• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Thân Thời Minh cúi đầu trước xe ngựa, đột nhiên bên tai hắn có tiếng vang “Rầm”.

Trước mắt hiện ra Thiên Đạo Công Đức phổ:

“Lãng tử quay đầu, giáo hóa thành công!”

“Thưởng công đức: 3000!”

...

...

Hả? Đây gọi là giáo hóa thành công?

Nhìn Thân Thời Minh ở trước mặt rồi lại nhìn con số ở trên Công Đức Phổ, Phương Thốn càng cảm thấy thú vị.

Mà Thân Thời Minh người từ trước đến nay sĩ diện nhất lúc này lại cụp mí mắt, sắc mặt buồn bã nhưng bình tĩnh, thành thật đứng ở trước mặt Phương Thốn với dáng vẻ có đánh cũng sẽ không đánh trả, mắng cũng không nói lại, không còn dáng vẻ xốc nổi hung hoành trước đó nữa, giống như biến thành một người khác, trung thực hối hận, đừng nói Phương Thốn đánh hắn ta ngay cả xem như cầm dao chém thì hắn ta cũng chịu.

“Đây xem như dựa vào đánh cũng có thể đánh tới mức ‘Giáo hóa’ người ta sao?”

Phương Thốn không nói nên lời, mãi một lúc lâu sau mới kịp phản ứng.

Bản thân cũng không thử nói đạo lý với cũng chưa từng giáo tam quan, thậm chí không chỉ ra chỗ không đúng của hắn ta, cũng chỉ là bắt được một người thuận tay để tiêu hao thời gian tìm công đức mà thôi...

Hắn ta thế mà học được rồi?

Chẳng lẽ đây chính là tuệ căn trong truyền thuyết sao?

Nhìn dáng vẻ Thân Thời Minh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, sửa sai triệt để, Phương Thốn cảm thấy nếu như lại chỉ điểm cho hắn ta thêm hai câu thì có thể hắn ta sẽ chạy đi làm hòa thượng!

...

...

-Ài...

Cuối cùng Phương Thốn hít một tiếng rồi giơ tay lên.

Thân Thời Minh lập tức bị dọa đến nỗi khẽ run rẩy, chỉ thấy hắn buông rèm xuống im lặng rời đi.

Có hơi tiếc nuối, bỏ phí rồi...

Thân Thời Minh trái lại đã chuẩn bị sẵn sẽ bị đánh thêm một trận hơn nữa tuyệt sẽ không đánh trả, chỉ là phải suy nghĩ thật kỹ sao bản thân lại trêu chọc tới phiền phức này, tại sao những người khác ở trong thư viện và trong Nguyên Chấp Đình không trêu chọc tới, hắn ta ngơ ngác nhìn xe ngựa kia chậm rãi rời đi, biến mất ở cửa thành không thấy bóng dáng đâu nữa, rốt cục xác định ác mộng của bản thân đã qua.

Lúc này hắn ta cũng không biết là nên vui hay buồn.

Rõ ràng trong lòng hẳn là phải tràn đầy oán hận nhưng lúc này hắn ta thế mà lại tràn đầy cảm kích.

Hắn ta cảm kích Nam Sơn Minh, xem ra lời khuyên của Mạnh tiên tử vẫn có ích...

Hắn ta cũng cảm kích tay ăn chơi kia của Phương gia, thế mà thật sự chịu buông tha cho bản thân...

Trên đời này tốt hơn là nên đối xử tốt với người khác!

...

...

“Kẻ ác tự có ma quỷ của kẻ ác cho nên lúc này ta là kẻ ác?” Phương Thốn trở về trong Phương phủ, trong lòng cũng nghĩ về điều đó.

Ba nghìn công đức bất ngờ tới tay cũng làm cho hắn kính trọng Thiên Đạo Công Đức Phổ vài phần.

Nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng thực ra cũng rất cao tay...

Thì ra ngươi không cần giáo hóa hay không giáo hóa, cái ngươi muốn chỉ là kết quả phải không?

Luận tâm bất luận tích?

Xem ra sự hiểu biết của bản thân với Thiên Đạo Công Đức Phổ vẫn còn quá ít...

Ở trong phủ, Phương lão gia và Phương phu nhân vẫn còn đang chờ Phương Thốn về ăn cơm, cũng đã cho nha hoàn đưa thức ăn đi hâm nóng mấy lần, nhìn thấy Phương Thốn trở về lúc này mới lại lần nữa bưng lên cùng ăn, khi ăn được một nửa Phương lão gia mới ra vẻ phụ thân khuyên Phương Thốn sau này đừng làm khó tiểu tử của Thân gia nữa, giống như chuyện Phương Thốn ngày ngày đuổi đánh Thân Thời Minh cũng đã truyền vào trong tai của ông.

-Con biết rồi...

Phương Thốn cảm khái đồng ý cam đoan với Phương lão gia, sau đó ăn vài miếng rồi vội quay trở về phòng ngủ.

Trái lại Phương lão gia không ngờ Phương Thốn lại sảng khoái đồng ý như vậy nên nhất thời cảm động.

-Đứa nhỏ hiểu chuyện...

Ông ta đã lớn tuổi mà vẫn còn ở đó lau nước mắt.

Phương phu nhân càng muốn khóc:

-Lão đại không còn, lão nhị cũng đã trưởng thành...

Phu thê đang cảm động này làm sao có thể ngờ lúc này Phương Thốn đã vứt chuyện của Thân Thời Minh sang một bên rồi.

Hiện tại hắn đang quan tâm tới một chuyện khác!

Cắn hạt dưa xong thì cho hết tất cả vào miệng...

...

...

3800 công đức!

Bây giờ Phương Nhị công tử đã có 3800 công đức ở trên người!

Hắn đã nghĩ đến việc mượn công đức để thăng cấp Tiên Thiên chi khí từ lâu rồi, hắn hơi không kiềm chế được muốn xem có thay đổi gì không.

Bây giờ bản thân đã là 32,8cm, nếu như có thêm 500 công đức nữa thì có thể tăng Tiên Thiên chi khí lên tới 33,3cm cực hạn của thường nhân, mà nếu như cộng tất cả 3800 công đức vậy chẳng phải là sẽ trực tiếp vượt qua cực hạn sao?

36,6cm?

Cái gì mà tư chất tốt nhất thư viện Bạch Sương, cái gì mà Mạnh tiên tử, tất cả đều bị bản thân ném đi nơi nào rồi?

Sau khi về tới phòng ngủ hắn đặt nghiên mực của mình ở vị trí chính giữa án thư.

Đôi sư tử không đứng đắn ở trước cổng của Phương gia nghiêng đầu nhếch miệng, càng lộ ra vẻ không đứng đắn.

Sau khi chuẩn bị những thứ này Phương Thốn mới trở lại ngồi lên trên giường, ngưng thần tĩnh khí gọi Thiên Đạo Công Đức Phổ ra.

Sau khi tính toán 3800 công đức, Phương Thốn quyết định tiêu hao từ từ.

“Tiêu hao 500 công đức để tu bổ Tiên Thiên chi khí của ta...”

Hắn khẽ nói thầm.

Rào...

Âm thanh thanh thúy giống như là dòng nước đang đập vào nham thạch đầy lỗ thủng.

3800 công đức của Phương Thốn lúc này thay đổi về số lượng hóa thành 3300 công đức.

Mà cùng lúc đó cơ thể cảm nhận được cảm giác thoải mái khi Tiên Thiên chi khí tăng trưởng, giống như cả người được ngâm ở nước suối nóng, tất cả lỗ chân lông từ trên xuống dưới đều mở ra câu thông thiên địa, mà giữa thiên địa hình như có một dòng nước ấm nào đó tràn vào tứ chi bách hài, sau đó chảy qua huyết mạch quanh thân, lấp đầy khí huyết thân xác của hắn...

Ở bên trong, ánh nến tượng trưng cho Tiên Thiên chi khí của hắn bỗng nhiên cao bừng bừng hướng lên trên.

Xung quanh càng tỏa ra ánh sáng chói lọi...

-Đây là cực hạn sao?

Phương Thốn nhìn ánh nến ở bên trong, tâm thần nhất thời trở nên kích động không thể giải thích được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang