Từ Hành Chi chỉ cảm thấy đầu như mặt trống nhỏ bị gõ xuống, hơi một nghĩ chuyện liền đau đến giật giật muốn nổ, chỉ có thể dựa vào bản năng trước tiên dò hỏi chuyện quan trọng nhất: "Đào Nhàn thế nào?"
"Đào Nhàn hắn chịu chút thương tổn." Khúc Trì đau lòng đáp, "Còn đang nghỉ ngơi đây."
Nói rồi, hắn làm như hiểu chuyện mà từ trong lòng móc ra một lượng lớn đá nhỏ bọc trong giấy gói đủ màu, thân thủ sờ tóc Từ Hành Chi một cái, an ủi: "Cho ngươi ăn đường. Không cần nóng nảy." Động tác cùng thần sắc rất giống vương đại ca ca của đám hài tử.
Từ Hành Chi không khách khí bắt được hai viên, một viên cầm trong lòng, một viên đặt ở dưới đầu lưỡi, hàm hồ hỏi: "Trọng Quang đâu?"
Khúc Trì: "Cũng đang ngủ."
Từ Hành Chi hơi có kinh ngạc: "Hắn..."
Khúc Trì tỉ mỉ sắp xếp tìm từ lại một phen, mới chậm rãi mở miệng, chỉ lo lúc đang giải thích bỏ qua chi tiết nhỏ gì.
"Thời điểm rơi vào mê trận, ta và Bắc Nam cùng nhau... Có quỷ ma muốn móc ruột chúng ta ra. Chúng ta mới chiến bất quá chốc lát, Trọng Quang liền đánh tới. Sau đó... Sau đó hắn vẫn mang theo chúng ta phá quan. Những cảnh tượng trong ảo cảnh không giống nhau, có thảo nguyên, có hoang mạc, có thật nhiều âm thanh hướng lỗ tai chúng ta bay tới, còn có âm thanh nói cho ta Đào Nhàn đã chết... Nhưng ta còn chưa kịp sốt ruột, Trọng Quang liền đã phá mắt trận. Ta cùng hắn đi tới cái tiếp theo..."
Tư duy của Khúc Trì cùng đứa nhỏ không có gì khác nhau, nói nói liền thiên mã hành không còn ở trong trọng điểm, Từ Hành Chi nghe được nóng lòng, một bên nhẫn nhịn đau đầu đứng dậy một bên hỏi: "... Trọng Quang đến cùng làm sao vậy? Đang ngủ, hay là bị thương?"
Khúc Trì bận đi kéo tay Từ Hành Chi: "Thời điểm phá trận hắn hao tổn quá nhiều, không dễ dàng tìm tới ngươi, lại nhìn ngươi ngất đi, hắn tam tiêu chỉnh tề nghịch, thổ huyết không ngừng; ngươi ngủ tận ba ngày ba đêm, hắn trước sau chưa từng chợp mắt, vẫn luôn canh giữ ở bên ngươi, nói phải đợi ngươi tỉnh lại rồi bàn sau. Vừa nãy hắn không chịu được nữa hôn mê bất tỉnh, mới đến lượt ta đến tiếp ngươi."
Thời điểm Từ Hành Chi nghe đến "thổ huyết không ngừng" liền rối loạn tâm thần, nơi nào còn nhớ được khúc sau Khúc Trì nói gì, đi chân trần hướng trong hang động chạy vào.
Đào Nhàn ngủ trên cỏ khô được xếp sẵn, mi tâm hơi nhíu, da dẻ tái nhợt, nhưng cùng Mạnh Trọng Quang mặt như tử thi so sánh, cậu ít nhất còn có một tia sức sống.
Mạnh Trọng Quang nằm nhoài ngay bên mép giường rơm, thật giống tận lực tại đem mình cùng người khác cách biệt. Hắn lẻ loi cô độc một mình, cổ tay cùng mắt cá chân tinh tế phảng phất một tay liền có thể bẻ gãy. Từ phương hướng của Từ Hành Chi thoạt nhìn, hắn trông không to lắm, ngược lại thật sự giống như hài tử bị ủy khuất đang cáu kỉnh.
Từ Hành Chi hạ thấp giọng hỏi: "Vì sao không mang hắn lại chỗ của ta mà ngủ?"
