Lúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Sở Khuynh Nguyệt hơi kinh hãi.
Lúc này, trong phòng, sớm đã nhiều hơn một người.
Bên cạnh bàn, nam tử một thân hắc y, tóc đen mềm nhẵn tuỳ ý tản ra, nhè nhẹ từng đợt từng đợt theo làn gió bay bay, ở ngoài mặt nạ, trong cặp mắt sâu thẳm kia lộ ra vài phần ý cười.
Sở Khuynh Nguyệt nhìn hắn, hai tay khoanh trước ngực, lại tựa vào một bên, có chút trêu tức lên tiếng:”Thế nào? Cung Dạ Tuyệt, ngươi cứ thích giả làm quỷ như vậy?”
Cung Dạ Tuyệt cũng khe khẽ cười một chút, hắn thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn, nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó, mới từ từ mở miệng:”Ngươi thích? Ta đây về sau sẽ mỗi ngày giả trang cho ngươi xem.”
Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt run run.
“Lần này, ngươi lại muốn làm gì nữa?”
Cung Dạ Tuyệt chậm rãi đứng dậy, đi về phía Sở Khuynh Nguyệt, đợi khi hắn đến gần Sở Khuynh Nguyệt, thuận thế đưa tay chống trên vách tường, cứ như thế, Sở Khuynh Nguyệt hoàn toàn bị hắn vây lại.
Hắn cúi người, khoé môi hơi hơi nâng lên:”Không có việc gì thì không thể tới đây nhìn nữ nhân cùng đứa nhỏ của ta?”
“Ai là nữ nhân của ngươi---“ Sở Khuynh Nguyệt khẽ cắn răng, gằn từng tiếng.
Ý cười trên mặt Cung Dạ Tuyệt càng khắc sâu hơn, hắn vươn một tay, muốn chạm vào mặt Sở Khuynh Nguyệt.
Thấy vậy, ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt chợt loé, lưu loát tránh đi:”Bớt động tay động chân, bằng không, đừng trách ta không khách khí!”
Mày Cung Dạ Tuyệt nhướn lên cao, mặc kệ lời nói kinh hồn kia, lắc mình trườn tới.
Cánh tay dài chụp tới, tay hắn mạnh mẽ có lực như sắc như thép đem Sở Khuynh Nguyệt cố định trong ngực, cúi đầu, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt nàng.
Sắc mặt Sở Khuynh Nguyệt khẽ biến, giọng điệu chợt biến lạnh:”Buông tay!”
Nàng phát hiện, mỗi lần cùng nam nhân này chống đối, nàng luôn bị dồn vào thế hạ phong!
Cảm giác như vậy, rất không tốt…
Nàng không thích bị người khác khống chế.
Có thể là đã nhận ra sự không vừa ý của nàng, Cung Dạ Tuyệt thả lỏng tay.
Hắn làm sao quên mất chứ? Đây chính là một tiểu mèo hoang không thích bị người khống chế.
Khoé môi Cung Dạ Tuyệt hếch lên:”Nữ nhân, ngươi còn chưa có cảm tạ ta, ta đã cứu nha hoàn của ngươi…”
“Tạ? Ngươi chiếm tiện nghi của ta nhiều như vậy, cứ tình thế này, hẳn là chúng ta huề nhau rồi.”
“Nữ nhân nhỏ mọn, thật sự là không đáng yêu.” Khoé môi Cung Dạ Tuyệt xả ra, hắn đưa tay, xoa vết bớt màu đen trên mặt Sở Khuynh Nguyệt:”Nữ nhân, ta hình như đã quen nói cho ngươi biết, độc tố trên mặt của ngươi, ta có biện pháp trị khỏi.”
“Độc tố?” Sở Khuynh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nàng luôn luôn cho rằng đây chỉ là cái bớt, không nghĩ tới, lại là độc tố!
“Ân? Ngươi không biết?” Mày Cung Dạ Tuyệt hơi nhíu:”Nếu như nói không sai, đây là độc tố từ trong bụng mẹ mang theo, độc tố chồng chất lên nhau, cuối cùng tích tụ lên trên mặt. Bất quá, nếu muốn hoàn toàn xoá bỏ, phỏng chừng phải mất một chút thời gian. Hơn nữa… Ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Cung Dạ Tuyệt tà tứ cười:”Đúng hạn, gả cho ta.”
“Ta không muốn thì sao?”
“Vậy ngươi chỉ có thể cả đời mang theo khuôn mặt này.”
“Ta mang khuôn mặt này, so với ngươi đi ra ngoài phải đeo mặt nạ không phải vẫn tốt hơn sao, Cung Dạ Tuyệt, để ta đoán thử thân phận của ngươi là gì nha, ngươi là hiệp khách giang hồ? Sát thủ? Hay là cái loại bí mật không thể để người khác nhìn thấy?”
Ánh mắt của Cung Dạ Tuyệt bị kiềm hãm, chợt, lại lần nữ nở nụ cười.
Qủa thật không hổ là nữ nhân hắn coi trong.
“Thân phận của ta, chờ đến khi thích hợp, tự nhiên sẽ công bố, nhưng mà, ngươi nghĩ thật không chịu gả cho ta, tình nguyện mang khuôn mặt này, mang theo độc tố này sống qua ngày? Đùng quên, trong bụng ngươi, còn có một đứa trẻ.”