Kỳ thực tập của Thời Vi là ba tháng, nháy mắt đã qua một nửa, mà cô vẫn chưa đến phòng điều hương làm việc.
Cô cũng từng không nhịn được, ngầm hỏi Lisa, Lisa chỉ lãnh đạm nói, cô còn chưa làm đủ.
Thời Vi muốn hỏi cô ta, như thế nào mới tính là đủ? Nghĩ nghĩ, vẫn nhịn xuống. Nơi làm việc như chiến trường, Thời Vi không muốn làm rối tung lên.
9 giờ tối, tòa nhà văn phòng trống không, các đồng nghiệp đều đã rời đi, phòng thí nghiệm nước hoa chỉ còn lại một mình Thời Vi, cô sắp xếp lại các bình tinh dầu trên tủ, đây là công trình to lớn, tốn thời gian tốn lực, các đồng nghiệp không muốn làm, liền để lại cho cô. Rốt cuộc, nếu thực tập sinh không làm, thì ai sẽ làm.
Thu dọn một lúc, Thời Vi có chút đói bụng, buổi tối chưa kịp ăn cơm, lúc này dạ dày có chút khó chịu, Thời Vi cầm túi, chuẩn bị xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua bánh mì ăn.
Toà nhà văn phòng trống không, các phòng đều khóa cửa, đèn cũng tắt hết, Thời Vi đi đến thang máy, ấn nút đi xuống. Đợi trong chốc lát, thang máy đến, cô đi vào, phát hiện thang máy cũng không có một bóng người.
Mặt tường thang máy màu bạc phản chiếu khuôn mặt Thời Vi, mệt mỏi tái nhợt, Thời Vi nhìn hai cái liền dời ánh mắt. Thang máy rất nhanh xuống đến tầng một, cửa thang máy mở ra, Thời Vi đi ra ngoài.
Đi đến đại sảnh, lại đụng phải người quen.
Là vị giám khảo người Pháp lúc trước khen cô ở tổng nghệ, vị giám khảo người Pháp mặc một chiếc váy liền kiểu cổ điển Pháp màu đen ưu nhã, hình như mới từ đâu đó trở về, trên tay bà còn cầm va li hành lý.
Hai người gặp lại trong đại sảnh, giám khảo người Pháp nhìn Thời Vi, không chắc chắn nhớ lại tên của cô: "...... Thời, Thời Vi?"
Thời Vi dừng lại, cô nhớ vị giám khảo này đã khẳng định mình, Thời Vi rất có hảo cảm với bà, gật đầu nói: "Chào cô, em là Thời Vi."
Giám khảo người Pháp cười, tiếng phổ thông của người nước ngoài đều mang theo một hương vị độc đáo: "Tôi cho rằng em không tới thực tập, sau khi chương trình kết thúc không thấy em trong công ty, thế nào, trong công ty vẫn chưa thích ứng sao?"
"Vẫn ổn ạ." Thời Vi không muốn phàn nàn với bà về công việc không như ý.
Giám khảo người Pháp tiếp tục hỏi: "Gần đây em ở công ty có điều ra nước hoa nào mới không? Tinh dầu ở phòng làm việc phong phú, hiện tại em điều nước hoa khẳng định có tiến bộ rất lớn."
Thời Vi trầm mặc, sau một lúc lâu, cô vẫn là trả lời: "Em vẫn chưa vào phòng điều hương làm việc."
Lời này vừa nói ra, giám khảo người Pháp cảm thấy bất ngờ: "Tại sao lại như vậy?" Bà nhăn chặt mày: "Khả năng những người khác không thích phong cách của em? Này thật là kỳ quái...... Như vậy, tôi giới thiệu em cho thầy tôi, ông rất thích hợp với em, nhưng tính tình ông cổ quái, có thể nhận em hay không thì phải xem bản lĩnh của em."
Lời đề nghị này như giúp người khi gặp nạn, Thời Vi đương nhiên sẽ nỗ lực để nắm bắt cơ hội này, cô cúi đầu thật sâu trước giám khảo người Pháp: "Cảm ơn cô."
"Không cần khách khí, tôi hy vọng có thể nhìn thấy càng nhiều nhà điều hương Trung Quốc ưu tú."
Giám khảo người Pháp là phái hành động, bà bảo Thời Vi đợi ở đại sảnh vài phút, sau khi vội vã đến văn phòng cất va li hành lý, liền lập tức lái xe dẫn Thời Vi đi gặp sư phụ bà, trên đường, bà vừa đi vừa giới thiệu: "Em hẳn đã nghe qua thầy tôi rồi? Nhà điều hương lão làng Gaylord của công ty ATY, ông ấy rất nổi tiếng ở quốc tế, rất nhiều nước hoa kinh điển đều do ông ấy thiết kế ra, đến khu vực Châu Á Thái Bình Dương cũng là vì thiên vị phong cảnh của Trung Quốc, là một người tự do như gió."
Thời Vi xác thật đã nghe qua, Gaylord ở trong giới nước hoa danh tiếng cực cao, là nhà điều hương lão làng của công ty ATY, nghe nói là một người cực có thiên phú, lúc trước có rất nhiều nhãn hiệu xa xỉ tranh giành ông, cuối cùng ông chọn công ty ATY, ngày thường Gaylord hầu như không tới công ty, ông ở bên ngoài, chú trọng linh cảm lại đam mê tự nhiên.
Người như vậy có thể nhìn trúng cô không?
Thời Vi không biết.
Giám khảo người Pháp lái xe đưa Thời Vi đến chỗ ở của Gaylord, khu biệt thự Gaylord ở xa nội thành, trên đường tốn rất nhiều thời gian, Thời Vi ngồi ở ghế sau nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, trái tim giống như màn đêm, lạnh mà nặng nề, khẩn trương lại có chút chờ mong.
Nghĩ nghĩ, cô còn gửi tin nhắn cho Mục Thần: "Buổi tối không cần chờ em về, anh ngủ trước đi, hôm nay sẽ tăng ca đến khuya."
Mục Thần rất nhanh trả lời: "Quá muộn không an toàn, tôi đón em."
Thời Vi từ chối, cô cũng không xác định khi nào mình mới về nhà, ngày mai Mục Thần còn phải dậy sớm đến phòng thí nghiệm, cô không muốn để Mục Thần chờ cô, Mục Thần thấy thái độ kiên quyết của cô, chỉ đành từ bỏ.
Phải mất gần hai tiếng ngồi ô tô mới đến nhà Gaylord, nhà ông ở là một biệt thự xa hoa đồ sộ, sau khi giám khảo người Pháp ấn chuông cửa, nói với người bên trong vài câu, liền vẫy tay với Thời Vi phía xa: "Em vào đi, tôi ở trong xe chờ em."
Thời Vi theo lời đi vào biệt thự, biệt thự nằm ở bên cạnh một khu rừng núi tĩnh mịch, mang theo chút phong cách nông thôn, tinh xảo mà quý phái, bên ngoài biệt thự là một hoa viên, đủ loại hoa đua nhau khoe sắc, đến gần có thể ngửi thấy hương thơm của hoa.
Trong hoa viên có một người đàn ông khoảng 50 tuổi, ông đang ngồi trên ghế mây, mũi khoằm, con ngươi màu nhạt, cũng là một người Pháp, tuy rằng tuổi đã lớn, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ anh tuấn của thời trẻ. Ông thấy Thời Vi tới, cũng không bất ngờ, mở miệng hỏi cô: "Cháu cảm thấy hoa viên này thế nào?"
Vẫn là tiếng phổ thông không quá chuẩn.
Thời Vi nhìn quanh một vòng hoa viên, ăn ngay nói thật: "Cố tình."
Gaylord hứng thú, hỏi: "Sao lại cố tình?"
"Biệt thự tựa núi, núi rừng tâm thái bình lặng, mang theo hơi thở cổ xưa, khi ở bên ngoài hương thơm tươi mát, mùi tanh của cỏ cây và mùi tanh của đất cũng sẽ không quá khó ngửi. Sau khi đi vào biệt thự, khóm hoa nhíu chặt, mùi hoa tuy rằng thơm, nhưng nhiều cũng sẽ hắc, cùng với hơi thở trong rừng không hợp nhau, đẹp đẽ đến cố tình quá mức."
Gaylord không hề cảm thấy Thời Vi vượt qua quy tắc, ngược lại liên tiếp gật đầu: "Không tồi, thực không tồi. Vợ tôi dựng lên hoa viên này, từ khi dựng xong tôi liền cảm thấy không hài lòng, mất đi hương thơm vốn dĩ của nơi này. Cháu dám nói, cũng có ý nghĩ, gần đây tôi cũng không tìm thấy học trò thích hợp, những người được gọi là nhà điều hương không đến đây để điều hương, căn bản chỉ làm ở dây chuyền sản xuất. Cháu có hiểu biết, muốn làm học trò của tôi không?"
Bất ngờ tới quá đột ngột, Thời Vi chớp mắt, còn có chút không thể tin được.
Làm học trò của Gaylord đơn giản rất nhiều so với Thời Vi tưởng tượng, trên đường tới Thời Vi thậm chí đã nghĩ sẽ bị khó dễ và cự tuyệt, cho nên cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Nhưng hiện tại là Gaylord chủ động mời cô làm học trò mình.
Xem ra không phải Gaylord tính tình kỳ quái, mà là tùy ý tự nhiên, chỉ cần nắm đúng điểm của ông, phù hợp sở thích của ông, kỳ thật rất dễ lấy được ưu ái từ ông. Chỉ là điểm của ông quá khó nắm bắt, cho nên những người khác sẽ cảm thấy ông không dễ ở chung.
Tìm đúng người rất khó, mà cô tìm được rồi.
Niềm vui lớn tràn ngập trong lòng, Thời Vi khóe môi nhếch lên, trả lời: "Cháu muốn."
Gaylord cười: "Con người tôi có ưu điểm, dùng tiếng Trung Quốc nói như thế nào nhỉ, là bênh vực người mình, làm học trò tôi, về sau cháu có thể làm bất cứ thứ gì cháu muốn, không cần đến phòng làm việc nghiên cứu những loại nước hoa thương mại đó cùng bọn họ, nước hoa chân chính chưa bao giờ là như vậy, kết hợp nghệ thuật và thương mại, mang theo linh hồn đồ vật, mới có thể được công chúng chấp nhận."
Thời Vi gật đầu, đây cũng là ý niệm của cô, trên mặt cô mang theo ý cười: "Cảm ơn thầy."
Gaylord rất hưởng thụ xưng hô này: "Ngày mai cháu hãy đến chỗ tôi, công ty bên kia tôi sẽ nói với họ."
"Vâng."
Lúc ra khỏi biệt thự của Gaylord, giám khảo người Pháp nhìn thấy vẻ mặt Thời Vi mang theo vui mừng liền hiểu, Thời Vi đã thành công.
Giám khảo cười nói: "Chúc mừng."
Thời Vi trừ cảm ơn ra cũng không biết nói gì, chỉ có thể lại lần nữa cảm ơn bà, giám khảo người Pháp là Bá Nhạc* của cô, mà Gaylord, sẽ trở thành người chỉ đường cho cô trên con đường nước hoa tương lai.
* Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài
Biệt thự của Gaylord cách nội thành thật sự rất xa, đường về không quá tắc, nhưng Thời Vi cũng phải tốn 1 tiếng đi về, Thời Vi về nhà Mục Thần, đã gần 1 giờ sáng.
Lúc cô ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn thấy đèn phòng ngủ Mục Thần còn sáng, sau khi về nhà mở cửa, lại phát hiện, đèn phòng ngủ Mục Thần đã tắt.
Hiển nhiên, Mục Thần vẫn luôn đợi cô, sau khi nghe thấy tiếng cô về, anh không muốn để cô biết mình chưa ngủ, lại tắt đèn.
Mục Thần thật ngốc, ngốc đến đáng yêu.
Thời Vi rất muốn lập tức đi vào trong phòng Mục Thần, nói với anh, mau đứng lên, đừng giả bộ ngủ nữa, có tin tốt nói cho anh.
Được Gaylord nhận làm học trò, thật sự là tin tốt lớn, cô biết Gaylord là nhà điều hương lão làng của công ty ATY, nhưng trước kia cô căn bản không dám nghĩ sẽ có quan hệ gì với ông, mà tối nay, cô gặp được ông, còn thành học trò của ông.
Có đôi khi những điều bạn mong đợi sẽ không đến, mà rất nhiều may mắn và cơ hội bất ngờ đến vào một thời điểm nhất định.
Vừa rồi trên đường từ biệt thự trở về, trong lòng Thời Vi rất vui, cô sợ giám khảo người Pháp chê cười trong xe, không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng vừa đến nhà, cô không nhịn được muốn nói cho Mục Thần tin tốt này, để anh vui vẻ cùng cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, đã trễ thế này, nói xong rồi, hai người bọn họ còn có thể ngủ hay không, ngày mai Mục Thần còn phải dậy sớm đến phòng thí nghiệm, cô không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Mục Thần, vẫn nên để sáng mai rồi nói sau.
Thời Vi kiềm chế tâm trạng tốt này, vào trong WC đánh răng rửa mặt, rửa xong, cô nhìn mặt mình trong gương, khóe miệng giương lên.
Cuối cùng, Thời Vi vẫn là không nhịn được, cô tay chân nhẹ nhàng mà mở cửa phòng ngủ Mục Thần, sau khi tiến vào, Thời Vi nhìn thấy, Mục Thần ngủ đưa lưng về phía cửa phòng.
Khả năng đã ngủ rồi.
Thời Vi động tác rất nhẹ bò lên giường Mục Thần, không đợi cô tới gần, cô cho rằng Mục Thần đã ngủ đột nhiên lên tiếng, thanh âm lạnh lùng: "Lần đầu tiên em chủ động bò lên giường tôi."
Thời Vi bị anh làm hoảng sợ, phản ứng lại, cô môi đỏ hơi cong: "Anh còn chưa ngủ."
"Ừm," Mục Thần giơ tay bật đèn phòng ngủ lên, ngồi dậy: "Muộn như vậy mà em chưa về, tôi ngủ cũng không yên tâm."
Đèn đột ngột bật sáng, ánh đèn dây tóc dừng ở trên người bọn họ, có thể nhìn thấy Mục Thần rõ ràng dưới ánh đèn, Thời Vi khóe mắt đuôi lông mày đều niềm vui không thể che giấu, mỏi mệt và u sầu trước đó bị cuốn đi.
Mục Thần hỏi cô: "Rất vui?"
Thời Vi cười khẽ: "Rõ ràng như vậy à. Ừm, sau này em không cần tăng ca đến muộn mới về nữa, nói cho anh một tin tốt, em được nhà điều hương lão làng Gaylord trong công ty nhận làm học trò, tương lai, tiền đồ rộng mở."
Có thể xứng với em, những lời này Thời Vi không nói.
Mục Thần nghe vậy, khóe môi cũng giương lên, con ngươi anh sáng ngời, có thể thấy được anh thật lòng vui thay Thời Vi, anh dừng một chút, tựa hồ nghĩ tới điều gì, thoáng nhíu mày: "Từ từ, Gaylord, là đàn ông?"
Thời Vi: "......"
Có phải trọng điểm của Mục Thần có chỗ nào không đúng?
Thời Vi bất đắc dĩ giải thích: " Đàn ông 50 tuổi người Pháp, đã có vợ, anh đang lo lắng cái gì thế, hả, đàn anh? Không tự tin với bản thân như vậy sao?"
Nói xong, ý đùa giỡn của Thời Vi khá rõ ràng, cô mắt đào hoa hơi cong, lúc nói "Đàn anh" âm cuối hơi cao, vẻ mặt bỡn cợt.
"Không tự tin," Mục Thần đưa tay vén mái tóc xõa xuống trán của Thời Vi ra sau tai, động tác cưng chiều, ngữ khí lại mười phần đứng đắn: "Sau này nếu có thể không gọi ông ấy là thầy, liền cố gắng đừng gọi thầy, tôi sợ ông ấy cũng giống tôi, chịu không nổi."
Thời Vi thiếu chút nữa đã quên, Mục Thần không chịu nổi cô gọi anh là đàn anh, vừa rồi cô thuận miệng đùa giỡn, lại quên Mục Thần đã nhịn rất lâu.
Cũng may Mục Thần đối với cô không có ý tứ gì, Mục Thần nhìn thời gian, mở miệng: "Nên đi ngủ rồi, sáng mai em còn phải đi làm. Em muốn ngủ ở đây sao?"
Thời Vi lắc đầu, bọn họ hiện tại đều rất mệt, cô ngủ ở đây, vậy khả năng rất lớn Mục Thần ngủ không ngon.
Chuyện của bọn họ không vội, hiện tại cô đến chỗ Gaylord làm việc, cũng muốn cho Gaylord xem qua lọ nước hoa nam tặng cho Mục Thần, nhờ ông đưa ra một số kiến nghị.
Nợ Mục Thần nước hoa nam, nên trả rồi.
Thời Vi nhẹ nhàng sờ mặt Mục Thần: "Mấy ngày nữa em sẽ cho anh một bất ngờ."
Mục Thần đã đoán được là bất ngờ gì, anh thấp giọng nói: "Tôi cũng có một bất ngờ cho em."
Điều này làm Thời Vi hứng thú, cô nhíu mày nghĩ nghĩ, Mục Thần sẽ cho bất ngờ...... Cô không đoán được là cái gì, nếu là bất ngờ, vậy cô hỏi cũng sẽ không nói.
Thời Vi có chút mong đợi.
Sắc trời thật sự quá muộn, Thời Vi rất nhanh xuống giường, trước khi đóng cửa cô còn chúc Mục Thần ngủ ngon.
Thẳng đến khi Thời Vi ở trước mắt biến mất, Mục Thần mới tắt đèn, lúc anh nằm xuống nghĩ ——
Bất ngờ này, cô nhất định sẽ thích.
——————————————
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem bất ngờ của Mục Thần là cái gì...... Bỏ đi, cái này quá khó đoán ha ha
Có ai có thể đoán được tôi đem đầu cho anh ấy ( nếu thực sự có, coi như tôi chưa nói gì)
Mặt khác, các bảo bối Tết Trung Thu vui vẻ, nhớ ăn bánh trung thu (tác giả đăng chương này vào hôm trung thu)
Editor có lời muốn nói: Dạo này tui đi làm nên ít thời gian rảnh, do vậy chương mới sẽ ra chậm hơn trước nhé mọi người 🫶🏻