Khúc Trì cũng học Từ Hành Chi đem âm thanh đè thấp: "Hắn nói nơi đó thông gió, ngươi một thân một mình ngủ thoải mái hơn chút."
"Ừ, bên ngoài càng thông gió chút." Từ Hành Chi nói, "Làm phiền ngươi đem Đào Nhàn ôm ra bên ngoài ngủ đi."
Khúc Trì theo lời tiểu tâm dực dực ôm lấy Đào Nhàn đang mê man, che chở đầu của cậu đi ra ngoài, chỉ lo cậu đụng vào nham thạch nhô ra.
Từ Hành Chi đi tới, trước tiên dùng cánh tay phải thiếu mất tay vòng qua gáy Mạnh Trọng Quang, lại dùng một tay kia vòng qua hông của hắn, thuận theo cột sống của hắn sờ sờ lên chút, tìm tới ống tay áo trống rỗng của chính mình, sau khi xác nhận đã nắm chặt lền đem nửa người trên của hắn kéo, muốn đem hắn ôm vào bên trong giường rơm nghỉ ngơi, động tác mềm nhẹ như đang chăm sóc một cây bông.
Nhưng mà chỉ đem hắn nâng dậy một chút, Mạnh Trọng Quang liền một phen khóa lại người trước mắt, ôm chặt eo Từ Hành Chi lăn vài vòng trên rơm rạ.
Hắn đem Từ Hành Chi đặt ở dưới thân, hai má thì lại chôn ở bả vai Từ Hành Chi, mềm nhũn hừ nói: "... Bắt được ngươi."
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu dùng cằm cọ cọ tóc của hắn: "Tỉnh rồi?"
Mạnh Trọng Quang không đáp lại, ngón tay dọc theo sau eo Từ Hành Chi chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng ở đốt xương cuối cùng, nhẹ nhàng chạm một cái, Từ Hành Chi cả người run lên, cả kinh kém chút nữa nuốt cả đầu lưỡi: "Ân..."
Hắn đánh chết cũng không nghĩ đến chỗ mẫn cảm thân thể mình nằm ở đó, chỉ sờ soạng một chút liền mềm thành một bãi nước, phảng phất có con thú nhỏ nào liếm cắn bên trong hắn.
Nghĩ đến bên ngoài còn có Khúc Trì, Từ Hành Chi mạnh mẽ nhịn không có rên nhẹ lên, mà đem rơm rạ xếp dưới thân đá bay đi một đám lớn.
Mạnh Trọng Quang phản ứng lại so với chính mình còn gấp gáp hơn, ở trên người mình liên tục tìm kiếm, tựa hồ tại khát cầu thứ gì, thế nhưng cắn răng cố nén.
Từ Hành Chi phát giác không đúng, tóm chặt sau gáy hắn, tựa như xách con mèo nhỏ đem hắn nhấc lên, chỉ thấy chu sa giữa trán cùng vệt ở đuôi mắt đỏ sẫm ướt át, từng tiếng thở dốc nóng bỏng thiêu đốt trước ngực Từ Hành Chi: "... Sư huynh đừng sợ, đừng nhúc nhích... Ta không cắn ngươi, ta không hút máu của ngươi... Ngô ~~ "
Đầy ngập thống khổ nghẹn trong cổ họng hắn, tựa như nước sôi quay cuồng.
Hắn giãy dụa suy nghĩ muốn đứng dậy rời đi Từ Hành Chi, cánh tay lại như nhũn ra, một lần lại một lần rơi vào trong lồng ngực Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi nhìn Mạnh Trọng Quang như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng ngộp đến hoảng.
Mạnh Trọng Quang trời sinh là thiên yêu, vốn là thải bổ thiên địa âm dương tinh hoa đến luyện thành thân thể, chỉ dựa vào hấp thụ linh khí liền có thể tồn tại, căn bản không cần như yêu vật phổ thông hút máu tươi mà sống.
Từ Hành Chi không biết một thiên yêu đến cùng vì sao mới có thể sa đọa đến đây. Có lẽ là nguyên chủ đối với hắn quá mức sủng nịch, có lẽ chính mình là người khởi xướng đặt ra những giả thiết gay go đó cho hắn.
Nói thật ra, hiện nay Từ Hành Chi đã không phân rõ lắm biên giới giữa hư huyễn cùng hiện thực.
Nếu không phải rõ ràng mà nhớ kỹ chính mình có phụ thân gọi là Từ Tam Thu, có muội muội gọi là Từ Ngô Đồng, hắn có khả năng sẽ thật hoài nghi chính mình có phải là Từ Hành Chi thật hay không.
Nói một ngàn một vạn, bất kể là Từ Bình, hay Từ Hành Chi, đều phải đối với Mạnh Trọng Quang chịu trách nhiệm.
Hắn than thở một tiếng: "Khó chịu thì hút máu của ta."
Mạnh Trọng Quang liều mạng lắc đầu: "Không, không..."
Từ Hành Chi kéo ra cổ áo, lộ ra hình thể xương quai xanh, ngón tay chỉ vào làn da phía trên, để lộ huyết mạch màu lam nhạt ra: "Cắn nơi này."
Mạnh Trọng Quang thèm đến đôi mắt đều thẳng, kiệt lực quay mặt đi, trong thanh âm đã mang theo khóc nức nở: "Sư huynh không cần..."
Màu đỏ tươi đáy mắt hắn càng bị bức ra một tầng hơi nước, Từ Hành Chi thấy thế hơi cảm giác buồn cười, không cùng hắn nói nhảm nhiều, chỉ thân thủ đem đầu của hắn ấn hướng xương quai xanh mình: "Ta cho ngươi hút ta, nơi nào còn nói nhảm nhiều như vậy."
Mùi thơm của máu gần trong gang tấc rốt cuộc khiến Mạnh Trọng Quang mất đi thần trí, da dẻ trên cần cổ Từ Hành Chi truyền đến một trận sắc bén đâm nhói, Mạnh Trọng Quang lại như chó con đói bụng nằm nhoài trên cổ hắn vội vàng hút máu, âm thanh nuốt hút không thể chờ đợi được nữa khiến Từ Hành Chi khó giải thích được có chút mặt đỏ tới mang tai.
Rất nhanh, Từ Hành Chi liền cảm thấy trên người lạnh lên, bên trong lòng bàn tay như cầm một khối băng, vừa lạnh lại ẩm. Đồng thời tương ứng, thân thể người trước mắt tựa như một đám lửa đốt lên, hận không thể ôm lấy Từ Hành Chi, cùng hắn đồng thời đốt thành một lò than hồng.
Từ Hành Chi lạnh đến mức buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, mà Mạnh Trọng Quang hút no máu rồi sắc chu sa ở đuôi mắt vẫn chưa hết, liếm liếm môi, liền không muốn xa rời mà hôn lên môi Từ Hành Chi.
Động tác của hắn càng như bộ dáng thành thạo vô cùng, đầu tiên là niêm phong lại miệng Từ Hành Chi, rồi cẩn thận mà dò ra đầu lưỡi, một cái chống đối câu bên môi Từ Hành Chi, cuối cùng thừa lúc vắng mà vào, hương vị mới mẻ mềm mại xâm chiếm khoang miệng Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi đã hôn mê cả người chấn động, chỉ cảm thấy trong miệng ngứa ngáy không chịu nổi, như có chiếc lưỡi mèo nhỏ mọc đầy gai bướng bỉnh quấy nhiễu, nhưng hắn dường như dính chiêu này, cứ như vậy ung dung thong thả bị cướp đoạt hết tia khí lực toàn thân cuối cùng.
Hắn nghe có người hàm hồ lại ngọt ngào mà gọi chính mình: "Sư huynh..."
Chẳng biết vì sao, trái tim Từ Hành Chi bị hai chữ này dễ như ăn cháo mà lắp đầy, an tâm ngủ thiếp đi.
... Thời điểm Từ Hành Chi tỉnh lại, chỉ cảm thấy tay chân đau nhức không thôi. Hắn giơ tay chạm đến chỗ bị cắn trước khi hôn mê, nơi đó đã triệt để khép lại, nhưng mà hắn chỉ cần chếch đầu qua một bên, liền có thể nhìn thấy cách gáy hắn không xa có một mảnh rơm rạ bị máu thấm ướt.
Hắn vẫn nằm ở trong sơn động, rơm rạ dưới thân đã bày sẵn, Mạnh Trọng Quang ngồi cách mình rất xa, vai run rất lợi hại.
Từ Hành Chi thử một lần phát hiện mình còn có sức lực bò lên, liền giãy giụa nổi lên nửa người: "... Mạnh Trọng Quang?"
Mạnh Trọng Quang quay đầu lại, trong hai mắt càng chứa đầy nước mắt, một cái chớp mắt liền rơi thẳng xuống.
Từ Hành Chi: "... Khóc cái gì?"
... Ăn no còn khóc, tiểu hỗn đản thật khó hầu hạ.
Mạnh Trọng Quang cũng không nói, liền nhìn Từ Hành Chi rơi nước mắt, từng viên một rơi đến tim Từ Hành Chi phải mềm nhũn ra, hắn không căng quá nửa khắc liền trùng Mạnh Trọng Quang ôn nhu vẫy vẫy tay: "Lại đây."
Mạnh Trọng Quang ngoan ngoãn dùng cả tay chân bò lên người hắn, như chú mèo con.
Hắn than thở khóc lóc mà nhỏ giọng lên án: "Ai kêu sư huynh cho ta uống máu? Ta cũng không phải không nhịn được... Tỉnh lại nhìn thấy sư huynh bất động, ta còn tưởng rằng sư huynh đã..." Hắn dừng một chút, ủy khuất nói, "... Sư huynh, là ngươi câu dẫn ta."
... Câu dẫn.
... Câu dẫn cái đầu ngươi.
Bất quá suy nghĩ một chút, Từ Hành Chi cũng ý thức được chính mình có chút lỗ mãng.
Đối với Mạnh Trọng Quang mà nói, thời điểm hắn phát bệnh ý thức không rõ, thần quỷ không phân, nếm được máu dĩ nhiên như lão tham ăn gặp được mỹ thực, muốn ngừng mà không được, đợi đến khi hắn hút quá nhiều máu tỉnh hồn lại, nhìn thấy Từ Hành Chi bên gáy chảy máu, bất tỉnh nhân sự, sợ là phải sợ đến ba hồn xuất khiếu.
Nhớ đến đây, Từ Hành Chi bị hút máu choáng váng đầu hoa mắt sâu đậm cảm thấy hổ thẹn, sờ tóc của hắn một cái: "Rồi, trách ta có được chưa? Đừng khóc, làm gì như tiểu cô nương vậy."
Mạnh Trọng Quang cọ ở trong lồng ngực Từ Hành Chi được vuốt ve vài cái, lông xù lên liền thuận xuống rất nhiều.
Hắn mở nhẫn trữ vật, từ bên trong lấy ra một thứ: "Sư huynh, ta đem tay ngươi trả lại cho ngươi."
Hắn quý trọng mà phủng một cái tay gỗ, chuẩn bị thay Từ Hành Chi mang vào.
Miệng vết thương cổ tay phải của Từ Hành Chi hẳn là được Nguyên Như Trú trị liệu qua, chỗ cắt rách từ lâu trơn nhẵn như lúc ban đầu, mà động tác của Mạnh Trọng Quang vẫn cứ cẩn thận yếu mệnh, tựa hồ đang lo lắng chạm đau miệng vết thương đã liền từ lâu kia.
Sau khi Mạnh Trọng Quang đem tay gỗ đưa lại gần, Từ Hành Chi mới nhìn ra chút vấn đề: "Chờ đã, đây không phải là cái tay kia của ta đi?"
Mạnh Trọng Quang trợn mắt nói dối: "Vốn là nó."
Từ Hành Chi: "... Tay kia của ta là gỗ hoa lê, của ngươi đây..."
Mạnh Trọng Quang: "Là gỗ bồ đề."
Từ Hành Chi còn muốn tranh thủ một chút: "... Cái kia của ta..."
Mạnh Trọng Quang ngậm lấy nước mắt mạnh mẽ ngẩng đầu: "Hiện tại đây là tay của sư huynh. Không cho dùng cái Cửu Chi Đăng làm cho ngươi."
Từ Hành Chi bị bộ dáng mèo con nhe răng trợn mắt hung ác của hắn chọc một chút tâm, không tự chủ liền mềm nhũn ra: "... Được được được."
Hắn vốn định biện giải tay kia là phụ thân làm cho hắn, hắn dùng nhiều năm, đã quen thuộc từ lâu, mà giải thích chuyện như vậy không khác nào tự tìm đường chết, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận suy đoán của Mạnh Trọng Quang.
Bất quá sau khi đeo vào, Từ Hành Chi vẫn thật bất ngờ : "Nga, rất thích hợp."
Hắn chuyển động cổ tay, vừa định hỏi Mạnh Trọng Quang thời điểm nào làm thứ này cho mình, Mạnh Trọng Quang liền tiến tới: "Sư huynh vẫn là mang cái tay này dễ nhìn hơn."
Từ Hành Chi cười nói: "Vậy thì như thế nào, đều là giả."
Mạnh Trọng Quang nghiêm túc nhìn Từ Hành Chi: "Chỉ cần thuộc về sư huynh, kia đều là thật, đều là tốt đẹp."
Từ Hành Chi đột nhiên nghẹn một phen.
Lời nói này giết tâm, dù sao bản thân Từ Hành Chi hiện tại đối với Mạnh Trọng Quang mà nói đã là một lời nói dối cực lớn.
Từ Hành Chi có chút đứng ngồi không yên: "Ta đi ra ngoài đi dạo."
Mạnh Trọng Quang đem Từ Hành Chi ấn trở về: "Sư huynh phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Nằm mấy ngày, thân thể đều nằm đến yếu mềm." Từ Hành Chi ngược lại không bỏ được đem Mạnh Trọng Quang đè ngã trên rơm áp đảo hắn, "Ngươi ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt mới phải. Không cho lên."
Mạnh Trọng Quang ngửa mặt nằm, nhỏ giọng đưa ra yêu cầu: "... Hôn một cái mới không đứng lên."
Từ Hành Chi bật cười.
Lão yêu tinh trước mắt cùng người trong trí nhớ hợp lại thành một, việc này khiến Từ Hành Chi không khỏi mừng rỡ thả lỏng.
Hắn cúi người, tại phía trên nốt chu sa của hắn hôn một cái.
Vì thế Mạnh Trọng Quang ngoan ngoãn nằm trên mặt đất bất động. Trước khi Từ Hành Chi rời khỏi động, hắn còn không quên nhắc nhở hắn: "Sư huynh cẩn thận bốn phía, quỷ kia vương có thể đi rồi còn quay lại."
... Không phải "có thể", mà là "tất nhiên sẽ".
Từ Hành Chi giơ tay xoa xoa vị trí trái tim mình.
Trong thân thể của hắn nhiều hơn một tia tàn hồn thuộc về Diệp Bổ Y, ấn theo tính cách của quỷ vương Nam Ly, dù như thế nào đều sẽ tới đoạt lại tia tàn hồn này.
Đáng thương chính là, Từ Hành Chi tìm khắp toàn thân, đều không thể tìm thấy được tàn hồn kia ở nơi nào.
... Có thể nó đã bị hồn phách bản thân mình phản phệ mất, dù sao linh hồn kia quá mức gầy yếu, gầy yếu giống như chính bản thân Diệp Bổ Y.
Quỷ vương là tên vô liêm sỉ không hơn không kém, tiểu đệ tử trẻ tuổi tin tưởng "người phi đạo không nhất định là kẻ ác" đã làm sai điều gì đâu?
Cùng lúc đó, Từ Hành Chi phi thường lưu ý nửa câu quỷ vương nói ra thời điểm thất bại.
"Ngươi từng bị tẩy..."
Tẩy? Tẩy cái gì?
Linh lực và kinh nghiệm của quỷ vương đều cực kỳ cường hãn, vốn không nên thời điểm nhất định sắp thành đột nhiên thất bại, bởi vậy trên người mình tất nhiên là xảy ra chuyện gì vượt khỏi sự chưởng khống của y.
Từ Hành Chi không khó nghĩ ra nửa câu sau y muốn nói là "tẩy hồn", nhưng mà lời này thật sự là hoang đường vô lý. Thời điểm duy nhất Từ Hành Chi có thể nghĩ đến chính mình có khả năng bị "tẩy hồn", chỉ có thời điểm từng bị cưỡng ép dẫn nhập vào bên trong thể xác nguyên chủ khi tiến vào Man Hoang.
Thế nhưng, trải nghiệm khi đó cùng trải nghiệm tẩy hồn lần này hoàn toàn khác nhau.
Từ Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra một lời giải thích hợp lý, không thể làm gì khác hơn là buồn bực mất tập trung bước đi ra ngoài.
Lục Ngự Cửu đang ở ngoài động nhóm lửa thấy hắn vội vàng đứng dậy: "Từ sư huynh. Sắc mặt của ngươi..."
Từ Hành Chi biết mình mới vừa bị hút quá nhiều máu, tinh khí thần khả năng cùng một con chó chết không kém bao nhiêu, hắn vung vung tay không muốn nói nhiều: "Không phải chuyện đáng ngại, mới vừa tỉnh ngủ, choáng váng đầu. Như Trú cùng A Vọng đâu?"
"Các nàng đi săn bắn đi."
Từ Hành Chi lại hỏi: "Chu mập mạp đâu?"
Hai con mắt sau mặt nạ của Lục Ngự Cửu khẽ rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Đi về phía tây một trăm bước, đi về phía nam sáu trăm bước, hắn ở nơi đó."
Từ Hành Chi hiếu kỳ: "Một mình hắn?"
Lục Ngự Cửu mím môi, một lát sau mới châm chước ngôn từ: "Hắn đang ở cùng thân thể của hắn."
Từ Hành Chi ồ một tiếng, đi ra vài bước mới hiểu được Lục Ngự Cửu chỉ ý gì: "... Hắn tìm được?"
"Đúng, tìm được. Năm đó hắn chính là ở phụ cận đây xảy ra chuyện, Chu sư tỷ cũng vậy." Lục Ngự Cửu mềm giọng nói, "Hắn tìm ba ngày, cuối cùng tìm được. Hắn nói hắn muốn một mình... Cùng thi thể hắn ở một phút chốc."
Suy thảo khô dương, gió tây ánh tà dương, Chu Bắc Nam một người một thương, ngồi một mình một chỗ, quỷ thương bị Nam Ly cán nát thành bột mịn đã chữa trị xong xuôi, nghiêng thương cắm xuyên trên mặt đất, hồng anh theo gió tung bay như ngư long nhảy lên.
Từ Hành Chi còn chưa đến gần, Chu Bắc Nam liền nhặt lên một tảng đá, cũng không quay đầu lại ném đến: "Ta muốn một mình suy nghĩ, tránh ra chút."
Từ Hành Chi đem cục đá nhặt lên, nhân thể ngồi xổm xuống: "Ta không đi, ở chỗ này. Thời điểm nào cảm thấy quá yên lặng, ngươi kêu ta một tiếng, ta giải buồn cho ngươi."
Chu Bắc Nam không nói, Từ Hành Chi cứ như vậy ngồi xổm dưới đất, tiện tay mở ra mặt quạt xếp mang theo bên người.
Sau khi nhìn thấy tám từ to bằng cái đấu "Thiên hạ ngày nay ngoài ta còn ai" phía trên, Từ Hành Chi lấy ngón tay dọc theo phương hướng hạ bút từ từ xoa. Kim sa rõ ràng có thể đếm được, thiếu niên khí phách đầu bút lông sắc bén cực kỳ, có cỗ sức lực lanh lẹ một đi không trở lại.
Không lâu lắm, Chu Bắc Nam thân thủ vỗ vỗ bên người mình, ra hiệu Từ Hành Chi đi qua.
Từ Hành Chi nghe gọi theo đến, đứng dậy, giậm chân một cái, cất bước đi về phía trước.
Mãi đến tận khi đến gần, Từ Hành Chi mới nhìn thấy trước người Chu Bắc Nam có một cái hố sâu chừng mười mấy thước, hắn an vị tại mép hố, hai chân buông xuống hố.
Hắn nghển cổ nhìn xuống, chỉ thấy ở giữa nằm một bộ xương gầy trơ nằm một mình mười ba năm, trên xương tỳ bà vai phải cắm một cây trường thương.
... Từ Hành Chi nhận ra được, đó chính là trường thương thép luyện Chu Bắc Nam mang theo bên người trong trí nhớ nguyên chủ.
Từ Hành Chi muốn nói gì, Chu Bắc Nam lại thở dài một tiếng, ra hiệu hắn không cần nói chuyện.
Bộ xương khô tái nhợt kia đột nhiên phát ra một tiếng bi ngâm thật dài, lập tức phía trên cốt cách từng tầng từng tầng sinh trưởng ra da thịt đến.
Rất nhanh, dưới đáy hố sâu liền có một "Chu Bắc Nam" khác, Chu Bắc Nam mười ba năm trước.
Mười ba năm trước, quỷ vương cùng Chu Bắc Nam oan gia ngõ hẹp, năm, sáu tu sĩ Ứng Thiên Xuyên tùy tùng đi theo bên người đều chết oan chết uổng, bị đánh rơi xuống hố sâu, xương tỳ bà vai phải bị trường thương đâm xuyên, xương cánh tay trái bị cắt thành ba đoạn, hai chân cũng ngã đến cốt cách vặn vẹo, nằm ở đáy hố, vẫn chửi bậy không thôi.
Quỷ vương Nam Ly là người khởi xướng lại không tiếp tục để ý hắn, vứt bỏ hắn mà đi.
Sau khi đi rồi quay lại, Nam Ly tại bờ hố ngồi xổm xuống, mang trên mặt nụ cười cực nhã nhặn: "... Ta đây, vừa nãy giúp ngươi liếc mắt nhìn. Muội muội ngươi hẳn là băng huyết sau khi sinh, máu chảy đầy đất, thời điểm ta đi đã không còn thở.... Ngươi hết thảy có thể yên tâm, hồn phách của nàng còn chưa thành hình liền bị ta đánh nát thành phấn, muốn biến thành quỷ cũng biến không được."
Nghe đến lời này, Chu Bắc Nam cơ hồ là trừng mắt sắp nứt: "Ngươi... Con mẹ nó ngươi —— "
"Đây cũng là báo ứng cho đám ngụy quân tử các ngươi rơi vào trong tay ta." Âm thanh Nam Ly rất kỳ ảo mà trên không trung đánh một vòng, y chỉ về phương xa, bàn tay để ở bên tai, ác độc mà cười nói, "... Nghe thấy được không? Muội muội ngươi sinh được một nữ nhi xinh đẹp. Thời điểm ta mới vừa đi đến bên người nàng, nàng còn đang khóc đây. Bất quá ta đối với hài tử nhỏ như vậy không có hứng thú, sẽ để lại cho ngươi đi. Ngươi cứ như vậy nghe nàng khóc, hảo hảo quý trọng. Không quá hai ngày, nàng liền rốt cuộc không khóc nổi."
Chu Bắc Nam nỗ lực giãy dụa, nhưng vai hắn bị ép thật chặt, xương tỳ bà lại bị xuyên thấu, không có cách nào thôi thúc công lực.
Hắn không chịu tin tưởng Nam Ly nói, cao giọng kêu to: "Tiểu Huyền Nhi! Tiểu Huyền Nhi! Ca ca tại đây ! Ngươi nghe thấy phải trả lời một tiếng!"
Nam Ly cười to mà đi.
Trải qua không lâu lắm, liền có tà âm trúc sênh diễn tấu truyền đến, như gần mà xa, kèm theo tiếng anh nhi khóc huyên náo, dần dần biến mất.
Chu Bắc Nam nằm ở đáy hố, thời gian không tiếng động mà trôi qua.
Qua một ngày, hoặc là hai ngày, hắn không nghe được tiếng khóc cháu gái mình nữa.
Có lẽ đứa bé kia đã chết, có lẽ là được người bên trong Man Hoang ôm đi, bị sát hại, đều không biết.
Chu Bắc Nam bị vây ở đáy hố, không ra được, không thể động vào, ngửa mặt nhìn chỉ có miệng giếng to nhỏ bầu trời Man Hoang.
Khởi đầu mấy ngày, hắn mắng to, kêu to, nhưng mà cũng không có người nghe đến thanh âm của hắn; sau đó, cổ họng của hắn khàn, bị gió cát ăn mòn nói không ra lời; lại sau đó, có sâu bò lên trên thân thể của hắn, không kiêng kị mà dọc theo vết thương của hắn chui vào gặm nuốt, hắn cũng không thể ra sức.
... Hắn ở tại hố sâu không thấy ánh mặt trời vượt qua mười sáu ngày cuối cùng trong sinh mệnh.
Ánh mắt tràn ngập hy vọng của Chu
Danh Sách Chương: