• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Thốn thấy ông ấy như muốn thao thao bất tuyệt, bèn cười, hai tay chuyển tới mấy tấm ngân phiếu:

-Phiền ngài lo lắng quá...

-Không cần, cất đi, ngươi làm gì đấy... Ơ?

Vị này đã sớm nghe nói Phương gia hào hoa xa xỉ, cũng biết Phương gia có thói quen sẽ lấy tiền nện người, bình thường cũng thôi, nhưng hôm nay Phương gia bấp bênh, lại làm cho người không dám thân cận, vốn trong lòng cũng định rồi, bất kể Phương gia tặng trọng lễ gì tới đây thì cũng không thể nhận, tránh dính nhân quả, vì vậy vô thức muốn từ chối, lại không nghĩ rằng Phương Thốn đưa tới là ngân phiếu, không khỏi khẽ giật mình.

Lại nhìn qua số trên ngân phiếu kia, nhịn không được có chút động lòng.

-Đều là mục đích chưa ghi danh mục...

Phương Thốn cười, đặt ngân phiếu ở trên bàn.

Không ghi danh mục thì chính là không ký danh, vậy thì nhận, cũng đâu ai biết là nhận từ ai đâu...

Quan trọng nhất là…

Ngân phiếu dễ giấu…

Lão tiên sinh bất động thanh sắc, tay áo khẽ run, che ngân phiếu phía dưới, hắng giọng một cái, rồi sau đó từ bên người lấy ra một cái yêu bài lớn cỡ bàn tay, chậm rãi đặt ở trên bàn, nói:

-Cầm cái bài này thì Phương nhị công tử coi như là học sinh của thư viện rồi!

Phương Thốn tiến lên, dùng hai tay cầm lấy, chỉ thấy hình dáng yêu bài này có màu vàng trong vắt, như là khắc từ gỗ Lê, tuy rằng không lớn, nhưng cầm ở trong tay lại nặng trịch, đằng sau chính là mấy chữ Triện Liễu Hồ Bạch Sương, mà ở phía trước, có hai chữ Phương Thốn nho nhỏ, xung quanh phù văn dày đặc, thoạt nhìn điêu khắc rất là tinh xảo, trên đầu có lỗ, đeo dây lụa đỏ, dễ dàng thắt ở ngang eo.

-Đa tạ tiên sinh!

Phương Thốn cảm ơn, sau đó cất vào trong ngực.

Hắn sẽ không thắt yêu bài này trên eo, luôn cảm thấy như đeo chùm chìa khóa bên hông giống đời trước.

Lão nhân cười ha ha, nói:

-Khách sáo cái gì, có rảnh rỗi thì sang đây uống trà!

Lĩnh danh phù, lên danh tạo sách, Phương Thốn lại đến Giới Luật Đường viết tên vào danh sách, tiếp đó là nghe giới luật.

Quản lý nơi đây chính là một lão nhân mập mạp mặt bóng loáng, thấy Phương Thốn thì lập tức nở nụ cười:

-Phương nhị công tử, trước kia ta cũng đã được nghe nói về ngươi, nhà giàu vô cùng, hào phóng thiên kim, cộng lại toàn bộ chuyện hoang đường của các thế gia công tử trong thành Liễu Hồ cũng không nhiều bằng một mình ngươi, nhưng kể từ hôm nay sẽ không giống vậy nữa, thư viện Bạch Sương này nổi danh quy củ sâm nghiêm...

Phương Thốn vội nói:

-Là vô cùng cực!

Nói xong lại đưa tới mấy tấm ngân phiếu.

Mí mắt của lão nhân mập mạp run rẩy, có lòng từ chối, nhưng bàn tay lại tự chủ trương đặt trên ngân phiếu, cười ha hả mở miệng nói:

-Giới luật lớn nhỏ một trăm lẻ tám điều, Phương nhị công tử tự mình xem là được, làm trái thì không tốt...

Phương Thốn cười, đăng ký vào danh sách rồi cáo lui ra ngoài, tiếp đó lại đến đình tại Tiểu Thanh Sơn, thu xếp phòng ở cho mình.

Phương Thốn vừa đi tới liền đưa ra yêu cầu của mình, nói:

-Ta có chuyện muốn xin chấp sự chỉ bảo, ta cũng biết học sinh mới vào thư viện thì đều là tu trong thư viện, chỉ là tiên sinh cũng biết, gia huynh mới tang, trong nhà chỉ có hai vị lão nhân đang đau buồn, thật sự không yên lòng, do vậy cũng xin tiên sinh đặc biệt chuẩn cho ta trở về nhà mỗi ngày, phụng dưỡng song thân, dù sao cũng phải để họ nở nụ cười mỗi ngày mới được...

Chấp sự kia nhíu mày, nói:

-Người luyện khí, tu là tiên pháp, cầu là đại đạo, ngươi đã vào thư viện thì nên chú tâm tu tập, không nói chặt đứt hồng trần, cũng nên xa hồng trần. Muốn vào thì đến, muốn về thì cứ về, ngươi xem thư viện là...

Phương Thốn lập tức đưa hai tấm ngân phiếu qua.

Chấp sự kia bất động thanh sắc thu ngân phiếu vào tay áo, hắng giọng một cái, nói:

-Tuy rằng là người luyện khí, cần phải thanh tâm yên tĩnh, nhưng phụ mẫu ân trọng, cũng là chuyện thường tình, hơn nữa nhà ngươi thật có đặc thù, vậy liền tạm cho phép ngươi mỗi ngày trở về nhà!

Phương Thốn nở nụ cười, nói:

-Đa tạ tiên sinh!

-Khách sáo cái gì?

Quản sự cười nói:

-Thư viện chính là nhà của học sinh, sao có thể bất cận nhân tình được chứ?

Trong lòng Phương Thốn sinh ra rất nhiều hảo cảm đối với thư viện, một đám người nói đạo lý hiểu quy củ đấy!

Giáo viên trong thư viện cũng sinh ra rất nhiều hảo cảm đối với Phương Thốn: "Ai nói công tử Phương gia giống như khúc gỗ chứ?"

Đi một vòng, danh phù, kinh quyển, y bào, giới luật, tất cả đều đã có, trong lòng Phương Thốn cũng hơi hơi thở phào, ít nhất từ giờ trở đi, hắn rời khỏi cửa lớn thư viện đã không còn là một bá tánh bình thường, mà là học sinh của thư viện…

Nhưng nhận được những thứ đó không phải là vấn đề chính yếu hắn quan tâm, đối với hắn mà nói, nếu vào thư viện, thì đi lên Luyện Khí đại đạo là hấp dẫn hắn nhất, tất nhiên điều đó cũng có thể giúp đỡ hắn bước lên Luyện Khí pháp môn của con đường tu hành, với thân phận học sinh của thư viện, thì tất nhiên là bất phàm. Nhưng cũng chỉ khi học được phương pháp Luyện Khí kia, nắm giữ được phương pháp phi phàm thì mới có tự tin.

Trong thụ nghiệp đình, một lão chấp sự dò hỏi căn cơ của Phương Thốn:

-Có từng Luyện Khí? Luyện đến cấp nào rồi? Nền tảng như thế nào?

Phương Thốn trả lời thành thật:

-Chưa từng Luyện Khí, cấp một cũng không, không có nền tảng!

Vị quản sự kia nghe vậy thì tò mò đánh giá hắn vài lần.

Tuy rằng nói như phương pháp Luyện Khí này là từ thư viện truyền thụ. Nhưng ở vương triều Đại Hạ, dù là thế gia hay là cao nhân, phàm là có chút nội tình thì ai không bồi dưỡng tất cả có thể cho con cháu nhà mình từ nhỏ, có vài người còn chưa vào thư viện đã tu luyện được bản lĩnh đến vài cấp, chỉ kém tu thành Bảo Thân thôi. Phương Thốn là bào đệ của tiểu tiên sư mọi người đều biết, nếu có vị tiểu tiên sư kia chỉ điểm, thì chuyện hắn vừa vào thư viện thì đã tu thành Bảo Thân, quản sự cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK