• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Giang. . . . . . Giang Tiềm."

Đồ ăn vặt trên tay Triệu Nhiễm Nhiễm không biết làm sao lại rời tay rơi xuống đất, rớt vào trên nước tuyết đen, dính đầy bùn lầy, cô cúi đầu nhìn, nhưng không muốn nhặt lên, khóe miệng bĩu ra vô cùng khó coi, thế nào cũng không nguyện ngẩng đầu lên.

Cô thật không nhịn nổi. Bởi vì trong lòng có kỷ niệm tốt đẹp, nên rét lạnh, ngã bệnh, đói bụng cũng không tính là gì, dọc theo đường đi gặp phải bao nhiêu khó khăn cũng không đáng oán trách, trên thân thể khó chịu nhưng mà trong lòng lại ngọt, cho nên dù có nước mắt cũng không càn rỡ chảy xuống. Hiện tại anh đi tới, đứng ở trước mặt, đặt hai tay cô ở khóe miệng hôn, tư thế luống cuống, gò má lạnh lẽo, cô đột nhiên không nói được gì, tất cả cảm xúc hóa thành nước mắt, rơi lạch cạch vào trên mu bàn tay của anh, không phải uất ức, là cảm động, là đau lòng.

Khi Giang Tiềm ấn cô vào trong ngực thì Triệu Nhiễm Nhiễm bắt đầu nức nở nghẹn ngào ra tiếng, chôn mặtthật sâu trong lồng ngục rộng lớn của anh, cảm thấy cằm anh chà trên trán, trong lòng đột nhiên tràn đầy, không thể chứa thêm chút không khí nào.

"Giang Tiềm, sao anh ngốc như vậy, anh tới làm gì?"

"Anh không an tâm." Giang Tiềm nói, trong giọng điệu không có chút oán trách, "Anh so với em thì đâu có ngốc chứ, em mới ngốc đó cô bé."

Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ, cô vĩnh viễn sẽ không quên một ngày này, anh cõng cô sau lưng, nói cho cô biết, "Để anh cõng em, anh không nỡ để em đi bộ."

Cô không thể phản bác, ngay cả anh cứng rắn muốn phủ thêm áo khoác quân phục cho cô thì cũng quên mất từ chối, tinh thần cứ có chút hoảng hốt. Cô nghĩ, dù bọn họ có một ngày sẽ chia tay, thì cô có thể quên anh sao? Đáp án dĩ nhiên là phủ định, người này, một khi đụng phải, chắc chắn không cách nào hoàn toàn bỏ khỏi tinh thần, tất cả việc anh làm khiến người khác cam tâm tình nguyện dâng mình lên, mà không so đo hậu quả, huống chi. . . . Cô cũng không muốn chia tay.

Bão tuyết không ngừng hạ xuống bao trùm trên con đường mới vừa quét dọn xong, trong chốc lát đã gần đến mắt cá chân. Giang Tiềm đi rất cẩn thận, chỉ sợ trượt chân làm rơi người phía sau, lúc nãy đã gọi điện thoại báo bình an cho Triệu Trí Lược rồi, cũng được cậu cung cấp tin tức, nghĩ tới đây, Giang Tiềm liền giận dữ muốn đá Đặng Vĩnh Đào mấy cái, lừa dối người khác lừa dối cả vợ anh.

"Nhiễm Nhiễm, có lạnh hay không?"

"Không lạnh." Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, "Anh thì sao?"

"Anh cũng không lạnh, em đang làm áo khoác cho anh mà."

"Giang Tiềm, lúc nãy anh nói có thật không?"

"Câu nào?"

"Nói là trước hừng đông đường nhất định có thể thông. Bên trong xe có trẻ nhỏ mà, sẽ bị lạnh bệnh." Lúc nãy anh đã bảo tài xế mở máy sưởi lên, không cần sợ lãng phí xăng, đường ra đã bắt đầu phá băng rồi.

"Quản nó khỉ gió có thể thông hay không, trước chú ý dưới mắt."

Triệu Nhiễm Nhiễm cười, gương mặt cọ vào sau cổ mạnh khỏe của anh, vừa thỏa mãn vừa đau lòng.

"Để em xuống đây đi, anh đừng mệt quá."

"Nặng cỡ 50kg như em thì anh có thể vác hai người đấy." Giang Tiềm nói xong nhấc nhấc, "Chiều kia của con đường cũng kẹt xe, chỉ là tình huống không nghiêm trọng, hơi chậm thôi, Tưởng Thị Phi sẽ tới đây ngay."

