Thời điểm một lần nữa nằm ở trên lưng Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang đã không phân rõ được đây là mộng hay hiện thực, chỉ mơ mơ màng màng nắm chặt dây cột tóc của Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi mới từ lòng bàn tay quái vật dao cạo trở về từ cõi chết còn đang cõng hắn, tóc tai liền bị kéo ngửa ra sau: "... Ai ai."
Mạnh Trọng Quang lập tức buông tay, đôi môi cháy khét dán lên bên gáy Từ hành Chi, cảm thụ được dòng máu nhỏ bé róc rách chảy cùng tiếng mạch đập dưới lớp da cổ, hắc ám khổng lồ lần thứ hai hướng hắn không tiếng động mở ra, mưu toan đem hắn lần nữa nuốt vào trong bụng.
Song lần này Mạnh Trọng Quang không làm gì.
Hắn giãy giụa toàn bộ tinh thần, nói: "... Không đi qua đó."
Từ Hành Chi đã định cất bước về phía tháp cao, nghe hắn nói như thế, liền lập tức thu bước chân về: "Tháp kia rất nguy hiểm sao?"
Mạnh Trọng Quang gật đầu, lại chợt liền lắc đầu, luống cuống mờ mịt, không nhớ mình là ai, nơi này đi tới nơi nào.
Từ Hành Chi vẫn kiên nhẫn đứng tại chỗ, đợi đáp án của hắn.
Một hồi lâu sau, Mạnh Trọng Quang nhỏ giọng nói: "Rừng, nguy hiểm, không đi."
Ánh mắt quét qua, Từ Hành Chi nhìn thấy một khoảng rừng rậm, mơ hồ còn nghe được tiếng dòng nước róc rách truyền đến.
Hắn nói nguy hiểm, Từ Hành Chi tự nhiên sẽ không đi thử rủi ro, trấn an hắn hai tiếng, liền tự mình tránh khỏi rừng cây, hướng phương hướng tháp cao tiến tới.
Đi xuyên qua rừng rậm là con đường nhanh nhất về đến tháp, mà nhanh về tháp hơn chút, Nguyên Như Trú tu thành thuật dời đau đớn liền có thể sớm chút giảm bớt thống khổ trên người hắn, nhưng Mạnh Trọng Quang giờ khắc này không vội trở lại.
Hắn muốn lẳng lặng mà rất lâu cùng chung một chỗ với người này.
Từ Hành Chi không phải người kiệm lời, đường dài mới vừa bắt đầu, hắn liền hỏi: "Thương thế của ngươi là như thế nào mà ra?"
Mạnh Trọng Quang không đáp, chỉ toàn tâm toàn ý thu thập khí tức trầm hương trên người hắn.
Từ Hành Chi cảm giác người này giống như chó con ở trên người mình ngửi tới ngửi lui, dở khóc dở cười: "Ai, ta mơi lăn ra từ trong đống thi thể đấy."
Mạnh Trọng Quang trả lời bằng cách lấy chóp mũi thân mật vây quanh hắn.
Từ Hành Chi lại hỏi: "Ngươi từ đâu đến?"
Mạnh Trọng Quang giơ cánh tay lên, chỉ về nơi hắn đến, cũng là nơi bọn họ đang đi.
Từ Hành Chi suy nghĩ một chút: "... Ngươi nhận thức Mạnh Trọng Quang không?"
Mạnh Trọng Quang xấu hổ.
Hắn nghĩ cũng biết bộ dáng chính mình hiện này tàn tạ thế nào, nếu ở tình cảnh này thừa nhận bản thân là Mạnh Trọng Quang, tất nhiên sẽ ở trong lòng sư huynh để lại một cái ấn tượng cực kỳ lúng túng kỳ cục. (Jeje: Nói ngắn gọn là sĩ diện sợ mất hình tượng trước mặt vợ đi anh ei)
Nghĩ đến đây, hắn liền khẩn cấp muốn quay trở về tháp.
Đối với câu hỏi của Từ Hành Chi, hắn lắc đầu, lại tiếp tục sợ hãi hỏi: "Ngươi tìm hắn làm chi?"
Hắn lòng tràn đầy vui vẻ mong đợi Từ Hành Chi tiếp tục hỏi một câu về tình trạng Mạnh Trọng Quang dạo gần đây, tích lũy suốt mười ba năm đang bành trướng trong miệng hắ, nhảy lên, bùm bùm muốn ùn ùn kéo ra.
Nhưng mà Từ Hành Chi không có hỏi tiếp.
Hai bên cùng trầm mặc, Mạnh Trọng Quang đột nhiên sợ hãi.
... Sư huynh chẳng lẽ còn đang trách hắn? Trách mình mười ba năm trước đem chuyện tứ môn gặp nguy hiểm che giấu hắn? Trách mình sau khi sự tình bại lộ trói chặt hắn, không cho hắn tới cứu đồng bào?
Nhưng hắn đã chịu trừng phạt, chỉnh chỉnh mười ba năm, hắn chỉ có thể ở trong mộng nhìn thấy sư huynh, trừng phạt này còn chưa đủ khốc liệt sao?
Mạnh Trọng Quang tâm sự nặng nề ôm chặt phía sau lưng Từ Hành Chi, tưởng tượng chính mình là một du hồn, hận không thể xuyên vào bên trong bộ thân thể này, hôn môi lên trái tim đang nhảy nhót kia.
Con đường ba mươi dặm, hai người ngừng ngừng đi một chút, vòng vòng chuyển chuyển, thành ra năm mươi dặm đường.
Đợi hai người trở lại bên tháp, một hồi chiến sự đã kết thúc từ lâu, trên đất nằm ba, bốn bộ thi thể, Lục Ngự Cửu cùng Nguyên Như Trú đang qua lại, tìm xem trên người bọn họ có đồ vật gì có thể dùng hay không.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Từ Hành Chi, một cái thiết kiếm thương lang mới vừa vơ vét xong từ trong lồng ngực Lục Ngự Cửu rơi một tiếng xuống đất.
Cậu cả kinh ngoác mồm lè lưỡi, lẩm bẩm khẽ gọi: "Từ, Từ sư huynh..."
Từ Hành Chi rõ ràng sửng sốt một chút, không nhận ra người đeo mặt nạ quỷ này đến tột cùng là ai.
Mà Nguyên Như Trú mất đi một bộ da thịt sau khi nhìn rõ mặt Từ Hành Chi, trong lòng hoảng hốt khó giải thích được, gần như muốn rời đi, nhưng khi nàng nhìn thấy người cháy đen trên lưng Từ Hành Chi, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra được kia là ai.
Nàng không nghĩ ngợi nhiều, vội vã xông lên trước, đỡ lấy vai Mạnh Trọng Quang: "Không phải nói ra ngoài giải sầu sao, sao biến thành dáng vẻ này?"
Mạnh Trọng Quang cũng không trả lời, từ phía sau lưng Từ Hành Chi leo xuống, mặc cho Nguyên Như Tú thuyên chuyển linh lực, đem một thân thương tổn trên người hắn chuyển đến trên người nàng.
Giây lát sau, hắn khôi phục tướng mạo ban đầu, dung sắc tú lệ, như minh châu phủi đi bụi trần, hơi phát ngốc.
Mà Từ Hành Chi sau khi nhìn rõ mặt hắn, phản ứng lại khá cứng ngắc, không nhìn ra chút thần sắc hân hoan nào, lại cảnh giác lui về sau hai bước.
Nhận ra được tâm tình mâu thuẫn của Từ Hành Chi, tim Mạnh Trọng Quang loạng choạng chìm xuống.
Sau khi thay Mạnh Trọng Quang khử trừ đau xót, Nguyên Như Trú không nói tiếng nào chỉnh lý lại vật phẩm mới đoạt được tiến vào tháp.
Lục Ngự Cửu sớm chạy tới, muốn kéo lấy ống tay áo của Từ Hành Chi lại không dám, không thể làm gì khác hơn mặt đầy nhiệt lệ mà quỳ xuống: "Sư huynh... Từ sư huynh!"
Từ Hành Chi tất nhiên xoay người lại dìu cậu, để cậu đứng lên nói chuyện.
Mạnh Trọng Quang nhìn thấy tình cảnh này mắt đều đỏ, tâm lý càng thêm oan ức.
Sau khi mình hiện ra dung mạo thật, sư huynh liền không chịu cùng hắn thân cận, ngược lại cùng người khác ấp ấp ôm một cái...
Vì vậy hắn bắt đầu cố ý kiếm chuyện hỏi Lục Ngự Cửu: "Người Phong Sơn lại tới gây hấn?"
Hai mắt Lục Ngự Cửu sau mặt nạ quỷ sương mù mông lung, mang theo chút khóc nức nở đáp: "Vâng."
"Người đi đâu hết rồi, sao chỉ còn hai người các ngươi?"
Lục Ngự Cửu đáp: "Phong Sơn kia khinh người quá đáng, A Vọng đánh đến hứng khởi, thấy bọn họ bại lui liền thừa thắng đuổi theo; Bắc Nam sợ nàng có chuyện, cũng đi theo rồi."
Mạnh Trọng Quang ngậm tiếp dấm chua: "Hắn đều đi rồi, sao ngươi không cùng đi?"
Lục Ngự Cửu có hơi do dự: "Nhưng để Nguyên sư tỷ một mình ở đây..."
Mạnh Trọng Quang mạnh mẽ trợn mắt, Lục Ngự Cửu liền hoang mang trong chốc lát, giờ mới hiểu ra được, mặt cùng đôi mắt đồng loạt bốc ra hồng ý, tựa như thỏ chạy đi.
Mạnh Trọng Quang dắt Từ Hành Chi tiến vào gian phòng trong tháp, sau khi cùng hắn ngồi xuống mép giường, khẩn trương đến vò góc áo.
Đời này hắn chưa từng ở trước mặt sư huynh co quắp cẩn thận như vậy. Ở trong mắt hắn, sư huynh quả thực là một người thủy tinh đụng vào sẽ vỡ nát, Mạnh Trọng Quang hận không thể đem hắn thu nhỏ, đem trái tim đào ra, lại cẩn thận may kín vào, ai cũng không cho xem.
Hắn nỗ lực tìm kiếm đề tài tán gẫu: "Nơi này không chỉ có Lục Ngụ Cửu, Chu sư huynh cùng Nguyên sư tỷ, còn có Chu Vọng con gái của Chu sư tỷ Chu Huyền... Còn có Đào Nhàn cùng Khúc Trì. Bọn họ đi ra ngoài đào linh thạch, rất nhanh sẽ về tháp..."
"... Sư huynh có còn nhớ Đào Nhàn? Chắc không nhớ rõ đi..."
"Sư huynh, ta rất nhớ ngươi..."
Mạnh Trọng Quang không chỉ không biết lấy lòng người, hơn nữa căn bản không biết hành động của mình có được cho là lấy lòng hay không, hắn mong đợi lại mang chút sốt sắng nhìn chăm chú Từ Hành Chi, khát vọng nhận được chút ít phản ứng tích cực.
Nhưng nhìn dáng dấp Từ Hành Chi hơi có chút không biết nên làm thế nào, việc này càng khiến Mạnh Trọng Quang thêm hoảng hốt, sắc môi trắng bệch.
Dường như nhìn ra sắc mặt của hắn không ổn, Từ Hành Chi không quá tự nhiên thân thủ xoa xoa mặt của hắn, đẩy đẩy bò vai hắn, bảo hắn thu xếp trên giường, lại thay hắn đem chăn trải che ra.
Thời điểm hắn làm một loạt động tác này, ánh mắt gần như si mê của Mạnh Trọng Quang vẫn không từ trên người hắn rời khỏi, thuận theo như một con mèo nhỏ, mềm nhũn mặc hắn thao túng.
Từ Hành Chi sau khi chỉnh lý cho hắn xong, nói: "Thương thế vừa rồi của ngươi quá nặng, sớm nghỉ ngơi chút đi."
Thấy sư huynh có ý tứ muốn rời khỏi, Mạnh Trọng Quang há miệng, phát lực kéo lấy tay áo phải của hắn: "... Sư huynh cùng ngủ với ta."
Thanh niên ngẩn người.
Mạnh Trọng Quang đem sự do dự của hắn cho rằng phiền chán, đầu quả tim đau tựa bị châm cứu, trên mặt vẫn nỗ lực làm ra nụ cười tự cho là lấy lòng, thịt má đều phát mỏi: "Cùng ta. Có được không?"
Từ Hành Chi ngồi trở về bên giường, trong giọng nói có vài phần rất bất đắc dĩ: "Được được được, bồi thì bồi, khóc cái gì?"
Mạnh Trọng Quang rơi lệ đầy mặt vẫn cố chấp nói: "Không khóc."
Người trước mắt thoạt nhìn tuổi tác cùng chính mình chênh lệch không bao nhiêu, nhưng bộ dáng thương tâm rơi lệ này, giống như trải qua kiếp nạn mấy đời, mới đứng được ở trước mặt mình.
Từ Hành Chi không khỏi tâm địa mềm nhũn, dự định nằm nghiêng một bên giường.
Thanh niên trên giường bao bọc chăn, trầm mặc không nói đem chính mình nằm thẳng tắp một bên giường, bên trong lại chừa một khoảng trống lớn.
Cho dù biết trước mắt chính là ma đầu giết người không chớp mắt, nhìn thấy hành động trẻ con của hắn, Từ Hành Chi cũng không khỏi cảm thấy mềm lòng: "Ta ngủ bên trong?"
Mạnh Trọng Quang liền đem mình nhích ra bên ngoài, gần như nửa người đã treo giữa khoảng không, nhìn dáng dấp, nếu như Từ Hành Chi không vào, hắn tám phần mười sẽ biểu diễn cảnh chính mình nhích ra tới ngoài phố.
Từ Hành Chi thoái thác không được, đơn giản chịu phần hảo ý này, cởi ra áo khoác phòng trần cùng ủng bết đầy bùn đen, lướt qua thân thể hắn bò vào trong góc.
Mạnh Trọng Quang vẫn còn đang đem mình treo ở ngoài mép lảo đà lảo đảo càng khó có thể cân bằng, mắt thấy sắp rớt khỏi giường.
Từ Hành Chi thấy tình thế không đúng, thở nhẹ một tiếng, tay trái ôm đồm, vòng qua eo thân, đem người kéo trở về.
Không chờ Từ Hành Chi nói với hắn nửa chữ, Mạnh Trọng Quang bị hắn ôm lấy đột nhiên xoay người lại, chụp chặt cánh tay của hắn, đem cả khuôn mặt chôn vào trong ngực hắn, chôn một hồi lâu, trái tim nhảy kinh hoàng không nghỉ trong ngực mới dần có tư thế dừng lại.
"Ngươi..."
"... Sư huynh." Mạnh Trọng Quang trầm thấp niệm danh xưng này, chỉ cảm thấy môi răng tràn đầy vị, "Sư huynh cõng ta lâu như vậy, chắc chắn mệt rồi. Ngủ đi."
Nói ngủ, Mạnh Trọng Quang thế nhưng chỉ nằm tại chỗ nhắm mắt chợp mắt.
Đau nhức xâm hồn thực phách đòi mạng kia vốn đã nên biến mất, nhưng hắn vẫn cảm giác được chút gan bị bị đốt đến tàn khuyết không đầy đủ, bên trong ngực bụng trống rỗng, chỉ muốn để sư huynh sờ nhiều vài cái.
Nhưng nghe đến tiếng hít thở đều đều của Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang không cam lòng đánh thức hắn, hận không thể đem hô hấp chính mình chỉnh thành tần suất tương đương, đỡ phải động tĩnh quá to, quấy rầy mộng đẹp của sư huynh.
Vì vậy, hắn tựa cá nhỏ đều đều theo thổ tức của Từ Hành Chi mà hô hấp, đây vốn là việc cực kỳ khô khan tẻ nhạt, nhưng Mạnh Trọng Quang không cho là vậy, chỉ cảm thấy mỗi lần hít thở đều thú vị đến cực điểm, làm lòng hắn tràn đầy vui mừng.
Không lâu lắm, tiếng hít thở kia đột nhiên ngừng.
Ngay sau đó, Mạnh Tọng Quang nghe thấy tiếng vải vóc ma sát của người bên cạnh truyền đến.
Trong lòng hắn vui vẻ.
Thời điểm hắn ngủ trước đây, sư huynh nửa đêm nếu tỉnh, tất nhiên sẽ ôm lấy hắn nhẹ nhàng hôn lên một cái; Mạnh Trọng Quang cảm thấy mơ màng, đến lúc hắn bị hôn tỉnh rồi, sư huynh còn tận lực ôm hắn triền miên một phen, đem mội một nơi trên đôi môi tinh tế của hắn hầu hạ một lần, một bên hôn một bên phát ra tiền cười khàn khàn mơ hồ.
