Ánh sáng màu lam…
Tất cả mọi người, đều mở to mắt lần nữa, đáy mắt không chỉ có sợ hãi, mà còn có kinh ngạc thật sâu.
Ánh sáng màu lam, đó chẳng phải là Vũ Giai lục cấp?
Mọi người chỉ cảm thấy như bị sét đánh trúng, kinh ngạc sững sờ ngồi ở tại chỗ.
Vũ Giai lục cấp mười mấy tuổi, thực con mẹ nó rất biến thái a!
Lần này, mọi người còn muốn mở miệng đòi lại công bằng cho Lâm đại nhân, liền đồng loạt ngậm miệng.
Bọn họ biết, nữ tử trước mắt này, thực sự có tư cách kiêu ngạo như vậy.
Ở một đại lục dùng võ vi tôn này, thực lực chính là tiền vốn!
Ai có thực lực, người đó liền có thể hoành hành ngang ngược!
Một bên, sắc mặt Lạc Đế xanh mét, hắn vạn lần không ngờ tới Sở Khuynh Nguyệt lại không nể mặt hắn như vậy. Cứ tự nhiên giết người trước mặt hắn như vậy, hắn phẫn nộ, nhưng cũng không dám tự tiện làm chủ.
Nếu như nàng còn là Vũ Giai ngũ cấp, hắn còn có thể tìm người đến đối kháng với nàng, nhưng mà, hiện tại rõ ràng là nàng đã đạt đến Vũ Giai lục cấp.
Toàn bộ Phong Lạc, Vũ Giai lục cấp chỉ có Sở Dịch. Mà hiện tại, Sở Dịch đã bị người giết chết…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lạc Đế cực kỳ khó coi.
Tô Mặc Vũ mới vừa rồi xém chết, rốt cục cũng hồi phục lại tinh thần. Sau khi lấy lại tinh thần, chỉ nhìn thấy quần thần kinh ngạc nhìn Sở Khuynh Nguyệt, mà sắc mặt của Lạc Đế, cũng cực kỳ khó coi.
Lại nhìn về phía Lâm đại nhân nằm gục dưới đất. Tô Mặc Vũ chỉ cho rằng Sở Khuynh Nguyệt đã đắc tội Lạc Đế, cảm thấy muốn bao nhiêu sảng khoái thì có bấy nhiêu sảng khoái.
Nàng dĩ nhiên biết ở trước mặt Hoàng Thượng giết người thì đã phạm phải tội gì.
Lúc này đây, nàng cũng không dám cùng Sở Khuynh Nguyệt trực tiếp đối đầu. Chỉ hơi run rẩy đứng lên, đưa tay chỉ về phía Sở Khuynh Nguyệt:”Sở tiểu thư, ngươi… Ngươi lại dám giết người, ngươi chẳng lẽ không biết đây là tội chết sao? Còn nữa, Sở tiểu thư, từ đầu đến cuối, ngươi đều không có hành lễ với Hoàng Thượng, dáng vẻ này của ngươi, rõ ràng chính là dĩ hạ phạm thượng.”
Lạc Đế nhìn thấy vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tội chết? Không sai, thật sự là tội chết. Nhưng mà, toàn bộ Phong Lạc, căn bản không ai có thể động vào nàng.
Ban đầu còn muốn hàm hồ cho qua chuyện, cứu vãng thể diện của hoàng thất, không nghĩ tới Tô Mặc Vũ này lại bỗng nhiên chọc đúng vào trọng điểm.
Nếu như hôm nay hắn không áp dụng trò thi thố gì đó, như vậy, chỉ sợ việc này truyền ra, Lạc Đế hắn chỉ sợ sẽ bị người nhạo báng.
Mà chuyện Sở Khuynh Nguyệt không hành lễ được gọi là dĩ hạ phạm thượng, đây căn bản chính là không thể nào!
Ở trên phiến đại lục này, có một quy tắc, người đạt đến Vũ Giai lục cấp đã là người ngoại tộc, có thể miễn hết tất cả triều bái, cho dù là gặp được Hoàng Đế cũng đều không cần hành lễ.
Trên trán Lạc Đế, chậm rãi có mồ hôi lạnh thấm ra, hai tay, gắt gao túm chặt thành ghế tựa, giống như muốn đem thành ghế bóp nát.
Hắn phẫn hận nhìn Tô Mặc Vũ, thầm than nàng ta được việc thì ít bại sự thì có thừa.
Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng đảo mắt qua Tô Mặc Vũ:”Xem ra công chúa đối với luật pháp của Phong Lạc thật sự rất tinh thông, như vậy, không bằng công chúa tự nhìn lại bản thân mình, xem thử ngươi đã phạm vào bao nhiêu tội đáng chết!”
“Ngươi… Ngươi khinh người quá đáng! Sở Khuynh Nguyệt, đừng tưởng rằng ngươi là Vũ Giai cao thủ thì ta sẽ sợ ngươi! Ngươi…”
Tô Mặc Vũ nhất thời kích động, suýt nữa còn nói ra những lời không nên nói. Đúng vào lúc này, Da Luật Đình đột nhiên cắt ngang lời nàng:”Tô Mặc Vũ, đủ rồi!”
Da Luật Đình luôn luôn âm thầm quan sát Sở Khuynh Nguyệt, cho đến lúc này, hắn mới nặng nề thở dài.
Thì ra, ai cũng chưa từng có thể nhìn rõ nàng.
Nữ tử này, tàn nhẫn vô cùng, giết người không chớp mắt. Nếu ai phạm vào nàng, tất nhiên sẽ không có kết cục tốt, Lâm đại nhân kia, đó chính là một ví dụ tốt nhất.