So với phòng khách, tầng hai tối hơn hẳn. Cửa phòng ngủ chính mở toang, chăn đệm ngăn nắp, trên bàn trà có một quả quýt đã bóc, không biết để bao lâu, múi quýt đã nhăn nheo, vỏ quýt khô quắt đen sạm. Trần Khải Hy đứng ở cửa một lát rồi đưa tay đóng lại. Cô tìm thấy Tống Nguyên trong phòng khách gần cuối hành lang, y nằm trên thảm cạnh giường, kéo một nửa chăn từ trên giường xuống đắp.
Trần Khải Hy chợt do dự không biết có nên vào không. Không khí quá tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức cô phải thừa nhận mình là kẻ không được mời. Cuối cùng cô gõ cửa nhẹ nhàng, nói khẽ: "Một tiếng rưỡi nữa mọi người sẽ đến." Tống Nguyên vẫn nằm im, Trần Khải Hy nắm tay nắm cửa, trước khi đi còn nói với y: "Để tôi đóng cửa giúp cậu nhé."
Những người Trần Khải Hy dẫn theo làm việc rất nhanh nhẹn. Khi cô xuống lầu, phòng khách vốn trang trí lạnh lẽo giờ trông như phòng karaoke chủ đề. Trên tường gạch xám nhạt giờ đây dán thêm dòng chữ HAPPY NEW YEAR có phần hơi lạc lõng. Trần Khải Hy cúi xuống nhặt quả bóng bay màu hồng bên chân, lấy chút keo dán lên bên cạnh, hiệu quả tốt hơn cô tưởng. Đang định dán quả thứ hai thì có người gọi cô từ phía sau.
Người đàn ông đứng trước tủ lạnh, ánh đèn xuyên qua khe hở chiếu sáng bàn tay anh ta đang vịn cánh cửa tủ. Trần Khải Hy ra hiệu cho anh ta nói, người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt hơi phức tạp: "Cô qua đây một chút." Trần Khải Hy đi tới, anh ta mở cửa tủ lạnh, luồng khí lạnh màu trắng phả vào người khiến cô chớp mắt một cái.
"Tôi định để bia và nước giải khát vào đây..." Người đàn ông liếc nhìn Trần Khải Hy, ngừng một lúc mới nói: "Hay là cô lên hỏi xem? Bàn xem nên xử lý thế nào."
Trần Khải Hy đóng cửa tủ lạnh, quay người đi lên lầu, đi được nửa đường lại dừng lại, quay đầu nói với anh ta: "Đừng động vào đồ trong tủ lạnh, làm việc khác trước đi."
Khi Trần Khải Hy đẩy cửa phòng ngủ lần nữa, Tống Nguyên vẫn giữ tư thế cũ, chỉ có điều đầu cúi sâu hơn, khúc xương gáy nhô ra. Cô bước vào, ngồi xuống bên cạnh y, đưa tay chọc chọc vai y: "Tôi muốn để bia vào tủ lạnh." Tống Nguyên cựa mình, vài giây sau cô mới nghe y nói "tùy".
"Cậu đừng nói tùy chứ." Trần Khải Hy ngồi xuống sàn, tay chống đất, "Vậy tôi lấy hết đồ trong tủ lạnh ra nhé." Tống Nguyên động đậy, ngồi dậy ngoảnh lại nhìn Trần Khải Hy bên cạnh, ánh mắt có phần hoang mang: "Đồ gì?" Nhìn thấy quầng thâm và tia máu trong mắt y, Trần Khải Hy khựng lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, cười bảo y mau xuống dưới cùng cô.
Tống Nguyên khoác qua loa chiếc áo choàng tắm rồi theo Trần Khải Hy xuống lầu. Những người khác đang bận rộn treo đèn trang trí lên trần nhà, thấy y thì cười gật đầu chào. Trần Khải Hy đi trước y, mở cửa tủ lạnh rồi đứng né sang một bên, giọng hơi bất đắc dĩ: "Tống tổng này, anh đang làm gì vậy, cosplay thần hoa à?"
Tủ lạnh chật ních, chai nước soda chiếm một phần tư, phần còn lại toàn là hoa hồng trắng, những cánh hoa nhét trong đó đã bắt đầu nhăn. Hơi lạnh mang theo hương hoa phả ra ngoài. Đèn trang trí đã treo xong và bật điện, những đốm sáng đủ màu chiếu khắp phòng, một mảng tím vừa khéo rơi trên mí mắt Tống Nguyên.
Y đứng một lúc, rồi rút ra một nắm nhỏ, ôm trong lòng, lại tiếp tục lấy thêm. Trần Khải Hy nhìn y lấy hoa ra từ tủ lạnh từng chút một, cánh hoa rơi rải rác xuống đất nhưng y như không thấy, cho đến khi không thể ôm thêm nữa mới dừng lại.
"Không đủ chỗ rồi." Tống Nguyên nhìn số hoa hồng còn lại trong tủ lạnh, ngước mắt nói với Trần Khải Hy: "Rượu có thể để ngăn đá. Khải Hy à, chị giúp tôi để hoa lại vào nhé."
Hoa được đặt lại vào tủ lạnh, do thao tác quá mạnh nên nhiều cánh hoa rụng xuống. Khi đóng cửa tủ lạnh, Trần Khải Hy nghe thấy giọng Tống Nguyên rất khẽ: "Đây là hoa thần hoa trả lại." Trần Khải Hy dừng lại một lúc mới hiểu y đang trả lời câu nói đùa về cosplay thần hoa của cô, theo bản năng cô định trêu chọc vài câu, nhưng nhìn y đang ngồi xổm nhặt cánh hoa, cô lại không nói nên lời.
Mười giờ rưỡi, mọi người đến đông đủ, Tống Nguyên cầm chai bia ngồi ở góc sofa, Trần Khải Hy ngồi bên cạnh, cầm micro hát một bài tiếng Quảng đầy cảm xúc. Gần đến phần điệp khúc, y liếc nhìn lời bài hát, rồi cúi đầu uống một ngụm bia, đứng dậy đẩy cửa kính ra ban công.
Nhiệt độ chênh lệch lớn giữa ngày và đêm mùa đông, Tống Nguyên khoác áo choàng run rẩy, chai bia thủy tinh lạnh đến đau đầu ngón tay, nhưng y không muốn buông ra. Năm ngoái giao thừa Văn Dã cũng ở đây, mọi người đang đánh bài trong phòng karaoke, anh gọi y ra ngoài, rồi lấy từ trong túi ra bó hoa baby 15 tệ một bó. Giao thừa năm trước nữa, họ đếm ngược ở quảng trường, người đông nghịt, y lạc mất mọi người, cuối cùng khi đếm ngược gặp được Văn Dã, trong năm giây cuối cùng, anh đứng sau lưng bỗng luồn tay vào túi áo khoác của y, rồi ghé vào tai y cười nói "lạnh quá".
Lúc đó, y không đẩy Văn Dã ra, chỉ bảo anh sau này mặc áo khoác có túi vào.
Phía sau vang lên tiếng mở cửa, Trần Khải Hy cầm hộp thuốc lá đứng bên cạnh y, cô châm thuốc rồi mới hỏi: "Tôi hút một điếu, cậu không phiền chứ." Tống Nguyên cúi đầu nhìn, mẫu hộp thuốc rất quen thuộc, là loại Văn Dã hay hút. Y cầm lấy bật lửa, rút một điếu châm lửa. Trần Khải Hy tựa lan can, im lặng một lúc mới nói: "Nghe nói cậu bán hết cổ phiếu rải rác của nhà họ Văn rồi."
"Văn Dã nhận là đã thành cổ đông lớn nhất." Tống Nguyên cầm điếu thuốc nhưng không hút, y nhìn đốm lửa đang cháy nói: "Muốn dùng xong Văn Dã rồi đá anh ấy đi sao? Văn Dị Sơn đừng có mơ."
Trần Khải Hy rít một hơi thuốc: "Vậy cậu ta có biết không?"
Tống Nguyên lắc đầu, một lúc sau mới nói: "Anh ấy chặn tôi rồi, hình như đổi số mới." Trần Khải Hy thở dài, cô cũng thấy chán nản, có lẽ Tống Nguyên thực sự không có duyên với tình yêu, những chiêu như khóc lóc hay làm nũng y đều không biết. Cô dụi tắt điếu thuốc, quay vào phòng khách, khi trở ra thì trên màn hình điện thoại đã ghi một dãy số.
"Số liên lạc của Tiểu Văn tổng nhà cậu khó kiếm thật, bạn tôi khi trước có làm ăn với nhà họ Văn, cũng chỉ có số của thư ký thôi." Trần Khải Hy ngậm lại điếu thuốc chưa hút xong, vẫy vẫy màn hình điện thoại trước mặt Tống Nguyên, "Có muốn gọi không?"
Tống Nguyên sững người, tàn thuốc dài rơi xuống mu bàn tay, y giật mình, xoa xoa mu bàn tay rồi nói: "Tôi không biết nói gì."
"Nói cậu đã tốn bao công sức để bán cổ phiếu, nói cậu nhớ cậu ấy, muốn đón giao thừa cùng cậu ấy." Trần Khải Hy nói rất nhanh, Tống Nguyên như không tiếp nhận được, đứng im bất động. Cô cầm điếu thuốc, bấm số gọi đi, chuông reo hai tiếng thì đầu dây bên kia bắt máy. Giọng nữ nghe lịch sự và kiềm chế, Trần Khải Hy liếc nhìn Tống Nguyên, nói vào điện thoại: "Xin hỏi Tiểu Văn tổng có đó không ạ?"
"Xin chào, xin hỏi chị có hẹn trước không ạ?" Trần Khải Hy không đáp, đầu dây bên kia im lặng hai giây rồi nói tiếp: "Xin hỏi có việc gì không?"
Trần Khải Hy nhìn vào mắt Tống Nguyên, y vẫn trông có vẻ bình tĩnh, chỉ là những ngón tay nắm lan can quá dùng sức, cô nói tiếp: "Tôi là bạn của Tiểu Văn tổng, anh ấy đổi số điện thoại mới nhưng tôi chưa biết, nên gọi đến đây xem anh ấy có muốn qua không." Ngừng vài giây, cô nói thêm: "Là tiệc giao thừa, cô nói với anh ấy, Tống Nguyên cũng ở đây."
Nghe cô nói vậy, Tống Nguyên rõ ràng căng thẳng hẳn, y nhíu mày, điếu thuốc rơi xuống đất. Có lẽ câu nói thêm đã có tác dụng, đầu dây bên kia im lặng ngắn ngủi, Trần Khải Hy nháy mắt với Tống Nguyên ra hiệu đừng lo lắng, sẽ giải quyết được.
"Xin lỗi, Văn tổng sắp đi Đông Sơn mở dự án nên không đến được." Giọng nữ nói hơi nhanh, Trần Khải Hy định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, người bên kia đã nói tiếp: "Ngoài ra, về số điện thoại của Tống tổng, ngài ấy hy vọng Văn tổng đừng gọi đến nữa."
Trần Khải Hy áp chặt điện thoại vào tai, cô nhìn Tống Nguyên, hy vọng y không nghe thấy gì. "Cúp máy đi." Tống Nguyên cụp mắt, dụi tắt thuốc trên lan can, cười nói: "Nếu chị không nói tôi ở đây, có khi anh ấy còn đến."
Trần Khải Hy không nói gì, gió bỗng trở nên rất lớn, khi Tống Nguyên định châm điếu thuốc thứ hai thì không thể nào châm được, cô giật lấy bật lửa trong tay y, che lửa giúp y châm thuốc. Tống Nguyên mỉm cười với cô, lần này y đưa thuốc lên miệng hút một hơi, vị thuốc nồng hơn y tưởng tượng, chỉ một hơi nhỏ đã khiến y ho không ngừng.
Cho đến khi mặt đỏ bừng, nước mắt cũng trào ra, Tống Nguyên mới dịu lại, y đưa tay chùi mắt qua loa, khẽ nói: "Tôi đã làm anh ấy thất vọng." Trần Khải Hy muốn an ủi, nhưng lời nói chuyển quanh môi vô số lần, cuối cùng chỉ thốt ra được: "Rồi sẽ ổn thôi."
Tống Nguyên không nói gì, trong nhà lại có người bắt đầu hát, giọng mang hơi men, bài "Vấn đề nho nhỏ" hát hoàn toàn trật nhịp, phát âm tiếng Quảng không rõ ràng, nhưng Tống Nguyên và Trần Khải Hy vẫn đứng nghe hết bài. Bên ngoài rất lạnh, y khoác chặt áo choàng hơn, ngửa đầu, uống một hơi hết chai bia bên cạnh.
Khi bài hát tiếp theo vào nhịp, Tống Nguyên nghe có người trong nhà hô: Còn một phút đếm ngược nha! Trong nhà vang lên tiếng reo hò, y ngoảnh đầu nhìn, đèn cầu hiệu ứng trên trần quay rất nhanh, có người đang đi dép lê nhảy qua nhảy lại trên sofa. Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, đúng như y tưởng tượng, đen kịt, không một ngôi sao.
Khi Trần Khải Hy định hút điếu thứ hai, Tống Nguyên vỗ cô một cái: "Cho tôi mượn điện thoại." Trần Khải Hy sững người, cúi đầu mở khóa điện thoại rồi đưa cho y.
Tống Nguyên lật đến danh bạ, nhìn dãy số ở trên cùng, ngẩn người một lúc rồi bấm gọi. Bị từ chối nằm trong dự đoán, nên y nhanh chóng gọi cuộc thứ hai, thứ ba, đến cuộc thứ tư thì đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. Trong nhà đã bắt đầu đếm ngược, tiếng rất to, qua cửa kính y vẫn nghe rõ.
"Năm!"
"Xin chào, tôi là Tống Nguyên."
"Bốn!"
"Xin đừng cúp máy."
"Ba!"
"Không biết cô có thể chuyển lời giúp tôi không."
"Hai!"
"Văn Dã, chúc mừng năm mới."
"Một!"
Đèn cầu hiệu ứng trong phòng bỗng quay rất nhanh, những đốm sáng đủ màu liên tục rơi trên cửa kính, Tống Nguyên nắm chặt điện thoại, trong ống nghe không có tiếng động, bên ngoài có rất nhiều người đang hô chúc mừng năm mới.