Mạnh Trọng Quang thích trò này nhất, mỗi khi được hắn hôn hôn nồng nhiệt phát ngứa, động tình đến mềm eo, tất nhiên xin tha không ngừng, sư huynh cũng không để ý tới, hắn liền như sư huynh mong muốn, vươn mình đem hắn tha vào bên trong giường, cùng làm âm dương chi lễ (*)...
(*) Âm dương chi lễ: chú thích vậy thôi chứ mọi người đều hiểu nó là cái gì mà nhỉ :D
Nhưng mà, hết thảy ảo tưởng tốt đẹp, tại thời điểm vật thể băng lãnh sắc nhọn đặt lên chu sa giữa trán hắn liền chấm dứt.
Ban đầu Mạnh Trọng Quang không nghĩ ra đó là cái gì, đợi hắn nghĩ rõ ràng, cũng không có di chuyển mảy may, thậm chí hắn vẫn tiếp tục bắt chước tiếng hít thở khi ngủ của Từ Hành Chi.
Nhưng mà, hơi lạnh khúc chiết sâu thẳm từ trong lồng ngực hắn dào dạt tuôn ra, đem hắn triệt để đông cứng.
... Hắn mông lung thầm nghĩ, sư huynh liệu có đâm vào hay không.
Đáp án chỉ có có hoặc không, mà sau khi nghĩ rõ ràng vấn đề này, Mạnh Trọng Quang cơ hồ nấu chín toàn bộ thần trí cùng khí lực của mình.
Không biết trôi qua bao lâu, đau đớn trong dự đoán của hắn vẫn chưa từng xuất hiện.
Mạnh Trọng Quang nghe Từ Hành Chi phát ra một tiếng hàm hồ chửi nhỏ, âm thanh đao trượt vào vỏ vang lên.
Rất nhanh, hắn lại nằm trở về chỗ cũ...
Sau khi từ bỏ ám sát, hắn tựa hồ cũng tạm thời lược xuống một đoạn tâm sự, tiếng hít thở hỗn loạn khoảng một phút, lại quay về bình yên ôn hòa.
Lần này nghe ra thật giống như đang ngủ.
Trong bóng tối, Mạnh Trọng Quang chậm rãi mở mắt ra, lặng yên không một tiếng động ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt dừng lại trên gương mặt ngủ yên của Từ Hành Chi.
Nửa ngày, hắn đối với người đang ngủ kia hỏi: "... Tại sao?"
Tại sao người chính mình lòng tràn đầy vui mừng trông mong lại muốn tới giết hắn?
Nhìn quần áo Từ Hành Chi, rõ ràng cho thấy mới vừa bị ném vào Man Hoang, như vậy mười ba năm qua hắn đi nơi nào?
Sư huynh nếu tới giết mình, như vậy, hẳn là mười ba năm này, hắn vẫn luôn cùng Cửu Chi Đăng kia ở chung một chỗ?! Sớm chiều gặp nhau?! Dần sinh tình cảm?!
Suy đoán cùng ghen tuông dồn dập tới cơ hồ muốn đem đầu Mạnh Trọng Quang bóp nát.
Nhưng người ngủ say lại không thể cho hắn đáp án.
Một lát sau, Mạnh Trọng Quang ăn mặc chỉnh tề, không mục đích rời khỏi phòng.
Hắn không biết mình muốn đi nơi nào. Hắn chỉ muốn đến một chỗ tạm thời không có Từ Hành Chi, miễn cho quái thú cắn xé kia trong lòng hắn đột nhiên xông tới, tổn thương Từ Hành Chi.
Hắn vừa đi ra khỏi tháp, liền thấy đoàn người vội vội vàng vàng xông tới.
Chu Vọng cả người toàn là máu được Lục Ngự Cửu ôm ngồi trong ngực, Chu Bắc Nam mặt đầy sát khí cầm ngang trường thương che chở bên người, hai người đều sắc mặt trắng bệch, càng khiến màu máu đỏ tươi trên người Chu Vọng thêm chói mắt.
Hắn đỏ mặt tía tai theo sát sau cùng, mà tình thế nguy cấp, cơ hồ không ngươi chú ý tới vẻ khốn quẫn của hắn hiện tại.
Mùi máu tanh đem Mạnh Trọng Quang từ trong hôn thiên ám địa thoáng lôi ra một chút.