Môi Triệu Nhiễm Nhiễm hôn phần da lộ ra ngoài của anh từng chút, trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời. Anh tới đây, cô rõ ràng phải vui mừng, nhưng lại thấy khổ sở, giống như là đau lòng đến cực điểm, có thứ gì nghẹn ở ngực phun không ra, nước mắt không dừng được, còn cố gắng tìm đề tài để thả lỏng. "Giang Tiềm, sao anh khỏe như vậy? Anh cao bao nhiêu thế?"

"1m86."

"Thật cao, cao hơn em 20 cm đấy." Triệu Nhiễm Nhiễm tức giận nói, "Khó trách nằm ở trên lưng sẽ thoải mái."

Tay Giang Tiềm nâng mông cô không thành thật nhéo hai cái, "Vợ anh không phải người lùn, không cao cũng muốn không sao mà. Nhưng em mảnh mai quá, phải rèn luyện nhiều hơn."

Triệu Nhiễm Nhiễm trầm tĩnh một lát, "Giang Tiềm, hát một bài cho em nghe được không?"

"Hở? Ca hát à." Anh đột nhiên bật cười, âm thanh này vừa hùng hậu vừa trong sáng, mang theo sự vui vẻ rõ ràng. "Được, chỉ là bình thường anh không hay hát, không biết điều âm, em hát vài câu làm mẫu cho anh đi."

"Trên dây tên, trên lưỡi dao, chúng tôi là lính đặc biệt anh dũng, đứng như Côn Luân (núi Côn Luân), nằm giống trường thành (tường thành dài). . . ."

Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên liền không nhịn được, nước mắt lập tức bừng lên, nằm ở trên lưng của anh run run khóc. Giang Tiềm sợ đến tay chân không nghe sai khiến, vội để cô xuống. "Sao thế vợ? Tại sao khóc?"

Thấy cô chỉ lo cúi đầu khóc, Giang Tiềm gấp đến độ xoay quanh tại chỗ, dùng bàn tay đông cứng vụng về lau sạch nước mắt giúp cô, "Đừng khóc mà vợ, lạnh hay đói bụng? Muốn đi toilet?"

Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, giương mắt nhìn anh, nước mắt rớt lạch tạch, muốn dừng cũng không ngừng được, "Giang Tiềm, sao anh ngốc như vậy, anh đi mấy tiếng rồi? Anh tới đón em làm chi? Sao anh ngốc như vậy!"

". . . . Ai yêu, bởi vì chút chuyện này à! Được rồi đừng khóc mà, không đáng." Anh ôm cô vào lòng như dỗ em bé, cúi đầu lau nước mắt của cô, còn không nhịn được hôn hai cái, "Không phải đã nói Tưởng Thị Phi đi với anh sao, đã vào đường cao tốc chỉ cách chiếc xe buýt của em nửa đường thôi, nhưng anh ngại quá chậm bỏ chạy tới, chưa mất đến một tiếng."

Cô vẫn khóc, không muốn ngẩng đầu, Giang Tiềm khom người, nụ hôn không ngừng rơi trên gương mặt đầy nước mắt kia, "Vợ anh chịu khổ rồi, trời lạnh như thế này."

Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, đột nhiên dùng sức ôm eo của anh, "Em không uất ức, em chỉ khó chịu trong lòng, Giang Tiềm, lòng em thương anh, anh bị em trai em đánh mà còn chạy xa vậy tới đón em, em không hiểu chuyện, là gánh nặng của anh, em. . . ."

Còn chưa nói hết lời đã bị anh dùng miệng che lại, gắn bó như môi với răng, dịu dàng như nước, hai đôi môi chết lặng đụng vào nhau, cũng giống như là người tình đã lâu không gặp, dinh dính dán sát vào nhau, chỉ mong chờ có thể lâu hơn một chút. Thật lâu, mới lưu luyến tách ra, môi Giang Tiềm còn hôn nhẹ mấy cái, không muốn rời đi.

"Đồ ngốc, vĩnh viễn đừng nói em là gánh nặng, em không phải. Nhờ em, trái tim của anh mới có chỗ đặt, anh mới biết anh được người khác nhớ, hơn nữa cảm giác còn thật đẹp. Mặc dù biết em chịu khổ, nhưng thấy em có thể chịu, anh lại vừa vui mừng vừa đau lòng."

Triệu Nhiễm Nhiễm chủ động dán sát môi lên, "Giang Tiềm, chúng ta kết hôn đi, mặc kệ ai phản đối, hai ta cứ kết hôn đi, không bao giờ muốn anh vì gặp mặt mà khổ thế nữa."

