“Em thấy cha như vầy, nếu không tìm cách, ngày tháng về sau không có cách nào vượt qua nổi nữa”.
“Em có thể nghĩ được cách gì? Chị thấy đời này cha sẽ như vậy rồi, em có thể thay đổi suy nghĩ của ông ấy sao?” Diêu Tiểu Cải nói, “Chúng ta đành tự cẩn thận một chút, tận lực nghe theo ông ấy, tránh động đến ông ấy mà tìm mắng”.
“Không có cách thì cũng phải tìm cách mới được!” Diêu Tam Tam nói, “Cũng không thể để ông cứ tiếp tục như thế mãi được”.
“Haiz, mẹ mình thật bất hạnh, cũng không biết tới chừng nào mới thoát khổ!”. Diêu Tiểu Đông than thở.
“Còn không phải trách chính mẹ ư? Chị xem thím hai Lưu đầu thôn kìa, cả đời sinh ba đứa con gái, vậy mà bình thường còn không phải là quản chú hai Lưu đến ngoan ngoãn hay sao? Thím hai Lưu kêu chú ấy đi hướng đông, chú ấy không dám đi về tây; thím hai Lưu kêu chú đánh chó chú không dám đuổi gà”. Diêu Tiểu Cải vừa nói, trong lòng vừa nặng nề với những suy nghĩ. Chị hai đính hôn rồi, Diêu Liên Phát không có con trai, lại muốn bắt rể thì sẽ phải tới phiên cô. Cho nên những ngày gần đây, Diêu Tiểu Cải vẫn luôn lo âu phiền muộn.
“Thím hai Lưu mạnh mẽ đanh đá, chị nhìn mẹ mình như vậy, có chỉ thì mẹ cũng không học được...” Diêu Tam Tam nằm trên gối, vỗ vỗ gối mà nói, “Nhà mình cứ căng thẳng giày vò thế này, sớm muộn gì cũng đến hỏng mất thôi”.
Mấy chị em nhỏ giọng nói chuyện, mệt mỏi rồi, liền dần dần ngủ thiếp đi. Lúc Diêu Tam Tam sắp đi vào giấc ngủ, vẫn còn mơ mơ màng màng nghĩ: nếu muốn Diêu Liên Phát sống yên ổn qua ngày, thì khó lắm à! Trừ phi bạn đổi được đầu óc cho ông…
Mới nói đấy mà đã đến tiết sương giáng, sáng sớm cỏ khô trên ven đường đã bắt đầu xuất hiện sương trắng. Ban đầu mấy chị em nhà họ Diêu vì để bớt việc mà trồng ngô và đậu, khoai lang thì không trồng nhiều lắm vì phải đào đất thành luống phơi khô, vừa khó khăn lại mất sức. Họ trồng không tới một mẫu khoai, chủ yếu là để cho gia đình mình ăn vào mùa đông. Bây giờ đậu và ngô đều đã thu hoạch cất vào nhà, khoai lang mới bắt đầu thu. Vì không nhiều lắm nên thu hoạch khá nhanh.
Trương Hồng Cúc vừa ra tháng, thân thể cũng tốt lên chút ít, liền đi theo ra đồng đào khoai. Ấy vậy mà lúc thu hoạch khoai, cũng không biết Diêu Liên Phát có chỗ nào không vừa lòng mà mắng Trương Hồng Cúc tại ruộng khoai, Trương Hồng Cúc mới khóc lóc đáp lại mấy câu, Diêu Liên Phát đã nhảy dựng lên, tiện tay nhặt khoai lang lên chọi vào người Trương Hồng Cúc.
“Con mẹ mày, tao cho mày mạnh miệng này! Tao cho mày tìm đường chết này!”.
Diêu Liên Phát quật khoai liên tiếp, một củ khoai lang to vừa vặn đập trúng đầu Trương Hồng Cúc, Trương Hồng Cúc đầu váng mắt hoa, ngã xuống đất bất tỉnh. Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải chạy tới, gấp gáp đỡ lấy Trương Hồng Cúc, nhìn Trương Hồng Cúc mềm oặt không dậy nổi, hai chị em sợ phát khóc.
“Giả chết hả? Chết sớm thì tốt! Tao còn muốn cho mày chết nhanh, còn sống thì có ích lợi gì!”. Diêu Liên Phát vẫn chưa hả giận, chỉ vào Trương Hồng Cúc mắng hoài không thôi.
Đến khi tan học Diêu Tam Tam mới biết được chuyện này, liên tiếp nhiều ngày sau đó, nhà họ Diêu vẫn luôn duy trì áp suất thấp, Trương Hồng Cúc khóc, Diêu Liên Phát mặt mày âm trầm uống rượu chửi mẹ nó, bốn chị em thở cũng không dám thở mạnh.
Cái nhà này quả thật không còn cách nào sống nổi nữa.
Cho đến một ngày, Diêu Tam Tam từ chợ trở về, nhìn thấy một cái sạp nhỏ nằm trong góc khuất. Cô nghĩ, cái nãy có lẽ có thể thử một chút.
*Mèo Mạnh Mẽ - diễn đàn Lê Quý Đôn*
Có câu vợ lười trông trời rét, vợ tham trông đến mùa, mùa thu trôi qua vội vã, dân quê bắt đầu trở nên nông nhàn. Dieễn đàn lê quiý đoôn. Thời tiết cuối thu không mấy lạnh, trên đường quê người người rỗi rảnh bắt đầu nhiều lên. Đàn bà tụ thành nhóm tán gẫu quên trời đất, đàn ông vây thành vòng đánh cờ đánh bài, mỗi người đều có một vòng lẩn quẩn của riêng mình.
Trên đường cái thôn Thổ Câu hôm nay có một nhóm người vây thành vòng nhỏ, giữa đám người ấy là một người đàn ông trung niên để một chòm râu dê, đang ngồi bốc phét.
“Nếu xem đúng, anh trả tôi ba tệ, nếu xem không đúng, anh có trả tiền tôi cũng không cần! Nhưng mà tôi nói trước, nếu tính ra số mệnh không tốt, anh cũng đừng có nóng giận, tôi cũng chẳng thu tiền của anh; nếu tính ra mệnh quý nhân thì anh phải thưởng cho tôi thêm mấy đồng, nếu không thì thật có lỗi với vận mệnh quý giá của anh đấy!”.
Mấy việc xem bói đoán quẻ này, vẫn luôn rất được ưa chuộng ở nông thôn, trước mắt nhiều người rỗi rãi, người xem bói cũng sẽ đi tới khắp hang cùng ngõ hẻm làm ăn. Ông thầy bói trải một tấm vải đỏ lớn ở giữa thôn, trên tấm vải là dòng chữ được viết bằng mực tàu: “Ngũ hành bát tự, Quỷ Cốc đoán mệnh”.
Sạp xem bói rất nhanh đã thu hút không ít người rãnh rỗi đến vây xem. Nhìn tới nhìn lui, cứ coi như chỉ -- ba tệ, thì người nông dân tiết kiệm cũng chưa chắc chịu bỏ ra.
Ấy vậy mà sau khi nghe thầy tướng số nói thật hấp dẫn, coi không chính xác là không lấy tiền, mệnh quý nhân phải thưởng nhiều hơn, thú vị lắm đây. Người đầu tiên là một anh chàng trong thôn tên là Bào Đại Ngõa không kềm nén được, ngồi xuống báo ngày tháng năm sinh, thầy bói bấm tay tính toán một hồi thì híp mắt, nói với vẻ bí hiểm:
“Tôi tính ra cậu còn chưa có vợ đâu!”.
“Đúng vật! Thật sự là như vậy”. Không đợi Bào Đại Ngõa kịp mỏe miệng, người vây xem đã cười ầm lên, “Hắn chưa vợ chứ còn gì nữa! Muốn vợ muốn đến không ngủ được luôn!”.
“Đi đi, tránh chỗ khác!”. Bào Đại Ngõa đẩy mấy người ồn ào ra, hỏi thầy tướng số: “Vậy thầy xem xem, việc hôn nhân của tôi có thể thành không?”.
