“Đủ rồi đó! Cô đang làm cái quái gì vậy? Cô dám giết cả đồng bọn của mình chỉ vì thù ghét tôi sao?”
Đáp lại là một tràng cười kinh tởm vang vọng khắp sân khấu của ả, ả cười, cười rất kinh khủng, khiến người ta chỉ muốn tát một cái thật kêu vào mồm ả để ả không thể cười được nữa.
“ “Đồng bọn”? Haha, mày quá vội vã để kết luận tao là đồng bọn của nó đó. Mày lầm rồi! Chưa bao giờ! Chưa bao giờ tao coi cái con ngu đó là đồng bọn cả! Tao chỉ đứng cùng nó vì nghĩ nó sẽ giúp tao loại bỏ cái gai chướng mắt như mày khỏi anh Huy thôi, ngốc ạ!” – Ả nhìn vào ánh mắt căm phẫn của An, nói thản nhiên.
“Cô... Cô...”
“Đủ lắm rồi con khốn!” – Một giọng nói tức giận vang lên cùng tiếng RẦM của cánh cửa cũ mục bị mở toan. Ánh hoàng hôn đỏ rực tràn vào không gian tàn nhẫn nơi đây, kéo theo một nhân ảnh to cao vạm vỡ, thanh tú mê người… bóng của chàng trai đó in dài trên sàn của căn phòng cũ kĩ…Đôi mắt cùng mái tóc chàng trai đó rất ảm đạm… thuần một sắc đen, trong đôi mắt đen thuần đó là một sự căm ghét tột độ đang dán chặt vào Sally, vết sẹo dài 10cm ở tay phải chàng trai đó cũng bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ hệt sắc máu, mái tóc đen đã bị mồ hôi vã ra trên trán cậu làm cho bết lại, cả tấm lưng to cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm…
Bọn thuộc hạ ở đây ngay lập tức biết có kẻ lạ xông vào, vội lao đến khóa chặt tay chàng trai đó hòng ngăn cậu lao đến bóp cổ Sally. Còn Sally thì chưa kịp định thần bởi tiếng động vang trời khi nãy, thẫn thờ nhìn chàng trai đẹp tuyệt đó.
“Bọn mày buông tao ra! Buông ra! Tao phải giết chết con khốn này!” – Khang giãy giụa trong khi bị đám thuộc hạ khóa chặt tay và chân. Ánh mắt cậu vô cùng tức giận hướng thẳng về phía Sally, và chỉ trong phút chốc… nó đã hóa thành màu đỏ tươi hệt sắc máu.
Còn An và Vi thì đã ngơ cả ra… Khang… Sao anh ta lại đến đây???
BỐP - Có một cú đánh trời giáng vào một trong số những tên đang khóa chặt Khang, tên đó vì quá bất ngờ nên lập tức ngã lăn quay mà không kịp đánh trả. Và rồi tên bên cạnh cũng có cái kết tương tự. Cậu ngay lập tức đánh gục những tên còn lại ngay khi được giải vây rồi lao như điên về phía Sally nhưng… Chân cậu bắt buộc phải dừng lại vì… Vì ả ta đang dí sát con dao nhuốm máu Linh về phía An, lưỡi dao được thể cứa vào cổ An… đau rát!
“Mày… Mày thử đến đây xem! Tao sẽ lập tức giết chết con nhỏ này! Còn… còn anh nữa anh Huy, sao anh lại ở đây?” - Ả ta nhìn thẳng vào Khang, gào lên nhưng khi thấy được nhân ảnh của chàng trai với mái tóc màu nâu sẫm đứng phía sau cậu, liền dịu giọng.
“Mày/ Cô bỏ cô ấy ra!” – Cả hai đồng thanh, ánh mắt họ như có máu, sát khí ngút trời. Dù không biết là ai đang gục trên vai An nhưng họ vẫn nhanh chóng nắm được tình hình, cứu An là việc duy nhất bây giờ họ phải làm.
“Muốn thế thì các người mau tránh xa tôi ra!” – Vì có Huy ở đây nên ả đã dẹp đi lối xưng hô thô thiển khi nãy, nói to trong khi dí sát dao vào cổ An.
Còn Vi ở đây đã quan sát hết, máu trên người cô cũng đã đông lại, cô cố điều hòa nhịp thở để lấy lại giọng nói…
“Hư… Buông… tôi ra!” – An cảm thấy đau rát vì lưỡi dao đang cứa vào cổ mình… kéo theo giọt máu nhỏ chảy ra, cô cố nghiêng người để tránh lưỡi dao đó nhưng không được... Sally ghì sát quá! Sally vừa kề dao vừa hơi kéo chiếc ghế đang trói cô về phía sau khiến thi thể Linh bị trượt khỏi An... đổ sập xuống sàn nhà giá lạnh… Để lộ thân thể đầy máu tươi của cô, Vi... và cả Linh nữa…
Nhìn thấy An trong bộ dạng thê thảm như vậy, Huy không thể chịu được nữa, cậu nắm chặt tay thành hình nắm đấm:
“Cô muốn sao mới chịu buông tha An đây?”
“Anh… Anh thừa sức biết em muốn gì mà!” – Sally ép sát lưỡi dao vào cổ An hơn.
“… Tôi không rời bỏ cô ấy đâu! Cô đừng tốn công vô ích!” – Lặng người một lúc, câu nói lãnh đạm của cậu rơi khỏi bờ môi thanh tú.
Đáp lại là nụ cười nhạt nhẽo rực lên trên môi ả:
“Phải xem có giống tốn công vô ích không đã!” . Nói rồi ả dời lưỡi dao khỏi cổ An để lấy thế sao cho một nhát cắt đứt động mạnh ở cổ cô. Nhưng ngay khi lưỡi dao hạ mạnh xuống, sắp cắt đứt động mạch An thì bỗng khựng lại. Điều gì… Điều gì khiến ả phải dừng ngay hành động tàn ác đó lại?
Câu trả lời không gì khác ngoài… ngoài cảnh tượng kiên quyết của Huy… Cậu đang kề một lưỡi dao khác sát cổ mình, ngay động mạch, băng lãnh nhìn Sally:
“Có chết thì cùng chết!”. Ngay lúc Sally kết thúc câu nói, cậu đã ngay lập tức nhặt con dao trong tay tên thuộc hạ bất tỉnh dưới chân, kề sát cổ mình. Cảnh tượng đó khiến Khang và Vi không khỏi ngỡ ngàng.
“Huy… Cậu…” – Khang lắp bắp.
“Trần Gia Huy! Anh đang làm cái quái gì vậy hả?” – An gào lên, nước mắt vô thức ứa ra. Không! Cô thật sự, thật sự không muốn mất Huy! Không muốn Huy phải chết chung với mình! Không muốn!
Nhìn thấy An khóc, cậu lặng đi một lúc… Rồi nở một nụ cười thật tươi, nói bâng quơ:
“Sư tử Hà Đông ngốc của anh, anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em, xin lỗi vì đã không mở miệng nói yêu em trong suốt thời gian qua, xin lỗi vì đã là một kẻ vô dụng chỉ biết bỏ mặc em trong hoàn cảnh khốn cùng nhất… Anh xin lỗi vì tất cả… Nhưng mà bây giờ sư tử lập dị này muốn bảo vệ em, hoặc là chết cùng em, không có sư tử ngốc như em, anh không sống được! Và lúc nào anh cũng muốn em cười, vậy nên đừng có mà khóc như con nhóc tì mít ướt thế!” – Nói rồi cậu chuyển thái độ nhìn Sally – “Sally, cô muốn giết An sao? Haha, cứ việc làm thứ cô muốn. Nhưng tôi nói cho cô biết, nếu cô giết An, tôi cũng sẽ tự sát tại đây!”
Nghe được thanh âm ấm áp, nồng mùi yêu thương đó. An thật không tin nổi vào tai mình nữa, nhưng… vui quá! Hạnh phúc quá! Gia Huy… Gia Huy thật sự muốn chết cùng mình sao? Là thật… hay là mơ?
“Gia Huy…” – Hai chữ đó đồng loạt thoát ra khỏi miệng cô và Sally, nhưng với giọng điệu ấm áp, tha thiết từ An và giọng điệu hốt hoảng… bàng hoàng từ Sally. Ả không biết phải làm gì trước tình cảnh này, bất giác hét lên, giọt nước ấm nóng cũng lăn dài trên gò má ả tự bao giờ.
“Anh…Anh… Anh quả thật muốn chết chung với con nhỏ xấc xược này sao? Có đáng không chứ?” – Giọng ả run run, nước mắt nhỏ giọt xuống sàn. Sally đã khóc!
“Chết chung với người mình yêu là điều hạnh phúc nhất đời tôi! Cô cứ giết An thử xem!” – Huy nói trong khi dí sát dao vào cổ mình, tạo thành vệt máu nhỏ rỉ ra.
Sally vội hét lên:
“Đừng! Em… Em… Em thua rồi!” . Sau đó một tiếng “keng” nhạt nhẽo vang lên, khiến lưỡi dao đang kề sát cổ An rơi xuống, kéo theo nhân ảnh rũ rượi ngồi sụp xuống đất của Sally, dáng vẻ của kẻ thua cuộc… thất thần...
Huy vội bỏ dao khỏi người, chạy như bay đến bên An, cởi trói cho cô:
“Em không sao chứ?” – Cậu nói bằng giọng điệu lo lắng, một Huy cứng đầu, cao ngạo, không quan tâm người khác nghĩ gì đã đi đâu mất, chỉ còn lại một Huy ấm áp, dịu dàng với ánh mắt chứa đầy yêu thương…
Nghe được giọng nói ấm áp đó, An chỉ khẽ lắc đầu nói:
“Em… Em không sao!” . Cùng nụ cười tuyệt đẹp khiến tim cậu lệch một nhịp.
Mặt cậu đỏ bừng lên: “Xong… Xong rồi!” – Cậu nói lắp ngay khi sợi dây thừng rời khỏi tay An, rơi xuống đất.
“Hì” – An cười rạng rồi ngay lập tức ôm ghì lấy Huy, thì thầm: “Đồ ngốc, có ai tỏ tình mà toàn “xin lỗi” như anh không chứ?”
Mặt cậu đỏ bừng như quả cà chua chín sắp úng đến nơi: “Có em mới là đồ ngốc! Anh đã tỏ tình đâu!” . Nói rồi cậu cũng ôm lấy An.
Cô cười, định mở miệng nói ba chữ “Em yêu anh” nhưng…
ẦM!!!!