Giang Tiềm biết không nên tùy hứng chung với cô, vì đường tương lai phải đi quá dài, phải lấy được sự tán thành của tất cả mọi người mới được, huống chi anh có lòng riêng, vẫn cảm thấy mình không xứng với cô, nếu như có nhiều người hơn, thậm chí toàn thế giới đều hoan hô chúc phúc vì bọn họ, anh mới cảm thấy hạnh phúc và tự tin hơn.

Nhưng việc này quá hấp dẫn, lớn đến mỗi ngày không ngừng xuất hiện trong mộng, gặp được cô, muốn lấy cô, đã từng cho mình thời gian nửa năm, đó không phải bởi vì không tôn trọng cô, cũng không phải vì xem thường anh, mà là về sau anh có sứ mạng quan trọng hơn.

Lúc này Giang Tiềm nghĩ tới Khuông Vĩ, người đã cho mình toàn bộ sự tin tưởng lúc cần thiết. Ban đầu rời khỏi đội đặc biệt thì Khuông Vĩ nói cho anh biết, "Bảo anh đi ra ngoài nghỉ ngơi hai năm, thuận tiện giải quyết chuyện lớn cả đời." Lần đó bị thương tới pháo đoàn thăm anh ấy thì Khuông Vĩ lại trịnh trọng nói với anh, "Giang Tiềm, trở lại giúp anh đi." Đội đặc biệt nuôi dưỡng anh nhiều năm, chính là nhà của anh, hiện tại cần, anh không thể không trở về, nhưng trước mắt còn chưa nói cho cô biết, dù biết chuyện mình đang làm rất ích kỷ, cũng quyết định phải nắm tay cô không thả. Cúi đầu hôn hôn mặt của cô, "Được, chúng ta kết hôn."

Triệu Nhiễm Nhiễm gắng sức gật đầu, hình như chỉ có như vậy mới có thể tỏ rõ quyết tâm của mình.

"Nhưng Nhiễm Nhiễm, đi cùng với anh thì tương lai sẽ chịu rất nhiều khổ sở." Cô vừa định mở miệng nói không sợ đã bị anh vội vàng cắt đứt, "Nhưng dù là như vậy, anh cũng phải kéo em xuống nước." Anh không có cao thượng đến mức cái gì vì tốt cho cô thì thả cô đi tìm người tốt hơn, những thứ này đều là nói nhảm, giữ cô ở bên người cô mới hạnh phúc, bọn họ mới có thể hạnh phúc hơn.

Tưởng Thị Phi gọi điện đến vào lúc này, đã cách chỗ đó không xa. Giang Tiềm nhẹ nhàng linh hoạt bay qua thanh cản, đôi tay đưa vào dưới nách cô, một cái chớp mắt mà thôi đã ngồi vào xe, có máy điều hòa phà hơi ấm, nước mắt vẫn còn dính trên mặt Triệu Nhiễm Nhiễm.

Tưởng Thị Phi không hề nói gì, không có nhạo báng, không có trêu ghẹo, chỉ mở máy điều hòa không khí đến mức lớn nhất, sắc mặt hết sức ủ dột. Ngồi ở hàng sau, Giang Tiềm kéo Triệu Nhiễm Nhiễm, trên người hai người đang khoác hai cái áo khoác quân phục, thật lâu, tay của anh vẫn còn lạnh như đá. Triệu Nhiễm Nhiễm đau lòng khóc mãi, trong xe mờ tối, cô được áo khoác ngoài quân phục che giấu, nên vén quần áo lên, đặt hai tay của anh vào trong sưởi ấm.

Đi ra khỏi đường cao tốc, Tưởng Thị Phi quẹo xe qua, chạy qua đường núi lượn quanh vào trong huyện, đến nơi thì trời sáng rồi.

Dừng trước cửa khách sạn,trước khi Giang Tiềm xuống xe, thì cẩn thận bế Triệu Nhiễm Nhiễm đang ngủ, giống như che chở một miếng ngọc đẹp đắt tiền nhất. Cũng may khách sạn có nhiều phòng trống, sau khi bế cô tiến vào, Triệu Nhiễm Nhiễm mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"Đây là đâu vậy?"

"Khách sạn." Giang Tiềm nói, "Em nghỉ ngơi một lát đi, anh ở bên em."

"Anh không phải trở về bộ đội sao?"

"Nghỉ ngơi, yên tâm đi."

