Tuy nhiên đây là chuyện của mấy người lớn, không liên quan tới đám trẻ. Bên dưới Tiên Tâm tuyền, Lam Tiểu Sí đưa một bộ xiêm y cho Đồng Nhan Quỷ Mỗ “Quỷ di, khi rời đi, ngươi nhớ phải thay bộ xiêm y này”
Đồng Nhan Quỷ Mỗ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là quần áo của Vi Sinh Từ, kinh ngạc hỏi “ngươi lột của Vi Sinh Từ?”
“Gì chứ, vóc người của hắn không khác gì ngươi, ngươi thay quần áo này xuống núi, người ta có thể nhận lầm ngươi là Tiểu Từ, không gây phiền toái cho ngươi”
Đồng Nhan Quỷ Mỗ lúc này mới cầm lấy quần áo, nàng quả thật ở Tiên Tâm các không quen, con chuột ở trong ổ của mèo luôn có chút khẩn trương. Nàng vỗ vỗ đầu Lam Tiểu Sí “ nha đầu ngươi nghĩ thật chu đáo” Nói xong cởi bỏ ngoại bào, thay vào quần áo của Vi Sinh Từ. Dáng người của nàng cũng không tệ lắm
Lam Tiểu Sí tò mò hỏi “Quỷ di, nghe nói ngươi rất hiểu thải bổ thuật, có phải không?”
Chỉ có hai người, Đồng Nhan Quỷ Mỗ cũng không e lệ “xú nha đầu, ngươi hỏi cái này làm gì? Muốn học sao?”
“Đúng, mau cho ta xem bí kíp đi” Nàng đương nhiên tò mò rồi
Đồng Nhan Quỷ Mỗ cười cười vỗ đàu nàng “luyện cái này không tốt, ngươi nhìn Quỷ di đi, từng bị bao người chỉ trích cũng không để ý, nay thanh danh hỏng rồi, gặp được người muốn quý trọng thì đã muộn”
Lam Tiểu Sí kéo kéo tay áo nàng “ngươi có phải có chỗ khó nói? Người quý trọng là cha ta sao? Nếu vậy, ngươi không quý trọng mới là chuyện tốt, ngươi chỉ hỏng thanh danh, còn hắn từ tim tới da đều hỏng”
Đồng Nhan Quỷ Mỗ gõ nhẹ vào trán nàng “không được nói cha ngươi như vậy. Được rồi, đừng kéo nữa, tuy ngươi gọi ta là Quỷ di nhung dù sao ta cũng đã làm nam nhân khá nhiều năm. Tiểu nha đầu ngươi xinh đẹp như vậy, nếu để ta gặp sớm vài năm, chậc chậc…”
Lam Tiểu Sí lục lọi trên người nàng “mau đưa bí kíp cho ta xem”
Đồng Nhan Quỷ Mỗ cười ngất “đã sớm không cần thì sao lại mang theo người, trở về liền cho ngươi”
Lam Tiểu Sí lúc này mới từ bỏ “ngươi nhớ kỹ nha”
“Quái lạ, nếu ngươi thực sự là nữ nhi của Ôn Mê và Thanh Tỏa thì sao lại thân cận với người xấu như vậy chứ?”
“Thôi, đừng nói nữa. Ôn các chủ thiết diện vô tư, ta thấy sớm muộn gì cha con chúng ta cũng trở mặt vì cái gọi là chính nghĩa. Quỷ di, đến lúc ngươi nhớ tới cứu ta nha” Nàng vẫn cảm thấy nàng và Lam Phỉ mới là cha con
“Ngươi có từng nghĩ gả cho một người tốt, an ổn cuộc sống, sau này giúp chồng dạy con, sẽ không ai làm khó dễ ngươi được?”
Lam Tiểu Sí không nói gì
Đồng Nhan Quỷ Mỗ vỗ vỗ đầu nàng “hảo nha đầu, nghe lời Quỷ di. Lần trước ở Đan Nhan Thanh Bích, Quỷ di đã nhìn ra cha con Vi Sinh gia vô cùng bảo hộ ngươi. Vi Sinh thế gia trước giờ luôn ngạo nghễ độc lập trong giang hồ, chỉ cẩn gả vào đó, giang hồ hỗn loạn từ nay về sau không dính gì tới ngươi”
Lam Tiểu Sí vẫn ngoan cố “không cần”
“Ngốc, gặp được nam hài tốt không bắt lấy, về sau ngươi đến Phiêu Vân cốc làm bạn cùng Quỷ di đi”
“Được nha, ta sẽ tới”
Đồng Nhan Quỷ Mỗ ôm bụng cười “vốn định đưa ngươi một tín vật nhưng Quỷ di không phải người tốt lành gì, gặp phải nhân sĩ chính đạo lại phiền toái nên thôi” Ngữ khí chân thành
“Chọn con đường như vậy, ngươi hối hận không?”
