• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Ngạo Thiên hắn đoán không sai mà, tiểu tử hoàng đế kia nhất định sẽ có tình cảm với Trà Ngân. Cảm giác này đã lập tức xuất hiện ngay từ lần đầu hắn nhìn thấy nàng ấy. Chẳng phải bây giờ tiểu tử đó còn phái người tìm kiếm, đón nàng ấy về nữa hay sao. Nhưng hắn sẽ không để tên thị vệ này đưa nàng ta về trước đâu. Mà chính hắn sẽ tự mình làm hộ hoa sứ giả, gieo chút ân tình cho tiểu tử ấy, cũng chắc chắn không để Trà Ngân trốn thoát, bởi từ trong ánh mắt nàng ấy, hắn nhìn ra vẻ không cam lòng. Với một trí thông minh siêu phàm như nàng ấy, muốn trốn thoát thị vệ, sẽ không phải là vấn đề gì quá lớn. Vậy là, Ngạo Thiên tao nhã vén màn cỗ xe ngựa, lộ ra khuôn mặt anh tuấn xuất chúng.

Thị vệ được sai phái đi đón Trà Ngân dù không phải thị vệ cận thân của Hoàng đế nhưng vẫn nhận thức được vị vương gia hiển quý này vì thời gian gần đây ngài ấy thường xuyên tiến cung để tìm hiểu thêm kiến thức y thuật từ thái y, mong chữa bệnh cho Trấn Nam Vương phi. Trong lòng thị vệ cảm thấy hơi hoang mang. Nếu đúng như miêu tả của vị đại thẩm ở thôn Kế Châu thì Trà Ngân cô nương đang ở trên cỗ xe ngựa này. Nhưng bây giờ người mình trông thấy là Trấn Nam Vương gia, vậy còn cô nương kia đâu? Nhưng theo quán tính của người trong chế độ hoàng quyền, thị vệ liền phúc thân hành lễ, chưa kịp đề cập đến Trà Ngân, đã nghe vương gia lên tiếng:

- Bổn vương cũng đang trở về kinh thành đây. Ta sẽ tự đưa cung nữ Trà Ngân trở về. Ngươi cứ về trước bẩm báo với Hoàng thượng, thời gian trước trên đường đến Kế Châu tìm cách giúp nạn dân vùng dịch, ta gặp được nàng ta, cùng nhau đẩy lùi dịch bệnh. Dù sao nàng ta cũng là một công thần trong chuyện này, Hoàng gia tất nhiên dùng hậu lễ đối đãi, Bổn vương hộ tống nàng về quả thật hợp tình hợp lý, có đúng không?

- Nô tài tuân mệnh, vậy nô tài xin phép cáo từ.

- Ừ, đi đi.

Nói xong, Trấn Nam Vương lia mắt về phía Trà Ngân, bắt gặp một tia tức giận trong mắt nàng vừa lóe lên đã lập tức thu hồi lại. Hắn vốn yêu mỹ nhân, càng thích người tài. Cả hai tố chất này đều dung hợp trong con người nàng, từ lúc phát hiện ra nàng tài năng tuyệt đỉnh vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, hắn đã rất nhiều lần thấy luyến tiếc. Nhưng giang sơn và mỹ nhân chỉ có thể chọn một, đành cứng lòng đưa nàng đến tay kẻ khác, giành về vạn dặm giang sơn.

Sau khi thị vệ thúc ngựa rời đi, đoàn người ngựa của Trấn Nam Vương cũng tiếp tục khởi hành. Trong cỗ xe xa hoa, nam tử anh tuấn lia đôi mắt cáo dò xét nhất cử nhất động của cô gái nhỏ, Trà Ngân ngồi im không dám rục rịch, chỉ có thể thầm mắng trong lòng: "Ngươi nhìn ta làm cái gì, như sư tử rình mồi thật là đáng ghét. Bị ngươi đưa vào chỗ chết mà giờ phải bó tay bó chân ở đây, ngươi còn chưa thỏa lòng nữa hay sao tên vương gia chó má. Bà đây không thích chửi thề mà cũng không thể chịu nổi ngươi nữa nè!"

Nhìn mãi một lúc lâu, Hàn Ngạo Thiên mới nhắm mắt định thần, dù gì đường còn dài, hắn cần sắp xếp lại kế hoạch cho thật ổn thỏa. Chỉ cần nàng ta là người của Hoàng đế, thật nhanh thôi, không cần gây loạn binh đao, ngai vàng cũng sẽ rơi vào tay hắn một cách danh chính ngôn thuận. Rong ruổi bảy ngày đường, đoàn người mới đến kinh thành, tiếp tục thẳng tiến hoàng cung để nhanh chóng đưa người cần gặp đến tay Hoàng đế. Vì Trấn Nam Vương gia hiện có lệnh bài tùy ý nhập cung do Hoàng đế cấp lần trước, hắn không cần phải thông truyền vẫn được thị vệ mở cửa vào nội cung, vừa đưa tin cầu kiến với thái giám tổng quản xong thì có một tên tiểu thái giám đến gần nhét vội vào tay hắn một mảnh giấy. Hắn mở ra xem, mặt hơi biến sắc nhưng rất nhanh trấn định, nếu không đi xử lý ngay sẽ có rắc rối cho kế hoạch của mình. Dù gì cũng đã đưa được người đến nơi an toàn, tiểu tử hoàng đế cũng biết phần ân tình này ít nhiều là từ mình, vậy là đủ rồi, giờ rời đi cũng không sao, nên dặn dò Trà Ngân nói lại với tổng quản là mình có việc đột xuất phải đi gấp xin đế vương bỏ qua.

Trà Ngân đang rất không vui, nhưng sợ thế lực của tên này nên cũng không dám quá mức căng thẳng, chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp lại. Hắn ta có việc rời đi ngay, cũng không câu nệ làm gì. Hôm nay Hoàng đế đang ở tẩm cung nên mặc áo tùy ý, không nghiêm trang như ở ngự thư phòng, chỉ là y phục màu vàng sáng đơn giản. Trong khắp Hoàng cung này, người được phép mặc màu vàng chỉ có một mình hoàng đế, ai vi phạm sẽ bị trượng tễ cho đến chết, là điều ai cũng biết. Nhưng vẫn có người không biết. Khi Trà Ngân bước vào nội điện, cung nữ thái giám để đã được cho lui chỉ còn lại một thân ảnh nho nhã đứng quay lưng lại. Nghe tiếng động, đoán biết là nàng ta, hắn rất muốn xem biểu hiện của nàng sẽ ngạc nhiên thế nào. Ai dè, đủ bất ngờ đến buồn bực khi tiếng nàng cất lên

- Tiểu Trắc Tử, ngươi làm gì ở đây. Lần trước giải nan đề, ngươi được thăng chức trực tiếp hầu hạ hoàng thượng luôn rồi sao. Chúc mừng ngươi nha. Vậy mà ta còn lo không biết sau này ngươi có còn tiến xa hơn nữa không. Nhưng ngươi ở đây còn Hoàng thượng đâu. Ngài ấy cho phép ta vào, lẽ ra phải ở đây rồi sao lại đi đâu mất tiêu vậy. Từ Kế Châu về đây, ta vẫn còn mệt mỏi vô cùng, chỉ mong có thể mau chóng về để nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe một chút. Ôi Hoàng thượng ơi, ngài ở đâu, có thể về nhanh nhanh được không?

Hàn Thừa Vĩ nghe nữ tử kia hỏi một tràng như độc thoại, nổi hứng muốn trêu nàng một chút liền kéo nàng qua một chỗ, bảo hoàng đế còn có chút việc, lát nữa mới quay lại, trong lúc đó yêu cầu nàng kể sơ chuyện gì đã xảy ra trong chuyến đi của nàng:

- Vì sao mọi người tránh dịch bệnh còn không kịp, một nữ tử như ngươi lại liều mạng lao vào vùng dịch. Ngươi đã ở đó trong bao lâu, làm những gì, có từng bị lây nhiễm qua dịch bệnh không?

- Ngươi nhìn ta xem có vẻ gì là liều mạng không? Chuyện gì ta phải chắc chắn thì mới làm, bệnh này ta đã từng biết qua, người nào đã bị rồi sẽ không bao giờ nhiễm bệnh lần nữa. Ta cách đây mấy năm cũng có thể coi là mắc bệnh nhẹ nên giờ miễn nhiễm với bệnh. Ta không có thuốc chữa nhưng ta biết dù là bệnh nào thì chỉ cần tăng cường sức đề kháng, sẽ nhanh chóng vượt qua. Huống chi bệnh này sẽ không làm người ta mất mạng. Vấn đề của người dân Kế Châu, hậu quả nặng nề như mọi người biết, một phần là do họ đang bệnh mà uống phải nguồn nước bị ô nhiễm, không tẩy uế môi trường sống khiến vi khuẩn lây lan nhanh trong không khí, lại không biết cách làm tăng sức đề kháng cho mình. Ta biết nguyên nhân ở đâu thì khắc phục ở đó. Ta chỉ họ lọc sạch nước bẩn, đun sôi lên mới uống. Ta hướng dẫn họ vệ sinh nhà cửa sạch sẽ, tiêu trừ vi khuẩn, nói cho họ biết Vitamin C giúp tăng đề kháng tốt cũng rất dễ tìm là từ quả cam, chanh, bưởi. Ngươi đó Tiểu Trắc Tử, cũng phải nhớ lời ta nói, tự bảo vệ tốt bản thân. Nhất là nước uống, đun chín mới được uống là thói quen tốt đấy.

Hoàng đế tròn mắt kinh ngạc, nữ tử này có thể lọc sạch nước bẩn, vậy mà nàng ta nói rất bình thường giống như là chuyện ăn cơm, uống nước hàng ngày. Còn nữa, Vitamin C là cái gì. Nàng ta nói rất nhiều nhưng thông tin hắn nắm bắt được lại chẳng bao nhiêu phải hỏi lại:

- Ngươi làm thế nào mà làm nước bẩn sạch trở lại, rồi vitamin C gì đó là cái gì, sao ta chưa từng nghe qua?

Nhìn bộ dạng không thể tin của tên bạn thái giám này, Trà Ngân vô cùng buồn cười. Buồn bực Trấn Nam Vương gia tạo nên trước đó cũng dần nhạt đi. Cô cũng muốn giải thích thật rõ cho hắn ta hiểu, nhưng mấy thông tin về khoa học, có nói rõ ràng chưa chắc người cổ đại đã hiểu được, chẳng bằng cứ làm thử cho họ xem, dù sao lát nữa cũng phải thí nghiệm trước mặt hoàng đế, vậy thì chờ làm luôn một lần, khỏi phải nói tới nói lui. Cô liền nói với hắn, lát nữa nhìn sẽ biết, rồi nói sơ Vitamin C là một chất có trong quả nào, lượng cần cho cơ thể là bao nhiêu và uống thời điểm nào là thích hợp. Cô kể về những ngày tháng ở Kế Châu được tự do tự tại, nói cả về mong muốn nội tâm của mình

- Nói riêng một mình ngươi biết thôi, ta không thích cuộc sống ở hoàng cung, quá nhiều khuôn phép. Không như thế giới ngoài kia tự do tự tại. Nếu không phải vì khó khăn hiện tại, ta chẳng bao giờ muốn ở lại nơi này một phút một giây nào. Vậy mà không hiểu sao đám phụ nữ trong cung lại thích ở đây, mỗi ngày tranh tranh đấu đấu chỉ để giành giật một người đàn ông, như vậy có đáng hay không. Chẳng bằng tìm cho mình một người có thể một đời, một kiếp, một đôi có phải hạnh phúc hơn không. Còn hoàng thượng nữa, một người thì cưới nhiều vợ để làm gì, có biết là dục cầu quá độ sẽ làm giảm tuổi thọ hay không? Nhưng thôi, là chuyện của họ, ta chẳng muốn ý kiến thêm.

Riêng ta, không biết khi nào mới được rời khỏi hoàng cung, nhưng ta đã có sẵn kế hoạch rồi, nếu được rời đi, ta sẽ tính đường kinh doanh, mở quán kiếm bạc với những món đơn giản mà ở đây chưa từng thấy. Lúc đó, ta sẽ là một nữ cường nhân thành công trong cuộc sống. Không biết chừng còn may mắn tìm được đường về nhà, nơi có ba mẹ, có người yêu của ta. Ngươi biết không, ta nhớ họ nhiều lắm. Ta chỉ sợ lúc ta bị lạc mất, người yêu của ta trông thấy, về nói lại với ba mẹ ta thì họ bây giờ chắc đau lòng nhiều lắm luôn đấy.

Vừa nói, mặt Trà Ngân vừa buồn, pha lẫn lo âu. Chỉ là nam nhân mỹ mạo bên cạnh ban nãy vẫn còn đang hào hứng với câu chuyện lạ kỳ của nàng ta thì giờ mặt trầm xuống, rất khó chịu, cũng chẳng thèm quan tâm đến vài cụm từ khá lạ như "giây", "phút", "nữ cường nhân" của nàng ta làm gì. Điều hắn chú ý là, nàng đang nhắc tới ý trung nhân, có phải là cái tên trong đoạn hát "chàng như gió bay, đến bên em, cuốn tung bụi mù vào thiên thu" lần trước hay không? Rốt cuộc là nàng ta thông minh hay là ngốc nghếch. Mấy vấn đề nan giải thì xử lý đâu ra đó, còn chuyện tình cảm lại mê muội đến như vậy à. Một nam nhân vô dụng, tận mắt thấy người con gái của mình mất tích mà còn không bảo vệ được, thì có gì hay mà nhung với nhớ. Hàn Thừa Vĩ nóng nảy, cũng chẳng giấu suy nghĩ trong lòng, nói luôn:

- Không có tài cán như vậy, nữ nhân mình thích cũng không đủ sức bảo vệ. Ngươi quên hắn ta đi. Chưa biết chừng lúc này hắn đã tìm được nữ nhân khác rồi cũng nên, vậy mà ngươi vẫn còn si tâm vọng tưởng.

- Ngươi không hiểu được chuyện này khó nói như thế nào đâu, nên đừng có đánh giá phiến diện như vậy. Còn chuyện người đó có còn thương ta không thì ta cũng không chắc lắm, vì đời có câu "xa mặt cách lòng". Ta cũng mới yêu lần đầu, còn chưa biết sẽ ra sao, nhưng ta có lòng tin với người ấy, không tệ như ngươi nói đâu.

- Đúng là ngu ngốc, ta thực lòng muốn tốt cho ngươi nên mới khuyên ngươi chớ dành tình cảm cho một người không xứng đáng. Ngươi cứ tiếp tục u mê đi, cả đời chịu khổ cũng đáng đời. Hừ!

- Ngươi...

Trà Ngân chưa kịp đáp trả thì một thái giám bước vào, phủ phục dưới nền đất bẩm báo:

- Muôn tâu hoàng thượng, có tể tướng đại nhân cầu kiến!

- Không gặp, đuổi lão ta về đi.

- Dạ!!

Thái giám nhận mệnh, khom người lui khỏi điện để lại một thân ảnh đang ngơ ra, miệng vẫn còn há to vì kinh ngạc. Cái tên trước mặt mình là hoàng đế, không phải thái giám sao. Tiêu rồi, tiêu thật rồi! Cô cẩn thận suy nghĩ xem trước giờ có nói xấu gì về hoàng đế với hắn không. Nghĩ rồi mới nhớ vừa nãy thôi mình còn phê phán chế độ đa thê của hoàng cung, nói xấu các bà vợ của hắn. Vậy, hắn có giận quá hóa điên, lôi mình ra chém đầu không? Trong đầu Trà Ngân là một mảnh rối loạn, cô len lén nhìn thần sắc Tiểu Trắc Tử, à không, giờ là hoàng đế, cũng không biết tên gì, chỉ là có từng nghe qua tên hiệu nhưng cũng không nhớ lắm. Nhìn trộm hắn một chút rồi, lòng cô lại thêm lo lắng. Hắn giận thật rồi đấy, cũng tại mình ngốc, chưa biết chuyện gì mà nói oang oang, nói với người không nên nói, đúng là "cái miệng hại cái thân". Cô đâu có biết lòng ai kia đang nổi bão vì một chuyện khác. Nội điện chìm trong yên lặng, một người hồi hộp đón nhận sự trừng phạt được báo trước vì tội mạo phạm, chưa biết có bảo toàn tính mạng hay không. Một người đánh mắt chăm chú vào người ngốc nghếch nào đó, rất muốn ngay lập tức hỏi cho ra danh tính cái tên nam nhân vô dụng, để xem hắn có tài đức gì mà nàng ta phải bảo vệ đến như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK