Cái ý nghĩ đó của An bỗng bị tan biến bởi hành động nới lỏng tay của Sally! Sau đó là buông hẳn. Theo quán tính, cơ thể cô ngã khuỵu và cô thấy một đôi tay đỡ lấy nó. Từng tiếng ho sặc sụa phát ra khỏi cuống họng An, cố gắng hớp lấy không khí để cung cấp cho phổi. Khi hơi thở trở nên ổn định, cô ngước mặt để xác định xem người cứu mình có phải anh ta không. Đôi mắt trong veo màu nâu sẫm của cô mở to khi thu được hình ảnh của Huy! Anh ta… đang ôm lấy mình!
“Cô không sao chứ?” - Cậu nói, giọng đặc sệt sự lo lắng.“Tôi… đang … mơ… phải không?” - Cô nói với chất giọng yếu ớt, vươn tay cố sờ vào khuôn mặt đó. “Chạm… được nè! Vậy… là… không phải mơ rồi…!” - Cô áp tay vào khuôn mặt cậu, mỉm cười rồi ngất đi, bàn tay mềm mại cũng rời khỏi khuôn mặt Huy.
Cậu bế An đến một cái bàn gần đó, nhẹ nhàng đặt cô lên bàn.“Chăm sóc cô ấy giúp anh!” - Cậu quay lại phía sau nói với một cô gái.“Vâng, để em!” - Vi mỉm cười đáp trả rồi tiến đến bên An.
“Giờ thì kêu bọn khốn này dừng lại hay muốn tôi đánh cô?” - Cậu quay sang phía Sally lúc này mặt đã biến sắc, sợ hãi nhìn cậu.“Vâ…vâng! Em biết rồi! Tụi bây! Dừng lại !” - Sally sợ hãi nói với cậu rồi quay ra phía xảy ra trận hỗn chiến, ra lệnh dừng lại.
…Mọi việc vẫn không có gì thay đổi, bọn này càng trở nên hung bạo hơn, lệnh của Sally giờ đây chẳng là gì với chúng.
“Dừng… Dừng lại đi mà!” - Ả ta hét to nhưng bất lực.“Chết tiệt!” - Huy rủa một câu rồi lao vào đánh bọn chúng. Bỏ lại Sally với khuôn mặt trắng bệch.
“Dừng lại đi… làm ơn!” - Ả ta từ ra lệnh chuyển sang nài nỉ nhưng vẫn chẳng thay đổi được gì, ả ngồi bệch xuống sàn, bất lực. Rose và Jane cũng tìm cách khống chế đám này nhưng không được, đành đứng yên bất động.
Dương và Vân lúc này cũng đã kiệt sức, đám người lúc nãy bị họ đánh bại giờ đây cũng đã hồi phục và lao vào đánh họ. Hai người bị dồn vào góc tường, những cú đánh thì cứ giáng xuống mãi.
“Chuyện gì vậy? Sally ra lệnh dừng lại rồi mà?” - Vân vừa cố chống trả yếu ớt vừa khó hiểu.
“Ha ha, sao bọn tao phải nghe lời con nhóc đó chứ? Nó thuê bọn tao, khai chiến với tụi mày. Nhưng nghĩ xem, những đồng bạc lẻ của nó chẳng ngấm vào đâu. Bọn tao nhận lời chỉ là muốn giết chóc thôi. Sau đó thì cao bay xa chạy hahaha ha!” – Một trong số chúng nói rồi cười nhăn nhở, tiếp – “Sao? Kế hoạch hoàn hảo chứ? Bé tóc vàng? Hm…Giờ thì kết thúc thôi!”. Ngay khi kết thúc câu hắn liền giơ cây gậy sắt với tư thế sẵn sàng cho một cú vào đầu cô.
“Bọn khốn!” - Vân gào lên cố chống trả nhưng không được.“Gào đi, chửi đi! Dù gì thì mày cũng sắp chết rồi bé ạ!” - Hắn vẫn nói bằng giọng rác rưởi. Sau đó cây gậy giơ cao lấy đà rồi nhằm vào đầu Vân giáng xuống.
Cô không còn sức chống trả nên đành nhắm mắt chờ đợi Tử Thần…
BỐP
Một tiếng gậy va vào da thịt vang lên, hòa vào bầu không khí hỗn loạn.
Vân từ từ mở mắt… Sao? Không thấy đau vậy?
Cô khó hiểu ngẩng đầu lên… đôi mắt trong veo màu xanh nước ngạc nhiên mở to khi thấy hình ảnh một chàng trai đứng chắn trước mặt với cánh tay đỡ lấy cây gậy sắt… mái tóc màu xanh dương thẫm lạnh… làn da trắng lạnh lẽo như mùa Đông… không… không phải chứ? Là anh ta thật sao?
Vân rướn người định gắng sức đứng dậy nhưng có một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cô dừng lại:“Ngồi im đi!” - Phong nói bằng giọng lạnh toát thường trực, sau đó gạt phăng cây gậy khỏi tên đó mặc dù vết thương ở chân vẫn còn đau nhói và cánh tay đau rát bởi cú đập của cây gậy sắt.
“Mày… mày là thằng nào?” - Hắn ta nói khi bị tước mất gậy sắt, giọng hơi run.
CRẮC
Đáp lại câu hỏi của hắn là tiếng xương gãy của chính hắn và một cú đấm thẳng vào mặt khiến hắn bất tỉnh nhân sự. Sau đó Phong cũng nhập cuộc.
Dương nhìn sang phía Vân, thấy em mình đã an toàn nên cậu không còn lo lắng nữa mà nở một nụ cười nhẹ.
“Ái chà chà, bị dồn vào góc đường cùng mà còn cười được nữa! Đúng là chưa thấy ai như mày! Giờ thì bất tỉnh đi nhé!” - Tên trước mặt cậu nói rồi giơ cái chùy định phang vào đầu Dương . Nhưng trước khi cái chùy kịp hạ xuống thì nó đã văng khỏi tay tên đó bởi cú đá vào tay của một người con trai khác.
“Khiến tảng băng như Phong và một kẻ không quan tâm tới người khác như Huy phải vào cuộc! Các người lợi hại đấy!” - Người đó nói với hắn ta rồi quay sang phía Dương - “Giờ thì nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để Dương Thiên Bảo này lo nhé anh bạn!” . Nói rồi người đó mỉm cười với Dương, sau đó cho hắn ta một cú vào mặt khiến hắn ngã lăn quay.
“Anh là ai?” - Dương nói bằng giọng mệt nhọc.“Dương Thiên Bảo, nhớ nhé!” - Bảo quay lại nháy mắt với Dương rồi nhập cuộc.
*Dương Thiên Bảo. Cung : Song Tử.Một trong tứ hoàng của trường New World.+Tính cách : vui vẻ, hay trêu những cô gái, lăng nhăng, lạc quan trong mọi hoàn cảnh.+Gia cảnh :Con trai trưởng của một nhà tài phiệt.+ Diện mạo: mái tóc màu nâu sữa sáng bóng vuốt cao, đôi mắt màu xanh sẫm mạnh mẽ, làn da trắng cuốn hút.
“Ái chà chà! Tình hình ở đây hỗn loạn quá nhỉ? Xem ra mình phải nhập cuộc rồi! Lâu lâu vận động gân cốt cũng tốt, hê hê!”. Nơi phía cửa căn tin có một chàng trai với vẻ ngoài cũng chẳng thua kém gì ba người kia lên tiếng. Người đó gỡ phăng cái kính trắng trên mặt vứt sang một bên rồi lao vào cuộc chơi hỗn loạn ở đây với nụ cười trên môi.
“Tên đẹp mã nào nữa đây?” - Bọn du côn đồng loạt hét to.“Yo, cậu đến trễ đó nha Kiệt!” - Bảo vừa đạp vào lưng tên du côn dưới chân vừa quay sang cười với người tên Kiệt lúc này cũng đã nhập cuộc.
“Thì các cậu cũng giải quyết được mà, xem kìa, các cậu chỉ có ba người mà đánh bại gần hết thế kia, không có tớ cũng xong hết mà!” - Kiệt nhìn đám du côn nằm đo sàn, bình thản nói trong khi tay bẻ ngoặt tay tên trước mặt.
“Đành là vậy nhưng có cậu thì giải quyết nhanh hơn đó! Bọn chúng quả là một lũ phiền toái!” - Bảo trả lời rồi đấm vào bụng tên lao tới.
“Ờ ờ biết rồi! Tớ đang đánh đây!” . Nói xong cậu dùng tay đỡ lấy cây gậy rồi theo đà bẻ ngoặt tay tên đó ra sau rồi cho hắn đo ván. Bảo cũng không nói nữa mà tập trung tàn sát lũ này.
*Lâm Chấn Kiệt. Một trong tứ hoàng của trường New World.+Tính cách: dịu dàng , tốt bụng , lịch sự với phái nữ nhưng đôi khi cư xử rất lạ.(là người dễ gần nhất trong tứ hoàng)+ Gia cảnh: con trai thứ của chủ tịch tập đoàn SUN, tuy không phải là người thừa kế nhưng vẫn giữ ai trò rất quan trọng trong gia đình.+ Diện mạo : Mái tóc màu vàng nhạt êm dịu, đôi mắt màu chocolate ẩn sau chiếc kính trắng thông thái.Làn da mịn như da con gái.
Về phía Phong, trong khi cậu đang đối phó với tên này thì tên lúc nãy bị cậu cho bất tỉnh nhân sự đã tỉnh lại, hắn rút trong người một con dao và lao về phía cậu nhanh như chớp.Vì tốc độ của hắn rất nhanh với cả cậu đang bị tên này ngăn cản nên xác suất để cậu tránh nhát dao đó là 0%.
Trong giây phút, giọt mồ hôi bỗng lăn trên khuôn mặt điển trai, cậu không biết làm gì để tránh nhát dao đó…Và rồi…
PHẬP