“Duyên đến tự nhiên thành, duyên chưa đến thì có cưỡng cầu cũng không được. Tôi thấy cậu gần đây có vận tốt, có người đề nghị kết thông gia phải không?”.
“Có. Có thể thành không?”.
“Ừ, ngũ hành của cậu khuyết mộc, nên có duyên phận tốt, nhưng phải tới chậm một chút”.
Thầy bói thu ba tệ của Bào Đại Ngõa, không lấy nhiều hơn. Kế đến lại có người bỏ tiền ra xem, thầy bói vừa mở miệng ra đã nói hắn trai gái đầy đủ, gia đình hòa thuận, không phát tài lớn cũng không có trắc trở lớn, vận mạng bằng phẳng – móc ra ba tệ.
Diêu Liên Phát đi ra đường, thấy một đống người thì cũng tới bu nhìn. Ông vốn rất mê tín, thấy người ta xem bói thì trong bụng cũng hơi ngứa ngáy, rồi lại cố nhịn không coi, không riêng gì chuyện ba tệ, thật ra Diêu Liên Phát sợ người ta xem bói sẽ nói ra chuyện gì đó khó nghe.
Thấy Diêu Liên Phát trở lại, Diêu Tam Tam ra đón, nói: “Cha, trong thôn có người đến xem bói hả?”.
“Mắc mớ gì tới mày!”
“Con tính kêu mẹ đi coi thử, xem chừng nào mẹ có thể sinh em trai. Con nghe nói là linh lắm, nhưng mà mẹ không muốn đi”.
“Cái mạng xui xẻo đó còn coi quái gì?” Diêu Liên Phát nói.
“Cha, vậy cha đi coi đi, cha coi coi chừng nào nhà mình có em trai. Cha coi coi, con với Tiểu Tứ có thể học giỏi không”.
Con gái học có giỏi hay không, Diêu Liên Phát đâu thèm quan tâm – ông nhiều lắm là cho con gái học đến hết Trung học. Về phần con trai, dĩ nhiên là Diêu Liên Phát quan tâm rồi. d;d;l'q'd. Vì vậy, Diêu Liên Phát cầm ba tệ, nghĩ ngợi một chút, lại lấy thêm mấy đồng, ngẫm nghĩ nếu thầy tướng số nói ông có thể sinh con, thì phải thưởng thêm vài đồng.
Diêu Liên Phát vừa đi thì Diêu Tam Tam cũng đi theo, cô theo Diêu Liên Phát chen vào đám người, nhìn một chút, giống như cảm thấy không thú vị, xoay người vào quầy bán tạp hóa của lão Hầu: “Bán hai bịch muối”.
Diêu Tam Tam ra khỏi quầy tạp hóa, liếc mắt sang sạp xem bói, Diêu Liên Phát đang đứng trước mặt thầy bói!
“Xem cho tôi một quẻ!”.
Diêu Liên Phát đặt ba tệ lên tấm vải đỏ, còn mình thì đứng đối diện thầy bói, nói ra ngày tháng năm sinh. Thầy bói híp mắt, bấm tay tính tính toán toán một chút, bỗng dưng trợn mắt lên, đẩy ba tệ về phía Diêu Liên Phát, nhắm mắt im lặng.
“Ô cái ông này, là tốt hay là xấu, ông cũng phải nói ra chứ, ông làm vậy chẳng phải sẽ khiến người ta không yên trong lòng hay sao?”.
“Cái anh này…” Thầy tướng số do dự mãi, lắc đầu rồi nói: “Tôi vẫn không nên nói thì hơn. Tiền tôi sẽ không lấy”.
“Ông mẹ nó có ý gì?”. Thầy bói càng làm như vậy, Diêu Liên Phát lại càng muốn biết. Ông ra sức đập ba tệ xuống trước mặt thầy bói, nói: “Dầu cho ông có nói cái gì, thì tôi vẫn sẽ trả tiền cho”.
“Anh này… số anh tuổi già cô đơn! Tôi tính đi tính lại, anh chính là người có mệnh không có con trai lẫn gái”.
Thầy bói vừa nói lời này, chung quanh liền vang lên tiếng nghị luận ồn ào, có người vội vàng vạch ra: “Ông nói sai rồi, mặc dù người ta không có con trai, nhưng người ta có nhiều con gái đấy!”.
Thầy bói thong thả bấm tay, một lúc sau mới nói: “Tôi tính thấy anh có bốn con gái, bốn đứa con gái của anh, là do một người nữ tốt số mang lại. Chứ bản thân anh là không có trai lẫn gái, số mệnh cô đơn tới già. Cũng không phải là anh chưa từng thấy mặt con trai, chỉ là anh không có cái số ấy để mà gánh, anh không thể giữ được. Người nữ kia tốt số nên có thể sinh cho anh năm gái, không biết anh có kế hoạch hay không? Nếu anh không kế hoạch, thì còn một đứa con gái chưa đến nhà đấy”.
“Kế hoạch”, ý là chỉ việc hạn chế sinh đẻ, thắt ống đình sản. Diêu Liên Phát vừa nghe vậy liền biến sắc.
“Ông mẹ nó nói cái rắm gì!”. Diêu Liên Phát đứng bật dậy, mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm vào thầy bói mà rống.
“Anh xem, anh xem, tôi không nói, thì anh kêu tôi phải nói, tôi nói ra rồi, thì anh lại giận dữ, đây chẳng phải là không nói đạo lý à? Bà con cô bác ở đây là chủ cho, anh ta không thể động thủ mắng chửi người ta như vậy!” Thầy bói nói xong, nhanh tay nhanh chân thu dọn, đẩy ba tệ ra trước mặt Diêu Liên Phát, nói:
“Tôi coi bói luôn có quy tắc, tiền của anh, tôi không thu. Cái anh này, nóng nảy quá không thể chọc nổi, không được thì tôi đi. Anh cũng đừng có buồn quá, tôi tính thấy tuổi già của anh không lo cơm áo, cuộc sống ổn định, mấy đứa con gái đều hiếu thảo cả”.
Thầy bói nói xong, gói đồ lại, xách bàn xách ghế, chạy lấy người.
*Mèo Mạnh Mẽ - diễn đàn Lê Quý Đôn*
Xem bói lần này, Diêu Liên Phát giống như bị người ta hung hăng đập cho một gậy, vừa bối rối vừa ủ rũ.
Mà cũng lạ, ông thầy bói kia nói quá đúng rồi! Thầy bói người ta đã nói, ông không phải chưa từng được thấy mặt con trai, mà là chính ông không có số gánh.Với lại Trương Hồng Cúc đã mang thai hai lần, lần trước là té bị thương mà sinh non, lần này chết từ trong trứng nước – đều là con trai, Diêu Liên Phát đã nhìn tận mắt, mấy lời sau có đúng không ấy à?
Đây là hai chuyện khác nhau, nhà họ Diêu vẫn luôn giấu diếm, không có mấy người biết được, thầy bói lại có thể tính ra tất cả, có kêu ông không tin cũng không được! Nếu mà nói thầy bói gạt ông, thì ngay cả tiền của ông người ta cũng không thèm lấy, gạt ông cái gì chứ?
Diêu Liên Phát về đến nhà, than thở luôn mấy ngày, thấy Trương Hồng Cúc, ông cứ thấy chột dạ. d.d,l,q,d. Trong bụng lung lay, không ngừng lo lắng, cũng không thể tức giận nổi. Thì ra là do số mệnh của ông không tốt, ngược lại dính số tốt của Trương Hồng Cúc, mới có được bốn đứa con gái này!
Đi xem một vòng trong thôn, cho dù có là con gái mắt mù chân què, thì ông cũng không đến mức đáng thương như vậy.
Từ đó Diêu Liên Phát không còn có ý nghĩ trốn kế hoạch đi sinh con nữa – không phải thầy bói đã nói đó sao? Trong số mệnh có năm đứa con gái, nếu không kế hoạch, thì vẫn còn một đứa chưa tới nhà.
Lúc xảy ra chuyện này, tại đó có không ít người, rất nhanh đã truyền tới tai Diêu lão nãi, Diêu lão nãi ỉu xìu đến mấy ngày, cũng không còn mặt mũi ra ngoài mắng con dâu xui xẻo nữa. Truyền tới tai Trương Hồng Cúc, Trương Hồng Cúc thấy Diêu lão nãi như vậy liền không còn uất ức nữa. Nếu sinh con gái không phải là lỗi của bà, thì bà cũng bớt một phần tự trách, lại có thêm chút an ủi: số mình tốt thì nhà họ Diêu hắn mới có bốn đứa con gái này.
Chuyện này nhấc lên phong ba không hề nhỏ ở nhà họ Diêu, tất nhiên, bốn cô con gái nhà họ Diêu đều biết cả, trước mặt người lớn thì không bàn đến một lời, nhưng sau lưng lại lặng lẽ nói với nhau.
“Lúc trước chị luôn cảm thấy coi bói là lường gạt, nhưng ông ta tính đến đâu là chuẩn đến đấy! Thôn mình có mấy người coi, đều chính xác cả. Ngay cả chuyện chúng ta cũng nói đúng luôn, thật kì dị”.
Diêu Tam Tam lặng lẽ bĩu môi, nói: “Em thấy không có gì kì dị cả, ví như Bào Đại Ngõa đó, nhìn kiểu ăn mặc lôi thôi của hắn là biết rõ ràng chưa có vợ chuẩn bị cho. Lại nói, thanh niên trai tráng coi bói, đơn giản là một hỏi tiền đồ, hai hỏi nhân duyên, Bào Đại Ngõa là một nông dân, hắn có thể hỏi tiền đồ gì? Tất nhiên là hắn hỏi nhân duyên! Đoán cái là ra hắn chưa có vợ à”.
“Vậy chuyện mẹ mình mang thai không giữ được, làm sao mà ông ta biết? Chuyện này trừ người trong nhà mình thì không có ai biết cả”.
Chuyện đó đương nhiên có thể biết, tại cô cung cấp tình báo chính xác mà! Vì lần coi bói này của Diêu Liên Phát, Diêu Tam Tam mất hai mươi tệ! Coi như liều mạng ngồi xổm trong chợ một ngày, mới có thể bói được mấy người, kiếm được mấy đồng chứ?
Trước hôm ấy, Diêu Tam Tam tìm được một ông thầy bói, trực tiếp móc mười tệ đưa cho ông ta, nói: “Mời bác đi xem tướng số một lần, bác xem rồi, nếu mà đúng thì con đưa bác mười tệ nữa!”.
Ban đầu Diêu Tam Tam nghĩ ra chiêu này, tự cảm thấy mình cũng điên rồi – nhưng mà hết cách rồi, cô mà không rút củi đáy nồi, Diêu Liên Phát sẽ không để cho người nhà sống yên!
Bởi vậy mới nói, coi bói đoán quẻ, cũng là nói dối cả! Diêu Tam Tam sợ có người nói lỡ miệng, nên không dám kể cho ai, ngay cả chị hai chị ba và người cô tín nhiệm nhất là Bào Kim Đông, cô đều không dám nói. Chuyện này nếu để cho Diêu Liên Phát biết được, đoán chừng Diêu Liên Phát phải cầm dao giết cô mất!
Diêu Tam Tam bĩu môi lần nữa, rúc mặt vào chăn mà ngủ. Trời lạnh, trùm chăn kín mít thật thoải mái! Mấy hôm nay cuộc sống gia đình yên ổn hơn nhiều, bữa cơm tối nay Diêu Liên Phát chủ động xới cơm cho Trương Hồng Cúc, lại còn gắp thức ăn cho Tiểu Tứ! Diêu Tam Tam cảm thấy an tâm lắm, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Liên tục nhiều ngày, Diêu Liên Phát luôn buồn bã, tâm sự nặng nề, Diêu Tam Tam nghĩ, ông sẽ không đi tìm người khác xem một lần nữa đấy chứ? Vì vậy một tối nọ, Diêu Tam Tam nói với ông:
“Cha, xem bói cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, nói không chừng người nọ coi sai rồi. Con thấy, hay mình đi Niệm Thành, tìm thầy bói nổi tiếng nhất coi lại một lần cũng được mà!”.
Lại hai chục tệ nữa, thêm một lần, đảm bảo Diêu Liên Phát sẽ không bao giờ đem lòng nghi ngờ nữa. Diêu Tam Tam thầm tính toán như vậy, kết quả thì sao?
Diêu Liên Phát nói: “Thôi đi, đường xá xa xôi mà uổng tiền nữa, không cần thiết, tính ra một lần nữa thì có làm được gì đâu? Mai mốt cha già rồi, chị em tụi bây có thể hiếu thuận cha, áo cơm không lo, thì cha cũng nên vừa lòng rồi”.
*Mèo Mạnh Mẽ - diễn đàn Lê Quý Đôn*
Đến kì nghỉ đông, Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ cầm giấy khen về nhà, Trương Hồng Cúc thấy vậy thì vui mừng, Diêu Liên Phát cũng khen Tiểu Tứ mấy câu, còn kêu Diêu Tiểu Đông:
“Tiểu Đông, đi cắt khúc thịt, hái mấy cây cải trắng làm hoành thánh cho hai đứa nó ăn”.
Vào nghỉ đông liền bắt đầu bận rộn công việc cuối năm, Diêu Liên Phát đã dần dần buông bỏ tâm sự, không còn nghĩ mãi về lời thầy bói nói nữa, dần dần bắt đầu quan tâm nhà cửa. Trong nhà vốn ít phòng, sau vụ thu hoạch lương thực chất đầy kín, Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc ở gian phòng kia, quả thật trở mình cũng khó. Vậy thì bán đi! Bán lương thực đi lấy được tiền, vẻ mặt Diêu Liên Phát đầy hồng quang(*).
(*)ý là vui mừng, phấn khởi…
Trong nhà còn bán hai con heo mập, một bầy dê, trừ dê cái và dê con, còn lại đều bán cả, được một xấp tiền thật dày. Tiền bán dê đưa cho Diêu Liên Phát, Diêu Liên Phát tính tiền một hồi mặt mũi lại đầy hồng quang.
“Cha, số tiền này cha phải cho con, dê là con mua, bình thường đều là con cho ăn đó”. Bây giờ lá gan Diêu Tam Tam lớn rồi, nghiêng đầu cười hì hì giải thích với Diêu Liên Phát.
“Bao nhiêu tiền đó cho mày hết hả? Chị hai chị ba mày cũng cắt cỏ cho dê mày ăn không ít phải không?”. Diêu Liên Phát tự biết đuối lí, không thể làm gì khác hơn là dùng giọng điệu đùa giỡn nói với Tam Tam.
“Chị hai chị ba cắt cỏ cho dê con ăn, đó là chuyện của ba chị em con. Với lại đến phiên chợ con phải may đồ mới cho chị hai chị ba nữa”. Diêu Tam Tam vẫn cười hì hì phản bác, chỉ cần có thể lấy tiền vào tay, thì đương nhiên cô sẽ không buồn.
“Là đàn ông, là cha, nói chuyện phải giữ lời chứ? Chính ông nói với nó, tự nó làm ra tiền đi học, bây giờ tiền học phí của Tiểu Tứ cũng là nó đưa! Ông còn giữ tiền của nó, nó nói ra ngoài, người trong thôn còn không cười chết ông”.
Trương Hồng Cúc nói xong, Diêu Liên Phát liền cười lên, nói: “Tôi cũng không nói là lấy của nó, nhưng là một món tiền lớn, giao vào tay đứa con nít như nó, nhắm được không?”.
“Cha, cha cứ yên tâm, mọi người đều nói con là nhỏ mê tiền, con mà giữ tiền thì chắc chắn hơn ai hết”.