Hắn hỏi: "Đây là thế nào?"
Lục Ngự Cửu không kịp trả lời, hoảng loạn ôm Chu Vọng chạy tói phòng Nguyên Như Trú.
Chu Bắc Nam bỗng nhiên tức giận, bên trong đôi mắt kéo đầy tơ máu: "Ta nói bọn họ hôm nay như thế nào đánh xong bỏ chạy, hóa ra lão vương bát đản Phong Sơn đó xếp đặt mai phục, khoảng hơn trăm người phục sẵn trong khe núi, chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới!"
Hắn muốn đem đầu tóc có hơi ngổn ngang vuốt về phía sau, lại phát hiện phát quan đã xiêu xiêu vẹo vẹo, hỏa khí trong lòng lại càng vượng, thẳng thắn đem phát quan kéo xuống: "Đám khốn khiếp này! May mắn A Vọng chỉ thương tổn bên ngoài da thịt, nếu nàng gặp chuyện bất trắc gì, lão tử đuổi tới chân trời góc biển cũng phải đem đầu đám người này từng cái một cắt xuống!"
Mạnh Trọng Quang đối với việc này phản ứng không lớn: "Có Nguyên sư tỷ, sẽ không có việc gì."
Lúc này, Đào Nhàn mới thở hồng hộc đi đến trước tháp, muốn đem gánh vác dỡ xuống, lại bởi vì cánh tay tinh tế vô lực, cởi không ra vỏ bọc, hướng sang một bên nghiêng lệch ngã ra sau, cùng song đao đồng thau kia nằm dài trên đất.
Chu Bắc Năm lúc này mới phát hiện song đao vẫn luôn do Đào Nhàn cõng, ôi một tiếng, luống cuống tay chân đem đao cùng người tách ra: "Tiểu Đào, sao ngươi không nói tiếng nào?"
Đào Nhàn nhếch miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, nương tay chân mềm mà đỡ thân bò lên, nói: "Ta, ta đi xem A Vọng."
Nhìn thấy Đào Nhàn, Mạnh Trọng Quang tự nhiên nhớ tới người khác cùng cậu hình bóng khó rời: "Khúc Trì đâu?"
Đào Nhàn lau mồ hôi, đáp: "Ta cùng với, Khúc, Khúc sư huynh, nửa đường..."
Chu Bắc Nam đúng lúc ngăn cản cậu: "Thôi thôi, ngươi trước tiên nghỉ ngơi đi. Chờ ngươi nói rõ ràng được đến tháng năm nào mới xong... Thời điểm tiểu Lục chạy tới, A Vọng đã tổn thương rất nặng, ta che chở hai người bọn họ giết ra, nửa đường vừa vặn gặp phải tiểu Đào cùng Khúc Trì bọn họ mang linh thạch trở về, Khúc Trì thay chúng ta cản bọn họ lại, ta liền trước tiên dẫn họ về... Ta nhìn tư thế kia của Khcu1 Trì, hận không thể giết cả tòa Phong Sơn."
Đào Nhàn vì Khúc Trì biện bạch: "Khúc sư huynh, không phải tính tình gây chuyện."
Chu Bắc Nam lời ít ý nhiều nói: "Đó là nếu không trêu chọc hắn."
Dút lời, Chu Bắc Nam chuyển hướng Mạnh Trọng Quang: "Ta vẫn không yên lòng, phải đến nhìn A Vọng... Ngươi đây là muốn đi ra ngoài?"
Từ đầu đến cuối, Chu Bắc Nam không nhắc một câu về Từ Hành Chi, xem ra vì Chu Vọng bị thương, tình thế hỗn loạn, Lục Ngự Cựu khi nãy đi tìm bọn họ vẫn còn chưa kịp đem việc này báo cho hắn biết.
Mạnh Trọng Quang chết lặng đáp một tiếng, thần trí ngược lại thoáng thanh minh chút: "Ta... Đi sườn núi Lam Kiều, hái chút huệ thảo về."
Chu Bắc Nam nghe hắn nói vậy, hiếm thấy từ trong sốt uột nặn ra một tia thần sắc thoải mái: "Lấy nhiều chút trở về, A Vọng thích mùi thứ kia, đặt ở trong phòng, nàng cũng có thể khôi phục mau hơn."
Mạnh Trọng Quang đáp cũng không đáp liền bay ra khỏi tháp, Chu Bắc Nam ở phía sau hắn kêu vài tiếng, hắn cũng chưa từng quay đầu lại.
... Nếu như biết lúc sau phát sinh chuyện gì, Mạnh Trọng Quang liều chết cũng không ra khỏi tháp, cũng sẽ không bỏ mặc Từ Hành Chi có thể hoạt động tự do lưu lại trong tháp.
Ai cũng không biết trong phòng ngủ của Mạnh Trọng Quang có một Từ Hành Chi, cho nên sau khi Từ Hành Chi tỉnh lại sau giấc ngủ, thời điểm tản bộ ra khỏi tháp, mọi người trong tháp đều đã tập hợp bên trong phòng Chu Vọng đều không phát hiện ra hắn.
Đêm qua Khúc Trì thấy máu Chu Vọng, cực đau cực phẫn nộ, vung kiếm một đường xông vào Phong Sơn, cả tòa Phong Sơn đều bị hắn thanh lý đến trỗng rỗng.
Gã da thú chủ nhân Phong Sơn kia tự cao tự đại, thừa dịp Mạnh Trọng Quang không ở tập kích tháp bất ngờ, muốn cho đoàn người chiếm trước địa bàn cư trú của gã một ít giáo huấn, không ngờ được sẽ gặp phải trả thù như vậy, bị mạnh mẽ đuổi trốn ra ngoài ngọn núi chính Phong Sơn, mang theo mỹ cơ đâm quàng đâm xiên, thời khắc cùng đường mạt lộ, vừa lúc thấy Từ Hành Chi ở bên ngoài dòng suối rửa tay, lại được cơ thiếp Hoàng Sơn Nguyệt vạch trần người này chính là Từ Hành Chi của Phong Lăng sơn, là người Mạnh Trọng Quang ngưỡng mộ nhất, nhất thời nổi lên tâm trả thù.
Mà bên kia, Mạnh Trọng Quang trải qua nhiều lần suy nghĩ, đã nghĩ thông suốt không ít.
Kết quả xấu nhất, không ngoài việc sư huynh thành công bị Cửu Chi Đăng đầu độc tâm thần.
Chỉ cần sau này sư huynh ở bên cạnh hắn, sớm muộn cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.
Còn nữa, hôm qua sư huynh có cơ hội tốt như vậy ra tay, hắn cũng không thể hạ thủ được, có thể thấy sư huynh chung quy vẫn có chút quan tâm mình, không phải sao.
Nghĩ thông suốt điểm này, Mạnh Trọng Quang hoan thiên hỉ địa cầm một nắm huệ thỏa từ sườn núi Lam Kiều trở về tháp.
Nhưng mà, nghênh tiếp hắn thế nhưng là một gian phòng trống rỗng, tĩnh mịch.
Đợi thời điểm hắn tìm đến sư huynh, sư huynh nằm bên trong mật đạo của Phong Sơn, da thịt cả người đã bị dùng dây thừng quất nát.
Tuy có Hoàng Sơn Nguyệt ở bên khuyên can, gã da thú mắt thấy thế lực dưới trướng bị Khúc Trì làm hại nặng như thế, ý nghĩ khó bình ổn, vì trả thù, càng đem Từ Hành Chi đánh cho khí tuyệt tại chỗ!
Tự tay tàn sát tất cả mọi người trong mật đạo, Mạnh Trọng Quang quay trở về bên người Từ Hành Chi.
Cặp mắt kia vẫn còn mở to, không có quá nhiều thống khổ, dường như vì chính cái chết của mình lúc này mà cảm thấy trêu tức buồn cười.
Mạnh Trọng Quang mang theo mùi hương của huệ thảo đầy tay còn chưa tan đi, đem gương mặt đầm đìa máu me của Từ Hành Chi nâng lên, cẩn thận hôn xuống.
Sư huynh, chờ chờ, lần sau ta sẽ không khiến ngươi đau đớn như thế nữa.
... Giây lát, trong không khí bốc lên một mảnh kim hỏa tiêu quang.
Khoảng không chính giữa lần lượt như một độc nhãn trơn bóng, nhìn chăm chú vào thanh niên đẹp đẽ quanh thân cháy hừng hực,
Danh Sách Chương: