• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã gần nửa tháng kể từ khi khai giảng, Sơ Niệm Dao nhận thấy dường như không có ai trong phòng thí nghiệm của thầy Từ biết về mối quan hệ giữa Thời Vi và Mục Thần, kỳ quái nói: "Hai cậu ở phòng thí nghiệm rất giữ kẽ sao?"

"Ừm," Thời Vi nói: "Ảnh hưởng không tốt lắm, lại nói, tớ còn chưa theo đuổi được anh ấy."

"......" Sơ Niệm Dao ở trong lòng phun tào, cho dù cậu tùy tay chụp một bức ảnh bầu trời Mục Thần cũng sẽ trả lời, rõ ràng đối với cậu có ý tứ, nếu người khác gửi, cậu xem Mục Thần có trả lời không.

Thời Vi trong lòng cũng biết rõ, cô cong môi cười: "Không biết vì sao, hai bọn tớ có cảm giác đang trong thời kỳ yêu sớm ái muội, có chút kích thích, hồi cao trung chỉ đề phòng giáo viên và cha mẹ thôi, hiện tại phải đề phòng toàn phòng thí nghiệm, trêu anh ấy đều phải tranh thủ lúc không có ai."

Sơ Niệm Dao tưởng tượng một chút bộ dáng hai người bọn họ lén lút tán tỉnh, càng thêm hâm mộ: "Cầu xin cậu đừng show ra nữa, tớ không muốn nghe!"

Thời Vi thực sự không có ý định show ra, đại khái trong mắt cẩu độc thân, nói cái gì cũng là show ân ái.

Thời Vi liếc nhìn thời gian, đã gần đến lúc phải rời đi: "Tớ tới tòa nghệ thuật trước, đừng quên sau đó đến lớp nghệ thuật nhiếp ảnh, giáo viên sẽ điểm danh đó."

Sơ Niệm Dao gật đầu: "Biết rồi."

Thời Vi và Sơ Niệm Dao vẫn còn thiếu tín chỉ lớp mở*, tín chỉ lớp nghệ thuật loại hai, hai người đã canh lớp nghệ thuật nhiếp ảnh này đã lâu từ khi mới khai giảng, nghe nói giảng viên dí dỏm hài hước, có thể học được không ít về nhiếp ảnh.

* Lớp mở: là một hình thức giảng dạy khóa học mở, chính thức, có tổ chức, có kế hoạch và có mục đích cho một nhóm người cụ thể. Lớp học công khai có chủ đề rõ ràng, nhiệm vụ rõ ràng, ngoài học viên tham gia lớp học còn có lãnh đạo và các giáo viên khác tham gia, là thời điểm tốt để giáo viên thể hiện trình độ giảng dạy và trao đổi kinh nghiệm giảng. Lớp học mở cũng dành cho các doanh nghiệp, là khóa học có nhiều doanh nghiệp tham gia để thảo luận về cùng một chủ đề.

"Từ từ," Sơ Niệm Dao đáp ứng xong mới phát hiện không thích hợp: "Cách thời gian vào lớp không phải còn sớm sao? Cậu đi sớm như vậy."

Thời Vi ăn ngay nói thật: "Ừm, tòa nhà nghệ thuật có một quán cà phê, buổi chiều có nhiều người đi học, tớ tới xem có đồ Mục Thần thích uống không, nếu có, mua cho anh ấy một ly mang đến phòng thí nghiệm."

"Được rồi! Làm ơn đó! Thật sự không cần show đâu! Đi nhanh đi!"

Thời Vi bị ngữ khí mãnh liệt của Sơ Niệm Dao làm cho có chút bất đắc dĩ, rõ ràng là cô ấy hỏi...... Quên đi, Thời Vi cũng lười so đo với Sơ Niệm Dao, đóng cửa và rời khỏi ký túc xá.

Không khéo chính là, quán cà phê trong tòa nhà nghệ thuật đang được tu sửa, không mở cửa. Thời Vi đành phải đến lớp nghệ thuật nhiếp ảnh trước để tự học, cô tự học một lúc, dần dần, trong phòng học trống trải người nhiều lên.

Sau đó không lâu, giảng viên cũng tới, giảng viên đang mở máy chiếu, điều chỉnh micrô, Thời Vi gửi tin nhắn cho Sơ Niệm Dao, bảo cô ấy nhanh tới, Sơ Niệm Dao không trả lời.

Thẳng đến khi chuông vào lớp vang lên, giảng viên bắt đầu điểm danh, Sơ Niệm Dao vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Giảng viên lớp nghệ thuật nhiếp ảnh rất nghiêm, lúc điểm danh yêu cầu mỗi người phải giơ tay, ông ấy sẽ nhìn mặt từng sinh viên một, như vậy, Thời Vi cũng không có cách nào điểm danh hộ Sơ Niệm Dao, Thời Vi 'hữu tâm vô lực'*, trơ mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của giảng viên đánh dấu X bên cạnh tên Sơ Niệm Dao.

* Hữu tâm vô lực: mô tả sự phát triển của tình huống, đã đến mức không thể quay lại, hoặc đề cập đến một tình huống hoặc tình trạng nghiêm trọng không thể cứu vãn.

Qua 10 phút, Sơ Niệm Dao mới vội vàng từ cửa sau tiến vào, cô ấy khom lưng đến chỗ bên cạnh Thời Vi ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bụm mặt nhỏ giọng nói: "A a a a a a a a a a Thời Vi tớ chết mất! Tớ chết mất!!"

Thời Vi vẻ mặt bình tĩnh: "Cậu xác thật đã chết, lúc điểm danh cậu không tới, giảng viên nói, một lần điểm danh không có, không có điểm chuyên cần."

Sơ Niệm Dao một chút cũng không thèm để ý: "Không phải cái này! Vừa rồi trên đường! Cậu đoán tớ đụng phải ai!"

"Còn có thể là ai? Phòng An Bạch?"

"Đúng rồi!" Sơ Niệm Dao không thể kìm nén khuôn mặt đầy xuân sắc của mình, từ biểu hiện nói năng lộn xộn của Sơ Niệm Dao, Thời Vi đại khái biết những gì Sơ Niệm Dao vừa trải qua.

Sau khi Sơ Niệm Dao rời khỏi ký túc xá, đi về phía tòa nhà nghệ thuật, đáng tiếc cô không biết đường, vòng đường xa, cuối cùng từ cửa sau của tòa nhà nghệ thuật tiến vào.

Gần cửa sau có một cái thang máy, Sơ Niệm Dao vào thang máy liền bắt đầu nghịch di động, cũng không chú ý bên cạnh có ai. Cô hằng ngày lướt Weibo, phát hiện hôm nay Phòng An Bạch đăng một bức ảnh cưỡi ngựa ở trại nuôi ngựa lên Weibo, nam sinh mặc bộ đồ cưỡi ngựa, ngựa làm nổi bật vẻ anh khí mười phần, vừa man vừa soái của cậu ta.

Sơ Niệm Dao hưng phấn, lập tức bình luận dưới Weibo cậu ta: "Ca ca đừng cưỡi ngựa, cưỡi tôi này!"

Tín hiệu trong thang máy không tốt, Sơ Niệm Dao gửi mấy lần đều không được, đang định đợi ra khỏi thang máy mới gửi lại, nam sinh đứng bên cạnh mỉm cười ra tiếng: "Cậu nghiêm túc?"

Sơ Niệm Dao sững sờ ngẩng đầu, liền nhìn thấy người trong ảnh, Phòng An Bạch, hot Douyin cô đã mơ ước hồi lâu, giờ phút này liền đứng bên cạnh cô!

—— còn thấy được bình luận cô gửi.

Kinh hỉ thật lớn khiến đầu óc choáng váng, Phòng An Bạch ở bên ngoài so với trong video và ảnh chụp đẹp trai hơn, cậu ta mặc áo hoodie màu đen phong cách hip-hop, quần kẻ sọc màu xám nhạt với ống quần hơi xắn lên, lộ ra mắt cá chân, khuôn mặt tuấn tú dưới mũ lưỡi trai màu đen lại mang theo chút xấu xa, giờ phút này cậu ta cười như không cười nhìn Sơ Niệm Dao, ý chế nhạo trong giọng rõ ràng.

Sơ Niệm Dao thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi mình, nhưng cô bỗng nhiên nghĩ đến bình luận vừa rồi mình định gửi, nháy mắt đỏ bừng mặt giải thích: "Không không không, không phải, tôi tôi tôi......"

Con gái truy tinh từng lời cợt nhả, nói tục ở trên mạng không chút nào chột dạ, nhưng bản chất Sơ Niệm Dao là thiếu nữ thanh thuần, kinh nghiệm yêu đương gì đó đều không có, bây giờ nói lung tung còn bị bắt tại trận, Sơ Niệm Dao xấu hổ chỉ muốn chết ngay tại chỗ.

Đúng lúc, thang máy tới.

Sơ Niệm Dao vội vàng lao ra cửa thang máy, muốn nhanh chóng rời đi, không ngờ Phòng An Bạch cũng đến tầng này, cậu ta mang ý cười bên môi gọi Sơ Niệm Dao lại: "Tôi nhớ rõ cậu, nick name là thiếu nữ Dao Dao, Weibo và Douyin đều sẽ like cho tôi đầu tiên, thêm WeChat không?"

Sơ Niệm Dao cầu mà không được, cô không dám ngẩng đầu nhìn Phòng An Bạch, luống cuống tay chân mở mã QR WeChat đưa qua, Phòng An Bạch mở WeChat ra quét cô, dừng lại, ý cười trong giọng cậu ta càng đậm: "Cái cậu đưa ra là mã thanh toán, sao, thêm bạn còn muốn lấy tiền?"

...... Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi rốt cuộc đang làm gì.

Sơ Niệm Dao xấu hổ đến mức chảy máu mặt, vội vàng đổi mã thanh toán thành mã QR cá nhân của mình, Phòng An Bạch quét xong mã QR của cô, sung sướng nói: "Thêm xong rồi, sau này liên hệ WeChat, chuông vào lớp vang lên rồi, cậu hiện tại đã đến muộn nha."

"Đúng, đúng, tôi lập tức lên lớp."

Trên thực tế, sau khi tạm biệt Phòng An Bạch, Sơ Niệm Dao còn vì quá mức hưng phấn mà tinh thần hoảng hốt, khiến cô vào nhầm lớp, bị nhóm bạn học không quen biết dùng ánh mắt phán xét nhìn...... Cô bình tĩnh lại, mới thành công đi vào đúng phòng học, chuẩn xác không sai mà tìm được Thời Vi.

Thời Vi nghe chuyện vừa xảy ra với Sơ Niệm Dao xong, chỉ cảm thấy, duyên phận tới rồi, cản cũng không được.

Sơ Niệm Dao mặt nóng bừng, dùng mu bàn tay cố gắng hạ nhiệt: "Yêu đương ngọt ngào có phải đến phiên tớ rồi? Rốt cuộc đến phiên tớ rồi hu hu hu."

Thời Vi thấy bộ dáng không có tiền đồ của cô, cũng nhịn không được cười: "Ừm, đến phiên cậu rồi, mau nắm chặt cơ hội cùng cậu ta nói chuyện phiếm nhiều vào."

Đang nói, di động Sơ Niệm Dao vang lên một tiếng, Sơ Niệm Dao cúi đầu xem, thấy Phòng An Bạch chủ động gửi tin nhắn: "Nếu không buổi tối hẹn ăn cơm? Muốn cùng fan của tôi tâm sự."

Sơ Niệm Dao:!!! A, tớ lại chết đây.

Thời Vi ý bảo cô đồng ý, Sơ Niệm Dao run tay không dám gửi tin nhắn: "Tớ không trang điểm, đúng rồi, vừa rồi lúc tớ gặp cậu ta cũng không trang điểm...... Khẳng định cậu ta sẽ cảm thấy tớ rất xấu, làm sao bây giờ, vì sao tớ không thể lớn lên xinh đẹp một chút, có một phần năm vẻ đẹp của cậu là được, bây giờ tớ cũng không dám đồng ý."

Thời Vi có chút bất đắc dĩ: "Ai nói cậu xấu? Cậu đẹp mà, nếu cậu ta thực sự cảm thấy cậu xấu, thì sẽ không hẹn cậu."

Sơ Niệm Dao cảm thấy Thời Vi nói rất có lý, cô biểu tình nghiêm túc mà suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định: "Thời Vi, dù sao tớ cũng đã bỏ lỡ buổi học này, tớ dứt khoát bùng luôn, về ký túc xá trang điểm thay quần áo đây, cậu ở lại học đi, tý nữa tớ gửi ảnh cho cậu, cậu giúp tớ xem tớ mặc bộ nào đẹp ha."