“Nha đầu ngốc, người như chúng ta, đã đi đến bước này không có gì hối hận nhưng Quỷ di vẫn cảm thấy ngươi nên chọn đường đúng mà đi, không cần lo lắng cha ngươi, nếu về sau hắn trở thành lão nhân cô độc còn có Quỷ di bồi hắn nha”
Lam Tiểu Sí che miệng cười trộm
Đồng Nhan Quỷ Mỗ nói lời chia tay ‘được rồi, ta đi đây”
Lam Tiểu Sí đưa nàng ra khỏi Thái Cực Thùy Quang, Đồng Nhan Quỷ Mỗ còn quay đầu vẫy tay với nàng, ngôn hành cử chỉ tiêu sái không kềm được
Kỳ tộc xảy ra chuyện lớn, Kim Chẩm Lưu lại không trở về. Khi Lam Tiểu Sí quay về phòng, nghe cách vách có tiếng người, nàng vén màn giường, nhìn qua lỗ hổng thấy hắn đang ôm gối ngồi ngây ngốc trên giường, liền hỏi “ngươi đang làm gì?”
Kim Chẩm Lưu thấy nàng, miễn cưỡng nở nụ cười chào hỏi “Tiểu thiếp thứ ba mươi sáu”
Lam Tiểu Sí chui qua lỗ hổng, hỏi “ngươi không theo phụ vương ngươi trở về?”
Kim Chẩm Lưu cười giễu “ngươi không nghe phụ vương ta nói sao? Ta không phải con hắn”
“Đúng vậy, phụ vương ngươi không đủ tin cậy”
Kim Chẩm Lưu cúi đầu không lên tiếng
Lam Tiểu Sí nói tiếp “ta cảm thấy ngươi lúc này nên về bên cạnh Ti Vi vương hậu, nàng hẳn không dễ chịu gì”
“Trước đây, mỗi lần ta thấy hoàng huynh đều trêu chọc hắn, học tập tốt thì thế nào, võ nghệ tinh thông thì đã sao, phụ vương đều không thích. Mà hắn tính tình nóng nảy, chỉ cần ta kích thích một chút liền nổi giận, sau đó sẽ bị phụ vương giáo huấn” Kim Chẩm Lưu nhắc lại chuyện xưa “nhưng ta thực sự cho rằng chúng ta là thân huynh đệ, ta chán ghét hắn chỉ vì hắn quá ưu tú, giờ mới biết thì ra ta đoạt tất cả của hắn”
“Cho nên thế nào? Ngươi tính dùng cái chết để tạ tội?”
“Tiểu thiếp thứ ba mươi sáu, ngươi có chút đồng tình được không?”
“Phụ vương ngươi, mẫu hậu ngươi, cả cha ruột ngươi nữa, ai cũng đều đau xót hơn ngươi. Ngươi thân là thái tử Kỳ tộc, ít nhất hiện còn sống, ngươi nên chịu trách nhiệm, chia sẻ công việc với bọn họ, về sau thế nào lại cùng bọn họ thương lượng”
“Nhưng ta không biết phải đối mặt với phụ vương, với mẫu hậu, với tam…cha ta thế nào”
“Hay là ngươi học ta, đeo mặt nạ?”
Kim Chẩm Lưu cười khổ, nhìn mặt nạ trên mặt nàng, hỏi “Tiểu Sí, mặt ngươi biến thành như vậy, ngươi có khổ sở không?”
“Ta đã lâu không soi gương”
Nàng luôn lạc quan lại nói vậy, khiến Kim Chẩm Lưu ngây ngẩn cả người
Lam Tiểu Sí vỗ vỗ vai hắn “nếu so thảm mà có tác dụng, hai ta liền ở đây so thảm đi. Nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi nên nghĩ xem mình có thể làm gì cho bọn họ, nói không chừng bọn họ cũng không biết nên đối mặt ngươi thế nào đâu”
Kim Chẩm Lưu đứng lên, nói “ta trở về Kỳ tộc”
Lam Tiểu Sí gật đầu “hay là ngươi lại mời chúng ta cơm trưa đi, biết đâu về sau ngươi không còn là Thái tử Kỳ tộc nữa, không mời nổi bữa cơm thì sao”
Kim Chẩm Lưu cạn lời, chỉ có thể đến trưa mời Lam Tiểu Sí, Vi Sinh Từ, Mộc Hương Y, Liễu Băng Nham, Hạ Vũ Đài đến Dao Trì sơn trang
Kim Chẩm Lưu nói “chúng ta là hảo bằng hữu nhưng ta hiện tại…”Đột nhiên cảm thấy hắn là một thái tử danh bất chính ngôn bất thuận, xài nhiều tiền của Kỳ tộc là không nên
Chúng thiếu niên đều tỏ vẻ hiểu, tùy tiện một chút là được
Kim Chẩm Lưu vẻ mặt cảm kích “hôm nay chúng ta ăn đơn giản chút, gọi chừng trăm món là được”
Ngay cả Liễu Phong Sào cũng muốn đánh hắn
Rượu và thức ăn được đưa lên, Kim Chẩm Lưu rót cho mọi người “đến, uống cùng ta một chén” Đã trải qua chuyện Kim Ưng và Hồng Ưng phản bội nhưng hắn vẫn không nghi ngờ tình bằng hữu
Lam Tiểu Sí cùng mọi người đều cạn chén, chỉ có Vi Sinh Từ hồ nghi ngửi ngửi chất lỏng màu hổ phách trong chén, rất thơm nha
Rượu ủ nhiều năm, thực sự rất thơm, tác dụng lại chậm. Lam Tiểu Sí lại rót một ly, nói “đến, Thái tử gia nhất túy giải thiên sầu”
Kim Chẩm Lưu cạn chén với nàng “di thái ba mươi sáu, ta trở về liền tìm danh y đến trị mặt cho ngươi”
“Được, vì tiền chữa bệnh, ta trước kính ngươi một ly”
Cả đám vui vẻ cạn chén, Kim Chẩm Lưu nói “đến, Vi Vi…” Nói đến đây mọi người đều ngây sợ
Hạ Vũ Đài lắp bắp “vừa..vừa rồi còn ở đây ah”
Mọi người cuống cuồng tìm kiếm, ngay cả dưới bàn cũng nhìn, đều không thấy bóng dáng của Vi Sinh Từ
Hồi lâu nghe bên người có người hô to “thiếu gia, thiếu gia của ta, ngài mau thả chưởng quầy chúng ta xuống”
Đám người Lam Tiểu Sí lập tức chạy ra ngoài, chỉ thấy Vi Sinh Từ một thân hồng y nâng chưởng quầy đã hơn năm mươi tuổi xoay tròn, đang luyện một bộ cuồng phong chưởng, mà chưởng quầy ở giữa lốc xoáy, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, cuồng phong thổi qua, lá cây và hồng y đang xen, nếu ở giữa là một mỹ nữ thì đúng là kỳ cảnh, tiếc là không phải, chưởng quầy đã tè cả ra quần
Hạ Vũ Đài dè dặt hỏi “Từ thiếu gia lớn như vậy, đây là lần đầu uống rượu sao?”
Liễu Phong Sào “hắn say rượu thất thố như vậy, có đả thương người hay không?”
Kim Chẩm Lưu “không hổ là Vi Vi nhà ta, ngay cả say rượu cũng cá tính như thế”
Lam Tiểu Sí “ta không quen người này”
Vi Sinh Từ say rượu, thất thố cả buổi chiều
Kim Chẩm Lưu nói “hắn không mệt sao? Ta phải đi rồi, trời sắp tối rồi. Di thái ba mươi sáu, ngươi nhớ chiếu cố tốt cho Vi Vi nhà ta, đợi hắn tỉnh rượu, nói với hắn một tiếng giúp ta, ta đối với hắn là thật tâm”
Lam Tiểu Sí đá hắn một cái “mau cút đi”
Kim Chẩm Lưu cười trộm, cùng bằng hữu uống một trận, tâm tình cũng sáng sủa hơn, lập tức trở về Kỳ tộc
Vi Sinh Từ tỉnh rượu cững rất kỳ quái, thể lực tiêu hao rất nhanh, khi chiêu thức của hắn chậm lại, Liễu Phong Sào tiến lên ôm hắn, hắn đưa mắt nhìn, nỉ non “không cần ngươi, muốn Tiểu Sí Bàng ôm”
Liễu Phong Sào không dám trái ý hắn, sợ hắn lại nổi điên, quay đầu liền ném hắn cho Lam Tiều Sí. Lam Tiểu Sí dùng khăn lau mặt cho hắn, Vi Sinh Từ nhìn thấy là nàng liền yên tâm nhắm mắt lại, ngủ say. Liễu Phong Sào không còn cách nào đành cõng hắn, đoàn người lặng lẽ trở về Thái Cực Thùy Quang, lại sợ Ôn Mê và Vi Sinh Kỳ phát hiện nên âm thầm đưa hắn về phòng.