Bên ngoài bước vào là ba vị Thanh Long, Huyền Vũ và Bạch Hổ, bọn họ ánh mắt chuyển quanh ba người trong điện, lại cố tình dừng lại ở người Y Vân vài giây.
Ánh mắt của Thanh Long và Bạch Hổ có tia nghi kỵ cùng không tán đồng. Còn Huyền Vũ lại đầy ý tứ sâu xa, có chút không rõ.
Y Vân cũng phát hiện ra ánh mắt bọn họ nhưng không để tâm. Chỉ cúi đầu vuốt ve ngón tay chờ xem tiếp theo bọn họ sẽ làm gì.
Thanh Long tính khí có phần nóng nảy, hắn liền trực tiếp đi đến cạnh Chu Tước khiển trách: "Bệnh tình của Ma tôn há có thể để cho một nữ nhân lai lịch bất minh biết, ngộ nhỡ..." hắn dừng lại ánh mắt ý tứ nhìn Y Vân "Ngộ nhỡ nàng ta lại lén động tay động chân, như thế chẳng phải rất bất lợi?"
Đương nhiên rất bất lợi a! Y Vân trong lòng thầm kêu lên, nàng ma mãnh cười lạnh, chỉ sợ ta khinh thường không muốn động tay động chân vào bát dược của Ma tôn đại nhân của ngươi a!
Quân Hàn Kỳ lại trầm mặc, hình như bọn họ đặt hơi nhiều thành kiến vào người Y Vân nhỉ?
Bạch Hổ tuy không nóng nảy như Thanh Long nhưng hắn lại trực tiếp bước đến cạnh Thanh Long đã cho thấy được quan điểm của hắn. Riêng Huyền Vũ vẫn đứng một bên, nhàn nhạt mà xa cách nhìn tất thảy.
Chu Tước có lẽ cảm thấy không quen với không khí nồng nặc mùi thuốc súng này nên lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, hắn không vui đáp "Long huynh, dù gì Y Vân cô nương cũng là ý trung nhân của Ma tôn, người Ma tôn thích sao có thể lai lịch bất minh?!"
Hảo tiểu tử! Còn biết bảo vệ Ma hậu tương lai, tốt lắm! Quân Hàn Kỳ cười thầm, lại tính toán suy nghĩ lại việc điều hắn đi làm nhiệm vụ từ ba năm thành một năm.
"Ma tôn chưa lên tiếng, các ngươi đã nóng vội?" thanh âm lãnh đạm bất ngờ phát ra.
Chu Tước cùng đám Thanh Long, Bạch Hổ im bặt, bọn họ khẩn trương nhìn Ma tôn ý bảo: người lên tiếng đi.
Không hổ là Huyền Vũ, nói một câu đã chọc đến trọng điểm.
Quân Hàn Kỳ đạm mạc nhìn người bên dưới, hắn bất chợt quay sang hỏi Y Vân: "Nương tử, nàng thấy sao?"
Cơ mặt Y Vân run rẩy dữ dội, nàng nén lại tâm tình, nhàn nhạt đáp "Quả thực lai lịch bất minh, thỉnh Ma tôn ngày mai mở cửa để ta trở về cố hương".
"Vả lại, ở cố hương ta vẫn còn một vị hôn phu" nói đến đây dư quang nơi ánh mắt Y Vân càng thêm lợi hại, mà gương mặt nàng phải nói ngọt ngào vô cùng.
"Nàng...!" Quân Hàn Kỳ rối rắm nhìn Y Vân, hắn đương nhiên cực kỳ vui lòng khi nàng vẫn còn nhớ đến Chiến vương hắn, nhưng nếu nàng nhớ đến Chiến vương thế còn Ma tôn thì sao? Càng nghĩ lại càng rối!
Y Vân tinh ý nhìn ra sự khác thường của Ma tôn, trong lòng nàng liền hiện ra tia hiểu rõ, nàng đoán không sai đi? Chiến vương, Ma tôn, thật là hảo thân phận.
"Không cần đi, vị hôn phu của nàng ta có thể giải quyết, lại thêm hơn ai hết ta hiểu rõ nàng lai lịch hoàn toàn trong sạch".
Y Vân liếc Ma tôn, hảo hiểu rõ nàng, còn là hơn ai hết, từ khi nào vậy? Nàng nghiêng đầu, bàn tay vuốt ve tấm mặt nạ bạc lạnh lẽo của hắn, "Ma tôn, ta còn chưa thấy dung mạo người sao có thể nói lấy người là lấy, huống chi hôn sự đó vốn là do phụ mẫu ta sắp đặt."
Thanh Long dường như rất chướng mắt Y Vân, thấy nàng đùa nghịch Ma tôn như thế, hắn không nhịn được gầm nhẹ "Làm càn!" lại đăm đăm nhìn Y Vân như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Dung mạo Ma tôn một nữ nhân như cô sao có thể tùy tiện nhìn, vả lại dung mạo cô từ lúc đến đây đến giờ chỉ toàn bị mạng sa che đi. Có chăng là cô nên cho chúng ta thấy dung nhan trước."
Bạch Hổ cảm thấy Thanh Long hành động có phần hơi khích, nghĩ nhắc nhở hắn nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì Thanh Long đãng vung tay dùng nội lực xé nát mạng sa che mặt.
Quân Hàn Kỳ bất động nhìn Y Vân, hắn biết nàng đang nổi giận, Thanh Long này nên bị trừng phạt rồi. Hàn quang sắc bén rơi trên người Thanh Long.
Miếng mạng sa như cánh hoa tàn nhẹ nhàng rơi xuống, khẽ khàng không một tiếng động.
