Chỉ cần nghiêng người một chút, cậu có thể tựa cằm lên vai anh, nhưng Casper lại chọn một tư thế khá mập mờ để vòng tay qua cổ Văn Dã. Cậu chưa kịp tiến thêm, đèn pha lê trên trần bỗng bừng sáng. Ánh đèn trắng có phần chói mắt, Casper nhíu mày híp mắt lại, trong khi Văn Dã rút tay khỏi công tắc trên tường, hơi cúi đầu nhìn cậu.
Khi đã quen với ánh sáng, Casper hỏi Văn Dã với vẻ ngờ vực: "Anh có ý gì vậy?"
Văn Dã khẽ lắc đầu, mỉm cười có phần bất đắc dĩ, chỉ về phía thùng giấy ở góc phòng. Casper nhìn theo hướng đó, và khi nghe thấy tiếng mèo kêu rất khẽ, cậu ngửa đầu ra sau với vẻ thất vọng: "Thì ra anh thực sự chỉ muốn cho tôi xem mèo!"
"Trời ạ! Thật sự có mèo luôn!" Casper lùi lại hai bước, ngồi phịch xuống giường.
Đây không phải lần đầu Casper nhận được lời mời từ đàn ông. Ban đầu lý do thường tương tự nhau, người uyển chuyển thì rủ đi ăn, xem phim, thưởng rượu, người thẳng thắn hơn thì trực tiếp đưa thẻ phòng và chìa khóa nhà. Nên khi Văn Dã hỏi cậu đã từng nuôi mèo chưa, muốn cậu vào phòng xem mèo, cậu theo bản năng nghĩ đó là một cách nói úp mở khác về chuyện ấy ấy.
Văn Dã dựa vào cửa, giọng dịu dàng, nụ cười pha chút bất đắc dĩ: "Cậu nghĩ tôi muốn lên giường với cậu à?"
Văn Dã nói thẳng thắn, Casper cũng không giấu giếm suy nghĩ của mình nữa. Cậu rất tự tin về ngoại hình và thân hình của mình, nên thành thật gật đầu với Văn Dã: "Đương nhiên."
"Anh không thích tôi sao?" Casper đứng dậy khỏi giường, tiến lên hai bước, nhìn thẳng vào mắt Văn Dã nói: "Tôi nghĩ anh sẽ thích tôi chứ."
Văn Dã nở một nụ cười rất thoải mái, anh ngồi xuống, khẽ gõ ngón trỏ xuống sàn hai cái, thùng giấy ở góc phòng khẽ động đậy.
"Cậu đẹp như diễn viên điện ảnh vậy, sao lại có thể không thích được." Văn Dã ngước lên cười với cậu, rồi nói tiếp: "Nhưng cũng chỉ dừng ở mức thích như thích một diễn viên điện ảnh thôi."
Lời Văn Dã nói có phần úp mở, nhưng Casper không phải kẻ ngốc chỉ biết hiểu nghĩa đen. Cậu bắt chước tư thế của Văn Dã ngồi xuống, nghiêng đầu tìm ánh mắt anh: "Cũng đừng nói thẳng thừng thế chứ, chỉ cần anh cho tôi một cơ hội, tôi không ngại cạnh tranh công bằng với người khác." Có lẽ sợ thiếu sức thuyết phục, Casper còn bổ sung: "Tôi nghiêm túc đấy." Lời Casper nói rất chân thành, đôi mắt xám nhạt sáng lên, nhìn thẳng vào Văn Dã.
Văn Dã không đáp, anh ngồi xếp bằng trên thảm, tay mò về phía bao thuốc, rút ra một điếu nhưng không hút.
"Trong tình yêu không có chuyện công bằng đâu." Văn Dã bóp nát hạt nổ trên đầu lọc, nói tiếp bằng giọng rất nhỏ: "Có người ngay từ đầu đã đứng ở vạch đích, chỉ vì không muốn người kia thua quá thảm hại, nên mới nói là cạnh tranh công bằng."
"Đây là cuộc đua bẩn thỉu nhất thế giới, bởi vì nhà vô địch đã được định sẵn rồi."
Văn Dã cúi đầu rất thấp, từ góc nhìn của Casper, cậu không thể thấy rõ biểu cảm của anh khi nói những lời này, chỉ có thể dựa vào giọng nói trầm thấp và khóe môi thẳng để đoán tâm trạng của anh không đến nỗi tệ. Casper hiểu ý của những lời này, nhưng có lẽ vì từ nhỏ chưa từng gặp thất bại nên cậu trở nên cố chấp.
"Vậy nhà vô địch không thể thay đổi sao?"
Văn Dã cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh sáng nhiều màu từ đèn pha lê rơi xuống xương mày anh, anh cười với Casper, như thể đang thất thần, giọng điệu thoải mái: "Người khác tôi không biết, nhưng ở chỗ tôi thì không thể đâu."
"Bởi vì chiếc cúp của tôi đã được trao đi rồi, không thể đổi chủ được nữa."
Cả hai đều im lặng, một lúc lâu sau Casper mới đứng dậy, vừa đi về phía góc tường vừa lẩm bẩm: "Để tôi xem thử con mèo nào được Chúa ưu ái mà có được một người chủ đẹp trai thế này."
Văn Dã cúi mắt nhìn điếu thuốc đã bị vò nát trong tay, không đáp lời.
Casper không nói dối, cậu thực sự đã từng nuôi mèo, khi nói về thức ăn cho mèo và vắc-xin, tốc độ nói còn nhanh hơn một chút. Văn Dã ghi nhớ các loại vắc-xin cần tiêm, cát vệ sinh, thức ăn, đồ hộp và các đồ chơi nhỏ cần mua, không nhịn được than thở nuôi mèo còn vất vả hơn nuôi người. Casper chống hai tay lên bàn nhỏ phía trước, nghiêng người về phía Văn Dã, nói: "Vậy nuôi tôi đi, nuôi tôi đơn giản lắm."
Casper tưởng Văn Dã sẽ không trả lời câu hỏi vô vị này, cậu nhìn Văn Dã gãi đầu con mèo nhỏ, con vật nhỏ rất nể mặt cọ cọ vào lòng bàn tay anh, Văn Dã cười đáp: "Quá đơn giản thì chẳng có thử thách gì." Casper đứng đó bĩu môi.
Hai người ngồi trong phòng thêm một lúc nữa, trong lúc đó Văn Dã hút hai điếu thuốc, khi chuẩn bị hút điếu thứ ba, Casper đến bên cạnh anh, cũng châm một điếu. Dáng hút thuốc của Văn Dã rất đẹp, mang theo vẻ phóng khoáng khinh bạc với mọi thứ, Casper liếc nhìn anh, bắt chước dáng vẻ của Văn Dã hít một hơi thật sâu, nhưng không biết sai ở đâu, cậu bắt chước không được giống cho lắm.
Hút được nửa điếu, Văn Dã nhận được tin nhắn của Tạ Minh Hiên, cùng lúc đó, màn hình điện thoại của Casper cũng sáng lên.
"Ming muốn chơi bóng." Casper gác điếu thuốc sang một bên, lo lắng nhìn cổ tay Văn Dã, "Anh thế này có ổn không? Hay hôm nay đừng đi nữa."
Văn Dã dụi tắt mẩu thuốc còn lại, lắc đầu.
Mùa đông ít người chơi bóng ngoài trời, đặc biệt là những lãnh đạo cao cấp trong công ty quen được nuông chiều, họ thuộc kiểu người chỉ mới đi vài tầng cầu thang đã thở dốc, hiếm khi có đủ người cùng chơi bóng, Văn Dã không muốn phụ lòng mọi người. Anh đóng cửa sổ và tắt đèn, đi ra cửa đẩy mở, tay nắm đã hạ xuống hoàn toàn, nhưng cửa không mở được.
Văn Dã ngẩn người một chút, vài giây sau, anh lại đẩy một lần nữa, không tốn nhiều sức, cửa mở ra. Tống Nguyên đứng đối diện, vẻ mặt có phần lúng túng, tay nắm một túi nhựa in bốn chữ "Nhà thuốc Trung Ích". Ánh mắt Tống Nguyên vượt qua Văn Dã nhìn về phía Casper, khi xác nhận kẹp cổ áo của cậu ta vẫn ở vị trí cũ, những ngón tay đang nắm chặt của y mới hơi lỏng ra.
Có lẽ sợ Văn Dã lại nói những lời khó nghe, Tống Nguyên giơ túi nhựa trong tay lên, ngập ngừng nói: "Tôi mua cho anh một ít thuốc, người ở tiệm thuốc nói bôi cái này sẽ không để lại sẹo." Y vừa nói vừa cúi đầu lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, y định đưa cho Văn Dã, nhưng Văn Dã không có ý định đưa tay nhận, tay Tống Nguyên dừng giữa không trung trông có vẻ khá kỳ cục.
Casper bước tới, đưa tay nhận hộp thuốc từ tay Tống Nguyên, cậu nhìn một cái, cười nói: "Là hàng nhập khẩu, trông có vẻ đắt đấy." Văn Dã không có biểu cảm gì trên mặt, anh nhìn những nếp nhăn trên áo khoác của Tống Nguyên, dần hiểu ra lý do tại sao lần đầu đẩy cửa không mở được, bởi vì Tống Nguyên vẫn chưa rời đi, y ngồi xổm trước cửa, lưng tựa vào cửa.
Văn Dã nhìn về phía Tống Nguyên, ánh mắt hai người chạm nhau, anh nhìn y cười gượng một cái, rồi hỏi: "Các cậu định ra ngoài à?"
Casper tinh tế, để tránh không khí trở nên khó xử thêm, cậu đáp với giọng rất vui vẻ: "Bọn tôi định đi đánh bóng, cậu có muốn đi cùng không?" Tống Nguyên không thích chơi bóng rổ, y cũng sợ lạnh, là kiểu người đứng trong không khí dưới mười độ C năm phút là tay chân đã lạnh cóng. Nhưng ngoài dự đoán, Tống Nguyên nhanh chóng đáp: "Được thôi."
Văn Dã không từ chối cũng không đồng ý, anh không nhìn Tống Nguyên nữa, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, đi thẳng về phía thang máy.
Tống Nguyên thầm thở phào, đối với y, chỉ cần Văn Dã không đuổi y đi, đã là kết quả tốt nhất rồi. Y đứng trong hành lang nhìn Văn Dã một cái, cúi mắt xuống, lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên áo khoác. Casper vẫn đứng bên cạnh đi tới, cậu đứng bên Tống Nguyên, nhìn bóng dáng nghiêng của Văn Dã từ cùng một góc độ với y.
"Song." Casper khẽ gọi tên Tống Nguyên, dừng vài giây sau, nói với y bằng giọng điệu không hề mang tính công kích: "Tôi nghĩ cậu sẽ thua tôi đấy."
Cửa thang máy từ từ mở ra, Văn Dã bước vào, đưa tay chặn cửa thang máy: "Đi không?"
"Đến ngay." Casper nở một nụ cười rất tươi, rồi bỏ lại Tống Nguyên, đi về phía thang máy.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương hơi thô, để sau sửa vậy, mọi người đọc tạm (mặc dù tôi là mẹ đẻ nhưng tôi vẫn muốn nói rằng Tống Nguyên đến nước này phần lớn là do tự làm tự chịu đấy, y cần phải trưởng thành và thay đổi, tương tự Văn Dã cũng thế)