Chuyện trò linh tinh. Tôi và anh dùng tốc độ của rùa, bò từ từ lên núi. Đường lên nhà tôi tuy là đường núi, nhưng những bậc thang đá không liên tục nên qua mỗi đoạn đường chúng tôi tìm khối đá to ngồi nghỉ một lúc mới tiếp tục đi. Kết quả là, tốc độ chúng tôi vốn chậm giờ càng chậm thêm. “Em đâu nào hay khi ánh sáng về với em. Khi em nhận ra bóng tối nay đã không còn...” Chuông điện thoại của tôi lại reo! - Alo, con nghe mẹ yêu ơi! “Nãy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.