"Ừm."

Nói xong, Sơ Niệm Dao lại cúi người nhanh chóng từ cửa sau lớp đi ra ngoài, động tĩnh của cô có chút lớn, hàng phía sau có bạn học nhìn Sơ Niệm Dao vài lần, nhưng không nói gì.

Giảng viên lớp nghệ thuật nhiếp ảnh đang chiếu phim phóng sự về lịch sử nhiếp ảnh, có tên mỹ miều là bồi dưỡng hứng thú của mọi người đối với nhiếp ảnh, Thời Vi đối với lịch sử không có hứng thú nhất, Sơ Niệm Dao cũng đi rồi, Thời Vi có chút nhàm chán, liền mở Taobao ra, xem vài món quần áo trong giỏ hàng giảm giá chưa.

Con gái vì người mình thích mà trang điểm, Thời Vi nhớ tới bộ dáng Sơ Niệm Dao vì Phòng An Bạch nên chạy về trang điểm, đột nhiên nghĩ tới, chụp ảnh quần áo trong giỏ hàng của mình gửi cho Mục Thần, hỏi anh bộ nào đẹp.

Mục Thần một lát sau trả lời, là bộ cuối cùng.

Bộ cuối cùng là một chiếc áo gió, một chiếc áo gió dài màu be, kiểu dáng truyền thống kinh điển, Thời Vi một tay chống cằm nhìn, lại tiếp tục hỏi Mục Thần: "Cái này sao? Anh cảm thấy cái áo này đẹp chỗ nào?"

"Không lộ."

"Phụt" Thời Vi thiếu chút nữa cười ra tiếng, Mục Thần cũng quá đáng yêu đi.

Anh ghét phong cách có phần hở hang của những bộ quần áo khác, những bộ quần áo đó không phải lộ bả vai thì chính là cổ chữ V lộ xương quai xanh, chỉ có cái áo gió này là kín mít và dày.

Thời Vi buồn cười, hồi cao trung Mục Thần đã không thích cô ăn mặc hở hang, đến bây giờ một chút cũng không thay đổi.

Hồi cao trung cô đang ở độ tuổi đẹp nhất, thích mặc áo hai dây, quần soóc ngắn, Mục Thần khi đó không quản được cô, nên lấy một chiếc áo khoác dài của mình để dự phòng, thấy cô ăn mặc thiếu vải liền khoác lên cho cô, lúc chỉ có ít người, mới cho phép cô cởi áo khoác ra, để một mình anh nhìn.

Có một lần Thời Vi trộm đem chiếc áo khoác đó giấu đi, ngày đó cô vừa lúc mặc một chiếc áo cổ rộng, lộ ra vùng da thịt trắng nõn tinh tế trước cổ, Mục Thần một lần lại một lần kéo cổ áo cô, khiến Thời Vi ức chế quá chừng, cái áo kia cuối cùng cũng biến dạng, về sau không còn cách nào mặc nữa.

Hiện tại nghĩ lại Thời Vi vẫn cảm thấy buồn cười, Mục Thần có khuôn mặt lãnh tình máu lạnh, ở phim tiên hiệp chính là loại sư tôn lạnh lùng điển hình, nhưng ai biết được, anh rất ngông cuồng, dục vọng chiếm hữu mạnh, còn hung dữ, sự tương phản này khiến Thời Vi cảm thấy anh rất quyến rũ, đặc biệt anh lạnh mặt nói "Không sợ tôi thích em?" Xời, khuôn mặt vừa cấm dục vừa nguy hiểm đó, mỗi lần đều khiến chân Thời Vi mềm nhũn.

Ngay khi Thời Vi muốn gửi cái gì đó trêu trọc Mục Thần một chút, ứng dụng mạng xã hội lại hiện ra một tin nhắn @All, Thời Vi click mở vừa thấy, là Lộ Dịch Dương gửi trong nhóm học thuật ba người bọn họ lập ra trong kỳ nghỉ đông ——

"Chúc mừng. Của chúng ta đoạt huy chương vàng cấp tỉnh trong cuộc thi hồi kỳ nghỉ đông, tiến vào cuộc thi quốc gia!"

- -------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Sơ Niệm Dao rất chân thật a ha ha ha

Cô gái truy tinh thành công

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK