Bị nhiều người cùng lúc nhìn chằm chằm như vậy, Lê Dự nhất thời không kịp phản ứng, bỏ qua bàn tay Cố Thừa Minh muốn nắm lấy tay cậu, Lê Dự thấy gương mặt xinh đẹp tràn đầy thất vọng của cô gái bị hắn bơ kia.
Cố Thừa Minh tức giận khi ánh mắt của Lê Dự không nhìn hắn, sau khi uống nước xong, hắn liền kéo cậu đi.
Tiếu Nghị Hạ thấy hắn muốn đi, vội vàng gọi lại: "Cố Thừa Minh, lát nữa có tiệc ăn mừng, cậu đừng đi."
Cố Thừa Minh cũng không quay đầu, trả lời: "Em không tham gia."
Bữa cơm lần trước Lê Dự không phải rất thích, Cố Thừa Minh cũng thấy bầu không khí kia không hợp với cậu, nếu không thích, đương nhiên không cần tham gia.
Tiếu Tuệ Tuệ đứng bên cạnh Tiếu Nghị Hạ không cam lòng kéo tay áo của anh trai, ra hiệu cho anh khuyên Cố Thừa Minh quay lại.
Tiếu Nghị Hạ nhìn em gái, anh đuổi theo, ngăn cản Lê Dự và Cố Thừa Minh: "Hai người tham gia đi, bữa tiệc này còn có ban giám hiệu tham gia."
Dù sao cũng là đại diện cho trường tham gia thi đấu, lần này đạt giải, nhà trường đương nhiên phải tuyên dương.
Cố Thừa Minh muốn từ chối nhưng Lê Dự nghe thấy giáo viên cũng tham gia, nếu hắn không đi sẽ không lễ phép, vì vậy cậu đâm đâm cánh tay Cố Thừa Minh: "Hay là anh đi đi, giáo viên cũng tham gia kìa."
Cố Thừa Minh nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu, cau mày: "Em muốn anh tham gia? Còn em?"
Lê Dự mím mím môi, cậu biết nếu bản thân không đi thì chắc đến tám phần mười Cố Thừa Minh cũng sẽ không đi, cậu hơi do dự: "Nếu không, em tham gia với anh?"
Tiếu Nghị Hạ vội tiếp lời: "Đúng vậy, Lê Dự cũng đi đi, chỉ là một buổi tụ tập, còn có cả các bạn nữ nữa."
Cố Thừa Minh không thích Tiếu Nghị Hạ kéo theo Lê Dự, vì vậy hắn cúi đầu nói với cậu: "Không sao, em không thích thì không cần đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Chỉ là một bữa tiệc chúc mừng, hắn có đi hay không cũng không sao.
"Em đi với anh." Trước mặt giáo viên, Lê Dự không muốn họ có ấn tượng xấu với Cố Thừa Minh nên thuận theo lời của Tiếu Nghị Hạ.
Cố Thừa Minh đương nhiên biết cậu không thích những hoạt động này nhưng cậu đồng ý tham gia rõ ràng là vì hắn, nghĩ vậy, Cố Thừa Minh lại có chút không nỡ.
Hắn sờ mái tóc mềm mại của cậu, ôn nhu nói: "Không cần ép buộc bản thân, em muốn anh tham gia thì anh sẽ tham gia, nhưng trước đó để anh đưa em về nhà đã."
Mặt Lê Dự hơi đỏ, chẳng lẽ việc cậu không muốn đi thể hiện rõ như vậy sao?
Tiếu Nghị Hạ thấy việc lần này đã chắc chắn, anh nói thời gian và địa điểm tổ chức tiệc với Cố Thừa Minh rồi mọi người tự đi về nhà.
Địa điểm tổ chức tiệc chúc mừng là một nhà hàng cũng có tiếng.
Cố Thừa Minh thay một bộ quần áo thoải mái rồi mới chậm rãi đi tới.
Khi hắn đến, trong phòng đã có rất nhiều người, thầy giáo đại diện cho ban giám hiệu mặt loáng đã ngồi trên chủ vị, thấy Cố Thừa Minh bước vào thì ông ta chỉ vào hắn: "Quả bóng làm thay đổi tình thế ở giây cuối là của em đúng không?"
Những người khác đều phụ họa theo.
Ông ta hòa ái hỏi: "Em tên là gì?"
Cố Thừa Minh mặt không biểu tình trả lời: "Cố Thừa Minh."
Nghe tên hắn, thầy giáo đó không biết nghĩ tới điều gì, mặt càng vui hơn, ngữ khí cũng nhiệt tình hơn: "Là Thừa Minh sao? Ngồi, ngồi. Cha em dạo này khỏe không?"
"Vẫn ổn."
Thái độ của thầy giáo mọi người đều thấy, cho nên họ cũng tò mò muốn biết nhà Cố Thừa Minh làm gì? Tuy bọn họ đều biết bối cảnh trong nhà hắn không thể khinh thường, nhưng cụ thể thì lại không rõ.
Bởi vì thái độ của thầy giáo đại diện ban giám hiệu nên bữa tiệc chúc mừng này cũng thay đổi ý nghĩa.
Thật vất vả ăn xong, sau khi thầy giáo đi, người trong câu lạc bộ bóng rổ mới thở phào nhẹ nhõm: "Lão tử còn chưa ăn no."
"Chán, rượu cũng không cho uống."
"Có ai đi ăn đồ nướng không?"
"Đi."
"..."
Người trong câu lạc bộ bóng rổ bàn chuyện ăn khuya, Tiếu Nghị Hạ nhìn Cố Thừa Minh đứng ở bên cạnh, hoàn toàn không hòa hợp với mọi người, vẫn là đi lên hỏi: "Cố Thừa Minh, đi không?"
Cố Thừa Minh đang gọi điện cho tài xế, nghe lời đề nghị của Tiếu Nghị Hạ thì ra dấu từ chối.
Việc hắn từ chối cũng nằm trong dự liệu của Tiếu Nghị Hạ nên anh cũng không nói gì, ngược lại, Tiếu Tuệ Tuệ vẫn luôn đi theo bọn họ lại cuống lên.
Cô có thể cùng được ăn bữa cơm này, không chỉ là bởi vì cô là em gái của Tiếu Nghị Hạ, mà còn vì cô là thành viên của đội cổ động. Nhưng trong cả bữa, đừng nói là trò chuyện với Cố Thừa Minh, hắn còn không thèm nhìn cô lấy một cái.
Tiếu Tuệ Tuệ còn nhỏ, lại chịu kích động, cô thấy lần gặp mặt vất vả lắm mới có sắp mất, thậm chí một câu còn chưa nói với người ta, vội vàng tiến lên: "Cố Thừa Minh, anh tham gia đi, em có lời muốn nói với anh."
Cố Thừa Minh cúp điện thoại, nhìn Tiếu Tuệ Tuệ trước mặt, ngữ khí lạnh nhạt cự tuyệt: "Vậy em nói đi."
Tiếu Tuệ Tuệ lúng túng, xung quanh có quá nhiều người, cô không dám nói.
Cho dù sớm biết thái độ của hắn nhưng khi thấy em gái lúng túng đỏ mặt, Tiếu Nghị Hạ vẫn bực mình: "Tuệ Tuệ, đừng nói nữa."
Cao Quân ở bên cạnh vốn không ưa Cố Thừa Minh, lúc này cũng quái gở nói: "Tuệ Tuệ, đừng nói, anh tìm cho em vài người tốt, vị trước mặt, chúng ta không với được."
Thấy Tiếu Tuệ Tuệ không nói gì, Cố Thừa Minh cũng không có một chút thương hương tiếc ngọc.
Tiếu Nghị Hạ không thể làm gì khác ngoài việc kéo Tiếu Tuệ Tuệ đi, dỗ dành: "Chúng ta đi thôi, được không?"
Đôi mắt Tiếu Tuệ Tuệ đỏ lên, cô cảm thấy lần trước thể hiện quá tệ, muốn nói rõ ràng với Cố Thừa Minh nhưng không biết vì sao lại thành tình huống hiện tại.
Tiếu Tuệ Tuệ cố nén nước mắt, cô không để bản thân khóc nữa, cho dù là tình yêu đơn phương không có kết quả, cô cũng phải cho mối tình đầu của bản thân một kết thúc tốt đẹp.
"Cố Thừa Minh, lần trước em khóc lóc chạy đi nhất định đã dọa anh? Em chỉ muốn nói cho anh biết, thật ra em rất nhát gan nhưng nếu không nói, em sợ sau này khi nhớ lại em sẽ thấy hối hận. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên em thích người khác, cho nên em muốn tự mình nói với anh, Cố Thừa Minh, em thích anh, hi vọng anh sẽ luôn hạnh phúc."
Tiếu Tuệ Tuệ nghẹn ngào nói, xoa xoa nước mắt trên mặt, cô đi tới bên cạnh Tiếu Nghị Hạ: "Anh, em nói xong rồi, chúng ta đi thôi."
Tiếu Nghị Hạ vỗ đầu cô, tiểu nha đầu này, anh đã coi thường cô. Ai, nếu cô không thích Cố Thừa Minh thì có phải tốt hơn không?
Tiếu Nghị Hạ và Tiếu Tuệ Tuệ cùng một đám người rời đi, Cố Thừa Minh nhìn bóng lưng họ, chợt nhớ tới bản thân đời trước.
Đời trước, hắn phát hiện mình thích Lê Dự liền tỏ tình với cậu nhưng lúc đó Lê Dự thẳng thắn từ chối. Hắn còn nhớ rõ biểu tình khi đó của cậu, gương mặt lạnh lùng, đôi ngươi nhạt màu cũng lộ ra sự lạnh lùng, rõ ràng là cậu sợ hãi, không dám tin tưởng người khác nhưng lại cố tình thể hiện rằng bản thân là người không cần điều gì.
Bộ dạng đó của cậu khiến hắn đau lòng, cũng làm hắn không thể từ bỏ cậu.
Vì vậy Cố Thừa Minh không ngừng cố gắng tới gần Lê Dự, từng bước từng bước tiến vào cuộc sống của cậu, trái tim của cậu, để vận mệnh hai người quấn vào nhau, cho dù là đời trước hay là đời này cũng vậy.
Toàn bộ tình cảm của hắn đều dành cho người tên Lê Dự.
Cố Thừa Minh về đến nhà đã là mười rưỡi, bình thường giờ này Lê Dự đã ngủ nên hắn cẩn thận mở cửa, sợ đánh thức cậu.
Nhưng khi hắn đẩy cửa ra, đèn phòng khách vẫn sáng, TV cũng mở, còn Lê Dự làm ổ trên sô pha, đang ngủ.
Em ấy chờ mình sao?
Cố Thừa Minh đổi giày thành dép đi trong nhà rồi đến ghế sô pha tắt TV. Lúc này Lê Dự đã ngủ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Hô hấp của cậu đều đều, đôi môi hồng nhạt hơi mở ra, lông mi thật dài buông xuống, dưới ánh đèn tạo thành một lớp bóng mờ.
Ngón tay hắn lưu luyến xoa hai má cậu, cảm giác ấm áp.
Nhìn cậu như vậy, trong lòng Cố Thừa Minh mềm mại, nơi có cậu mới là nhà của hắn.
Nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cậu, Cố Thừa Minh rón rén ôm người về phòng ngủ.
Lê Dự vốn chờ Cố Thừa Minh về, không ngờ lại ngủ quên, nhưng cậu ngủ không sâu, khi hắn ôm lấy thì mơ màng tỉnh lại, nhỏ giọng lầu bầu: "Anh về rồi."
"Ngủ đi, ngủ ngon." Cố Thừa Minh hôn nhẹ lên mắt cậu, ôn nhu dỗ dành.
Lê Dự cảm thấy đôi mắt thật ấm áp, cậu còn định nói gì đó nhưng khi mắt nhắm lại liền ngủ say.