Nhớ lại chuyện này thì...
'Ta...là ta, sao ta lại nhìn thấy chính mình, sao ta lại nằm ngủ ở đây?'
Từ trong tiếng gió vọng đến bên tai Lan Chi một giọng nữ mềm mại ngọt ngào "cô đã chết rồi, đương nhiên là cô nhìn thấy xác của mình nằm đó!"
Lan Chi òa khóc "chết, tôi đã chết rồi sao? Thế còn cô, cô là ai?"
Tôi là Nhã Thi, tôi cũng đã chết rồi! Tôi chưa tận số, nhiều năm qua đã trở thành hồn ma vất vưởng không nơi nương tựa, không chốn quay về.
Lan Chi nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Nhã Thi chập chờn trong gió mà không khỏi xót thương "cô muốn nói gì với tôi có đúng không?"
Nhã Thi gật đầu "phải, cô đã tận số, xin hãy rời đi để tôi mượn xác hoàn hồn!"
Lan Chi giận dữ nhìn Nhã Thi "không thể nào, tôi vẫn còn trẻ thì làm sao có thể tận số được chứ! Là cô muốn cướp lấy xác của tôi".
Tôi nói thật mà, cô đã thật sự tận số rồi!
'Không, cô gạt tôi!'
Nghe lời tôi, cô hãy đến chỗ Mạnh bà để chuyển kiếp, vất vưởng như tôi khổ sở lắm.
Lan Chi khóc thảm thiết hơn "tôi chết cũng không sao, con người trên đời này ai cũng một lần chết...tôi chỉ sợ cha tôi đau lòng, chắc hẳn là giờ này ông ấy đang đợi tôi trở về. Làm sao ông ấy có thể chấp nhận được sự thật đau lòng này!"
Cô hãy yên tâm đi chuyển kiếp, tôi sẽ thay cô chăm sóc cha già.
Lan Chi nhìn lại xác mình lần cuối "được...hãy đối xử tốt với ông ấy, mẹ tôi qua đời sớm, ông ấy không muốn bước thêm bước nữa vì sợ tôi sẽ bị thiệt thòi, chọn làm thân gà trống nuôi con để tôi có được ngày hôm nay".
Nhã Thi nghe qua cũng cảm động tình cảm cha con Lan Chi.
Cô hãy tin tôi, tôi sẽ thay cô báo hiếu!
Lan Chi dứt khoát rời đi....
/Tiểu thư Lan Chi, thầy lang đang đợi cô bên ngoài!
Mời ông ấy vào.
Chánh Tổng lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng Lan Chi, con gái cưng của ông bị thương nặng đến như vậy, khiến ông vô cùng lo lắng.
Két...
Cửa phòng vừa được mở ra, Chánh Tổng liền bay đến trước mặt thầy lang "con gái tôi thế nào rồi?"
Thầy lang thở dài "tôi thật sự rất khâm phục con gái của ngài, cô ta bị thương nặng đến thế mà vẫn còn khỏe mạnh. Đúng là một chuyện hy hữu!"
Chánh Tổng nhíu mày "ý thầy là sao?"
'Thưa ngài Chánh, con gái của ngài bị thương vô cùng nghiêm trọng...toàn bộ nội tạng đã bị thương gần hết, xương chân bị gãy'.
Chánh Tổng ngạc nhiên "gãy chân sao? Làm gì có, vừa nãy con bé bước xuống xe ngựa bình thường cơ mà!"
'Bẩm ngài, như thế tôi mới bảo là hy hữu!'
Chánh Tổng nhìn con gái mình "không sao thì tốt rồi!"
Thầy lang băng bó vết thương ở chân và kê đơn thuốc cho Lan Chi rồi từ biệt ra về, lòng vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng "không thể nào, rõ ràng là không thể nào qua khỏi!"
………
'Con gái!'
Cha!
'Thấy đau lắm rồi đúng không?'
Dạ không đau đâu ạ! Khiến cha phải lo lắng rồi, con thật bất hiếu.
Chánh Tổng lắc đầu!
'Con nghĩ ngơi trước đi đã'.
Dạ thưa cha!
Chánh Tổng lủi thủi rời khỏi phòng để Lan Chi nghỉ ngơi, cô nhìn theo bóng lưng hiu quạnh của Chánh Tổng mà không khỏi đau lòng "ông ấy là một người cha tốt, mặc kệ cô là Nhã Thi hay là Lan Chi cũng được, nếu đã được trùng sinh thì cô sẽ trân quý cuộc sống hiện tại, điều quan trọng nhất là cô phải tìm cách về bên cạnh con trai của mình".
……………
Từ lúc trở về, Hoài Thi luôn ngồi yên một chỗ, trong đầu cậu cứ lẩn quẩn hình ảnh của người phụ nữ ngồi trên cỗ xe bò mà cậu đã gặp trên đường làng chiều nay.
Cốc...cốc...
Hoài Thi nhíu mày "vào đi!"
Hoài An chậm rãi bước vào, thấy con trai ngồi ủ rũ thì phì cười "con làm gì mà cứ như người bị tịch thu sổ gạo vậy hả?"
'Cha...cha thật sự chứng kiến mẹ con bị hoả thiêu chứ?'
Hoài An khó hiểu nhìn con trai "Sao bỗng dưng con lại hỏi chuyện này?"
Hoài Thi không nói gì, cậu nhớ đến người phụ nữ chiều nay, trực giác của cậu không thể nào sai, đôi mắt ấy rõ ràng rất quen thuộc.
"Hoài Thi..."
'Sao vậy cha?'
"Con đang nghĩ gì?"
'Con đang nghĩ về mẹ!'
Hoài An im bặt, anh không thích nghe người khác nhắc đến Nhã Thi, cô là nỗi đau của anh.
Trăng vén màn nhú lên, soi sáng khoảng sân rộng trong đêm thanh vắng, Hoài An nhìn đến suy tư.
Á...á...
Nghe có tiếng la thất thanh, kéo tâm tư sầu não của Hoài An trở về từ chốn mộng du.
Ầm...
Á...á...
Hoài An chạy nhanh về phía phát ra âm thanh...
// Điền chủ!
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Gia đinh chỉ tay về phía giữa sân, nơi đó có hơn chục xác chết được sắp xếp nằm ngay ngắn.
Hoài An nhíu mày "lại xảy ra thảm sát!"
Vụt...
Một bóng dáng nhỏ bé vừa lướt nhanh qua mặt Hoài An, anh vội đuổi theo.
'Cứu em với anh Hoài An...cứu...'
Rầm...
Vừa đạp cửa tiến vào thì thấy Thùy Dung nằm dài dưới nền đất lạnh lẽo.
Hoài An nhìn quanh nhưng không thấy ai.
Hoài An lắc mạnh bờ vai Hoài Thi " cô sao rồi?
Thùy Dung còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Hoài An thì liền tắt thở sau.