Đầu Triệu Nhiễm Nhiễm có chút choáng váng trầm trầm, nhưng lúc này cô còn chưa quên một chuyện, lật người xuống giường đi vào phòng tắm lấy cái khăn nóng ra xoa tay cho Giang Tiềm, "Sẽ tổn thương do giá rét ."

Trong trái tim Giang Tiềm nóng hổi, ngoài miệng không tự chủ nhếch cười, "Anh da thô thịt dày, không có chuyện gì, em xoa xoa mặt mình trước đi."

Triệu Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên, hai má hồng hào, cuối cùng hơi mỉm cười, "Đúng rồi Giang Tiềm, em mang đến đồ tốt cho anh." Cô nói xong mở túi hành lý ra, đổ hết quà vặt còn dư lại bên trong ra, "Giang Tiềm anh thích ăn loại nào, em giúp anh mở ra."

Giang Tiềm nhìn cô, rất lâu không nói ra lời, thở ra một hơi thật sâu, khuôn mặt tươi cười, "Đều thích, em đút thì anh thích hết."

Triệu Nhiễm Nhiễm thật vui vẻ, say mê cuồng nhiệt cho anh ăn kẹo đậu đen, khô mực, Giang Tiềm cũng không quản ngọt mặn ăn hết cả, mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt của cô, nhìn xem cô ngốc như cô có biết chuyện mình làm có thể làm tan núi băng không.

Sau khi ăn xong, Giang Tiềm nhét Triệu Nhiễm Nhiễm về chăn, mình cũng chuẩn bị cởi quần áo nghỉ ngơi một hồi thì tiếng chuông cửa vang lên, anh lại ba chân bốn cẳng mặc vào, bảo Triệu Nhiễm Nhiễm nằm đừng động, mới đi mở cửa.

Tưởng Thị Phi đứng ở cửa, Giang Tiềm không cho anh đi vào, tự đi ra ngoài. "Thế nào?"

"Cũng biết anh không tỉ mỉ, trời lạnh như thế này, vợ của anh giằng co một đêm cái gì cũng chưa n ăn, đưa đồ ăn nóng tới cho hai người nè, còn có thuốc cảm, để ngừa ngộ nhỡ."

Giang Tiềm hung hăng vỗ ót một cái, quên.

Tưởng Thị Phi tựa trên vách tường hành lang, vẻ mặt nhìn có chút cô đơn, khóe miệng lại mang theo nụ cười.

Giang Tiềm vỗ vỗ vai anh, "Gần đây cậu là song hỉ lâm môn, sao lại có vẻ như ai nợ tiền cậu. Thế nào?"

Tưởng Thị Phi lắc đầu một cái, "Không có gì, chính là đặc biệt hâm mộ hai người."

Giang Tiềm gật đầu tán thành, dương dương hả hê, "Vậy phải."

Tưởng Thị Phi khó được không có công kích anh. "Anh chính là người có phúc, trên công việc luôn gặp phải quý nhân, cha mẹ trong nhà khỏe mạnh, tình bạn thì có đám anh em này, bây giờ còn gặp được cô ấy, tình yêu cũng tới, anh thật là may mắn gấp mấy lần, anh em mừng thay cho anh. Được rồi, mau trở về với vợ đi, tôi đi đây, đừng quên ngày mai mang em dâu đến nhé."

Tưởng Thị Phi năm trước về quên kết hôn, cô dâu chính là Vương Đan, thời gian nghỉ kết hôn thì tổ chức vài bàn mời anh em trong quân khu, hơn nữa năm trước anh từ Trung Úy tấn thăng đến Thượng úy, một gạch hai sao trên vai đổi thành một gạch ba sao, điều lệnh đã xuống, được điều vào sư đoàn, thật đúng là song hỉ lâm môn.

Nhưng nhìn lại không thấy hưng phấn mấy, Giang Tiềm gãi gãi đầu, bọn họ đến tuổi này, kết hôn đa số là bởi vì trong nhà đuổi gấp, hoặc là điều kiện thích hợp, tình yêu quá hiếm có rồi, không có mấy người có thể gặp được. Tưởng Thị Phi nói anh có phúc thật đúng là không sai, anh Giang Tiềm quả là có phúc, cũng rất may mắn, anh có thể đụng phải Triệu Nhiễm Nhiễm vào tuổi này, còn gặp được tình yêu, thật sự là ông trời cực kỳ ưu đãi anh.

Giang Tiềm càng nghĩ càng vui mừng, vui vẻ bưng thức ăn nóng hổi trở về phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK