tình cảm, mới có thể dùng tốc độ cm mà đi hết ngàn mét len sợi cơ chứ?
Hơn hết, Diêu Tiểu Đông vẫn còn rối rắm với chuyện đan áo len ấy, cho dù nhanh tay đến mấy, thì sợ rằng cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn thành, cô không thể nào lặng lẽ qua mặt ba đứa em mà đan xong được. Nói cho bọn nhỏ biết hả, vậy dường như không phải ý hay cho lắm!