Y Vân gương mặt không chút biến sắc, nàng nâng lên đôi mắt sắc bén nhuốm đầy sương mù, nhanh tay thật!
Cánh tay nàng nâng lên tạo lực cắt đôi mặt nạ của Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước còn có Ma tôn cao cao tại thượng.
"Nếu đã muốn nhìn thì cùng nhìn xem gương mặt của mọi người nào" Giọng nàng thanh thanh lại nghe ra có chút đáng sợ.
Trái ngược với tính cách nóng nảy gương mặt của Thanh Long lại rất thanh tú. Bạch Hổ và Chu Tước lại trưởng thành không ít, tầm 25 tuổi, với Y Vân bọn họ vẫn còn rất trẻ.
Ma tôn thì là gương mặt cực kỳ bình thường, nhưng Y Vân biết đó chỉ là lớp dịch dung, thật là lắm thủ đoạn đề phòng. Nàng vươn tay đến cổ hắn rồi nhẹ lấy ra tấm mặt nạ mỏng như cánh ve.
"Thanh Long hộ pháp người nhìn cho thật kỹ a!"
Thanh Long nghe điểm danh rùng mình, hắn cảm nhận được hương vị cái chết từ lực đạo cắt đứt tấm mặt nạ đó, đủ ngoan độc.
Chu Tước nhìn quanh để ý thấy Huyền Vũ không bị cắt đứt mặt nạ thì hướng hắn gọi, "Huyền Vũ, ngươi mau gỡ mặt nạ ra đi".
Huyền Vũ thất thần, không trả lời, hóa ra nàng như hắn nghĩ thật đẹp. Đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, vừa muốn nâng niu lại sợ phá vỡ.
Những người khác lúc này đây cũng chẳng chú ý gì bên này nên không hay biết rằng đôi mắt đạm mạc kia vẫn luôn dõi theo Y Vân.
Bàn tay Y Vân nhẹ nhàng lấy ra tấm mặt nạ mỏng như cánh ve, không một chút trở ngại. Vẫn là gương mặt mà nàng luôn ghi nhớ, đúng là đáng ghét, còn đẹp hơn cả nữ nhân, yêu nghiệt! Nhưng nàng không tài nào ghét nổi, bởi nó đã in sâu vào trái tim của nàng rồi.
Im lặng một cách tĩnh mịch.
Tiếng gió xào xạt phất phơ ùa vào.
Y Vân nở một nụ cười thuần túy, nàng gọi: "Chiến vương?"
"Là ta" Quân Hàn Kỳ cực kỳ bình tĩnh đáp, bàn tay không biết xấu hổ vuốt ve tay nàng.
"Còn dám mở miệng?!" nàng đổi giọng lạnh băng, xoay đầu, mí mắt cũng lười liếc hắn một cái.
Quân Hàn Kỳ than thầm, thời khắc hắn lo lắng cũng đã đến, hắn căng cứng cơ thể, cuối cùng dựa sát vào nàng nói: "Nương tử, ở đây còn vài người nàng cho ta chút mặt mũi nhé, vả lại ta vẫn còn bị bệnh".
Y Vân im lặng, không đẩy Quân Hàn Kỳ ra cũng chẳng nói đồng ý, chỉ đưa mắt nhìn xuống đám người Thanh Long chờ xem kịch.
Quân Hàn Kỳ tự nhiên hiểu ý, như con rắn nước không xương dựa vào người Y Vân, trở lại bộ dáng cao cao tại thượng, lạnh băng.
"Dung mạo nhìn cũng đã nhìn, các ngươi có phải nên tự nói về mình?".
Thanh Long kia quỳ xuống, hai mắt vô ý hay cố tình lướt qua Y Vân rồi trầm giọng đáp: "Thanh Long là nhi tử thứ ba của trấn quốc đại tướng quân Lỗ quốc, gọi là Dạ Chiêu".
Bạch Hổ kế tiếp cũng khụy gối ôm quyền "Bạch Hổ là tộc nhân của Tưởng gia, thương gia giàu có bậc nhất đại lục, ta gọi là Tưởng Tiêu Nhiên".
Chu Tước vẫn là bộ dáng ngông nghênh, hắn xòe hai bàn tay tỏ vỏ bất dắc dĩ: "Chu Tước ta chắc các vị ai cũng biết, ta là đệ tử của Dược Vương, Từ Dương".
Y Vân nhìn Chu Tước vài lần, ký ức của nàng xoay chuyển, dường như trước đây lão gia hỏa có gửi thư cho nàng báo rằng hắn vừa nhận đồ đệ mới. Chu Tước là đồ đệ hắn, xem ra quả thật trùng hợp.
Huyền Vũ từ một góc bước ra, hắn tháo mặt nạ, vừa nhìn chính là điển hình của một vị ôn nhu công tử, cứ như là đại ca nhà bên, rất có thiện cảm. Hắn nhẹ giọng: "Ta là Mặc Điềm Ngọc, là con trai lễ bộ thượng thư Bắc Dực quốc".
Quân Hàn Kỳ gật đầu, hắn vuốt ve mảnh mặt nạ vỡ, trầm giọng "Ta là Chiến Vương Quân Hàn Kỳ của Hỏa Vũ quốc. Mọi người xem như cũng hiểu rõ thân phận của nhau, vậy ta cũng không nói nhiều."
"Chỉ là..."
"Ta muốn nhắc nhở Y Vân là vị hôn thê của ta cũng chính là quận chúa Quân Dao, xin các vị hộ pháp thận trọng hành động".
Hạ Y Vân khóe môi treo lên một nụ cười nhạt, bao hàm cả niềm vui và sự tự hào về vị hôn phu của nàng.